Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện đặc biệt của AU hiện đại. Tập 3
Anh ấy hiểu rõ tại sao cậu lại rơi lệ. Giống như cách Nan-young thấu hiểu, Lee Tae-rok cũng vậy.
Thay vì vội vàng dỗ dành, Lee Tae-rok để Nan-young từ từ nuốt chửng lấy anh. Nan-young, trong chiếc áo len mềm mại, chống tay lên vai Lee Tae-rok, bắt đầu trèo lên người anh. Chiếc ghế sofa dưới đầu gối cậu lún xuống rồi lại nhô lên liên tục, theo từng nhịp chuyển động.
"Ưm, ư… ư…."
Khi hơi nóng bắt đầu bốc lên, mặt Nan-young ửng hồng. Lee Tae-rok dùng môi gõ nhẹ lên má cậu. Dù anh có mổ vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Nan-young, cậu vẫn bướng bỉnh lắc đầu, nhất quyết không mở mắt ra.
"Em sẽ bỏ rơi anh à?"
Lee Tae-rok buông một câu, như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Nan-young. Cậu càng nhắm mắt chặt hơn.
"Để anh ở đây rồi Nan-young sẽ đi à?"
Giọng nói yếu ớt đáng ghét ấy vang lên. Bởi vì Lee Tae-rok, chưa bao giờ, là một kẻ yếu đuối. Nan-young tự nhủ rằng mình không được phép bị lừa gạt bởi điều này. Lý trí đang ra sức cảnh báo, còn bản năng thì điên cuồng gồng mình, không để đầu gối khuỵu xuống thêm, để không nuốt sâu hơn thứ của Lee Tae-rok. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều đáng sợ. Số lần Nan-young nuốt trọn thứ của Lee Tae-rok đến tận gốc rễ có thể đếm trên đầu ngón tay. Và mỗi lần như vậy, ngày hôm sau, bụng cậu lại khó chịu như thể mọi thứ đã tan chảy, chưa kể đến việc anh ta lại điên cuồng bắn ra thứ gì đó không phải tinh dịch.
"Nan-young à. Cho dù em có đi, anh vẫn sẽ ở đây chờ em mà."
Nhưng Lee Tae-rok cuối cùng vẫn hoàn toàn lay chuyển và phá vỡ Nan-young.
Mắt Nan-young mở to. Cậu nhìn người đàn ông dường như không thể cô đơn, không bao giờ cô độc kia.
"...Đồ nói dối."
Có lẽ vì cậu quá khao khát nhìn thấy điều đó, mà ánh mắt của Lee Tae-rok lúc này thực sự chứa đựng một nỗi cô đơn sâu thẳm. Lee Nan-young muốn tin những lời đó, tin một cách vô điều kiện. Nhưng giọng nói thốt ra chúng lại quá đỗi ngọt ngào. Chắc hẳn, vì đó là lời nói dối, nên mới dịu dàng đến thế.
"Nói dối, giỏi lắm đúng không ạ?"
Khi cậu hỏi với đôi mắt đẫm lệ, Lee Tae-rok im lặng mỉm cười. Và thay cho câu trả lời, anh mổ vào môi Nan-young. Lần này, anh hé môi ra. Lưỡi anh tiến vào, lục soát khắp khoang miệng Nan-young, giấu những lời nói dối vụng về, không thể thốt ra, vào trong đó. Chưa hết, anh còn nắm lấy cổ Nan-young, xoa bóp từ từ, chỉ ấn xuống cho đến khi cậu sắp ho thì thôi. Hơi thở dồn dập, Nan-young dần dần khó tập trung. Trái tim đã nói ra hết rồi, việc còn lại chỉ là không ngồi quá sâu trên người Lee Tae-rok. Nhưng có vẻ như cậu sẽ thất bại ngay cả trong việc đó.
Sau khi rời khỏi môi cậu, Lee Tae-rok dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi dưới căng mọng của Nan-young, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
"Vậy nên, sao lại giả vờ hối hận thế."
“……”
"Giờ mà còn giữ gìn thân thể thì làm sao? Cứ như thể em sẽ bỏ anh lại vậy."
Lời nói của anh ta vang lên, nghe cứ như một lời thề thốt đầy kiêu hãnh: "Dù em có đổi thay, anh cũng chẳng bao giờ buông tay đâu." Nghe cứ như mọi quyền điều khiển trong mối quan hệ này, từ A đến Z, đều nằm gọn trong bàn tay anh ta. Thật vậy sao? Nan-young không thể tin nổi rằng mình lại có thể nắm giữ, lay chuyển hay thậm chí là lựa chọn trong mối quan hệ này. Đối phương là Lee Tae-rok cơ mà!
"Cho dù có quay lại, em vẫn muốn có anh thôi, đúng không?"
Nan-young nghiến chặt răng.
Chẳng có gì sai trong lời anh ta nói cả. Lee Nan-young, sâu thẳm trong lòng, vẫn sẽ khao khát Lee Tae-rok. Cậu sẽ tham lam, thèm muốn anh ấy đến mức có thể chết vì điều đó. Chính vì thế, Lee Tae-rok vừa là ân nhân, vừa là "tên đồng phạm" tồi tệ nhất trong cuộc đời Nan-young.
Mọi thứ đã bị phơi bày hết rồi, che giấu thêm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Nan-young cắn môi Lee Tae-rok. Cậu vẫn còn vụng về lắm trong chuyện hôn hít. Lee Tae-rok chỉ thoáng nhận ra rằng cậu có vẻ ngượng nghịu khi dùng cơ thể mình.
Anh luồn tay xuống dưới lớp áo len dày cộp, khẽ vuốt ve tấm lưng của Nan-young. Một thân hình gầy gò. Những đốt xương nổi lên không đến nỗi thảm thương, nhưng anh nghĩ nếu vô tình đâm mạnh vào bức tường nào đó, chắc sẽ đau lắm. Ngoài ra, lưng cậu thẳng tắp.
Nan-young bắt đầu dịch chuyển vòng eo. Sự kiên nhẫn của Tae-rok cũng dần chạm đến giới hạn.
"Ơ, ơ?"
Nan-young bất chợt mở to mắt, tầm nhìn bỗng thay đổi đột ngột. Lee Tae-rok đã nhấc bổng cậu lên và đặt nằm gọn trên chiếc ghế sofa. Giờ đây, cậu nhìn thấy trần nhà thay vì bức tường. Lee Tae-rok đặt một chân xuống sàn, chân còn lại gác lên ghế sofa. Theo đó, phần thân dưới của Nan-young hơi nhấc bổng lên. Mặt cậu đỏ bừng khi nhìn thấy phần kết nối đang lồ lộ ngay trước mắt.
Thấy vậy, Lee Tae-rok khẽ hừ một tiếng rồi nhấc người lên một chút, dựng thẳng phần thân dưới của Nan-young lên. Gần như muốn gập đôi lại vậy. Hơn nữa, góc đưa vào không phải là một góc nhẹ nhàng, mà là một góc như thể đang đâm thẳng từ trên xuống, đầy mạnh mẽ.
Tay Nan-young cào vào ghế sofa, tạo ra những âm thanh ken két. Lee Tae-rok khẽ cười, rồi nhấc hông lên.
Nan-young quay mặt đi, không đủ can đảm để nhìn cả dương vật của Lee Tae-rok đang ra vào trước mắt và dương vật của mình đang rung rinh trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Thấy vậy, Lee Tae-rok lại càng đâm mạnh hơn, như thể đang giận dỗi.
“Ư… ư… ư…!”
"Đến giờ này mà còn biết xấu hổ à?"
“Ư… ư… ư…!”
"Nan-young lớn thật rồi... giờ còn biết ngượng ngùng nữa cơ."
Càng lúc, đầu óc cậu càng quay cuồng. Quả thật, như lời Lee Tae-rok nói, có lẽ cậu sẽ chẳng còn tâm trí mà xấu hổ nữa. Miệng Nan-young há hốc, cổ họng khô khốc mỗi khi hít vào, rồi lại ướt đẫm bởi nước bọt đọng lại. Lee Tae-rok nhìn chằm chằm vào nhũ hoa của Nan-young, giờ đã lộ ra vì chiếc áo len trượt xuống. Một cơ thể có nhũ hoa ửng hồng khi hưng phấn – ngay cả anh cũng mới chứng kiến lần đầu.
Lee Tae-rok nhẹ nhàng kéo tay Nan-young, đặt lên nhũ hoa của cậu. "Vuốt ve anh theo cách Nan-young thích đi. Hư, nếu là anh làm thì bây giờ không thể dịu dàng được đâu."
Đã có một thời gian, Nan-young phải dán băng cá nhân vì những vết thương ở đó. Bởi Lee Tae-rok từng mút đến bật máu, và một khi đã bắt đầu, anh dường như không biết dừng lại. Mặc dù việc nhũ hoa trở nên nhạy cảm hơn sau khi dán băng cá nhân là bí mật riêng của Lee Nan-young, nhưng Lee Tae-rok lại biết rõ. Anh hiểu cơ thể Nan-young hơn cả chính cậu.
Ban đầu Nan-young có chút ngập ngừng, nhưng rồi cậu bắt đầu vuốt ve ngực mình, tự chìm đắm trong cảm giác.
“A… a… ư….” Một âm thanh tan chảy lòng người khẽ thoát ra. Lee Tae-rok nhăn mặt khi thành trong của Nan-young, đang bao bọc lấy dương vật của anh, co giật và siết chặt như thể muốn hút anh vào tận sâu thẳm.
“A….”
Mỗi khi anh rút ra, thành trong của Nan-young lại lướt qua một cách nông cạn rồi lại bị đẩy vào. Cứ thế, Lee Tae-rok phải nghiến răng kìm nén.
Cái lỗ căng phồng, ửng đỏ, giống hệt như nhũ hoa, nhưng đây là do lông mu của Lee Tae-rok cứ cọ vào. Nan-young hầu như không có lông trên cơ thể, và cho dù có thì chúng cũng mềm mại như lông tơ. Lee Tae-rok nắm lấy gốc của Nan-young.
“A, ư?!”
Lee Tae-rok biết rằng nếu anh bắn trong trạng thái này, Nan-young sẽ ướt đẫm tinh dịch của anh.
Anh muốn nhìn thấy điều đó! Anh muốn nhìn thấy cậu xấu hổ, chỉ một chút thôi, không, phải là rất nhiều sự xấu hổ!
"Nan-young à."
Càng hưng phấn, Lee Tae-rok càng tha thiết gọi tên Nan-young. Anh say mê âm thanh đó. Có nhiều khi Lee Tae-rok quá nồng nhiệt, đến mức khiến cậu khó chịu khi nghe chính tên mình, nhưng cũng chính vì âm thanh ấy mà Nan-young luôn chờ đợi khoảnh khắc này.
Bên trong Nan-young thít chặt lại, thể hiện rõ sự chờ đợi bằng cả cơ thể. Lee Tae-rok vội nắm chặt lấy vòng ba của Nan-young, như muốn ngăn cậu không co thắt nữa. Anh cũng khó chịu không kém, vì bên trong đã quá chật rồi! Dương vật của Lee Tae-rok bành trướng bên trong Nan-young, như đang gõ cửa từng chút một. Cậu dần dần bị đẩy sâu hơn, tưởng chừng như sắp ngã quỵ và dần khó thở. Giọng nói trầm thấp của Lee Tae-rok không ngừng gọi tên Nan-young, xen kẽ là những tiếng rên rỉ ngắt quãng của cậu.
"Hức, ư... hức, ư, đau ạ."
Nan-young bật khóc nức nở.
"Đau à?"
Lee Tae-rok hỏi. dương vật của Nan-young, dù nói là đau, vẫn đang cương cứng trong tay anh. Có lẽ vì anh cứ lặp đi lặp lại việc vuốt ve rồi lại buông, mà nó đã sưng phồng, nóng bừng, đầy đặn và cứng rắn lạ thường. Cảnh tượng đó gợi lên lòng thương xót.
"Ưm. Đau, đau...."
"Đồ dối trá."
Lee Tae-rok lẩm bẩm, rồi bật cười.
Dù số lần tiến vào sâu như thế này không nhiều, nhưng lần nào Nan-young cũng rên rỉ đau đớn và sợ hãi, rồi cuối cùng lại... bắn ra! Cậu đạt cực khoái, run rẩy khắp người, thậm chí còn ngất lịm đi. Lee Tae-rok cho rằng việc Nan-young đau khổ sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc cậu có những suy nghĩ vớ vẩn.
Thực ra, đó chỉ là một lời biện minh. Anh chỉ đang tức giận với Nan-young thôi. Không, anh đang buồn bã.
Buồn bã ư? Lee Tae-rok tự giễu mình. Dù vậy, anh vẫn tách ra, rồi lại tiến sâu vào bên trong Nan-young.
Chẳng mấy chốc, anh cảm thấy như bị cản trở khi chạm đến tận cùng.
"Ư, ư, không thích."
Nan-young lại sợ hãi, cố gắng kéo người lên trên trong khi nắm chặt lấy tay vịn ghế sofa.
Đó là một việc làm vô ích, vì dù sao thì phía trên cũng đã bị chặn rồi. Tae-rok nắm lấy vai Nan-young, từ từ tách ra và tiến vào khe hở bị chặn đó. Nan-young thở hổn hển, thè lưỡi ra, rồi bắt đầu lắc đầu điên cuồng. Từ đầu ngón tay Nan-young vang lên những âm thanh "ken két" liên tục, giống hệt tiếng bước chân trên cánh đồng tuyết mà Lee Tae-rok đã cùng cậu đi vào ngày hôm sau khi tuyết rơi dày đặc.
Thành trong bóp chặt, muốn nghiền nát đầu dương vật của anh. Lee Tae-rok nhắm mắt, khẽ rên rỉ, chìm đắm trong khoái cảm đến mức ý thức cứ chập chờn như ngọn nến trước gió. Cơn đau và sự hưng phấn chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng manh. Khi anh nhắm mắt, cố gắng chịu đựng, tầm nhìn bỗng chốc hóa thành một màu trắng xóa, cảnh vật xung quanh biến thành một cánh đồng tuyết mênh mông cùng với âm thanh ken két kỳ lạ. Điều hiện lên trong tâm trí anh không phải là dãy núi Daegwallyeong hùng vĩ mà anh đã cùng Nan-young đến vào năm ngoái, mà là một khu vườn nhỏ bé. Nan-young cũng nhỏ bé và mong manh như vậy.
"Sắp ngã rồi, Lee Nan-young."
Lee Tae-rok nhớ lại đó là một trong số ít ỏi những kỷ niệm anh có với cháu trai mình, khi cậu bé còn chập chững bước đi, chưa hiểu được lời anh nói.
Khi anh mở mắt, đứa trẻ mà anh nhớ là đã chập chững những bước đi đầu tiên, đang nằm dưới thân anh, toàn thân nhuộm một màu hồng nhạt. Đôi mắt và bờ môi Nan-young ướt đẫm, nhũ hoa cương cứng, và bộ phận sinh dục của cậu đang không ngừng bắn tinh.
Đúng như Lee Tae-rok dự đoán, tinh dịch của Nan-young rơi thẳng xuống cơ thể và khuôn mặt của chính cậu. Dù theo phản xạ cậu đã nhắm một mắt lại, nhưng Nan-young không thể ngăn được tinh dịch tràn vào miệng. Cậu không thể tỉnh táo lại vì khoái cảm quá mãnh liệt, lấn át cả sự xấu hổ khi phải nuốt chửng thứ của chính mình.
Lee Tae-rok cẩn thận rút dương vật ra, rồi lại chậm rãi đâm vào. Mỗi khi anh mở rộng và di chuyển ra vào như đang mở khóa, anh sẽ nghe thấy những âm thanh dâm đãng như "chẹp, bập".
Nan-young vô thức đặt tay lên bụng mình.
"Bụng… no quá."
Hình ảnh cậu lẩm bẩm bằng đôi mắt và cái lưỡi vô hồn vì mất hết lý trí, thật dâm đãng đến mức đáng sợ. Lee Tae-rok nghiến răng. Anh di chuyển bàn tay mình, có vẻ thô bạo hơn so với đôi tay mềm mại và thẳng tắp của Nan-young. Rồi anh giả vờ như thể sắp ấn mạnh lên bụng cậu, nhưng chậm rãi nắm lấy tay Nan-young và di chuyển nó theo nhịp.
Cơn khoái cảm của Lee Tae-rok cũng sắp đạt đến đỉnh điểm. Anh nghĩ rằng sẽ không tốt nếu cứ hành hạ bên trong cậu quá lâu, nên anh thường chôn sâu đến tận gốc trước khi bắn tinh.
Giá như cứ thế này… dính chặt lấy nhau mãi mãi thì tốt biết mấy.
Lee Tae-rok chỉ nhúc nhích nhẹ nhàng, tưởng chừng đang lơ đễnh, nhưng chỉ một chút ma sát của bao quy đầu cũng đủ khiến đầu óc anh choáng váng. Anh bất chợt lo lắng, liệu bao cao su có bị rách không? Bàn tay còn lại của anh siết chặt hông Nan-young, từ từ rút "của quý" ra.
Và ngay khoảnh khắc vừa thoát khỏi bên trong, một lượng lớn tinh dịch đã bắn tung tóe lên mông và bụng Nan-young. Không chỉ cơ thể Nan-young, mà cả chiếc ghế sofa cũng trở nên lộn xộn. Khi Lee Tae-rok chậm rãi hạ người xuống, Nan-young duỗi thẳng tứ chi. Cơ thể cậu kiệt sức, nhếch nhác đến mức cứ như đã làm tình không chỉ một mà là cả tá lần.
“...Cái ghế sofa này, giờ tính sao đây?”
“Anh đã thay bằng loại vải chống thấm rồi mà,” Thật ra, anh đã thay từ rất lâu rồi.
Vậy mà Nan-young vẫn cứ hỏi đi hỏi lại. Mọi thứ, từ việc cậu làm bẩn, đến lượng tinh dịch bắn ra như vòi rồng trên chiếc ghế sofa, tất cả đều là do Lee Tae-rok, nhưng cậu lại cứ khăng khăng cho đó là lỗi của mình.
“Em cứ làm bẩn thoải mái đi, anh có thể thay cả cái ghế sofa mới mà,”. Anh vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của Nan-young rồi hôn lên đó. Một cái trán tròn trịa đáng yêu, giống hệt một đứa trẻ.
Trong thâm tâm, Lee Tae-rok chỉ mong Nan-young đơn thuần thấy ngại vì đã làm bẩn chiếc ghế sofa thôi, chứ đừng bao giờ cảm thấy có lỗi vì đã yêu anh.
Một tin nhắn đến muộn. Khoảng cách giữa tin nhắn cuối cùng và câu hỏi đầu tiên đã kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Từ lúc mặt trời lặn cho đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, Nan-young phải xin phép chú mình, nhưng thay vì xin phép, cậu lại bị cuốn vào vòng xoáy của Lee Tae-rok. Cậu thậm chí còn không thể nói chuyện đàng hoàng. Lee Tae-rok đã dứt khoát cắt ngang ngay khi cậu vừa mở lời về chuyện muốn sống riêng, trước cả khi cậu kịp đề cập đến vấn đề chính là 'nhà của Shim Su-hwan'.
Các chiêu trò của anh cũng rất đa dạng. Lúc thì anh nhét đồ ăn vào miệng Nan-young đang há hốc để đúng nghĩa đen là "bịt miệng" cậu lại; lúc khác, anh cắt ngang ngay cả trước khi lời nói bắt đầu bằng câu "Không được!"; hoặc đôi khi, anh lại chuyển sang màn dạo đầu đầy mê hoặc.
Mặc dù cơ thể có vẻ yếu ớt, Nan-young vẫn là một chàng trai hai mươi mốt tuổi tràn đầy sức sống. Hơn nữa, Lee Tae-rok lại quá sức thành thạo. Anh chỉ "trượt một cú" duy nhất với cây gậy bóng chày mà anh cầm lần đầu tiên tại sân tập, nhưng sau đó anh đã có thể vung nó hoàn hảo. Và cũng chính Lee Tae-rok đã dễ dàng dụ dỗ được đứa cháu trai của mình, một người rất giỏi trong mọi công việc cần dùng đến thể chất.
Dạo này, Nan-young cứ có cảm giác, thời gian cậu lên đồ ít hơn thời gian trần trụi trong nhà, và cậu bắt đầu lo lắng về lối sống có vẻ hơi... buông thả của mình.....
Ngay cả lúc này, khi tiếng tin nhắn ting ting vang lên, Nan-young vẫn còn cuộn mình trên giường. Từ phòng tắm của phòng ngủ chính vọng ra tiếng nước chảy rì rào. Cậu nằm im thin thít trên tấm ga trải giường, hơi khó chịu vì lúc nãy cậu đã vặn vẹo đủ kiểu, đòi ngủ thêm tí nữa, trong khi Lee Tae-rok cứ cố gắng lôi kéo cậu vào phòng tắm. Thế nhưng, cậu đã mệt rã rời đến mức có thể vượt qua cả sự khó chịu nho nhỏ ấy.
"Xin lỗi vì trả lời muộn ạ," –
Ngay sau đó, Nan-young mở lịch. Trên đó, ngày bố mẹ cậu đến được đánh dấu đỏ chót. Càng đếm ngược từng ngày, cái ngày giỗ đáng sợ ấy càng đến gần hơn bao giờ hết. Nan-young cắn môi, ánh mắt dán chặt vào dòng chữ "còn hai ngày".
"Mình phải làm sao đây?"
Một câu hỏi tự vấn không có lời đáp. Việc chia tay đâu có nghĩa là mọi chuyện sẽ tự động biến mất, và quan trọng hơn cả, bản thân Lee Nan-young cũng chẳng muốn chia tay chút nào. Lời của Lee Tae-rok hoàn toàn đúng: cuối cùng thì Nan-young cũng sẽ khao khát anh ấy thôi.
Dù chỉ có một câu trả lời duy nhất hiện lên trong đầu, nhưng vì đó là con đường mà cậu thà chết còn hơn là đi theo, Nan-young đành vùi mặt vào gối, rên rỉ đầy thống khổ.
Một lúc sau, tiếng bước chân khẽ khàng vọng đến. Thứ đầu tiên chạm vào khứu giác cậu là mùi hương gỗ ấm áp từ đồ dùng tắm gội. Nan-young đã mua nó tặng Lee Tae-rok vào dịp sinh nhật anh, và mùi hương ấy hợp với anh đến mức người tặng còn hạnh phúc hơn cả người nhận.
Với tình hình này, làm sao mà chia tay được chứ? Cậu không thể làm được. Chết còn hơn!
"Phải đi tắm thôi."
Giọng nói của Lee Tae-rok khẽ khàng, tinh tế đến mức chỉ những ai thật sự hiểu và quan sát anh kỹ lưỡng mới có thể cảm nhận được sự thay đổi trong đó. Và một lần nữa, Nan-young lại "tan chảy" vì cái giọng điệu dịu dàng đầy khéo léo ấy. Có cảm giác như có một dòng nước ấm đang sôi sục ngay dưới rốn cậu. Mỗi khi những đầu ngón tay của anh lướt nhẹ qua tóc cậu, Nan-young lại thấy mình trở nên quý giá và yếu ớt nhất trên thế giới này.
"Mệt à? Để anh tắm cho nhé?"
Nan-young khẽ lăn người, đôi mắt dáo dác nhìn lên Tae-rok. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ muốn được nũng nịu. Từ thuở bé, Nan-young đã yếu ớt, trong khi bố mẹ lại luôn bận rộn xoay sở. Dù họ đã cố gắng hết sức, nhưng cuộc sống khi ấy chẳng cho phép cậu có đủ không gian để được vòi vĩnh, mè nheo. Giờ đây, đứng trước Lee Tae-rok, Nan-young muốn được thỏa sức làm nũng, được bù đắp cho biết bao nhiêu lần phải kìm nén những khao khát trẻ thơ tưởng chừng đã ngủ quên bấy lâu. Một mặt, cậu muốn trở nên mạnh mẽ, chín chắn như Tae-rok; mặt khác, lại khao khát được mãi là một đứa trẻ bé bỏng trong vòng tay anh.
“Em không thể nhấc nổi một ngón tay đâu,”
Tae-rok bật cười: “Vậy thì làm sao đây? Nan-young đã cho anh xem 'cầu vồng' hôm nay rồi, giờ anh phải thay ga trải giường thôi.”
Từ sau lần đầu tiên cả hai ân ái trên ghế sofa, mỗi khi thân mật, Lee Tae-rok đều khiến Nan-young "tưới nước" ít nhất một lần. Và tất nhiên, nước cứ thế tuôn ra không ngừng. Anh còn hài hước gọi đó là "cầu vồng" nữa chứ. Nan-young vừa xấu hổ vừa khó tin, chỉ biết trừng mắt nhìn Tae-rok. Ánh mắt ấy không hề có chút độc địa nào, chỉ mềm nhũn và bất lực đến đáng yêu.
Lee Tae-rok nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Nan-young. "Hồi bé, anh từng đi ngắm tuyết với em đấy."
Nan-young mở to mắt kinh ngạc trước câu chuyện mà cậu hoàn toàn không nhớ. “Anh đã bảo là hồi bé anh không gặp em nhiều mà…”
“Anh cứ tưởng là thế, nhưng gần đây anh mới chợt nhớ ra,”
Đôi mắt anh trở nên sâu thẳm, lặn sâu vào dòng ký ức xa xăm ấy. Đó là một ký ức rõ ràng đến mức kinh ngạc, khiến anh tự hỏi làm sao mình có thể quên nó đi được.
Chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi. Nan-young có lẽ sẽ chẳng nhớ gì. Anh đã đến biệt thự Donghae, nơi anh nghe tin mẹ mình sắp qua đời. Theo di nguyện của bà, mẹ anh muốn ra đi một cách tự nhiên và lặng lẽ khi đến thời điểm, nên anh đã không đưa bà đến bệnh viện.
Mọi thứ chìm trong sự im lặng. Đến mức anh tưởng chừng có thể nghe thấy cả tiếng tuyết rơi khe khẽ. Anh trai và chị dâu anh đã đến muộn hơn một chút. Nan-young còn quá nhỏ, và Lee Tae-rok đã cố gắng lục lọi trí nhớ để xem tên của đứa cháu trai ngoan ngoãn với đôi mắt tròn xoe, to lớn đó là gì.
“Tae-rok à. Anh xin lỗi. Em có thể trông Nan-young giúp anh một lát được không?”
Anh trai anh đã giao đứa bé cho anh, giọng nói run rẩy sắp bật khóc.
Đứa bé bướng bỉnh, cứ như thể muốn tự mình đi bằng đôi chân bé xíu. Một khuôn mặt vừa ngoan ngoãn lại vừa có chút bướng bỉnh. Thật kỳ lạ. Lee Tae-rok đứng yên tại chỗ, không tiến lại gần đứa bé đang chật vật bước tới. Sau đó, đứa bé đã tiến đến và nắm lấy chân anh. Rồi đầu gối cậu khuỵu xuống.
Anh cứ tưởng là cậu đã ngã, nhưng không, cậu lại đứng dậy bằng cách mút ngón tay cái. Rồi cậu ngước nhìn anh và chìa bàn tay nhỏ bé ra. Trong lúc bối rối, Lee Tae-rok đã đưa tay cho cậu. Đứa bé quá nhỏ, chỉ có thể nắm lấy vừa vặn một ngón trỏ của Lee Tae-rok.
À, Lee Nan-young mà. Đúng vậy. Tên cậu là thế đó.
Thằng bé giống hệt một chú cún con nghịch ngợm, chẳng chịu nghe lời ai. Có lẽ chỉ khi được tung tăng đến nơi mình thích, nó mới chịu yên vị. Thế là, Tae-rok đành bất lực lẽo đẽo theo sau. Thằng bé bước ba bước, anh chỉ cần nửa bước là đủ rồi.
Thằng bé cứ thế hướng về phía cửa sổ, chắc là muốn ngắm tuyết. Lee Tae-rok nhẹ nhàng hỏi, 'Con muốn nhìn tuyết không?', mà nào đâu hay biết Nan-young lúc ấy còn yếu ớt lắm. Anh không chắc thằng bé có hiểu không, nhưng thấy Nan-young khẽ gật đầu, vậy là cả hai rời khỏi biệt thự."
Sân tuyết phủ dày đặc, có ngã cũng chẳng lo đau. Lee Tae-rok chợt nhận ra bước chân của mình nặng nề khác hẳn so với đứa cháu bé xíu, nhẹ tênh.
Đi được chừng năm, bảy bước thôi thì phải. Chuyến đi dạo ngắn ngủi ấy kết thúc chóng vánh, bởi vì anh trai của Nan-young, cũng là đứa cháu lớn nhất của anh, đã ra tìm cả hai. May mắn thay, thằng bé không hề bị cảm lạnh. Bởi vì giờ đây, nó đã lớn khôn khỏe mạnh và ở ngay bên cạnh anh thế này. Nếu là Lee Nan-young bé bỏng ngày xưa, chắc anh đã lo sốt vó về bệnh viêm phổi chỉ vì một cơn cảm lạnh ở cái tuổi đó. Nghĩ lại, quả là một việc làm vô tâm đến khó tin. Có lẽ, chính vì anh đã thực sự vô tâm.
Đó là một cuộc gặp gỡ cực kỳ ngắn ngủi. Ngắn đến mức chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua trong cả cuộc đời dài của Lee Tae-rok. Ngắn đến mức thật may mắn là dấu chân bé xíu của cậu vẫn còn lại nông cạn trên tuyết, chỉ sâu bằng dấu chân của đứa bé Lee Nan-young ngày ấy.
"Dễ thương lắm." Lee Tae-rok buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, như thể anh vừa mới nhìn thấy đứa bé ấy. Anh đã đào bới những ký ức đáng lẽ đã phai mờ. Có vẻ dấu chân năm xưa vẫn còn sót lại một cách kỳ diệu. Những cảm xúc vốn chỉ là một khe hở nhỏ giờ đây lại trở nên lớn hơn và sâu sắc hơn thế này. Lee Tae-rok mân mê ngón trỏ.
"Em lúc đó bé tí tẹo. Chẳng hiểu gì anh nói đâu. Giống một con vật nhỏ hơn là một con người ấy."
Nan-young chỉ im lặng lắng nghe. Một mặt, cậu thấy hơi kỳ lạ khi Lee Tae-rok ví đứa cháu nhỏ của mình như một con vật, nhưng mặt khác, cậu lại thích thú câu chuyện về chính mình mà anh đang kể.
"Anh không thích trẻ con."
"Em biết mà..."
"Vậy sao anh lại thích em nhỉ?"
Trước lời thú nhận thản nhiên của Lee Tae-rok, tim cậu hẫng đi một nhịp.
"Lẽ ra lúc đó anh nên nhìn kỹ hơn. Em đã mặc quần áo gì, những thứ như vậy."
Toàn thân Nan-young bỗng có cảm giác bị cù lét. Cậu cựa quậy, cuộn tròn mình dưới lớp chăn. Rồi lại ngọ nguậy, nghiêng người về phía Lee Tae-rok, sau đó gối đầu lên đùi anh.
"Em nhớ mà." Cậu thì thầm bí mật. "Lúc đó anh ngầu lắm... Mặc quần áo gì, em nhớ hết đấy."
Có những ký ức tuổi thơ không bao giờ phai nhạt. Chẳng hạn lần đầu tiên đến công viên giải trí, lần đầu tiên đi máy bay, hay lần đầu tiên bị bỏng, lần đầu tiên nhập viện. Đối với Nan-young, ký ức về Lee Tae-rok cũng là như vậy.
Cậu không thể nhớ đã cùng anh đi ngắm tuyết khi còn là một đứa bé chưa trưởng thành, theo lời anh kể, nhưng ít nhất, cậu có thể nhớ lại tất cả những chi tiết nhỏ nhặt về Lee Tae-rok vào khoảnh khắc cậu hồi tưởng. Độ dài tóc, bộ vest, cà vạt, đôi giày của anh.
Cậu đã khao khát trở thành một người lớn như Lee Tae-rok. Nếu trở thành người lớn như anh, mình có thể làm gì? Cậu đã suy nghĩ điều đó mỗi ngày kể từ khi không gặp anh trong một thời gian dài. Thỉnh thoảng lắm cậu mới thấy anh, nhưng Lee Tae-rok lại thờ ơ và chẳng mấy quan tâm đến cậu. Thế nhưng, Nan-young vẫn không thể rời mắt khỏi anh.
Có vẻ đó là một mối tình đơn phương kéo dài. một mối tình đầu đã bắt đầu từ khi nào không hay, trước cả khi cậu kịp nhận ra.
.