Hối Lỗi - Chương 73

Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện đặc biệt của AU hiện đại. Tập 4

Do thời tiết xấu, chuyến bay bị hoãn, khiến thời gian đến dự kiến bị lùi lại. Đã có lúc tưởng chừng như ngày đến phải thay đổi hoàn toàn. May mắn thay, thời tiết đột ngột quang đãng, và họ đã có thể khởi hành.

Cậu cảm thấy khó mà tập trung vào bài học. Tinh thần đang lơ đãng ở nơi khác nên cậu cũng không nhớ rõ thời gian đã trôi qua như thế nào. Shim Su-hwan quan sát Nan-young bồn chồn rồi lại ngơ ngác, và đã giữ cậu lại ngay khi giờ học kết thúc.

"Có chuyện gì với cậu à?"

Nan-young giật mình như bị bỏng và lắc đầu. "Không có gì đâu,"

Điện thoại cậu đột nhiên reo lên. Người gọi là Lee Tae-rok. Nan-young ra hiệu cho Shim Su-hwan rồi nghe máy.

"Em nghe..."

"Giọng yếu thế?"

Đúng như lời anh nói, cậu không có sức lực. Sao có thể có được chứ? Ngược lại, giọng của Tae-rok không khác gì mọi khi.

"Tan học rồi chứ? Anh đến đón em đây,"

"Anh đến đây rồi ạ?"

"Bãi đỗ xe. Cứ từ từ ra nhé."

Mắt Nan-young mở to. Chỉ cần nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cậu thôi, Su-hwan đã đoán được tình hình.

"Chú cậu đến à?"

"Ừm. Chắc tôi phải đi rồi. Xin lỗi,"

"Đi cùng nhau cũng được mà. Dù sao cũng trên đường đến bãi đỗ xe. Đi cùng nhau đi," Su-hwan đề nghị.

Cậu không thể từ chối. Nan-young ấp úng. Shim Su-hwan thấy Nan-young do dự nên cuối cùng đã nói một câu: "Tôi thấy cậu rất để ý đến những chuyện liên quan đến chú của cậu, cậu biết không? Tôi thấy chú ấy đối xử tốt với cậu mà, sao vậy? Hay là... quan hệ giữa hai người không tốt, hoặc là chú ấy đối xử đáng sợ với cậu à? Nên cậu mới nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài?"

"Không phải. Tuyệt đối không phải như vậy,".

Nan-young giật bắn mình vì Su-hwan hiểu lầm, nhưng ánh mắt nghi ngờ sắc lẹm của Shim Su-hwan đâu dễ gì xua tan.

"Cậu cứ như vậy mãi từ trước đến giờ rồi! Tôi lo cho cậu chết đi được ấy! Tôi thừa nhận chú của cậu không phải dạng vừa, nhưng nếu cuộc sống khó khăn đến mức đó, thì cứ dứt áo ra đi! Thật đấy, cậu cứ đến nhà tôi ở tạm trong lúc tìm nhà mới cũng được mà!"

Hiểu lầm này có vẻ còn sâu sắc hơn cả những gì Nan-young tưởng tượng. Để gạt bỏ nó, Nan-young đành phải nói dối, dù thực ra cũng không phải là dối trá hoàn toàn.

"À, không phải đâu! Chỉ là bố mẹ tôi sắp đến sau một thời gian dài không gặp ấy mà. Tôi đang vắt óc nghĩ xem nên đưa bố mẹ đi đâu chơi đây!"

Lương tâm của cậu, vốn đã mỏng manh tựa cánh ve sầu vì đang làm một chuyện quá đỗi sai trái, giờ lại thi nhau trỗi dậy vào mọi khoảnh khắc, gào thét "Tôi vẫn còn ở đây mà!". Cảm giác cắn rứt lương tâm khiến cậu nghẹt thở. May mắn thay, Shim Su-hwan tạm thời lùi lại một bước, như thể sẽ bỏ qua, nhưng ánh mắt ngờ vực thì vẫn chưa tan biến hoàn toàn.

"Nếu cậu đã nói vậy thì tôi tin… Dù sao tôi cũng hiểu, khi đã trưởng thành thì việc sống chung với ai đó không phải là chuyện dễ dàng gì,"

"Ừm..."

Su-hwan đúng là đã chín chắn hơn rất nhiều kể từ khi có bạn gái... Nan-young thầm nghĩ và khẽ gật đầu.

Chỉ chớp mắt một cái, họ đã đến bãi đỗ xe nhờ những sải chân dài của một người đàn ông trưởng thành. Shim Su-hwan nói sẽ đứng đợi cho đến khi Nan-young đi khuất hẳn, cứ như thể cậu là một đứa trẻ mới bước ra khỏi lồng kính vậy. Nan-young vẫy tay chào tạm biệt, rồi bất chợt quay lại hỏi: "Này! Tôi có phải là kiểu người không đáng tin cậy không?"

Shim Su-hwan bối rối trước câu hỏi bất ngờ, rồi vô thức gật đầu một nửa. "À, không! Không phải là tôi không tin cậu!" Anh ta vội vàng biện minh ngay lập tức: "Chỉ là tôi cảm thấy cậu như em trai mình vậy nên muốn chăm sóc cậu thôi! Tôi vẫn còn nhờ cậu giúp làm bài tập cơ mà! Bố mẹ tôi cũng thích cậu nhất đấy!"

Không hiểu sao, càng biện minh thì lời nói càng trở nên "thảm hại" lạ lùng, dù đó lại là sự thật lòng.

Nan-young khẽ gật đầu trước. "Này, dù sao thì, nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc nhé?"

Cuối cùng, Shim Su-hwan, người đã cố tỏ ra người lớn đến nỗi đòi tiễn Nan-young đến khi khuất hẳn, lại vội vàng chuồn đi như chạy trốn.

Shim Su-hwan hướng về phía thư viện trung tâm, nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn Nan-young. Cậu vẫn đứng yên ở vị trí đó, chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.

"Đồ vô tâm." Anh buột miệng lẩm bẩm, một tiếng thở dài gần như vô thức. Mối tình đơn phương với Lee Nan-young đã được anh dứt khoát chấm dứt, thay vào đó là mối quan hệ bạn bè thân thiết. Thế nhưng, tận sâu trong lòng, những cảm xúc phức tạp về Lee Nan-young vẫn luôn cuộn trào.

Đôi khi, anh lo lắng cho cậu đến phát phiền, một nỗi lo lắng vô cớ mà chính anh cũng không hiểu nổi. Cứ như thể cậu sẽ bị thương, bị sỉ nhục, hay thậm chí bị lừa gạt vậy. Nhưng rồi anh lại tự nhủ, Lee Nan-young đâu phải là người như thế. Cậu biết cách tự bảo vệ bản thân khỏi những va chạm không đáng có vì cơ thể vốn yếu ớt; cậu có lòng tự trọng và cái tôi mạnh mẽ để không ai có thể làm tổn thương danh dự của mình; và cậu quá đỗi thông minh, quá đỗi bướng bỉnh để dễ dàng bị lừa gạt. Thực tế đã chứng minh, chính Lee Nan-young là người đã "cứu bồ" Shim Su-hwan thoát khỏi một cú lừa ngoạn mục khi anh đi du lịch nước ngoài.

Thế nhưng, đồng thời… dù thông minh đến vậy, cậu lại vô tâm đến khó hiểu với trái tim người khác. Dù anh đã cắt đứt mọi vướng bận tình cảm, nhưng anh vẫn là người từng thổ lộ lòng mình với cậu cơ mà. Vậy mà Lee Nan-young cứ như thể chuyện đó chưa từng tồn tại. Nếu anh có hỏi "Cậu có nhớ chuyện đó không?", cậu sẽ chỉ mỉm cười dịu dàng, rồi im lặng không trả lời. Nhưng chỉ cần thế thôi, Shim Su-hwan cũng hiểu. Cậu muốn nói: "Lúc đó cậu đã lầm lẫn ư? Tôi nhớ rõ lắm chứ."

"Thật lạ là chúng ta vẫn có thể làm bạn và sống như thế này." Shim Su-hwan tặc lưỡi, thầm nghĩ thật kỳ lạ khi cậu vẫn còn "lọt" vào vòng tròn quan hệ ít ỏi của Lee Nan-young. Thực tế, không như Shim Su-hwan có vòng bạn bè rộng khắp, Lee Nan-young chẳng mấy bận tâm đến việc chỉ có một mình Shim Su-hwan là bạn thân.

Sự vô tâm đó, sự bướng bỉnh khó nắm bắt đó, cái cách khiến người ta cảm thấy cậu là duy nhất rồi lại lạnh lùng đẩy ra trong chớp mắt, và bức tường vô hình mà dù thân đến mấy cũng chẳng thể vượt qua. Tất cả những điều đó đã tạo nên một Lee Nan-young đầy bí ẩn, khiến người ta không ngừng tò mò.

Và rồi, một hình tượng phức tạp khác xuất hiện.

"Sao anh lại đến đây? Em đã bảo anh đừng đến mà." Một giọng càu nhàu vang lên. Lee Tae-rok, một người đàn ông bướng bỉnh, vô tâm, lạnh lùng và vô tình, chìa cốc cà phê cho Nan-young. Rõ ràng là anh ta biết cậu sẽ uống cà phê vào giờ này nên mới mang đến.

"..."

Lee Tae-rok dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào má Nan-young. Cậu không thể từ chối mà đành cầm lấy cốc. Đó là một thói quen, một sở thích rất riêng của anh ta.

"Em học được cái thói quen lao thẳng lên xe ở đâu đấy?"

"...Em đã nhìn biển số xe rồi."

"Dù vậy, em vẫn phải xác nhận xem anh có ở trên xe không chứ."

Nghĩ gì đến chuyện đó cơ chứ! Đầu óc cậu lúc ấy chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải nhảy lên xe thật nhanh, trước khi Lee Tae-rok kịp bước xuống và thu hút mọi ánh nhìn.

Vừa an vị trên xe, mọi suy nghĩ trong đầu cậu chợt tan biến. Tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ muốn chìm đắm trong hình bóng Lee Tae-rok, khiến bao lo lắng trước đó trở nên vô nghĩa.

"Nan-young lao vào xe như thể đang chạy trốn vậy, cứ như anh đã làm gì sai trái ấy."

"..."

Tae-rok xoay người về phía Lee Nan-young, nhẹ nhàng tựa đầu vào ghế. Hôm nay anh không vuốt tóc, trông trẻ hơn hẳn so với tuổi thật. Nan-young hồi hộp đến mức không dám quay đầu lại nhìn.

"Anh... anh yêu em và đến đón em, đó là sai trái à?"

Cuối cùng, Nan-young cũng miễn cưỡng bỏ ống hút đang mút vô ích ra khỏi miệng. Đầu cậu nhức buốt vì đã uống quá nhiều cà phê lạnh không ngừng nghỉ. Dù đau như búa bổ, cậu vẫn chớp chớp mắt nhìn Lee Tae-rok.

"Thật..."

"Thật?"

"Đáng ghét."

Đáp lại những lời thốt ra như một tiếng thở dài, anh cũng cười một nụ cười như tiếng thở dài. Lee Tae-rok nhẹ nhàng xoa xoa giữa hai lông mày của Nan-young bằng ngón tay cái. Cơ thể Nan-young lạnh buốt, trong khi hơi ấm từ Lee Tae-rok truyền đến lại khiến đầu cậu như muốn tan chảy ra.

"Học hành chăm chỉ chứ?"

Một câu hỏi mà người ta chỉ hỏi... cháu trai học tiểu học.

Nan-young cẩn thận gật đầu, sau khi kiểm tra lại xem cặp kính của mình có đủ tối màu hay không.

Thực ra, cậu thích cái cảm giác yên tĩnh khi cửa xe đóng lại. Và cậu càng nhớ Lee Tae-rok hơn khi cứ nghĩ về bố mẹ trong suốt giờ học, nên cậu đã cố gắng kìm nén để không ôm chầm lấy anh ấy ngay lập tức.

"Nghe lời giáo viên chứ?"

"Nghe lời giáo sư ạ."

Nan-young cố tình nhấn mạnh từ "giáo sư".

Cậu thực sự chỉ "nghe" thôi. Nghe xong thì thôi, chứ chẳng nhớ gì cả.

"Có xin phép đàng hoàng khi muốn đi vệ sinh không?"

Nan-young liếc nhìn Lee Tae-rok, biết thừa anh đang trêu chọc mình. Ngay lập tức, Lee Tae-rok bật cười phá lên.

Có vẻ anh ấy đang rất vui. Cứ như thể việc sắp gặp bố mẹ của Nan-young hôm nay chẳng khiến anh lo lắng chút nào vậy.

Liệu có bao giờ Lee Tae-rok bối rối, bị dồn vào đường cùng và hoàn toàn tuyệt vọng không? Câu hỏi này lại một lần nữa xoáy sâu trong tâm trí.

"Anh thật sự không lo lắng chút nào sao? Em thì… em lo lắm đấy."

"Anh có gì mà phải lo? Chỉ là đi gặp anh trai và chị dâu thôi mà."

"Không phải chỉ là anh trai và chị dâu nên em mới lo lắng chứ…"

"Vậy em muốn đi gặp bố mẹ người yêu hả? Em nghĩ ngợi nhiều quá rồi đấy. Sống với cái đầu nhỏ xíu đó mà cứ suy nghĩ vẩn vơ mãi, em không thấy đau đầu à?"

Lee Tae-rok buông lời một cách cực kỳ hờ hững rồi khởi động xe. Điểm đến là sân bay. Nan-young im lặng. Có lẽ trẻ con càng lo lắng thì càng hay nói nhiều, còn Nan-young thì ngược lại, cô càng lúc càng trầm mặc và lặng lẽ.

“Anh có thể gọi tài xế mà. Sao anh cứ khăng khăng tự đến đón vậy? Anh không bận sao?”

Lee Tae-rok nhớ lại cuộc đối thoại ngắn ngủi với anh trai mình khi anh vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ. Đó là ở trong văn phòng, ngay trước khi anh lên đường đến chỗ Nan-young.

Trên tay anh, một chiếc bút máy đang xoay vòng đều đặn. Đó là món quà mà Nan-young đã tặng, với tên Lee Tae-rok được khắc tinh xảo. Cậu đã tặng nó cùng với một bó hoa vào dịp Lễ tình nhân, với vẻ mặt vừa trang trọng vừa tự hào. Lee Tae-rok không có lấy một khoảnh khắc để cảm thấy vô lý về món quà Lễ tình nhân mà anh đã hoàn toàn quên bẵng. Thực tế, xét về giá trị, chiếc bút máy của Nan-young tặng chẳng thể nào sánh bằng những chiếc bút máy khác mà Lee Tae-rok đang sở hữu. Nhưng những chiếc anh tự mua thì cứ vứt lăn lóc trên bàn, còn chiếc của Nan-young thì lúc nào cũng theo anh đi khắp nơi.

“Em đang cố gắng làm một người em trai đúng nghĩa sau một thời gian dài.”

“Ồ, em nói ra được những lời đó cơ đấy! Em luôn là một người em trai tốt mà.”

“Vậy sao?”

“Anh đã ngạc nhiên biết bao khi em nói rằng em sẽ chăm sóc Nan-young chứ. Mọi người cứ hiểu lầm thôi, thực ra em hiền lành mà.”

Lee Tae-rok suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, anh phải cố gắng lắm mới kiềm chế được. Anh trai anh có một cái nhìn đời quá đỗi lạc quan! Về khoản này, Nan-young thực tế và tỉnh táo hơn nhiều, ít nhất cậu ấy sẽ không bao giờ nói anh "quá hiền lành". Càng tiếp xúc với Lee Nan-young, Lee Tae-rok càng nhận ra những điểm khác biệt rõ rệt giữa cậu và anh trai, chị dâu mình. Và lạ thay, những điểm đó lại trùng khớp với anh một cách đáng kinh ngạc.

"Lee Nan-young," anh thầm nghĩ. "Cho dù vậy, chúng ta vẫn chỉ là một mối quan hệ đơn giản kiểu 'hợp thì gặp, không hợp thì chia tay' thôi sao? Mối quan hệ của chúng ta sâu sắc và phức tạp hơn thế nhiều, đáng tiếc thay."

"Dù sao thì, cảm ơn em,"

"Cả về việc chăm sóc Nan-young nữa."

Không chỉ cảm ơn tôi về điều đó thôi sao? Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.

"Thằng nhóc này giờ còn biết đùa nữa cơ đấy." Anh trai anh phá lên cười.

Không đâu. Anh chỉ cần cảm ơn tôi về điều đó thôi cũng được.

Lee Tae-rok dừng việc xoay chiếc bút máy, siết chặt nó trong tay. Không đúng. Đáng lẽ anh không cần phải cảm ơn tôi về bất cứ điều gì. Thực tế, anh đã chẳng làm được điều gì tốt đẹp cả. Anh không chỉ chăm sóc Nan-young, mà còn có ý định giữ cậu ấy bên mình suốt đời. Ngay cả anh trai anh, hay thậm chí cả bố mẹ của Lee Nan-young cũng sẽ không thể mang cậu ấy đi được. Thật đáng tiếc là mọi chuyện đã thành ra như vậy. Đó không phải là một điều tốt cho anh trai và chị dâu anh, cũng chẳng phải là một điều tốt cho Lee Nan-young. Đó chỉ là một điều tốt cho riêng anh mà thôi.

"Lee Nan-young."

Lee Tae-rok gọi tên Nan-young khi anh rẽ vào đường cao tốc. "Em thấy sống với anh thế nào?"

Nan-young nhìn Lee Tae-rok đầy nghi ngờ.

"Em cứ thỉnh thoảng lại đòi ra ngoài ở riêng rồi làm anh bực mình đấy."

Mắt Nan-young mở to. "Anh có tức giận sao? Anh có đau khổ đến mức bực mình vì mình sao?" Cậu không hiểu sao… lại cảm thấy vui. Chắc là mình đang yêu một cách kỳ lạ quá, một loại dây leo kỳ quái đang mọc xoắn trong bụng cậu. Nan-young cau mày, cười méo mó như đang khóc trước cơn đau giống như đau bụng này. Tình yêu của cậu thật dị dạng.

"Điều đó thì…" Nan-young ngập ngừng, rồi nói bằng một giọng nhỏ dần, nhưng không hề run rẩy, "Em muốn chạy trốn vì em thích anh, nhưng em không thể làm vậy nên… em mới ở lại."

Anh nhất thiết phải nghe đến mức đó sao? Vì anh nên em mới có thể nghe được một từ là "bực mình" đấy.

Vì đã trót say nắng anh, Nan-young chẳng thể nào trưng bộ mặt lạnh lùng hay ánh mắt tàn nhẫn với Lee Tae-rok được nữa.

Trước câu trả lời của Nan-young, một nụ cười tinh quái nở trên môi Lee Tae-rok. Anh khẽ vuốt môi, cố che đi nụ cười vừa rồi, rồi lẩm bẩm: "Cháu trai của ai mà thông minh thế không biết."

Nan-young chỉ biết im lặng.

"Dù sao thì," Lee Tae-rok tiếp lời, "có vẻ em giống anh hơn là anh trai anh nhỉ?"

Nghe vậy, Nan-young bật cười khúc khích. Cơ thể cậu, vốn đang căng như dây đàn, bỗng chùng xuống hoàn toàn trước vẻ mặt thản nhiên, như không có gì của anh.

Thật kỳ diệu, dường như chiêu này của anh thực sự hiệu nghiệm! Nan-young đã không còn bị "đóng băng" khi vượt qua Cầu Incheon nữa.

Sân bay đang đến rất gần. Cậu biết mình không thể rút lui, không thể quay đầu lại, và cũng chẳng thể trốn tránh được nữa rồi. Trong mỗi khoảnh khắc có thể lựa chọn, Nan-young luôn và mãi chọn Lee Tae-rok. Cậu đã không lùi bước, không quay đầu, mà ngược lại, lao thẳng vào, đâm sầm vào anh. Lần này cũng vậy, cậu chẳng còn cách nào khác.


Đến bãi đỗ xe, sự căng thẳng của Nan-young hiện rõ mồn một.

"Chúng ta, chúng ta đi thật sao ạ?"

Nếu cứ thế này mà xuống xe, chắc chân tay cậu sẽ rời ra mất!

"Đợi một chút." Lee Tae-rok gọi Nan-young lại khi cậu đang chực nắm tay nắm cửa. Anh khẽ gõ nhẹ vào má đang cứng đờ của cậu để cậu quay đầu lại. Rồi, anh ôm lấy cậu và đặt một nụ hôn sâu, dù cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.

Nếu nhìn từ bên ngoài, chắc hẳn ai cũng nghĩ đây là hình ảnh một cặp đôi đang yêu nhau say đắm. Vì Nan-young hoàn toàn bị Lee Tae-rok che khuất, người ta chỉ có thể thấy bàn tay trắng trẻo, thon dài của cậu đang siết lấy cánh tay anh.

Lee Tae-rok chậm rãi, từ tốn vuốt ve vành tai Nan-young, rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi vào. Đôi tai đang lạnh cóng vì căng thẳng của cậu từ từ giãn ra, rồi ấm dần lên, lan tỏa hơi ấm khắp gáy. Hơi ấm của Lee Tae-rok truyền vào trong miệng cũng khiến Nan-young tan chảy hoàn toàn.

"Ưm, ư."

Nan-young khe khẽ rên rỉ. Chiếc lưỡi đang cứng đờ của cậu cũng bắt đầu thả lỏng, uyển chuyển đón nhận chiếc lưỡi của Lee Tae-rok.

Tae-rok hạ tay xuống, luồn vào bên trong quần áo của Nan-young. Giờ đây, mỗi khi anh hôn, Lee Nan-young lại tự động rụt người lại, chờ đợi bàn tay anh. Khi anh vuốt ve ngực và xoa bóp tấm lưng cậu, tấm lưng thẳng tắp của Nan-young lại tự động cong lên, khẽ co giật, mềm mại như những con sóng nhỏ vậy.

Khi môi anh rời đi, Nan-young như vô thức níu kéo, đôi môi cậu khẽ hé mở, theo phản xạ đuổi theo và kéo đầu anh xuống. Tiếng cười trầm thấp của Lee Tae-rok vang vọng, nghe như vọng lại từ xa, đủ để kéo Nan-young trở về với thực tại.

"E rằng sẽ không được làm điều này trong một thời gian đâu."

"A..."

Mặt Nan-young ửng đỏ, cậu vội vàng đưa tay xoa xoa môi.

"Sẽ sưng lên đấy, đừng làm vậy." Lee Tae-rok gạt tay cậu ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt Nan-young. Thật may mắn là anh đã hôn nhẹ nhàng, không để lại vết hằn nào quá rõ. Lần này, đôi môi vốn dễ sưng của Nan-young có vẻ sẽ không sao.

"Thực ra thì, cũng không hẳn là không được làm đâu, vì anh không có ý định để anh trai ngủ lại nhà mình."

"..."

"Nhưng đứa cháu trai cứng đầu của anh chắc sẽ không cho phép anh làm vậy đâu nhỉ?"

Nan-young cứng họng. Cậu quá đỗi bẽn lẽn để thốt ra lời từ chối, nhưng cũng không hề muốn nói "có". Có lẽ vì cậu còn quá trẻ. Lần này, Nan-young đã đường hoàng dùng cái lý do "tuổi tác" mà thường ngày vẫn khiến cậu tủi thân để biện minh.

"Họ sẽ ra sau một tiếng nữa. Đi ăn gì đó nhé?" Tae-rok rời khỏi người Nan-young, ánh mắt liếc nhìn đồng hồ. Nan-young cảm thấy hụt hẫng khi cái bóng, sức nặng và mùi hương vừa bao trùm lấy cậu giờ đây dần rời xa. Cậu dễ dàng bị cuốn theo, và một tiếng đồng hồ là một khoảng thời gian hoàn hảo, mơ hồ đủ để sự căng thẳng trong lòng lắng xuống.

"Em muốn ăn gì không?"

"Chắc em sẽ bị nghẹn mất..."

Lee Tae-rok từ từ mỉm cười trước lời nói khó khăn của cậu. "Em nhát gan quá, không dám làm điều xấu." Anh vừa nói, vừa tháo dây an toàn, rồi khẽ lẩm bẩm thêm một câu: "Nhưng em lại quá tham lam, không muốn không làm."

Đó là một lời giải thích hoàn hảo đến bất ngờ.

Thời gian trôi qua, sự căng thẳng của Nan-young ngày càng tồi tệ đến mức Lee Tae-rok phải liên tục xoa tay để trấn an cậu. Thế nhưng, cậu vẫn không thể bình tĩnh nổi. Khi có thông báo rằng máy bay chở bố mẹ cậu đã hạ cánh, Nan-young đã kiên quyết từ chối mọi thứ.

Lee Tae-rok đột nhiên nghĩ đến một điếu thuốc. Anh đã nhịn quá lâu rồi. Anh gõ ngón tay lên đùi, rồi đứng dậy.

"Anh ra ngoài một lát nhé."

Nan-young nhìn Tae-rok bằng đôi mắt chao đảo, rồi chuyển ánh mắt, khẽ gật đầu.

"Vâng, anh đi cẩn thận nhé."

Lee Tae-rok bước ra ngoài, miệng ngậm điếu thuốc lá điện tử. Anh tranh thủ lướt điện thoại, trả lời vội những tin nhắn đơn giản mà nãy giờ mải dỗ dành Nan-young nên chưa kịp hồi đáp. Khi mọi việc đâu vào đấy, đã ngót nghét 10 phút trôi qua.

Lee Tae-rok phủi bụi trên chiếc áo khoác, rồi bước vào bên trong sân bay. Bước chân anh bỗng khựng lại khi đến gần cổng kiểm soát. Hình ảnh Lee Nan-young đang ôm chặt bố mẹ mình bỗng lọt vào tầm mắt anh.

Đúng rồi. Có lẽ ở một mình sẽ giúp cậu ấy bớt căng thẳng hơn là cứ phải kè kè với một "đồng phạm" như anh. Lee Tae-rok chìm đắm trong một cảm xúc thật lạ lùng khi dõi theo bóng lưng Nan-young.

Đó là một tấm lưng rộng và vững chãi hơn so với mẹ cậu, nhưng lại có vẻ nhỏ bé và yếu ớt khi đứng cạnh người bố cao lớn. Mặc dù là anh em họ, nhưng Lee Tae-rok lại chưa bao giờ bận tâm đến anh trai của Nan-young. Thế mà giờ đây, anh lại bỗng chốc tò mò không biết Nan-young sẽ như thế nào khi ở bên cạnh người anh trai ruột thịt của mình.

Và rồi, những suy nghĩ miên man ấy bỗng chốc dừng lại, tụ lại thành một điểm duy nhất.

"Thật may mắn khi anh là gia đình của em."

Anh chậm rãi bước tới. Bố của Nan-young, đồng thời cũng là anh trai của Lee Tae-rok, ngước mắt lên khi cảm nhận được bước chân của anh. Anh trai mỉm cười, dang rộng vòng tay. Cứ như thể muốn mời gọi anh cũng tham gia vào cuộc đoàn tụ ấm áp của gia đình vậy.

"Thật may mắn khi anh là gia đình của em."

"Chào mừng anh chị trở về, anh, chị dâu. Anh chị đã vất vả rồi."

Lee Tae-rok nheo mắt cười, cất lời chào đón. Còn Lee Nan-young thì chẳng hề quay đầu lại. Ngay cả một âm tiết, một từ thốt ra từ miệng anh cũng đủ khiến tấm lưng cậu khẽ run rẩy.

"Tae-rok à."

"Thật may mắn, Nan-young à. Thật may mắn vì chúng ta là máu mủ ruột thịt, nên anh sẽ không bị loại trừ khỏi khoảnh khắc em đoàn tụ với gia đình mà em yêu thương đến vậy."

"Hãy cùng nhau ôm nhau một cái đi."

Lee Tae-rok bật cười trước lời đề nghị chân thành của anh trai. Rồi anh dang rộng vòng tay. Đủ rộng để ôm trọn cả Lee Nan-young cùng bố mẹ cậu vào lòng.

"Chúng ta làm vậy nhé? Cả gia đình."

"Thật may mắn khi anh không thể bị tách rời khỏi cuộc đời em, khi chúng ta là mối quan hệ không thể chia lìa dù có chia tay. Em sẽ không bao giờ biết rằng anh đang cảm thấy những cảm xúc này đâu."

Đôi khi, không biết thì sẽ tốt hơn nhỉ.

Việc người lớn bảo vệ người nhỏ tuổi hơn là điều đương nhiên. Lee Tae-rok sẽ không bao giờ để lộ suy nghĩ này cho Nan-young biết. Bởi vì anh là một người tham lam, tỉ mỉ và vô cùng cố chấp.

Lee Tae-rok nhẹ nhàng ôm cả ba người vào lòng, vùi mặt vào mái tóc của Nan-young. Một mùi hương thật quen thuộc, thật dễ chịu xộc vào khứu giác anh – đó là mùi dầu gội giống hệt của anh! Nan-young bỗng dưng cứng đờ người lại, nhưng Lee Tae-rok vẫn chẳng mảy may để tâm, anh chỉ càng siết chặt vòng tay thêm nữa. Khoảnh khắc ấy, anh như đang ôm lấy cả thế giới của mình, ôm lấy thay cho người yêu bé bỏng, người mà nếu anh siết mạnh một chút thôi, e rằng sẽ tan biến mất.

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo