Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện đặc biệt của AU hiện đại. Tập 4
Do vấn đề thời tiết mà chuyến bay bị hoãn, thời gian đến dự kiến bị lùi lại. Đã có lúc tưởng chừng như ngày đến phải thay đổi, nhưng may mắn thay, thời tiết đột ngột quang đãng và họ đã có thể khởi hành.
Cậu cảm thấy khó mà tập trung vào bài học. Vì tinh thần đang lơ đãng ở nơi khác, nên cậu cũng không nhớ rõ thời gian đã trôi qua như thế nào. Shim Su-hwan quan sát Nan-young bồn chồn rồi lại ngơ ngác, đã giữ cậu lại ngay khi giờ học kết thúc.
"Có chuyện gì với cậu à?"
Nan-young giật mình như bị bỏng và lắc đầu.
"Không có gì đâu."
Điện thoại cậu đột nhiên reo lên. Người gọi là Lee Tae-rok. Nan-young ra hiệu cho Shim Su-hwan rồi nghe máy.
"em nghe..."
-Giọng yếu thế?
Đúng như lời anh nói, cậu không có sức lực. Sao có thể có được chứ.
Ngược lại, giọng của Tae-rok không khác gì mọi khi.
-Tan học rồi chứ. Anh đến đón em đây.
"Anh đến đây rồi ạ?"
-Bãi đỗ xe. Cứ từ từ ra nhé.
Mắt Nan-young mở to. Chỉ cần nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cậu thôi, Su-hwan đã đoán được tình hình.
"Chú cậu đến à?"
"Ừm. Chắc tôi phải đi rồi. Xin lỗi."
"Đi cùng nhau cũng được mà. Dù sao cũng trên đường đến bãi đỗ xe. Đi cùng nhau đi."
Cậu không thể từ chối. Nan-young ấp úng.
Shim Su-hwan thấy Nan-young do dự nên cuối cùng đã nói một câu.
"Tôi thấy cậu rất để ý đến những chuyện liên quan đến chú của cậu, cậu biết không? Tôi thấy chú ấy đối xử tốt với cậu mà, sao vậy? Hay là... quan hệ giữa hai người không tốt, hoặc là chú ấy đối xử đáng sợ với cậu à? Nên cậu mới nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài?"
"Không phải. Tuyệt đối không phải như vậy."
Nan-young nhảy dựng lên vì sự hiểu lầm của Su-hwan. Nhưng sự hiểu lầm có căn cứ của Shim Su-hwan không dễ dàng tan biến.
"Cậu cứ như vậy từ trước đến giờ rồi. Tôi lo lắng mà. Tôi cũng thừa nhận là chú của cậu không phải là người dễ đối phó, nhưng nếu khó sống đến mức đó thì cứ ra ngoài đi. Thật đấy, cứ đến nhà tớ ở tạm trong lúc tìm nhà cũng được."
Sự hiểu lầm có vẻ sâu sắc hơn Nan-young nghĩ. Để phủ nhận điều đó, Nan-young đã phải nói dối, nhưng không hoàn toàn là nói dối.
"Chỉ là vì bố mẹ tôi sắp đến sau một thời gian dài thôi. Đang nghĩ xem đưa bố mẹ đi đâu chơi ấy mà."
Lương tâm cậu vốn đã mỏng manh vì đang làm một việc quá sai trái, giờ lại trỗi dậy vào mọi lúc và gào thét rằng "Tôi vẫn còn ở đây mà". Cậu bị cắn rứt lương tâm đến nghẹt thở. May mắn thay, Shim Su-hwan tạm thời lùi một bước như thể sẽ bỏ qua, nhưng vẫn chưa hoàn toàn gạt bỏ ánh mắt nghi ngờ.
"Nếu cậu nói vậy thì tôi tin... Dù sao tôi cũng hiểu là việc sống chung với ai đó khi đã trưởng thành không phải là chuyện dễ dàng."
"Ừm..."
Su-hwan trở nên chín chắn hơn nhiều kể từ khi hẹn hò... Nan-young thầm nghĩ như vậy và gật đầu.
Đến bãi đỗ xe rất nhanh với sải chân của một người đàn ông trưởng thành. Shim Su-hwan nói rằng sẽ đợi cậu đến khi Nan-young đi khuất hẳn. Anh ta đối xử với cậu như một đứa trẻ mới ra khỏi lồng kính vậy. Nan-young vẫy tay chào rồi quay lại hỏi.
"Này. Tôi có phải là kiểu người không đáng tin cậy không?"
Shim Su-hwan bối rối trước câu hỏi đột ngột rồi vô thức gật đầu một nửa.
"À, không. Không phải là tôi không tin cậu."
Rồi anh ta hoảng hốt biện minh ngay lập tức.
"Chỉ là tôi cảm thấy cậu như em trai mình nên muốn chăm sóc cậu thôi. Tôi vẫn nhờ cậu giúp làm bài tập mà. Bố mẹ tôi cũng thích cậu nhất đấy."
Không hiểu sao càng biện minh thì càng trở nên thảm hại. Mặc dù đó là sự thật.
Nan-young gật đầu trước.
"Này, dù sao, nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc nhé?"
Cuối cùng, Shim Su-hwan cư xử như một người lớn nói rằng sẽ tiễn cậu đến khi khuất hẳn, đã rời đi như chạy trốn.
Shim Su-hwan hướng về thư viện trung tâm, ngoái đầu lại nhìn Nan-young, cậui vẫn đứng ở đúng vị trí đó và chìm đắm trong suy nghĩ
"Đồ vô tâm."
Rồi anh vô thức lẩm bẩm. Anh đã dứt bỏ mọi tình cảm với Lee Nan-young và hoàn toàn thiết lập mối quan hệ là bạn thân. Nhưng về bản thân Lee Nan-young, anh luôn có những cảm xúc phức tạp.
Như đã nói, đôi khi anh lo lắng cho cậu đến mức phiền phức, đến mức chính anh cũng không hiểu được. Cứ như thể cậu sẽ bị thương ở đâu đó, bị sỉ nhục, hoặc bị lừa gạt vậy. Tuy nhiên, anh biết rằng Lee Nan-young không phải là người như vậy. Lee Nan-young biết cách tránh những việc có khả năng gây thương tích vì cơ thể yếu ớt, cậu có lòng tự trọng và cái tôi rõ ràng để không bị sỉ nhục, và cậu quá thông minh và bướng bỉnh để bị lừa gạt. Trên thực tế, chính Lee Nan-young là người đã cứu Shim Su-hwan, anh ta suýt bị lừa gạt khi đi du lịch nước ngoài.
Và đồng thời... dù thông minh đến vậy, cậu lại vô tâm đến thế với trái tim của người khác. Dù anh đã dứt khoát với cậu, nhưng anh vẫn là người đã từng tỏ tình với cậu. Lee Nan-young cư xử như thể chuyện đó chưa từng tồn tại. Nếu anh hỏi "Cậu có nhớ chuyện đó không?", cậu sẽ mỉm cười dịu dàng và không trả lời. Nhưng chỉ cần vậy thôi Shim Su-hwan cũng sẽ hiểu. Cậu có ý rằng "Lúc đó cậu đã nhầm lẫn ư? Tôi nhớ mà".
"Thật lạ là chúng ta có thể làm bạn và sống như thế này."
Shim Su-hwan tặc lưỡi nói rằng thật kỳ lạ khi cậu còn sót lại trong mối quan hệ hẹp hòi của Lee Nan-young.
Thực tế, không giống như Shim Su-hwan có nhiều bạn bè rộng khắp, Nan-young không quan tâm lắm đến việc chỉ có Shim Su-hwan là bạn.
Sự vô tâm đó, sự bướng bỉnh khó hiểu đó, cái sự khiến người ta cảm thấy như một sự tồn tại duy nhất rồi lại đẩy ra một cách lạnh lùng trong chốc lát, bức tường mà người ta không thể biết dù đã thân thiết. Tất cả những điều đó đã khiến Lee Nan-young trở thành một người mà người ta tò mò.
Và có một hình tượng phức tạp khác nữa.
"Sao anh lại đến đây? Em đã bảo anh đừng đến mà."
Một người đàn ông bướng bỉnh, vô tâm, lạnh lùng và vô tình.
Lee Tae-rok đưa cốc cho Nan-young đang càu nhàu.
Rõ ràng là anh đã biết cậu sẽ uống cà phê vào giờ này nên mới mang đến.
"..."
Lee Tae-rok dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào má Nan-young, cậu không thể từ chối mà cầm lấy cốc. Đó là sở thích và thói quen của anh.
"em học được cái thói quen lao thẳng lên xe ở đâu đấy?"
"...Em đã nhìn biển số xe rồi."
"Dù vậy. Em vẫn phải xác nhận xem anh có ở trên xe hay không chứ."
Làm gì có thời gian cho việc đó. Cậu chỉ nghĩ rằng mình phải lên xe thật nhanh trước khi Lee Tae-rok xuống xe và thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau khi lên xe thì... cậu không thể nghĩ gì được vì đầu óc trở nên trống rỗng khi chỉ muốn nhìn Lee Tae-rok, khiến mọi lo lắng đều trở nên vô nghĩa.
"Nan-young lao vào xe như chạy trốn vậy, cứ như anh đã làm gì sai trái ấy."
"..."
Tae-rok xoay người về phía Lee Nan-young và dựa đầu vào ghế. Hôm nay anh không vuốt tóc. Vì vậy, anh trông trẻ hơn so với tuổi thật. Nan-young hồi hộp đến mức không thể quay đầu lại.
"anh... anh yêu em và đến đón em, đó là sai trái à?"
Cuối cùng Nan-young cũng bỏ miệng khỏi ống hút mà cậu đã mút vô ích nãy giờ. Đầu cậu đau nhức vì đã uống quá nhiều cà phê lạnh không ngừng nghỉ. Ngay cả trong lúc đầu đau như búa bổ, cậu vẫn nhìn Lee Tae-rok bằng đôi mắt chớp chớp.
"Thật..."
"Thật?"
"Đáng ghét."
Anh đáp lại những lời thốt ra như một tiếng thở dài bằng một nụ cười cũng giống như một tiếng thở dài. Lee Tae-rok xoa xoa giữa lông mày của Nan-young bằng ngón tay cái. Cơ thể Nan-young lạnh, trong khi cơ thể Lee Tae-rok lại ấm áp hơn, khiến đầu cậu như tan chảy ra.
"Học hành chăm chỉ chứ?"
Một câu hỏi mà người ta chỉ hỏi cháu trai học tiểu học.
Nan-young cẩn thận gật đầu sau khi kiểm tra lại xem kính có tối màu hay không.
Thực ra, cậu thích sự yên tĩnh khi cửa xe đóng lại, và cậu càng nhớ Lee Tae-rok hơn khi nghĩ về bố mẹ trong suốt giờ học, nên cậu đã cố gắng chịu đựng để không ôm anh ấy ngay lập tức.
"Nghe lời giáo viên chứ?"
"Nghe lời giáo sư ạ."
Nan-young nhấn mạnh từ "giáo sư".
Cậu thực sự chỉ nghe thôi. Cậu thực sự chỉ lắng nghe thôi chứ không nhớ gì cả.
"Có xin phép đàng hoàng khi muốn đi vệ sinh không?"
Nan-young liếc nhìn Lee Tae-rok, biết rằng anh đang trêu chọc mình. Lúc đó Lee Tae-rok bật cười.
Có vẻ anh đang vui. Cứ như thể anh không hề lo lắng về bố mẹ của Nan-young mà anh sẽ gặp hôm nay vậy.
Liệu có khoảnh khắc nào Lee Tae-rok bối rối, bị dồn vào thế bí và trở nên tuyệt vọng hay không. Câu hỏi thường xuất hiện lại trỗi dậy.
"Anh thực sự không lo lắng chút nào sao? Em thì rất... lo lắng đấy."
"Anh có gì phải lo lắng chứ. Anh chỉ gặp anh trai và chị dâu thôi mà."
"Không phải chỉ là anh trai và chị dâu nên em mới lo lắng..."
"Vậy em muốn gặp bố mẹ người yêu à? Em suy nghĩ nhiều quá đấy. Sống với cái đầu nhỏ bé đó mà suy nghĩ nhiều như vậy, em không thấy đau đầu à?"
Lee Tae-rok nói một cách rất thờ ơ rồi khởi động xe. Điểm đến là sân bay. Nan-young im lặng. Chẳng phải trẻ con càng lo lắng thì càng nói nhiều sao. Nan-young thì lại trở nên trầm lặng và im lặng hơn.
-Có thể gọi tài xế mà. Sao anh cứ nhất quyết đến đón thế. Anh không bận à?
Lee Tae-rok nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi với anh trai mình khi anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe. Đó là trong văn phòng. Trước khi anh khởi hành đến chỗ Nan-young.
Một chiếc bút máy đang xoay vòng trên tay anh. Đó là món quà Nan-young tặng. Có khắc tên Lee Tae-rok. Cậu đã tặng nó cùng với hoa nhân dịp Lễ tình nhân, và biểu cảm của cậu lúc đó trông thật trang trọng và tự hào. Lee Tae-rok không có thời gian để cảm thấy vô lý trước món quà Lễ tình nhân mà anh đã quên là có. Thực tế, nếu chỉ tính về số tiền thì chiếc bút máy mà Nan-young tặng không thể so sánh với những chiếc bút máy mà Lee Tae-rok đang có. Nhưng những chiếc anh tự mua thì lăn lóc trên bàn, trong khi chiếc Nan-young tặng thì anh luôn mang theo bên mình.
'em đang cố gắng làm điều gì đó giống một người em trai sau một thời gian dài.'
-Em nói những lời đó cơ đấy. em luôn là một người em trai tốt mà.
'Vậy à.'
-Anh đã ngạc nhiên đến mức nào khi em nói rằng em sẽ chăm sóc Nan-young chứ. Mọi người hiểu lầm nên mới vậy chứ thực ra em hiền lành đến mức nào chứ.
Lee Tae-rok suýt chút nữa đã bật cười lớn đến mức không thể giữ được bình tĩnh trước những lời đó.
Anh trai anh có một góc nhìn quá lạc quan. Về mặt này, Nan-young thực tế và tỉnh táo hơn nhiều. Ít nhất Lee Nan-young sẽ không nói rằng anh quá hiền lành. Càng biết Lee Nan-young, anh càng nhận ra những điểm khác biệt so với anh trai và chị dâu mình. Và những điểm đó trùng hợp lại giống anh. Lee Nan-young. Cho dù vậy thì chúng ta vẫn chỉ là một mối quan hệ đơn giản có thể gặp gỡ và chia tay thôi sao? Mối quan hệ của chúng ta sâu sắc và phức tạp hơn thế đấy... Đáng tiếc thay.
-Dù sao thì cảm ơn em. Cả về việc chăm sóc Nan-young nữa.
'Không chỉ cảm ơn em về điều đó thôi sao?'
-Thằng nhóc này giờ còn biết đùa nữa cơ đấy.
'Không đâu. Anh chỉ cần cảm ơn em về điều đó thôi cũng được.'
Lee Tae-rok dừng chiếc bút máy anh đang xoay và nắm chặt nó trong tay.
'Không đúng. Đáng lẽ không cần phải cảm ơn em về bất cứ điều gì.'
Thực tế, anh đã không làm gì tốt cả.
Anh không chỉ chăm sóc Nan-young mà còn định giữ cậu bên mình suốt đời. Ngay cả anh trai anh, hay thậm chí là bố mẹ của Lee Nan-young cũng sẽ không thể mang Lee Nan-young đi. Thật đáng tiếc là mọi chuyện đã thành ra như vậy. Đó không phải là một điều tốt cho anh trai và chị dâu anh, và cũng không phải là một điều tốt cho Lee Nan-young. Đó chỉ là một điều tốt cho riêng anh.
"Lee Nan-young."
Lee Tae-rok gọi Nan-young khi anh rẽ vào đường cao tốc.
"Em thấy sống với anh thế nào?"
Nan-young nhìn Lee Tae-rok như thể đang nghi ngờ.
"Em cứ thỉnh thoảng lại đòi ra ngoài ở riêng rồi làm anh bực mình đấy."
Mắt Nan-young mở to. Anh có tức giận sao? Anh có đau khổ đến mức bực mình vì cậu sao?
Nan-young không hiểu sao... lại cảm thấy vui. Chắc mình đang yêu một cách kỳ lạ quá. Một loại dây leo kỳ lạ đang mọc trong bụng cậu. Nan-young cau mày cười như khóc trước cơn đau giống như đau bụng này. Tình yêu của mình thật dị dạng.
"Điều đó thì..."
Nan-young ngập ngừng rồi nói bằng một giọng nhỏ dần, nhưng không hề dao động.
"Em muốn chạy trốn vì em thích anh, nhưng em không thể làm vậy nên... em mới ở lại."
Anh nhất thiết phải nghe đến mức đó sao. Vì anh nên em mới có thể nghe được một từ là "bực mình" đấy.
Nhưng vì thích anh nên Nan-young đã không thể trừng mắt với Lee Tae-rok một cách tàn nhẫn.
Một nụ cười nở trên môi Lee Tae-rok trước câu trả lời của Nan-young. Lee Tae-rok lẩm bẩm khi vuốt môi để che giấu nụ cười đó.
"Cháu trai của ai mà thông minh thế."
"..."
"Dù sao thì có vẻ em giống anh hơn anh trai anh nhỉ?"
Nan-young bật cười. Cơ thể cậu đang căng cứng thả lỏng hoàn toàn trước vẻ mặt thản nhiên của anh.
Có lẽ thực sự có hiệu quả đó, Nan-young đã tránh được việc vượt qua Cầu Incheon trong trạng thái cứng đờ.
Sân bay đang đến gần. Cậu không thể rút lui, không thể quay đầu lại và không thể trốn tránh được nữa. Trong mỗi khoảnh khắc mà cậu có thể làm như vậy, Nan-young đã luôn chọn Lee Tae-rok.
Cậu đã không rút lui, không quay đầu lại, mà ngược lại đã lao vào và đâm sầm vào. Lần này cậu cũng không còn cách nào khác.
Đến bãi đỗ xe. Nan-young đang ở trong trạng thái căng thẳng thấy rõ.
"Chúng, chúng ta đi sao ạ?"
Nếu cậu cứ xuống xe như thế này, có lẽ tay chân cùng một bên sẽ rời ra mất.
"Đợi một chút."
Lee Tae-rok gọi Nan-young, cậu đang nắm lấy tay nắm cửa. Rồi anh gõ vào má cứng đờ của cậu để khiến cậu quay đầu lại, rồi ôm cậu và hôn, cậu không nhìn anh
Nếu nhìn từ bên ngoài thì đó sẽ là hình ảnh của một cặp đôi yêu nhau say đắm. Vì cơ thể Nan-young đã hoàn toàn bị Lee Tae-rok che khuất, nên người ta chỉ có thể nhìn thấy bàn tay trắng trẻo và thẳng tắp đang nắm lấy cánh tay anh.
Lee Tae-rok chậm rãi và từ tốn xoa xoa tai Nan-young rồi đưa lưỡi vào. Tai cậu đang lạnh cóng vì căng thẳng từ từ thả lỏng và chậm rãi ấm lên đến tận gáy. Hơi ấm của Lee Tae-rok chuyển vào trong miệng cũng làm tan chảy Nan-young.
"Ưm, ư."
Nan-young rên rỉ. Chiếc lưỡi cứng đờ cũng bắt đầu thả lỏng và đón nhận chiếc lưỡi của Lee Tae-rok.
Tae-rok hạ tay kia xuống và luồn vào bên trong quần áo của Nan-young. Bây giờ mỗi khi hôn anh, Lee Nan-young lại thu người lại và chờ đợi bàn tay anh. Khi anh vuốt ve ngực và xoa bóp lưng cậu, tấm lưng thẳng tắp của Nan-young lại cong lên và co giật. Giống như những bọt sóng nhỏ vậy.
Khi anh rời khỏi môi, Nan-young vô thức đuổi theo môi anh và kéo đầu anh xuống. Nan-young tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lee Tae-rok như vọng lại từ xa.
"Sợ là sẽ không được làm điều này trong một thời gian."
"A...."
Nan-young đỏ mặt và xoa môi.
"Sưng lên đấy. Đừng làm vậy."
Lee Tae-rok gạt tay cậu ra và nhìn kỹ khuôn mặt Nan-young.
Thật đáng giá khi đã hôn nhẹ nhàng để môi cậu không bị ấn quá mạnh. Lần này môi của Nan-young vốn dễ bị sưng, có vẻ như sẽ không sao.
"Cũng không hẳn là không được làm vì anh không định để anh trai ngủ ở nhà."
"..."
"Nhưng cậu cháu trai cố chấp của anh sẽ không cho phép anh làm vậy nhỉ?"
Cậu không còn gì để nói. Cậu quá trơ tráo để nói không, nhưng cậu cũng không muốn nói có. Có lẽ là vì cậu còn trẻ. Nan-young đã sử dụng sự thật thường khiến cậu thất vọng một cách đường hoàng lần này.
"Họ sẽ ra sau một tiếng nữa. Đi ăn gì đó nhé?"
Tae-rok rời khỏi cơ thể Nan-young và nhìn đồng hồ. Nan-young cảm thấy tiếc nuối vì cái bóng, sức nặng và mùi hương đang bao trùm lên cơ thể mình đang rời xa. Cậu dễ bị dụ dỗ và một tiếng là một khoảng thời gian mơ hồ hoàn hảo để sự căng thẳng dịu đi.
"Em muốn ăn gì không?"
Nan-young suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Chắc em sẽ bị nghẹn mất...."
Lee Tae-rok từ từ mỉm cười trước những lời cậu nói một cách khó khăn.
"Em nhát gan quá để làm điều xấu."
Anh cũng tháo dây an toàn và lẩm bẩm thêm một câu.
"Nhưng em lại quá tham lam để không làm."
Đó là một lời giải thích hoàn hảo.
Càng trôi qua, sự căng thẳng của Nan-young càng trở nên tồi tệ hơn đến mức Lee Tae-rok phải liên tục xoa tay cho cậu. Ngay cả như vậy, cậu cũng không thể làm được vì sau khi có thông báo rằng chiếc máy bay chở bố mẹ cậu đã hạ cánh, Nan-young đã kiên quyết từ chối.
Lee Tae-rok đột nhiên nghĩ đến thuốc lá. Anh đã nhịn lâu rồi. Anh gõ ngón tay lên đùi rồi đứng dậy.
"Anh ra ngoài một lát nhé."
Nan-young nhìn Tae-rok bằng đôi mắt dao động, rồi đổi ánh mắt và gật đầu.
"Vâng. Anh đi cẩn thận."
Ánh mắt đó như thể đây có thể là một cơ hội.
Lee Tae-rok bước ra ngoài và ngậm điếu thuốc lá điện tử. Anh tranh thủ trả lời những tin nhắn đơn giản bằng điện thoại mà anh đã không thể trả lời vì dỗ dành Nan-young. Khi anh đã hoàn thành mọi việc thì đã 10 phút trôi qua.
Lee Tae-rok phủi bụi trên áo rồi bước vào bên trong sân bay. Bước chân của anh dừng lại khi anh đến gần cổng. cảnh Lee Nan-young ôm chặt bố mẹ mình lọt vào tầm mắt anh.
Phải rồi. Có lẽ cậu sẽ bớt căng thẳng hơn khi ở một mình hơn là với một đồng phạm. Lee Tae-rok chìm đắm trong một cảm xúc kỳ lạ khi nhìn vào lưng Nan-young.
Đó là một tấm lưng rộng và lớn so với mẹ cậu, nhưng lại nhỏ bé và yếu ớt so với bố cậu. Lee Tae-rok không hề quan tâm đến anh trai của Lee Nan-young, dù cả hai là cháu trai,anh đã tò mò dù chỉ một chút về việc Nan-young sẽ như thế nào khi ở cùng anh trai.
Và những suy nghĩ lang thang đã đi đến một điểm kết thúc.
Thật may mắn khi anh là gia đình của em.
Anh chậm rãi bước đi. Bố của Nan-young, đồng thời cũng là anh trai anh, ngước mắt lên trước bước chân của Lee Tae-rok. Anh trai tươi cười và dang tay ra. Như thể muốn bảo anh cũng hãy tham gia vào cuộc đoàn tụ của gia đình vậy.
Thật may mắn khi anh là gia đình của em.
"Chào mừng anh chị trở về, anh, chị dâu. Anh chị đã vất vả rồi."
Lee Tae-rok nheo mắt cười và chào đón. Lee Nan-young không quay đầu lại. Dù chỉ một âm tiết, một từ của anh thôi cũng khiến lưng cậu run rẩy.
"Tae-rok à."
Thật may mắn, Nan-young à. Thật may mắn vì chúng ta là máu mủ ruột thịt, nên anh sẽ không bị loại trừ khỏi khoảnh khắc em đoàn tụ với gia đình mà em yêu thương đến vậy.
"Hãy cùng nhau ôm nhau một cái đi."
Lee Tae-rok bật cười trước lời đề nghị của anh trai. Rồi anh dang rộng hai tay. Đủ rộng để ôm cả Lee Nan-young và bố mẹ cậu.
"Chúng ta làm vậy nhé? Cả gia đình."
Thật may mắn khi anh không thể bị tách rời khỏi cuộc đời em, khi chúng ta là mối quan hệ không thể chia lìa dù có chia tay. Em sẽ không bao giờ biết rằng anh đang cảm thấy những cảm xúc này đâu.
Đôi khi không biết thì sẽ tốt hơn nhỉ.
Việc người lớn bảo vệ người nhỏ tuổi hơn là điều đương nhiên. Lee Tae-rok sẽ không bao giờ để lộ suy nghĩ này cho Nan-young biết. Vì anh là một người tham lam, tỉ mỉ và cố chấp.
Lee Tae-rok ôm ba người vào lòng và vùi mặt vào đầu Nan-young. Một mùi hương quen thuộc và xinh đẹp tỏa ra. Mùi dầu gội giống anh. Nan-young cứng đờ người lại và Lee Tae-rok siết chặt vòng tay hơn. Thay cho người yêu của anh, người sẽ bị nghiền nát đến chết nếu anh ôm tất cả mọi người.