Hơn Cả Một Triệu Nụ Hôn - Chương 5

Hôm đó, Young Hoo viết bưu thiếp cho chủ quán bar ở Hàn Quốc – lần đầu tiên kể từ khi cậu đến Hy Lạp – với một quyết tâm mới.
 
Ngồi trong quán cà phê, nhâm nhi ly cà phê đậm chất Hy Lạp và tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã hiếm hoi, Young Hoo sau khi gửi xong bưu thiếp thì trở về khách sạn. Vừa khe khẽ ngân nga một giai điệu, vừa nở nụ cười vô thức thì đúng lúc Theron – người đã trông thấy cậu trước – bắt chuyện.
 
“Trông cậu có vẻ vui lắm nhỉ, Ji.”
 
“Vâng ạ.”
 
Young Hoo tươi cười đáp lại.
 
“Vết thương gần như lành hẳn rồi. Hơn nữa…”
 
Cậu khẽ thở ra một hơi rồi tiếp lời:
 
“Hôm qua em đã mở được rượu rồi. Một lúc những chín chai lận.”
 
“Cái gì cơ? Tuyệt vời đấy! Chúc mừng nhé, giỏi lắm!”
 
Theron vui mừng ra mặt như chính anh vừa đạt được điều đó. Với người ngoài nhìn vào, việc một bartender mở được rượu thì có gì to tát mà phải ăn mừng như thế? Ắt hẳn họ sẽ ngạc nhiên. Young Hoo hơi xấu hổ, má hơi ửng đỏ, chỉ khẽ đáp lại: “Em cảm ơn ạ.” Những bartender khác cũng chúc mừng khi nghe chuyện. Dù cậu từng khiến họ phải phiền lòng, họ vẫn luôn âm thầm theo dõi và ủng hộ. Với lòng biết ơn chân thành, Young Hoo lấy ra những món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn và trao tận tay từng người.
 
“Cái này là gì vậy?”
 
Theron hỏi, Young Hoo đáp:
 
“Vì em đã gây phiền phức suốt thời gian qua… không có gì to tát đâu ạ, chỉ là vài cây nến thơm.”
 
“Đâu cần làm thế này…”
 
“Chính cậu mới là người vất vả hơn đấy, Ji. Bọn anh chẳng giúp được gì nhiều cả.”
 
Dù họ lúng túng, nhưng khi bị Young Hoo ép nhận quà, họ vẫn cười gượng và nhận lấy mấy cây nến. Một bartender là người đầu tiên lên tiếng cảm ơn.
 
“Tớ sẽ dùng khi cầu nguyện. Cảm ơn nhé.”
 
Theron cũng góp lời:
 
“Vợ tôi sẽ thích lắm cho xem. Cảm ơn cậu nhiều.”
 
Trong Chính thống giáo Hy Lạp, người ta được phép kết hôn tối đa ba lần. Đây là lần kết hôn thứ hai của Theron. Thi thoảng, anh lại hay lẩm bẩm như câu nói quen miệng: “Lần thứ ba thì phải thật cẩn thận.” Young Hoo nghĩ rằng cưới tới ba lần thì hơi quá thật, nhưng cậu không nói điều đó ra miệng.
 
“À, này.”
 
Vừa định quay đi, Theron bỗng dừng lại và nhìn về phía Young Hoo.
 
“Nói mới nhớ, cậu nhận được công văn từ hội chưa?”
 
“Công văn ạ?”
 
Trước câu nói bất ngờ đó, Young Hoo hơi sững lại và quay sang nhìn anh, Theron tiếp lời:
 
“Lần này, W.C.C. sẽ được tổ chức ở Thessaloniki đấy. Chắc công văn đã được gửi đi từ lâu rồi…”
 
“W.C.C. ạ? Khi nào vậy anh?”
 
Young Hoo vô thức hỏi lại, khiến Theron ngạc nhiên chớp mắt.
 
“Không biết à? Chà, anh cứ nghĩ kiểu gì Ji cũng sẽ tham gia, nãy giờ cứ thấy lạ lạ.”
 
“Em không nhận được công văn gì cả…”
 
Cậu lẩm bẩm như nói với chính mình, chợt nhớ đến những gì ông chủ quán bar – người đã giới thiệu cậu đến nơi này – từng nói về giải đấu hay hội nhóm nào đó. Nghe vậy, Theron liền truyền đạt những gì mình biết.
 
“Anh nghe nói hạn chót đăng ký là cuối tháng này. Mấy thông tin chi tiết có thể tra trên mạng... Đợi chút, để anh đưa địa chỉ cho. Ở đó sẽ có thông tin về mẫu đăng ký và cách tham gia. Lạ nhỉ, anh chắc chắn cậu đã đăng ký thành viên rồi mà.”
 
Khi Young Hoo mới vào làm, chính Theron đã tốt bụng đứng ra viết đơn và đăng ký hội viên cho cậu. Giờ đây, anh hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu rồi vội tìm giấy bút, nhưng không thấy đâu cả.
 
“Lát nữa anh viết rồi đưa cho. Suýt nữa thì cậu bỏ lỡ cơ hội lớn rồi đấy. Kết quả thế nào không quan trọng, chỉ cần được tham gia thôi cũng là điều ý nghĩa rồi. Với lại, ai mà biết khi nào nó lại được tổ chức ở Hy Lạp lần nữa chứ? Nếu tổ chức ở nước ngoài thì càng khó mà tham dự được.”
 
Nghe Theron nói, Young Hoo gật đầu mạnh mẽ và đáp: “Vâng ạ.” Trái tim đập rộn ràng. Không thể ngờ lại có chuyện này xảy ra. Chỉ cần nghĩ đến việc tham gia W.C.C. thôi là tim đã đập loạn nhịp, vậy mà còn được tổ chức ở Hy Lạp nữa chứ – đúng là may mắn hiếm có. Dù chuyện xấu có khi kéo nhau tới, nhưng chuyện tốt cũng vậy. Ngay khi vừa thoát khỏi quá khứ đau thương, cậu lại nhận được tin vui thế này. Theron mỉm cười khi thấy gò má của Young Hoo hơi ửng lên vì phấn khích.
 
“Thôi nào, hôm nay cũng cố lên nhé.”
 
Trước lời đó, Young Hoo chỉ gật đầu và đáp ngắn gọn: “Vâng.” Cậu có cảm giác như một ngày mới thật sự bắt đầu.
 
Tiếng chuông quen thuộc khiến Andreas tỉnh giấc. Anh cau mày, úp mặt vào gối định phớt lờ, nhưng tiếng chuông cứ vang lên dai dẳng không dứt. Cuối cùng, Andreas đành chấp nhận đầu hàng, với cánh tay dài quờ quạng tìm trên bàn cạnh giường, lần theo nơi phát ra âm thanh.
 
Khi ấn nút nghe máy, giọng nói quen thuộc của quản gia vang lên trong tai Andreas – lúc này vẫn còn ngái ngủ, giọng trầm đục và uể oải.
 
– Ngài đã thức dậy rồi ạ, thiếu gia.
 
Giọng nói cứng nhắc và công việc của quản gia khiến Andreas thở dài một hơi thật sâu.
 
– Đã hơn 7 giờ rồi ạ. Giờ nghỉ trưa (siesta) cũng kết thúc từ lâu rồi.
 
“…Mấy giờ cơ?”
 
Andreas khẽ hỏi, đầu vẫn còn nhức vì dư âm của cơn say. Anh vừa nằm trên giường vừa mở ngăn kéo bàn cạnh giường để tìm aspirin. Vốn chỉ mới lên giường ngay trước giờ siesta mà thôi.
 
“Có chuyện gì vậy, gọi đột ngột thế.”
 
Tìm được aspirin nhưng lại làm rơi xuống sàn, Andreas khẽ chửi thề.
 
– Chủ nhân đang tìm ngài. Ngài ấy ra lệnh hôm nay ngài phải đến dinh thự chính. Ngài có thể đến được chứ ạ?
 
Nghe quản gia nói, Andreas từ từ rời khỏi giường, cúi xuống nhặt viên aspirin rơi trên sàn, bóp nhẹ vỏ bọc để lấy thuốc ra rồi bỏ vào miệng uống cùng với nước.
 
– Thiếu gia?
 
Không thấy trả lời, quản gia có vẻ lo lắng hỏi lại. Andreas vuốt mái tóc rối bù rồi đáp bằng giọng mệt mỏi:
 
“Biết rồi. Tôi đến sau bữa tối là được chứ?”
 
– Vâng, chủ nhân cũng phải sau 10 giờ mới về...
 
“Vậy thì gặp ông ấy lúc nửa đêm.”
 
Andreas nói ngắn gọn rồi cúp máy. Sau đó anh mới nhìn lại cuộc gọi nhỡ – là Nick. Trong lúc Andreas ngủ, anh ta đã gọi đến mấy lần. Không bận tâm, Andreas xóa hết cuộc gọi đến rồi ném điện thoại lên giường. Sau đó, anh lững thững bước đến minibar và rót cho mình một ly nước lạnh.
 
Việc Andreas đến dinh thự là điều hiếm thấy. Trừ khi có lệnh triệu tập, anh không bao giờ chủ động bước chân về đó. Một phần vì anh ưa cuộc sống yên tĩnh một mình trên chiếc du thuyền xa hoa của mình, phần khác cũng vì muốn tránh gây ra mâu thuẫn không cần thiết. Chính vì thế, việc cha anh đích thân ra lệnh phải quay về dinh thự hôm nay là một điềm báo chẳng lành.
 
Andreas đặt ly nước xuống bàn cạnh giường rồi tựa người vào lan can nhìn ra bên ngoài. Dù mặt trời vẫn còn trên cao, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ lặn. Cái nóng giữa trưa đã dịu đi, nhưng trong lồng ngực anh vẫn còn đọng lại thứ nhiệt huyết không thể nguôi ngoai. Nó cứ âm ỉ cháy như muốn thiêu đốt tâm can.
 
Một lúc sau, như đã hạ quyết tâm, Andreas tháo luôn chiếc quần lót còn sót lại trên người, lập tức trần trụi rồi sải bước vào phòng tắm nối liền với cabin. Và vài tiếng sau, anh rời khỏi chiếc du thuyền sang trọng, gần như không có cảm giác chòng chành, để hướng về dinh thự chính.
 
Sau khi mở cửa quán bar chưa được bao lâu, Theron bị quản lý gọi đi đâu đó, để một mình Young Hoo trông quầy. Đúng lúc có tiếng bước chân vọng lại, cậu khẽ mỉm cười và ngẩng đầu lên – rồi khựng lại.
 
“Chào cậu.”
 
Người đàn ông với gương mặt hơi ửng đỏ cất lời chào, và Young Hoo không khó để nhận ra anh ta. Với một sự kiện ấn tượng đến thế thì nhận ra cũng là điều đương nhiên. Người đó – Nick – bước thẳng đến quầy bar, ngồi xuống đối diện nơi Young Hoo đang đứng và mỉm cười nói:
 
“Thời tiết hôm nay đẹp thật nhỉ?”
 
“Vâng, đúng là thế.”
 
Young Hoo đáp lại một cách xã giao, rồi bỗng dưng thấy cuộc trò chuyện giữa họ chẳng khác gì một đoạn hội thoại mẫu trong sách giáo khoa.
 
“Anh muốn dùng gì ạ?”
 
Khi được hỏi, Nick đáp lại với vẻ mặt hơi phấn khích:
 
“Cho tôi một ly Black Russian nhé.”
 
Hôm trước anh ta cũng đã gọi món này. Young Hoo không ngần ngại gật đầu: “Vâng, tôi làm ngay,” rồi bắt tay vào pha chế. Nick cứ chăm chú nhìn theo từng cử động của cậu bằng vẻ ngẩn ngơ chẳng rõ lý do.
 
“Black Russian của anh đây ạ.”
 
“…À, cảm ơn cậu.”
 
Nick cảm ơn với gương mặt hơi đỏ. Young Hoo chỉ khẽ mỉm cười. Những ngày trong tuần, quán bar vốn ít khách, nên Young Hoo cũng tỏ ra hơi chán nản, cứ lặp đi lặp lại những hành động vô nghĩa như lau ly, sắp xếp đồ đạc. Khi Theron và các bartender khác đều không có mặt, Nick nhận ra mình đang nắm một cơ hội không thể tuyệt hơn.
 
Anh thậm chí nhận thấy tay mình đang run. Chưa từng có lần nào anh hồi hộp đến vậy. Không giống như Andreas – người luôn dễ dàng có được ai đó rồi cũng dễ dàng thay thế – Nick là người nghiêm túc, cẩn trọng khi chọn đối tượng. Người yêu gần đây nhất của anh, họ đã bên nhau suốt hai năm, nhưng cũng đã chia tay được hơn ba tháng. Với Nick, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, trái tim lại đập nhanh đến vậy. Anh nhớ lại cả lần hẹn hò đầu đời của mình cũng không căng thẳng thế này – một cảm giác lạ lẫm khiến chính anh ngạc nhiên.
 
“À… này…”
 
“Vâng?”
 
Câu trả lời lập tức được đáp lại. So với giọng nói khàn đặc vì căng thẳng của mình, giọng của đối phương lại điềm tĩnh đến mức vô lý, khiến Nick cảm thấy xấu hổ. Young Hoo mỉm cười như đang đợi câu nói tiếp theo. Cố gắng tỏ ra tự nhiên hết sức có thể, Nick mở lời:
 
“Cậu khéo tay thật đấy. Ngon lắm.”
 
“Cảm ơn anh.”
 
Young Hoo lại mỉm cười lịch sự như thường lệ. Nick cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu rịn mồ hôi lạnh. Anh nhìn cậu thêm chút nữa rồi hấp tấp rút ví, lấy ra một tấm danh thiếp.
 
“Chúng ta vẫn chưa chính thức chào nhau nhỉ. Tôi là Nikos Doukakis.”
 
Young Hoo nhận lấy tấm danh thiếp, nhưng phản ứng thì khá miễn cưỡng. Dường như cậu không hiểu vì sao mình lại được nhận thứ này. Nick thấy mặt mình nóng bừng lên, vội nói thêm:
 
“Tôi sẽ còn ghé quán thường xuyên, nên mong là cậu sẽ nhớ đến tôi. Còn cậu, tên là gì nhỉ?”
 
Trước câu hỏi đương nhiên ấy, Young Hoo nhẹ nhàng giơ bảng tên đeo trên ngực lên và đáp:
 
“Tôi là Ji Young Hoo. Họ là Ji, tên là Young Hoo.”
 
Thấy Nick chớp mắt liên tục, cố gắng bắt chước phát âm cái tên đó, Young Hoo liền đưa ra một giải pháp:
 
“Anh có thể gọi tôi là Ji. Ai cũng gọi vậy cả.”
 
“Ji… à…”
 
Nick lặp lại cái tên bằng gương mặt mơ màng, rồi mặt bỗng đỏ ửng. Young Hoo chỉ mỉm cười lịch sự, lướt mắt qua danh thiếp rồi đặt nó vào một góc trong quầy bar. Lấy lại can đảm, trái tim đập rộn ràng, Nick tiếp tục chủ động bắt chuyện:
 
“Ji đến từ đâu thế? Nhật? Trung Quốc?”
 
“Cả hai đều sai rồi ạ. Em là người Hàn Quốc.”
 
Young Hoo đùa nhẹ, khiến Nick bật cười to một cách cường điệu.
 
“Ôi trời, tôi bị bắt bài rồi. Cậu đến đây được bao lâu rồi? Hàn Quốc so với chỗ này thế nào?”
 
Nick liên tục đưa ra câu hỏi khiến Young Hoo có phần lúng túng, cậu đáp lại với vẻ ngập ngừng:
 
“Ừm… tôi nên trả lời sao đây… Ở Hàn Quốc cũng có nhiều núi lắm.”
 
Câu trả lời chung chung khiến Nick hơi thất vọng, nhưng anh không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi:
 
“Vậy cậu học tiếng Hy Lạp thế nào? Nói tốt thật đấy.”
 
“Không giỏi như anh nói đâu ạ. Giờ vẫn còn có lúc nghe không hiểu, nhất là khi người ta nói nhanh.”
 
Young Hoo cố gắng giữ sự lịch thiệp hết mức có thể. Nhưng cậu không khỏi thắc mắc vì sao Nick lại liên tục hỏi những điều cá nhân như vậy. Lẽ nào... anh ta có hứng thú kiểu đó với mình?
 
Dù là một khách sạn cao cấp, vẫn không tránh được việc có khách say xỉn ve vãn. Có người giả vờ say rồi tìm cách đụng chạm vào tay cậu. May mà luôn có quầy bar chắn ngang, nên Young Hoo thường giả vờ không biết và tránh đi. Sau lần bị khách chạm vào mông trong lúc phục vụ bàn, mỗi khi bước lại gần khách, cậu đều thầm căng thẳng. Ở Hàn Quốc cũng từng bị khách làm phiền, nhưng ở nước ngoài thì mọi thứ có vẻ trắng trợn hơn. Đã có lúc cậu thật sự băn khoăn: "Người ở đây vốn dễ đụng chạm vậy sao?" Sau khi hỏi thử mấy đồng nghiệp bartender, ai cũng nói chưa từng gặp chuyện như vậy, khiến cậu bắt đầu lo lắng: "Hay tại mình là người châu Á nên bị xem thường?"
 
May mắn là Nick có vẻ là người lịch sự, nhưng với những gì cậu từng chứng kiến – nhất là chuyện anh ta đi cùng nhóm bạn có hành vi thiếu đứng đắn – thì Young Hoo cũng không thể hoàn toàn yên tâm. Cậu không thể đoán được mục đích thật sự của Nick khi cố kéo dài cuộc trò chuyện cá nhân thế này. “Hôm nay sao khách lại ít thế chứ…” – Young Hoo thầm nghĩ. Giá mà có lý do để lấy cớ rời đi, ví dụ như phải đi phục vụ bàn. Dù vậy, cậu vẫn cố khéo léo giữ khoảng cách và ngắt mạch câu chuyện một cách lịch sự. Nick, bắt đầu cảm thấy lo lắng vì không nhận được phản hồi rõ ràng, lại tiếp tục lên tiếng:
 
“Làm ở đây chắc vất vả lắm nhỉ? Nhất là với mấy vị khách say xỉn.”
 
Young Hoo vẫn chỉ đáp ngắn gọn:
 
“Em thấy người Hy Lạp không uống quá nhiều.”
 
Cậu nhớ lại rằng, dù khách ngồi lâu đến đâu thì thường cũng chỉ uống nhiều nhất là hai ly. Nhưng Nick lại lắc đầu:
 
“Ở miền Bắc thì người ta uống đến say mềm luôn ấy. Tôi là dân miền Bắc, nên cũng thuộc kiểu uống khác
 
“Vậy sao.”
 
Young Hoo gật đầu đồng tình khi nhớ lại người đàn ông từng gọi một lượng rượu khổng lồ cùng đám bạn hôm trước.
 
“Vả lại đây là khách sạn mà, chẳng phải ai cũng uống nhiều sao?”
 
Câu nói như chờ đợi một sự đồng tình. Young Hoo đành đáp lại.
 
“Có lẽ vì có nhiều người nước ngoài.”
 
“Đúng là vậy nhỉ.”
 
Nick mỉm cười hài lòng. Young Hoo dần cảm thấy cuộc trò chuyện này thật khó chịu. Anh liếc nhìn người pha chế khác như cầu cứu, nhưng người đó đang bận rộn lắng nghe khách hàng của mình. Việc lắng nghe những câu chuyện của khách cũng là một phần công việc của bartender, nên Young Hoo cố lấy lại bình tĩnh. Nick lại nhắc đến câu hỏi ban nãy.
 
“Anh đến đây được bao lâu rồi?”
 
“Chưa đầy ba tháng.”
 
Đôi mắt Nick sáng lên.
 
“Vậy là anh chưa biết rõ về Hy Lạp rồi. Sao chúng ta không đi đâu đó cùng nhau vào ngày nghỉ nhỉ? Đi tham quan cũng được, mà cách đây khoảng ba tiếng có một hòn đảo do gia đình tôi sở hữu…”
 
Đó là một lời mời mang tính cá nhân. Young Hoo lập tức vạch ranh giới. Đây rõ ràng là một màn tán tỉnh. Một khi Nick đã để lộ rõ ý đồ của mình, Young Hoo cũng chẳng cần giữ phép lịch sự xã giao nữa.
 
“Ngài Doukakis.”
 
Giọng Young Hoo trở nên cứng rắn, nhưng Nick vẫn đáp lại với vẻ hào hứng.
 
“Cứ gọi tôi là Nick đi.”
 
“Ngài Doukakis.”
 
Young Hoo cố tình phớt lờ lời đề nghị ấy và nói tiếp:
 
“Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định gặp ngài ngoài phạm vi công việc. Việc ngài bày tỏ sự quan tâm cá nhân thế này khiến tôi thấy khá gượng ép. Nếu ngài đến đây với suy nghĩ đó, thì mong rằng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”
 
Trước lời từ chối lịch sự nhưng lạnh lùng ấy, mặt Nick trở nên trắng bệch. Young Hoo lấy lại danh thiếp và đặt trước mặt anh ta. Có thể hơi tàn nhẫn, nhưng anh không còn cách nào khác. Bản thân hoàn toàn không có cảm tình kiểu đó với Nick.
 
“Ji Yi, em đến đây một chút được không?”
 
Đúng lúc ấy, giọng của Theron vang lên như cứu tinh. Young Hoo thầm nhẹ nhõm, đáp lại:
 
“Vâng, em đến ngay.”
 
Anh lịch sự cúi đầu chào lần cuối rồi bước đi với dáng vẻ nhẹ nhàng quen thuộc về phía Theron. Nick ngồi lại một mình, sững sờ. Young Hoo không quay lại gần cho đến khi Nick loạng choạng rời khỏi quầy bar một lúc lâu sau đó. Dù trong lòng có chút áy náy, nhưng anh biết rõ mình chẳng còn cách nào khác. Sự thương hại vụng về đôi khi còn tệ hơn. Nếu không có tình cảm thì thẳng thắn từ chối là cách tốt nhất. Vừa thầm thì lời xin lỗi trong lòng, Young Hoo vừa cảm thấy một nỗi buồn man mác.
 
Dù sao thì... trông anh ta cũng là một người tốt.
 
“Chào mừng cậu chủ.”
 
Gần nửa đêm, một chàng trai đẹp rực rỡ bước xuống từ chiếc Ferrari. Quản gia cúi đầu thật sâu chào đón anh. Lúc đó, ánh mắt của anh chàng...
 
Andreas vừa bước đi vừa hỏi:
 
“Cha đâu rồi?”
 
“Ngài đang đợi ở phòng tiếp khách ạ.”
 
Andreas không hỏi thêm gì nữa mà đi thẳng về phía đó. Khi anh băng qua đại sảnh rộng lớn, từng bước chân mạnh mẽ, đều đặn của anh vang vọng đầy trống trải. Vì đang đắm chìm trong suy nghĩ nên anh không hề để ý đến tiếng nói cười của em gái vọng ra từ phòng trà.
 
“Andreas, sao hôm nay lại về sớm thế? Mới chập tối mà.”
 
Andreas đang bước đi với vẻ mặt lạnh tanh thì chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng gọi vang lên từ phía căn phòng trà đang mở rộng cửa. Đó là Melpi – cô em gái đang trò chuyện rôm rả trong đó và vừa trông thấy anh. Phản ứng đầy ngạc nhiên của cô là điều dễ hiểu, vì còn chưa đến một giờ sáng. Thông thường, giờ này là lúc cô đang tiệc tùng thoả thích cơ mà.
 
Đứng lại ở hành lang ngoài phòng trà, Andreas nhìn vào trong, thấy Melpi đang ngồi cạnh Petrina trên ghế sofa, hai người cùng nhâm nhi trà. Petrina Angelis là tiểu thư của một gia đình tài phiệt ngành hàng hải khác – hai nhà vốn rất thân thiết. Cô hơn Melpi ba tuổi, kém Andreas hai tuổi, và tình cảm cô dành cho Andreas thì ai cũng thấy rõ. Tiếc rằng, cô lại là vị hôn thê đã được gia đình sắp đặt cho Ferris. Dù vậy, Andreas chưa từng để tâm đến điều đó. Trước phản ứng hồ hởi của Petrina, anh chẳng mấy hứng thú, chỉ nhẹ gật đầu chào Melpi rồi định rảo bước đi luôn. Nhưng Melpi đâu dễ dàng để anh đi như vậy.
 
“Đợi chút đã, Andreas, bọn em vừa nhắc đến anh đấy!”
 
Andreas khẽ cau mày, bước chân dừng lại lần nữa.
 
“Ôi chà, làm tâm điểm câu chuyện của mấy cô gái thế này thật đáng sợ quá.”
 
“Đừng giả vờ nữa, lại đây cái đã!”
 
Bình thường thì có lẽ anh còn đùa qua lại một chút, nhưng hôm nay anh không có tâm trạng cũng chẳng có thời gian để chiều theo lời cô. “Lát nữa.” – anh đáp, vẫy tay rồi định quay đi. Nhưng Melpi lại lên tiếng đầy hấp tấp:
 
“Anh cá cược với Nick thật à? Là sao vậy hả?”
 
Chết tiệt.
 
Andreas đành dừng bước lần nữa, quay lại nhìn cô.
 
“Tin đồn lan nhanh thật đấy.”
 
“Không chỉ ở Athens đâu, có khi cả Hy Lạp ai cũng biết rồi ấy! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao anh lại cá cược với Nick?”
 
Phản ứng của cô là điều dễ hiểu. Bởi đối phương là Nick – không phải ai xa lạ. Andreas thầm chậc lưỡi trước tình cảnh rối rắm do chính mình gây ra, rồi miễn cưỡng đáp:
 
“Chuyện đó để sau đi. Giờ anh phải gặp cha trước đã.”
 
“Cha à? Sao cơ?”
 
Trước câu hỏi đầy sửng sốt của Melpi, Andreas chỉ nhún vai thay cho câu trả lời. Rồi anh lại quay người bước đi, lần này thì cô không ngăn anh nữa. Đồng thời, gương mặt anh cũng trở lại trạng thái vô cảm, chẳng để lộ chút cảm xúc nào.
 
Sau tiếng gõ nhẹ và một quãng ngừng, Andreas mở cánh cửa phòng tiếp khách. Mùi xì gà đậm đặc lập tức phả ra. Ngồi trên ghế sofa với dáng vẻ ung dung, Giorgio Karisteas đang vừa nhâm nhi trà đen vừa rít xì gà. Khi nghe tiếng động, ông đặt tách trà xuống và nhìn về phía người con trai thứ hai vừa bước vào.
 
Andreas sải bước mạnh mẽ, đi thẳng đến trước mặt ông.
 
“Cha gọi con?”
 
"Được rồi, ngồi đi."
 
Chỉ sau khi được cho phép, Andreas mới ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, và lúc đó Giorgios mới mở lời.
 
"Buổi tiệc lần trước tổ chức khá ổn đấy. Dù không còn nhiều thời gian."
 
Ban đầu, buổi tiệc được dự định tổ chức trên con tàu khách mới hoàn thành, nhưng chỉ hai tuần trước sự kiện, nó được chuyển vội về khách sạn của Andreas theo quyết định của Ferris. Giorgios biết chuyện đó nhưng không ngăn cản. Dù buổi tiệc diễn ra tương đối suôn sẻ, nhưng đã gần một tháng trôi qua, Andreas không hiểu vì sao bây giờ ông lại nhắc lại chuyện này. Nếu thành công thì coi như đương nhiên, nếu thất bại thì thể nào cũng bị chỉ trích – Andreas khẽ nhếch môi cười khi thấy Giorgios bắt đầu với một câu chuyện trung lập hiếm hoi.
 
"Cháu không làm gì nhiều. Người lên kế hoạch và quản lý mới là người vất vả."
 
Giorgios nhìn Andreas chăm chú rồi hỏi:
 
"Hôm đó không thấy mặt cháu. Cháu không đến à?"
 
"Ông nhầm rồi. Cháu đã đến chúc mừng Ferris rồi rời đi sớm vì mọi việc dường như diễn ra suôn sẻ."
 
Khuôn mặt Giorgios trở nên căng thẳng. Andreas đoán ngay được nguyên nhân.
 
"Vậy là cháu đã gặp Ferris."
 
"Có chuyện gì sao ạ?"
 
Không nghe ai báo lại có chuyện rắc rối nào, Andreas lục lại trí nhớ thì Giorgios tiếp lời.
 
"Nó có nói gì về chuyện làm ăn không?"
 
À, thì ra là chuyện đó.
 
Andreas hiểu ra và trả lời nhẹ nhàng:
 
"Cháu chỉ khuyên anh ta nên cân nhắc lại hợp đồng với Goldman. Vậy là có chuyện rồi đúng không ạ?"
 
Giorgios mím môi rồi thở dài.
 
"Ta đã bảo nó cẩn thận, đừng mở rộng quá mức. Nó nói sẽ nghiêm túc xem xét, vậy mà chỉ trong một đêm đã hủy luôn hợp đồng. Nó còn cố thuyết phục ta rằng đã suy nghĩ rất kỹ... nhưng..."
 
"Thất bại rồi à?"
 
Andreas nói thay cho ông, khiến Giorgios ném ánh nhìn oán trách về phía anh.
 
"Toàn bộ số tiền đầu tư đều mất trắng. Ta chỉ vừa kịp ngăn chuỗi phá sản lan rộng, nhưng khả năng thu hồi vốn là rất thấp. Sao cháu lại khiến Ferris nổi nóng?"
 
Mũi tên giờ lại chĩa về phía Andreas. Anh giữ vẻ mặt lạnh lùng và đáp:
 
"Cháu chỉ đưa ra lời khuyên."
 
"Cháu thừa biết nó sẽ không nghe lời cháu mà."
 
Andreas cố nén tiếng cười khẩy rồi nói tiếp:
 
"Chuyện làm ăn cần lý trí, không thể để cảm xúc chi phối. Việc tiếp thu hay không là lựa chọn của bản thân anh ta. Đổ lỗi cho người đưa ra lời khuyên thì không hợp lý chút nào."
 
"Andreas, cháu là con thứ."
 
Người cha lại nhắc lại điều mà suốt hơn 25 năm qua vẫn lặp đi lặp lại.
 
"Người thừa kế gia tộc là con trưởng. Cháu vẫn không thể chấp nhận điều đó sao? Ta đã giao khách sạn cho cháu rồi, như thế là đủ rồi."
 
"Vậy giờ ông còn muốn cháu làm gì nữa?"
 
Giọng Andreas vô thức sắc lạnh.
 
"Cháu vẫn luôn ngoan ngoãn như ông mong muốn. Không đụng đến việc làm ăn, cũng chẳng định dây dưa gì với Ferris. Giờ đến một lời khuyên vu vơ cũng không được phép nữa à? Cháu chưa bao giờ có ý định tranh giành với Ferris. Thậm chí chưa từng có suy nghĩ muốn cướp lấy bất cứ thứ gì của anh ta."
 
Giorgios không nói thêm được gì, chỉ im lặng rít một hơi xì gà. Một lúc sau, Andreas lại lên tiếng:
 
"Nếu ông không còn gì để nói thì cháu xin phép đi. Nếu ông muốn, cháu có thể nhường lại khách sạn. Đưa hết cho Ferris cũng được. Cháu chưa bao giờ nói là mình muốn có nó cả."
 
Nói rồi Andreas đứng dậy, như thể đã quá mệt mỏi vì tất cả.
 
Sau khi chào hỏi, anh rời khỏi phòng khách. Georgios lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng lại, rồi thở dài thật sâu.
 
Anh biết. Biết rõ rằng Andreas chẳng có lỗi gì cả.

Nhưng đây là truyền thống.
 
Là con cả, Ferris sẽ kế thừa toàn bộ gia tộc Karisteas, như bao đời nay vẫn thế.
 
Tôi không hề căm ghét Andreas.
 
Georgios lại lặp đi lặp lại lời tự trấn an đã nói với bản thân biết bao lần.
 
Rời khỏi phòng khách, Andreas đang định hướng ra cửa chính thì lần này bị Delphi kéo tuột vào tearoom như thể bị bắt cóc. Petrina, người đang lo lắng đứng ngồi không yên, vội bật dậy khỏi ghế sofa khi thấy anh bất ngờ xuất hiện, gương mặt ửng đỏ.
 
“Xin lỗi đã làm phiền.”
 
“Không… không sao…”
 
Trước lời xin lỗi nhẹ nhàng của Andreas, Petrina lúng búng đáp lời bằng gương mặt đỏ bừng. Phản ứng kiểu này vốn quá quen thuộc, nên Andreas chẳng mấy bận tâm. Anh ngồi xuống ghế sofa đối diện họ, vắt chéo đôi chân dài và rút điếu xì gà từ hộp humidor trên bàn.
 
“Nào, cô muốn hỏi gì đây?”
 
Anh hỏi một cách thờ ơ trong khi cắt đầu điếu xì gà. Từ động tác châm lửa, đưa lên miệng, đến khoảnh khắc anh rít lấy làn khói đầu tiên—mọi cử chỉ ấy của Andreas đều khiến Petrina dán chặt ánh mắt trong mê mẩn, như thể cô ước gì mình chính là điếu xì gà đó. Thế nhưng, sức hấp dẫn giới tính đầy ngột ngạt này của Andreas lại chẳng có tác dụng với người thân. Melfi nôn nóng hỏi, đôi mắt sáng quắc:
 
“Rốt cuộc thì tại sao Nick lại đánh cược với Andreas? Người kia là ai mà khiến hai người phải đối đầu nhau chứ?”
 
“Có vẻ như chuyện đó chưa được đồn ra ngoài nhỉ?”
 
Thay vì trả lời, Andreas chỉ lặng lẽ nhả khói rồi hỏi lại. Delphi lộ vẻ không tin nổi.
 
“Tớ nghe nói là… một bartender…”
 
Andreas chỉ khẽ cười thay cho câu trả lời. Delphi sững người rồi gần như hét lên:
 
“Đừng nói là thật đấy nhé? Thật sự là một bartender sao?”
 
Cô nàng nhảy dựng lên như thể không thể chấp nhận nổi. Trước phản ứng ấy, Andreas thản nhiên đáp:
 
“Thì sao? Chỉ là người để vui chơi thôi, thế nào chẳng được.”
 
“Đó là kiểu của Andreas, nhưng Nick thì không như vậy mà!”
 
…Xem ra đến cả người thân cũng chẳng có đánh giá tốt gì về mình.
 
Andreas khẽ nhếch môi cay đắng. Anh lờ đi ánh mắt cháy bỏng của Petrina—người sẵn sàng lao vào giường với anh chỉ bằng một cái ngoắc tay—và tập trung vào Delphi.
 
“Con gái không nên can dự vào mấy trò cá cược của đàn ông, Delphi. Biết bản thân trông lố bịch đến mức nào rồi chứ?”
 
“Còn dùng một bartender làm đối tượng đặt cược thì không lố bịch chắc? Làm sao Nick có thể tham gia trò đánh cược hạ đẳng như thế được chứ? Chẳng phải chính Andreas đã lôi anh ấy vào à? Phải chịu trách nhiệm đi chứ! Định làm gì đây hả?!”
 
Delphi trông như thể đã mất hết lý trí. Mà đúng là, ai quen biết Nick cũng sẽ có phản ứng như thế. Nhất là khi, đúng là phía Andreas đã kéo Nick vào ván cược này. Cũng khó mà chối được. Chính anh cũng cảm thấy việc đó có hơi quá đáng nếu chỉ vì sĩ diện. Andreas vừa tự trách nhẹ, vừa cố tình kéo dài thời gian bằng cách đưa xì gà lên môi, chậm rãi rít một hơi rồi thở ra làn khói đầy mùi hương nồng nàn.
 
Anh thong thả lên tiếng:
 
“Cô phản ứng dữ vậy là sao? Đừng nói là thật sự nghĩ Nick sẽ thắng trong vụ cá cược này đấy chứ?”
 
“Cậu đang nói gì vậy?”
 
Delphi rõ ràng đã bắt đầu căng thẳng. Andreas khẽ nhếch mép, giọng đầy mỉa mai.
 
“Cậu nghĩ tại sao tớ lại đưa ra vụ cá cược đó? Chính Nick là người chủ động trước. Tớ chỉ định ngăn cậu ta lại thôi.”
 
Đó là một cái cớ khá hợp lý để giải thích cho thứ cảm giác ganh đua mãnh liệt đến khó hiểu mà anh từng trải qua. Ừ, mình chỉ hy sinh vì Melphi thôi mà.
 
“Vô lý quá! Nick làm sao mà phải lòng một bartender được chứ!”
 
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Delphi khi cô gần như hét lên, Andreas từ tốn đưa điếu xì gà lên môi.
 
“Tiếc là chuyện đó lại có thật. Cậu có thể kiểm chứng nếu muốn. Hỏi cái nguồn tin từng đưa cậu mấy lời đồn nhảm nhí ấy mà.”
 
“Nhưng… nhưng mà…”
 
Melphi vẫn chưa hết bàng hoàng, thì thầm những lời chẳng rõ nghĩa rồi đưa tay lên trán như muốn xua đi cơn choáng. Cô im lặng trong chốc lát, rồi ngẩng lên nhìn Andreas với ánh mắt đầy lo lắng.
 
“Vậy cậu định làm gì? Cậu nghĩ mình thắng được sao?”
 
Andreas mỉm cười không thành tiếng.
 
“Dù sao thì cũng chỉ là một bartender. Loại đó, búng tay một cái là xong.”
 
Melphi nghĩ sao không rõ, nhưng Petrina thì có vẻ hoàn toàn tin tưởng những lời đó. Bị Andreas mê hoặc đến mức nếu anh có bảo mình đi trên mặt nước, cô ta chắc cũng sẽ gật đầu tin ngay. Nhìn Petrina đang nhìn Andreas bằng ánh mắt ngưỡng mộ, mặt còn ửng hồng, Delphi liếc qua rồi lên tiếng.
 
“Nhưng đối thủ là Nick đấy. Cậu thực sự tự tin đến thế à? Tớ thấy Nick có vẻ nghiêm túc lắm.”
 
Khi Andreas nheo mắt lại, Delphi vội vàng tiếp lời, gương mặt đầy lo lắng.
 
“Lúc nãy Nick gọi cho tớ. Tớ còn chưa nói được gì thì anh ấy đã gắt lên hỏi Andreas đâu, sao không bắt máy, đi đâu rồi… rồi tắt luôn. Chưa bao giờ tớ thấy Nick hoảng loạn như vậy. Như thể mất hồn mất vía. Cái bartender đó có gì đặc biệt thế? Lại còn là đàn ông nữa chứ. Tại sao Andreas không đi? Đừng bảo là cậu bỏ cuộc rồi nhé?”
 
Chỉ lúc này Andreas mới hiểu lý do vì sao Nick gọi. Một cú đòn ghen vô nghĩa – anh còn chẳng buồn để tâm đến nó. Nghe Delphi lải nhải, Andreas chỉ thản nhiên đáp:
 
“Nếu mọi thứ kết thúc quá dễ dàng thì chán lắm. Tớ chỉ đang nhường Nick một chút thôi. Dù sao thì bên yếu hơn cũng nên được ưu tiên chứ.”
 
“Thật không đấy? Cậu chắc mình vẫn ổn chứ?”
 
Melphi lại hỏi, vẻ mặt lo lắng. Andreas không trả lời, chỉ nở một nụ cười nhạt. Nhưng chính vẻ điềm tĩnh và tự tin đó lại khiến Delphi an tâm phần nào. Đến cả Petrina cũng nhẹ nhàng siết tay cô như muốn trấn an. Delphi bắt đầu thấy yên lòng.
 
“Hay là… tớ gọi thử cho Nick nhé? Tớ tò mò không biết anh ấy đang làm gì.”
 
Andreas liếc cô, trêu chọc:
 
“Ý cậu là cậu đang thắc mắc xem Nick có đang ở cùng bartender đó không thì đúng hơn? Gọi đi, còn hơn là ngồi đây thấp thỏm.”
 
Delphi đỏ bừng mặt, liếc anh một cái sắc lẹm. Trong lúc cô bấm số, Andreas vẫn vờ như không quan tâm, đưa xì gà lên miệng rít một hơi. Nhưng trong lòng anh bắt đầu dấy lên chút tò mò. Liệu Nick có ở quán bar không? Hắn đã nói gì với gã bartender đầy quyến rũ đó? Không lẽ… đã thành công rồi sao?
 
Cuối cùng, chuông kết nối vang lên, và gương mặt của Delphi lập tức sáng bừng khi cô cất giọng:
 
“Nick? Là Delphi đây. Anh đang ở đâu vậy?”
 
Giọng cô có chút run rẩy, như thể toàn bộ sự hồi hộp đang truyền vào từng chữ.
 
Andreas chăm chú quan sát. Cô chớp mắt ngơ ngác rồi ngay lập tức nhíu mày.
 
“Nick? Có chuyện gì vậy? Giọng anh nghe lạ quá…”
 
Andreas nheo mắt nhìn Delphi. Phản ứng có vẻ không bình thường.
 
“Có chuyện gì thế?”
 
Delphi lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt, rồi đưa điện thoại cho Andreas. Anh lập tức cầm lấy và lên tiếng…
 
“Nick? Cậu đang ở đâu vậy?”
 
...Andreas.
 
Nick mãi mới trả lời, rồi lại lặng thinh. Andreas cau mày, hối thúc lần nữa.
 
“Nick, tớ nghe không rõ. Cậu nói gì cơ? Có chuyện gì à? Xảy ra tai nạn hay sao?”
 
Trước sự gặng hỏi không ngừng của Andreas, Nick im lặng thật lâu rồi mới thẫn thờ thú nhận như người mất hồn.
 
“…Tớ nghĩ là mình vừa bị đá.”
 
“Cái gì cơ?”
 
Andreas trợn tròn mắt, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Nick thở ra một tiếng ngắn, rồi như than vãn:
 
— Cậu ấy nói không muốn mối quan hệ gì hơn giữa khách và nhân viên. Trả cả danh thiếp lại nữa. Đây là lần đầu tiên tớ bị từ chối phũ đến thế. Tại sao chứ…
 
Một nàng thơ lạnh lùng vừa đập nát trái tim mong manh của Nick rồi.
 
Một suy nghĩ thoáng qua khiến Andreas cau mày. Dù Nick chưa nói hết, cậu cũng đoán được phần còn lại — đó là điều mà ngay cả Andreas cũng cảm thấy thắc mắc.
 
Nick là một người đẹp cổ điển. Không ít phụ nữ đã phải trầm trồ trước vẻ ngoài ấy — điều này, Andreas biết rõ. Dù không mang sự quyến rũ mãnh liệt như Andreas, Nick có gương mặt trầm ổn, và nhiều cô gái thích sự điềm đạm đó. Hơn nữa, gia thế tốt, tiền bạc cũng không thiếu. Nick chưa từng bị từ chối khi chủ động tán tỉnh ai. Thế mà lần này, tại sao lại…
 
Sau khi Nick gác máy, Andreas ngồi đó với vẻ mặt trầm tư, rít nốt điếu xì gà. Anh cứ thế im lặng hút thuốc, đến mức Melphi cũng thấy lo lắng.
 
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Andreas? Nick sẽ ổn chứ? Không lẽ có chuyện nghiêm trọng…”
 
“Không có gì đâu.”
 
Andreas cắt ngang lời Delphy, dập điếu xì gà còn lại.
 
“Tôi đi trước.”
 
“Andreas?”
 
Delphy sửng sốt gọi với theo, khi Andreas đứng dậy với gương mặt lạnh tanh và câu chào xã giao chẳng ra chào. Nhưng Andreas chẳng đáp, chỉ rảo bước ra hành lang, rồi đi thẳng ra cửa chính. Một sự tò mò bất chợt nảy lên trong đầu anh. Rốt cuộc thì, cậu bartender kia đang nghĩ gì vậy?

“Anh vất vả rồi ạ.”
 
Young Hoo cúi đầu chào rất lễ phép. Theron, người đã thu dọn xong và chuẩn bị rời đi, nói:
 
“Phần còn lại cứ để mai dọn nốt. Cậu về trước đi.”
 
“Vâng, anh cứ yên tâm.”
 
Dù gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, Young Hoo vẫn mỉm cười. Theron cũng cười theo, rồi lấy từ túi ra một mẩu giấy, đưa cho cậu. Cậu vô thức nhận lấy — là một địa chỉ trang web.
 
“Tải đơn đăng ký từ đây nhé. Trên đó sẽ có hướng dẫn chi tiết về việc tham gia, nên cậu tự tìm hiểu thử đi.”
 
Young Hoo mừng rỡ đến mức không giấu nổi nụ cười rạng rỡ trước lời nói nhẹ nhàng của Theron.
 
“Cảm ơn anh nhiều ạ.”
 
Nhận lấy tờ giấy, Young Hoo cúi đầu. Theron cũng nở nụ cười thân thiện, vẫy tay:
 
“Làm tốt lắm, Ji. Cố lên nhé.”
 
“Vâng, cảm ơn anh. Vất vả rồi ạ.”
 
“Mai gặp nhé, Ji.”
 
Sau Theron, mấy bartender khác cũng lần lượt chào cậu. Young Hoo đáp lại bằng nụ cười. Khi mọi người đều rời đi, cậu một mình ở lại, nhanh tay lau khô mấy chiếc ly thủy tinh vừa rửa xong. Là người mới, chuyện dọn dẹp lúc cuối cùng luôn là phần của cậu. Nhưng Young Hoo chưa từng thấy bất công hay mệt mỏi vì chuyện này. Dù là công việc thường ngày, nhưng hôm nay lại khiến lòng cậu rộn ràng — bởi vì cậu vừa nhận được thông tin về cuộc thi. Người từ nhiều quốc gia sẽ tham dự, trình độ chắc chắn không đơn giản. Nếu có thể đạt thành tích tốt, thì đó sẽ là một kinh nghiệm đáng quý… nếu, thật sự làm được…
 
Đã lâu lắm rồi mới thấy lại cảm giác thế này. Không phải thứ rung động non nớt của tình cảm, mà là sự phấn khích khiến đầu ngón tay tê rần. Khi đó, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến Hy Lạp, càng không dám mơ đến việc tham gia một cuộc thi bartender tại đây.
 
Một nỗi đau thoáng hiện lên trong tim. Ánh mắt Young Hoo lướt đến mảnh giấy có địa chỉ website. Cậu ngẩn người nhìn nó, tay cũng bất giác dừng lại.
 
Tiếng cửa cũ mở ra khiến Young Hoo quay đầu theo phản xạ.
 
“Quán đóng cửa rồi ạ…”
 
Mình có để bảng thông báo ngoài cửa mà, cậu thầm nghĩ. Nhưng ngay khi nhìn thấy người đàn ông bước vào, Young Hoo giật mình.
 
“Ở đây một mình à?”
 
Andreas bước vào với nụ cười nhàn nhạt. Young Hoo chớp mắt, thoáng lặng đi vì bất ngờ, chưa kịp thốt nên lời.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo