Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 132

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 132

Go Yi Gyeol khẽ chạm vào đôi má ửng hồng của Seo Yi Hyun, thấy bé chực khóc liền vội bế lên dỗ dành. Cậu đặt một nụ hôn lên má mềm mại của bé, xoa dịu nỗi bất an của đứa trẻ, trong khi Seo Do Hyun nhanh tay trải chiếc khăn tắm lớn đã chuẩn bị sẵn để quấn lấy Seo Yi Hyun.

Sau khi thoa kem dưỡng da lên thân thể khô ráo của bé, mặc quần áo và lau khô mái tóc ướt, Seo Yi Hyun đã ngủ gật. Go Yi Gyeol đặt bé vào vòng tay Seo Do Hyun, nhanh chóng pha sữa bột rồi quay lại. Cậu dặn anh khẽ chạm vào bình sữa hoặc má bé để bé ăn hết sữa ngay cả khi buồn ngủ, rồi tắt đèn chính và bật đèn ngủ.

"Nhớ vỗ lưng cho con ợ nhé. Ngay cả khi nó ngủ, cũng phải đặt đầu nó lên vai anh và vuốt ve như thế này."

"Tôi biết rồi."

Go Yi Gyeol bước vào phòng tắm với khuôn mặt rạng rỡ như thể chưa từng khóc, cậu định dọn dẹp những thứ vừa sử dụng. Tuy nhiên, Seo Do Hyun đã dọn dẹp sạch sẽ từ trước. Hình như anh đã làm trong lúc mặc quần áo và lau khô tóc cho bé. Go Yi Gyeol bước ra khỏi phòng tắm và dừng lại bên cạnh Seo Do Hyun.

"Thằng bé ngủ rồi. Nó có bú, nhưng lực mút yếu lắm."

"Có lẽ thằng bé sẽ bú hết thôi."

"Em ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi. Tôi sẽ dỗ thằng bé ngủ rồi ra sau."

"Vậy tôi... chuẩn bị bữa tối nhé?"

Seo Do Hyun lắc đầu trước câu hỏi nhẹ nhàng. Nghe anh nói hãy nghỉ ngơi và đừng làm gì cả, Go Yi Gyeol ôm lấy cảm giác khó chịu ngồi xuống ghế sofa. Cậu tựa lưng sâu vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Có lẽ vì đã thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến.

Trong lúc Go Yi Gyeol đang ngủ thiếp đi, Seo Do Hyun đã cho bé ăn xong, chỉ còn khoảng 10ml cuối cùng. Seo Yi Hyun tỏa ra mùi hương ngọt ngào, thoang thoảng mùi sữa bột, kem dưỡng da và nước xả vải. Khi anh lấy bình sữa ra, môi bé hơi hé mở. Seo Yi Hyun chép miệng, nhưng không cố gắng mút bình sữa nữa. Seo Do Hyun cẩn thận thay đổi tư thế bế, để đầu tựa vào vai anh và vuốt ve lưng bé.

Seo Yi Hyun không ợ ngay. Sau một hồi vuốt ve và vỗ lưng, anh mới nghe thấy tiếng ợ nhỏ. Vai anh chợt thấy ấm ấm vì bé đã trớ sữa ra cùng với hơi ợ. Seo Do Hyun không mấy bận tâm, như thể đó là chuyện bình thường, rồi đặt bé xuống giường. Anh kê hai chiếc gối chống lăn hai bên để bé không lật người khi ngủ, và đặt con thỏ nhồi bông yêu thích của bé giữa hai chân. Chỉ sau khi đắp chiếc chăn mỏng ngang hông bé, anh mới rời đi.

Anh không đóng cửa phòng hoàn toàn mà hé mở một chút rồi đi ra phòng khách. Go Yi Gyeol đang ngủ trên ghế sofa. Anh rón rén bước đi, thầm nghĩ không muốn đánh thức cậu, nhưng đôi chân vô thức tiến về phía Go Yi Gyeol. Hàng mi khép hờ của cậu khẽ rung động trước tiếng động nhỏ.

"…À. Yi Hyun... Yi Hyun uống hết sữa chưa?"

"Còn thừa một chút sữa. Tôi chạm nhẹ vào má thằng bé mà thằng bé không mút nữa."

"Anh làm tốt lắm. Nếu ép thằng bé ăn, nó sẽ trớ ra... ơ...?"

Go Yi Gyeol dụi mắt như thể muốn xua tan cơn buồn ngủ, rồi đứng bật dậy khi nhìn thấy vết trắng trên vai Seo Do Hyun.

"Thằng bé trớ ra khi ợ hơi."

"Vậy anh mau thay quần áo và đi tắm đi."

"Ừ. Nhưng tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho em trước."

Seo Do Hyun liếc nhìn vai mình, rồi rút khăn giấy ướt trên bàn phòng khách. Anh lau vết trớ và tự nhiên quay người đi. Go Yi Gyeol đứng ngây người, rồi vội vàng đuổi theo Seo Do Hyun. Khi cậu nói rằng anh có thể để cậu tự chuẩn bị bữa tối, Seo Do Hyun chỉ nhún vai và kéo ghế cho cậu ngồi vào bàn ăn.

"Tôi biết rồi. Tôi có thể tự làm được."

Seo Do Hyun một mình bận rộn. Anh múc cháo, hâm nóng cháo, và mang hộp đựng thức ăn dùng một lần lên bàn ăn. Chiếc thìa được đặt trước mặt Go Yi Gyeol. Anh theo thói quen kéo ghế ra định ngồi đối diện, nhưng dường như nhận ra điều gì đó, anh kêu lên một tiếng rồi đẩy chiếc ghế vừa kéo vào lại.

"Em ăn từ từ nhé. Tôi đi tắm đây."

"À, tôi... tôi có xem trên mạng..."

Go Yi Gyeol giữ Seo Do Hyun lại khi anh quay người đi, tay khuấy bát cháo, miệng lưỡng lự. Cậu ấp úng "à" vài lần, rồi xua tay nói "không có gì đâu" và cười gượng.

"Em cứ nói đi. Không sao đâu."

"…À thì, tôi thấy mọi người sau khi “tan làm’’ thường gọi gà rán ăn khuya ấy mà."

"Tan làm?"

"Là khi ru con ngủ xong, mọi người hay nói là “tan làm’’ ấy. Anh chưa nghe bao giờ sao?"

Thấy cậu ngây ngô giải thích cặn kẽ, Seo Do Hyun nhịn cười. Anh biết chứ, nhưng vẫn giả vờ không biết. Giọng anh hơi run run vì nhịn cười, nhưng Go Yi Gyeol không nhận ra.

"Em chắc chứ? Muốn ăn gà rán với tôi sao?"

"…Vâng?"

"Chúng ta đâu còn là kiểu quan hệ có thể ngồi ăn gà rán chúc mừng “tan làm’’ cùng nhau nữa."

"…Tôi chỉ là... muốn có một kỷ niệm như vậy thôi. Nếu anh không thích thì..."

Cậu xấu hổ khi bị anh từ chối. Mặt Go Yi Gyeol đỏ bừng vì hối hận khi đã lỡ lời. Ngay khi cậu định đưa thìa cháo lên miệng, Seo Do Hyun khẽ nắm lấy cổ tay cậu.

"Ăn vội thế lại nghẹn bây giờ."

"……."

"Tôi không ghét. Tôi không ghét bất cứ điều gì làm cùng em cả. Tôi chỉ sợ em không còn vui vẻ khi ở bên tôi nữa thôi."

Nghe giọng anh trầm ấm, Go Yi Gyeol vội lắc đầu. Cậu muốn nói "không phải vậy" nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời. Seo Do Hyun mỉm cười, buông cổ tay cậu ra và nhẹ nhàng gạt bớt cháo từ chiếc thìa đầy ắp.

"Tôi đi tắm rồi ra ngay, em ăn chút gì đó lót dạ trước đi."

"…Vâng."

Go Yi Gyeol cố gắng thốt lên một tiếng, Seo Do Hyun liền quay người đi. Anh nhanh chóng lên tầng hai ngay khi rời khỏi phòng ăn. Bước vào phòng tắm, trước khi xả nước, anh gọi điện cho Yoon Jae Sun.

– Dạ, thưa giám đốc, có chuyện gì vậy?

"Cậu có thích gà rán không?"

– Tôi nghe không rõ. Gà, cái gì ạ?

"Tôi hỏi cậu có thích gà rán không."

– …….

"Thư ký Yoon, tôi không biết hỏi ai ngoài cậu cả."

Nghe anh giải thích như thở dài, Yoon Jae Sun đáp lời sau một lúc im lặng.

– Ai mà không thích gà rán chứ? Hay tôi gọi gà cho anh nhé?

"Không, tôi sẽ tự gọi. Tôi gọi để hỏi xem loại gà nào đang được ưa chuộng và ngon nhất."

– Có nhiều loại lắm. Cay, ngọt, mặn...

"Tôi sẽ ăn cùng Go Yi Gyeol sau khi ‘’tan làm’’ chăm con. Cậu gợi ý vài món đi."

– Tan, cái gì ạ? Tôi nghe không rõ.

"Tôi nghĩ cậu nghe rõ rồi đấy."

– …Tự dưng vậy sao…? Hai người mà lại…

Yoon Jae Sun hiểu rõ hơn ai hết, hai người họ không phải kiểu quan hệ có thể ngồi ăn gà rán chúc mừng “tan làm” cùng nhau. Anh cho rằng cuối cùng Seo Do Hyun cũng không thể phân biệt được ảo tưởng và thực tế. Vì có những lúc anh ấy đang bình thường lại đột nhiên trở nên tệ đi nhanh chóng như vậy. Yoon Jae Sun cố gắng không tỏ ra ngạc nhiên và dùng giọng điệu điềm tĩnh để thuyết phục Seo Do Hyun.

– Tôi sẽ đến ngay bây giờ. Anh đừng làm gì cả và đợi một lát. Anh phải giữ nguyên vị trí.

“Thư ký Yoon.”

– Giám đốc, đó chỉ là tưởng tượng thôi. Go Yi Gyeol mà không điên thì sao lại ăn gà rán với anh chứ? Anh thử nghĩ xem. Nếu là anh, anh có muốn ngồi ăn gà rán với anh không?

“Nếu cậu muốn làm tôi tức giận thì cậu đã thành công rồi đấy. Tôi sẽ không hỏi lại lần nữa đâu. Nói cho tôi biết thương hiệu gà rán và món nào có tỷ lệ đặt lại cao nhất là được. Nếu cậu gọi món dở tệ và phá hỏng mong muốn có một kỷ niệm như vậy của Go Yi Gyeol, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt. Vậy nên, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời.”

– Anh quá đáng lắm rồi đấy! Chờ một chút. Vậy là… thật sự không phải tưởng tượng sao…!

“Yoon Jae Sun!” Nghe tiếng gọi đầy khó chịu, Yoon Jae Sun vội vàng trả lời.

– Món gà mà tôi hay ăn nhất là….

Anh lắng nghe lời giải thích của Yoon Jae Sun với vẻ mặt nghiêm túc, rồi lẩm bẩm những món ăn được yêu thích. Gà rán mật ong đỏ half - half, khoai tây múi cau, bánh phô mai, salad. Anh cho rằng như vậy là đủ cho hai người ăn. Yoon Jae Sun bất chấp sự mạo phạm, hỏi lại lần nữa xem họ có thật sự ăn cùng nhau không, và chỉ nhận lại tiếng thở dài như chửi thề của Seo Do Hyun.

“Nếu Yi Gyeol không thích thì sao.”

– Món này hầu như ai cũng thích cả. Chúc anh có một buổi tối vui vẻ.

“Cảm ơn cậu. Tôi cúp máy đây.”

Ngay khi kết thúc cuộc gọi, anh liền cài đặt ứng dụng giao đồ ăn và đặt những món mà Yoon Jae Sun giới thiệu. Trong phần yêu cầu giao hàng, anh ghi rằng đừng bấm chuông mà hãy gọi điện thoại. Sau khi tắm xong, anh xuống nhà và thấy Go Yi Gyeol vừa bước ra khỏi phòng em bé.

“Thằng bé có tỉnh giấc không?”

Anh hạ giọng hỏi, Go Yi Gyeol khẽ lắc đầu. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa và trả lời.

“Không, thằng bé vẫn đang ngủ ngon.”

“Em ăn cháo được bao nhiêu rồi?”

Seo Do Hyun ngồi xuống cạnh Go Yi Gyeol hỏi han, cậu né tránh ánh mắt anh và đáp rằng đã ăn đủ rồi. Hình như cậu còn chưa ăn hết nửa phần cháo anh đưa. Seo Do Hyun không hỏi thêm, chỉ gật đầu khen cậu. Trong lúc cả hai đang ngồi trong phòng khách, bầu không khí ngượng ngùng bao trùm, điện thoại Seo Do Hyun rung lên.

Anh nói với Go Yi Gyeol hãy đợi một lát rồi đứng dậy trước khi nhận điện thoại. Nghe anh nói rằng anh sẽ ra ngoài một chút, Go Yi Gyeol nghiêng đầu. Anh ấy đi đâu vậy? Ai đang tìm anh ấy vậy? Hay là… Ngay khi cậu có suy nghĩ xấu, Seo Do Hyun trở lại. Trên tay anh cầm một chiếc túi giấy.

“Em muốn ăn ở đâu?”

“...Vâng? Cái gì…”

“Em nói là mọi người thường ăn gà rán sau khi tan làm mà.”

Seo Do Hyun giơ tay lên không trung và khẽ lắc chiếc túi giấy. Go Yi Gyeol nuốt nước bọt. Cậu đã nói vậy, nhưng không nghĩ rằng nó sẽ thành hiện thực. Seo Do Hyun thậm chí còn không nói rằng anh sẽ gọi gà rán. Cậu ngơ ngác đứng lên, Seo Do Hyun đặt túi đồ ăn được giao lên bàn ăn và bắt đầu lấy thức ăn ra.

“Hy vọng em sẽ thích món này.”

“...À. Vâng, tôi… tôi xin phép.”

“Tôi tìm hiểu thì thấy mọi người thường ăn gà rán và uống bia sau khi tan làm, nhưng một người lại không uống được. Có lẽ chúng ta sẽ phải lái xe đi đâu đó, vậy nên… có lẽ chỉ mình em uống bia được thôi.”

Anh giải thích tại sao chỉ có một cốc bia, rồi đặt lon nước ngọt được tặng kèm trước mặt anh, cốc bia tươi trước mặt Go Yi Gyeol. Go Yi Gyeol ngơ ngác cúi đầu. Nhìn ly bia với lớp bọt hấp dẫn, cậu chợt thấy căng thẳng. Cậu không nhớ lần cuối mình uống rượu là khi nào. Cậu cũng không nhớ tửu lượng của mình ra sao.

“Ăn thử đi.”

Seo Do Hyun gắp một miếng gà rán vào đĩa của cậu. Go Yi Gyeol cúi đầu cảm ơn, rồi nhấp một ngụm bia lớn. Vị bia mát lạnh, tê tê nơi cổ họng. Cậu cắn thêm một miếng gà rán nữa. Ngọt, mặn, giòn tan.

“Ngon quá.”

“Ăn nhiều vào. À không, ăn bao nhiêu tùy thích nhé.”

Seo Do Hyun vội vàng sửa lại lời nói. Go Yi Gyeol khẽ cười. Lời quan tâm của anh không có gì đặc biệt, nhưng cậu vẫn bật cười.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo