Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 133
Go Yi Gyeol uống bia nhanh như thể muốn quên đi bầu không khí ngượng ngùng. Uống cạn ly đầu tiên mà không dừng lại, cậu nghe lời Seo Do Hyun ăn chút đồ nhắm, nhưng rồi lại đưa ly rỗng ra. Seo Do Hyun thấy lạ khi Go Yi Gyeol uống giỏi hơn anh tưởng, nhưng vẫn rót bia cho cậu theo yêu cầu.
Hai ly, ba ly. Uống bia với bọt trắng dính trên môi, Seo Do Hyun tự động rót đầy ly cho cậu. Go Yi Gyeol nhấm nháp gà rán rồi thận trọng vươn tay. Cậu chấm salad ăn thử, hơi nhăn mặt rồi nuốt xuống. Có vẻ như món này không hợp khẩu vị cậu. Lần này, cậu chấm một viên bánh phô mai rồi đặt vào đĩa mình.
Seo Do Hyun lặng lẽ quan sát Go Yi Gyeol ăn phần của mình. Anh thấy lạ khi cậu ăn ngon miệng như vậy. Anh quen nhìn thấy cậu ăn vội vàng, miễn cưỡng, nên việc cậu tự mình nếm thử mọi thứ khiến anh thấy rất vui. Trong khi miếng gà rán trên đĩa Seo Do Hyun nguội dần, Go Yi Gyeol đã uống hết hơn nửa chai bia.
"Uống từ từ thôi."
"…Vâng…."
Go Yi Gyeol lau khóe miệng ướt át bằng mu bàn tay rồi cắn một miếng bánh phô mai. Mi mắt cậu khép hờ, lộ rõ vẻ buồn ngủ. Gò má trắng nõn cũng ửng hồng. Cậu say rồi sao? Ánh mắt Seo Do Hyun hướng về chai bia chỉ còn lại nửa, rồi lại nhìn cậu.
"Go Yi Gyeol."
"…Vâng."
"Em say rồi à?"
"…Không ạ. Không, ơ… tôi không say… chắc vậy. Tôi không… chắc lắm."
Tốc độ chớp mắt của cậu chậm dần, giọng nói cũng chậm theo. Cậu nhớ rằng mình không say khi uống một hoặc hai ly rượu vang, nhưng có lẽ vì lâu rồi cậu không uống rượu, hoặc vì cậu uống quá nhanh. Go Yi Gyeol lộ rõ vẻ say sưa.
"Em nên dừng lại thì hơn."
"Tôi… tôi uống thêm được mà. Tôi… tôi vẫn ổn. Tôi uống hết cũng… được mà."
Ánh mắt và giọng nói của cậu dần trở nên mơ hồ. Go Yi Gyeol đưa ly rỗng cho Seo Do Hyun. Cậu ra hiệu muốn anh rót thêm bia, Seo Do Hyun đành phải rót đầy ly cho cậu. Go Yi Gyeol nhìn chất lỏng màu vàng đang đầy lên trong ly, nghĩ rằng tim mình đang đập quá nhanh. Nếu nó vỡ ra thì sao? Những suy nghĩ ngớ ngẩn nảy ra trong đầu cậu.
"Uống ly này rồi dừng lại nhé."
"…Sao… sao lại dừng…?"
"Em say rồi."
"Nhưng mà tôi… tim tôi đập nhanh quá. Với lại…."
Go Yi Gyeol ấn tay lên ngực mình, vẻ mặt nghiêm trọng. Seo Do Hyun nghe cậu nói tim đập nhanh, lo lắng không biết cậu có bị đau ở đâu không, nên tập trung lắng nghe giọng nói của cậu. Khi anh đang suy nghĩ đường đi đến bệnh viện gần nhất nếu cần đưa Seo Yi Hyun đi, cậu thì thầm như đang tiết lộ một bí mật.
"Tôi muốn ăn kẹo dẻo…."
Go Yi Gyeol gục đầu xuống bàn ăn, ngước mắt nhìn Seo Do Hyun, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Kẹo dẻo?"
"Cái… cái kẹo ngọt lắm ấy. Cái kẹo… bóng bóng… nhỏ nhỏ thế này… ngọt lắm… ngọt lắm luôn… kẹo… mạch nha."
Go Yi Gyeol cố gắng hết sức để miêu tả loại kẹo dẻo mà cậu muốn ăn, nhưng những từ ngữ đầy màu sắc trong đầu cậu dường như không thể thoát ra khỏi miệng. Tiếng thở dài của cậu mang theo mùi rượu ngọt ngào.
"Tôi không biết đó là kẹo gì, nhưng tôi sẽ mua cho em nhé."
"…Thật sao…?"
Nghe anh hỏi vậy, Seo Do Hyun gật đầu. Go Yi Gyeol ngập ngừng một lúc, rồi nở nụ cười rạng rỡ với vẻ mặt mềm mại. Hàm răng trắng đều tăm tắp của cậu lộ ra. Đôi mắt cậu cong lên hình bán nguyệt. Đây là lần đầu tiên cậu cười như vậy. Anh đã thấy cậu mỉm cười nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cậu cười rạng rỡ như thế này, Seo Do Hyun nghĩ rằng ngay cả khi cậu yêu cầu anh chết ngay bây giờ, anh cũng sẽ làm theo.
"…Hôm đó tôi cũng muốn mua kẹo đó… nhưng tôi sợ người ta nói tôi ăn đồ ăn vặt… không đứng đắn… nên tôi không chọn. Kẹo đó ngọt lắm đấy. Ngon lắm… chắc anh chưa ăn bao giờ đâu nhỉ? Ngon lắm… ha, ngon lắm luôn."
Chỉ nghĩ đến thôi, Go Yi Gyeol đã thèm thuồng liếm môi bằng chiếc lưỡi đỏ ửng. Ánh mắt Seo Do Hyun dán chặt vào đôi môi bóng loáng của cậu. Anh nắm chặt tay thành quyền rồi đứng dậy.
"Đừng uống rượu nữa, đợi tôi nhé. Tôi sẽ quay lại ngay."
"…Vâng, cảm ơn anh. Tôi sẽ không uống nữa đâu."
Ngón tay ngắn ngủn của cậu vẫy vẫy trước mặt anh. Seo Do Hyun cẩn thận đan ngón tay mình vào ngón út của Go Yi Gyeol, khẽ lắc lư. Anh nghĩ rằng mình sẽ mua thêm thuốc giải rượu, nhưng lại lo lắng khi để Go Yi Gyeol một mình.
"Go Yi Gyeol. Nhìn tôi này."
"…Sao… sao vậy?"
"Đừng đi đâu cả, cứ ở yên đây nhé. Rõ chưa?"
"Về nhà… vâng, tôi… tôi sẽ ở yên đây mà."
Seo Do Hyun nhắc Go Yi Gyeol vài lần rồi vội vã ra cửa trước, lòng vẫn không yên tâm. Mỗi lần quay lại, bóng dáng Go Yi Gyeol lại nhỏ dần. Anh rời nhà với trái tim xốn xang, gần như chạy khỏi khu biệt thự. Anh nhanh chóng đến cửa hàng tiện lợi và lấy tất cả các loại kẹo dẻo trên kệ vì không biết Go Yi Gyeol muốn loại nào. Sau khi thanh toán cả thuốc giải rượu, anh lại chạy về nhà. Anh cảm giác như chỉ mới 5 phút trôi qua, nhưng không chắc chắn. Dù lòng nóng như lửa đốt, anh vẫn ý thức được Seo Yi Hyun đang ngủ nên cố gắng bước thật nhẹ nhàng. Anh bước những bước dài trên hành lang.
Cuối cùng, anh cũng đến được bàn ăn, nhưng không thấy ai ở đó.
Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi khu biệt thự. Dáng vẻ của anh không giống người sẽ chạy, dù có chuyện gì khẩn cấp xảy ra. Anh vội vã đi về một hướng nào đó. Go Hee Joo và Go Min Joon đang giả vờ làm người say rượu dựa vào hàng cây ven đường trơ trụi lá, nhìn thấy Seo Do Hyun. Họ chỉ định quay lại xem tình hình, không ngờ lại gặp anh ở đây. Go Hee Joo loạng choạng ngả người vào Go Min Joon.
"Vỗ lưng cho chị đi."
"Gì cơ?"
"Đứng đây thế này cũng khả nghi lắm. Vỗ lưng cho chị, hỏi xem chị có sao không."
"Mẹ kiếp, chúng ta cũng là người nhà mà, sao không xin gặp Yi Gyeol luôn đi?"
Go Min Joon làm theo lời chị gái, vỗ lưng cô ta và thì thầm. Họ nhìn chằm chằm vào cửa hàng tiện lợi mà Seo Do Hyun vừa bước vào, lặp lại hành động đó, rồi khi thấy anh bước ra, họ càng khoa trương vỗ lưng và hỏi han xem cô ta có ổn không. Ánh mắt Seo Do Hyun lướt qua hai chị em họ, rồi thờ ơ quay đi.
"Chết tiệt, anh ta có nhìn thấy không…? Có thấy không?"
Go Hee Joo nôn khan, rồi ngay khi thấy Seo Do Hyun biến mất, cô liền đứng thẳng dậy. Đôi mắt lo lắng của cô nhanh chóng đảo quanh. Cô kéo Go Min Joon đi thật nhanh, dù vẫn cố gắng bước đi loạng choạng để không bị nghi ngờ.
"Không thấy!"
"Chắc không? Chắc là anh ta không thấy không?"
"Chắc chắn—!"
Go Min Joon hạ giọng. Go Joo Hee không dám chắc. Cô có nhìn thấy mặt Seo Do Hyun, nhưng Seo Do Hyun có nhìn thẳng vào mắt cô hay không? Cô quay đầu đi ngay, nhưng… Ánh mắt Go Min Joon càng dao động, Go Hee Joo càng trở nên căng thẳng, kích động hỏi.
"Nói rõ ràng xem nào, Go Min Joon. Anh ta có thấy không?"
"…Không, không thấy đâu. Anh ta có quay đầu về phía chúng ta, nhưng chắc là tại chị thôi."
"Sao lại tại chị?"
"Ai mà không nhìn thấy người nôn khan giữa đường chứ? Chắc là anh ta nghĩ bẩn thỉu hoặc đáng thương gì đó."
Go Hee Joo nhăn mặt trước giọng điệu khó ưa của em trai, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, cô thấy cũng có lý. Cô thả lỏng đôi mắt đang nheo lại và khoác tay lên vai Go Min Joon.
"Nghe cũng có lý đấy. Xin lỗi. Chị hơi nhạy cảm."
"Không sao đâu. Em mới là người phải cẩn thận hơn."
Bầu không khí im lặng gượng gạo không kéo dài lâu. Go Hee Joo hà hơi vào đôi tay đang cóng để làm ấm.
"Khu biệt thự kia không có nhiều người ở đâu. Mỗi nhà dùng một tòa nhà. Coi như nhà riêng ấy."
Go Hee Joo thao thao bất tuyệt kể về thông tin bất động sản mà cô đã tìm hiểu trong lúc đưa mẹ đến chỗ làm và chờ Go Min Joon. Go Hee Joo trước đây còn không đi bộ nổi mười mét, giờ đã có thể đi bộ một hoặc hai trạm xe buýt. Dù đã đi xa khỏi khu biệt thự, Go Hee Joo vẫn không ngừng nhìn quanh. Ngay cả khi Go Min Joon kêu ca rằng chân đau và muốn dừng lại nghỉ ngơi, cô ta vẫn dỗ dành em trai rằng không thể để người khác nghe thấy cuộc trò chuyện này, và tiếp tục bước đi. Go Min Joon gật đầu đồng tình với lời chị gái.
"Nhưng sao họ lại chuyển nhà nhỉ?"
"Chắc là chỗ này tốt hơn."
"Họ định ly hôn mà, sao tự dưng lại thế này? Nghe nói Yi Gyeol bị hành hạ đến mức không ra hình người."
"Chắc là anh ta biết đó là con mình nên mới thế. Nếu là chị, chị đã đòi một đống tiền bồi thường tổn thất tinh thần rồi, nhưng Yi Gyeol thì không làm thế. Anh ấy hiền lành, không biết gì về thế giới, ngây thơ, khó chịu, ngu ngốc."
Hai chị em vừa đi vừa đánh giá Go Yi Gyeol bằng giọng điệu chán ghét. Họ ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một lon cà phê nóng làm ấm đôi tay lạnh cóng. Họ tiếp tục di chuyển không ngừng.
"Vậy kế hoạch của chị là gì? Giờ tính sao?"
"Tìm thời điểm thích hợp để tiếp cận và nhờ giúp đỡ thôi. Tốt nhất là gặp anh ấy lúc ở một mình. Tạm thời thì hai chị em mình thay phiên nhau canh chừng đi. Quan sát xem anh ấy có ở một mình không, có ra ngoài một mình không, vân vân."
"Còn việc làm thêm?"
"Nghỉ luôn. Chỉ cần gặp được Yi Gyeol là mọi chuyện xong xuôi, việc làm thêm có là gì? Giờ thì… xem thử lịch sinh hoạt của anh ấy đã."
Go Hee Joo xoa lon cà phê lạnh lên má, khẽ cười, vuốt ngược mái tóc dài và nói rằng nỗi lo lắng thật nhẹ nhàng, chẳng có gì to tát, chỉ cần tìm được manh mối giải quyết. Nhưng Go Min Joon không dễ dàng gạt bỏ nỗi lo lắng và bất an. Cậu ta biết cuộc đời không hề dễ dàng. Chị gái cậu ta đang nói những điều vô tư, nhưng cậu ta không nghĩ vậy.
Nếu cuộc đời dễ dàng như lời chị gái nói, gia đình cậu ta đã không tan nát thế này. Go Min Joon quyết định sẽ chuẩn bị sẵn vài món đồ để đề phòng trường hợp xấu nhất, cậu ta ước tính khoảng cách còn lại đến nhà và thỉnh thoảng liếc nhìn Go Hee Joo. Nhìn chị gái đang nhâm nhi cà phê, cậu ta nghĩ rằng mình cũng nên học một vài chiêu thức tự vệ để đề phòng tình huống xấu nhất.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.