Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 166 - Ngoại truyện 9

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 166: Ngoại truyện 9

Anh quá đáng lắm. Cứ..."

"Anh... anh ghen."

"...Vâng?"

"Cái cậu nhóc nhỏ hơn Yi Gyeol hai tuổi mà em cùng đi học, còn được ăn pizza cùng nữa ấy, anh ghen đến phát điên lên được."

Seo Do Hyun khẽ nhăn mặt, cúi đầu khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Go Yi Gyeol. Anh lần lượt hôn lên bờ vai và cổ tỏa ra mùi hương dễ chịu của cậu, rồi ôm chặt lấy cậu ngay cả khi chưa bước hẳn vào phòng khách.

"Anh thấy những cảm xúc này rất lạ lẫm. Vừa trẻ con... lại vừa có vẻ quá đáng."

"..."

"Anh phát điên mất."

Go Yi Gyeol nhẹ nhàng vuốt ve lưng Seo Do Hyun đang thở dài, cố gắng tìm cách xoa dịu sự bất an trong lòng anh. Hay là cậu nên nghỉ học một lần nữa? Cả hai cứ ôm nhau im lặng một lúc, Yi Gyeol khẽ tách ra, bước chân đi. Cậu ngồi xuống sofa và giải thích mọi chuyện không có gì xảy ra.

"Thật mà... bọn em chỉ ăn pizza rồi về thôi. Cà phê là Seo Gyeom, cái... tên cậu ấy là Han Seo Gyeom. Seo Gyeom bảo sẽ mua, nhưng bọn em không uống."

Nhìn Go Yi Gyeol vừa dò xét sắc mặt mình vừa kể những chuyện sau đó, Seo Do Hyun tự trách bản thân sao lại cư xử trẻ con như vậy.

"...Đừng để ý đến anh. Anh không ổn, nhưng sẽ nhanh chóng ổn thôi."

Seo Do Hyun nắm lấy tay Go Yi Gyeol mân mê, ngón tay cái không ngừng vuốt ve ngón áp út bên tay trái của cậu. Anh thấy khó chịu vì ngón tay đó trống trơn. Chiếc nhẫn trên tay anh có, mà trên tay Yi Gyeol lại không.

"Thật ra em đã muốn nói chuyện này với anh rồi."

"Ừ."

"Em xin lỗi vì đã làm mất nhẫn."

Seo Do Hyun nhìn xuống bàn tay trắng ngần của cậu, nở một nụ cười khó hiểu. Go Yi Gyeol không biết chiếc túi cậu bỏ quên ở nhà của Shin Eun Sook vẫn còn ở chỗ anh, nên cậu nghĩ mình đã làm mất nhẫn cùng với túi xách.

"Hay là mình làm lại nhẫn nhé?"

Câu hỏi của Seo Do Hyun khiến Go Yi Gyeol ngạc nhiên mở to mắt.

"Như vậy... có được không ạ?"

"Em nghĩ là không được sao?"

"...Em sợ anh không thích."

"Chỉ cần em đeo lại, anh có thể làm lại bao nhiêu lần cũng được."

Seo Do Hyun kéo tay trái cậu, hôn lên ngón áp út rồi khẽ nhắm mắt. Anh muốn càng nhiều người biết Go Yi Gyeol đã kết hôn càng tốt. Anh thậm chí còn muốn mọi người biết bạn đời của cậu là ai mà không cần phải nói ra.

"Vậy thì em muốn làm lại."

Go Yi Gyeol khẽ nói, Seo Do Hyun ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu chứa đựng cả sự áy náy lẫn niềm mong chờ.

"Lần này làm lại, em nhất định sẽ không làm mất nữa đâu."

"Mất rồi anh lại làm lại cho em. Chỉ cần em không sao là được."

Go Yi Gyeol ngượng ngùng mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ Seo Do Hyun nói lời cảm ơn. Seo Do Hyun ôm chặt lấy cậu, tựa đầu lên vai cậu.

"Ngày mai mình đi nhé."

"Nếu anh không bận... vâng. Ngày mai mình đi."

Chỉ cần nghĩ đến việc chiếc nhẫn giống của anh lại được đeo vào ngón tay Go Yi Gyeol, mọi cảm xúc khó chịu ban nãy trong anh đều tan biến. Seo Do Hyun lập tức rạng rỡ hẳn lên, buông Yi Gyeol ra rồi ấn môi mình lên môi cậu.

Người giúp việc ra báo bữa tối đã sẵn sàng khẽ hắng giọng. Cảnh tượng này lúc đầu còn khiến người ta ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy thường xuyên đến nỗi bây giờ môi họ không chạm nhau mới là lạ. Nghe thấy tiếng động phía sau, Go Yi Gyeol giật mình đẩy Seo Do Hyun ra.

"Hình như... hình như bữa tối xong rồi."

"Đây có phải là cảm giác no mà không cần ăn không nhỉ? Anh no rồi đây này."

"...Vâng?"

"Em đói không?"

Go Yi Gyeol đương nhiên... rất đói. Không hiểu ý Seo Do Hyun, cậu gật đầu. Em đói. Bữa trưa món pizza không hợp khẩu vị nên cậu chỉ ăn một miếng, salad thì nước sốt quá chua nên cũng không ăn được.

"...Mình đi ăn thôi anh."

Seo Do Hyun khó khăn lắm mới tách được người Go Yi Gyeol ra, anh thở dài để xoa dịu phần dưới đang bắt đầu căng cứng. Yi Gyeol không nhận ra vẻ khó chịu của anh, cậu lo lắng hỏi anh có sao không và đưa tay ra, ngay khi nhìn thấy phần dưới đang nhô lên của anh, cậu liền cắn môi. Bị Yi Gyeol phát hiện, Seo Do Hyun nhún vai, tỏ vẻ bất lực nhưng lại đầy trơ trẽn.

"Em cứ ăn trước đi. Anh thay quần áo rồi ra ngay."

"...Anh mau... mau ra nhé."

Go Yi Gyeol mặt đỏ bừng vội đứng dậy đi trước. Sau khi chắc chắn cậu đã vào phòng ăn, Seo Do Hyun mới nhúc nhích. Chỉ tưởng tượng đến ngón tay Yi Gyeol đeo chiếc nhẫn giống mình thôi mà phần dưới của anh đã phản ứng trước, bản thân anh cũng thấy khó hiểu và buồn cười, nhưng sự thật là anh đang rất hưng phấn. Tiếp tục tưởng tượng đến cảnh bàn tay trắng nõn của Yi Gyeol đeo chiếc nhẫn của anh chạm vào người anh, cảm thấy bản thân như sắp nổ tung.

Chuyện bên lề 4

Go Yi Gyeol rời khỏi giảng đường đúng giờ Seo Do Hyun hẹn đến đón. Cậu có tiết học buổi chiều, nhưng hôm nay cậu quyết định nghỉ. Ý nghĩ được hẹn hò khiến cậu rất háo hức. Vừa đeo chiếc túi xách nhét đồ đạc lung tung lên vai vừa bước xuống cầu thang, ai đó từ phía sau nắm chặt lấy vai Yi Gyeol.

"Á!"

Go Yi Gyeol nhắm chặt mắt, đứng im như tượng. Cậu bất ngờ đến nỗi không thể cử động được. Tiếng tim đập thình thịch bên tai.

"Anh? Anh Yi Gyeol?"

"...H... Han Seo Gyeom?"

"Anh giật mình hả? Em xin lỗi, anh."

Go Yi Gyeol ấn mạnh vào ngực, lắc đầu với vẻ mặt cứng đờ. Han Seo Gyeom lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch vì kinh hãi của Yi Gyeol, rồi buông tay khỏi vai cậu.

"Anh... anh thật sự không sao chứ? Sắc mặt anh tệ quá."

"Không sao, thật sự không sao."

"Vậy... may quá. Em xin lỗi. Chỉ là em trêu anh thôi."

"Không sao, không sao đâu, nhưng lần sau... cẩn thận nhé."

Go Yi Gyeol xoa trán bằng mu bàn tay rồi nhìn đồng hồ. Vẫn còn chút thời gian nữa mới đến giờ hẹn, nhưng Seo Do Hyun chắc chắn sẽ đến sớm và đợi cậu. Cậu cười gượng gạo chào tạm biệt rồi bước đi, Han Seo Gyeom tự nhiên bước theo.

"Anh đi đâu vậy? Anh không vào lớp hả?"

"À, ừ. Hôm nay anh có hẹn."

"Vậy em đi cùng anh."

"Em đi đâu? Em không vào lớp hả?"

Han Seo Gyeom gật đầu qua loa. Cậu ta bắt đầu đi chậm lại để bắt kịp tốc độ của Go Yi Gyeol.

"Anh đi hướng này, còn em?"

"Nếu anh đi hướng đó thì em cũng đi hướng đó."

"...Sao?"

"Ừm... em muốn ở bên anh thêm một chút nữa?"

Cậu ta cười tươi rói rồi khoác vai Go Yi Gyeol. Yi Gyeol cau mày gỡ tay Han Seo Gyeom ra. Cậu không nghĩ quan hệ của họ thân thiết đến mức đó, khẽ cười rồi lùi lại một chút. Bọn trẻ bây giờ hành động tự nhiên như vậy sao?

"Anh là Omega đúng không?"

"..."

"Em là..."

"Hình như cậu là Alpha lặn thì phải."

Han Seo Gyeom quên đi bầu không khí gượng gạo lúc nãy, tiến lại gần khi thấy Go Yi Gyeol biết rõ về thể chất của mình, điều mà cậu ta nghĩ cậu sẽ không biết.

"Oa! Sao anh biết hay vậy? Em cứ tưởng anh không biết nên không nói! Thật là kỳ lạ."

"Hình như cậu đã bôi pheromone lên người tôi thì phải."

Go Yi Gyeol nói với vẻ mặt không còn nụ cười gượng gạo để che giấu sự khó chịu, Han Seo Gyeom cau mày gãi đầu. Cậu ta biết việc bôi pheromone lên người khác mà không được phép là hành vi thiếu tôn trọng, nhưng vẫn không kìm được mà để lại dấu vết của mình. Đương nhiên cậu ta nghĩ Yi Gyeol không biết. Cậu ta đã thể hiện sự thích thú nhưng không nhận được phản hồi nào, nên đã hành động bốc đồng và định xin lỗi Yi Gyeol đồng thời hé lộ chuyện này.

"Em làm phiền anh nên anh giận hả?"

"Bạn đời của tôi không thích chuyện đó, nên cậu đừng làm vậy nữa. Tôi thậm chí còn không biết pheromone của cậu dính vào người tôi, nên rất khó để giải thích."

Han Seo Gyeom dừng bước trước giọng điệu dứt khoát và câu chuyện bất ngờ mà cậu ta chưa từng nghe. Họ chỉ còn cách cổng trường khoảng hai mươi bước chân.

"...Khoan đã, bạn đời ạ? Anh kết hôn rồi sao? Anh là người đã có gia đình?"

"Cậu không biết sao?"

"...Cái người đã có gia đình ở khoa Quản trị, vậy là..."

Có lẽ là lúc cậu ta hỏi cậu có đến buổi tiệc sau bài tập nhóm không, cậu đã nói có gia đình đang đợi. Hoặc là khi mấy bạn cùng nhóm cười đùa hỏi cậu có sống cùng bố mẹ không, cậu đã nói chồng mình đang đợi. Những tin đồn lan truyền một cách bí mật đã trở thành sự thật hiển nhiên, và trong một thời gian cậu đã nghe thấy những lời xì xào mỗi khi đi ngang qua.

"Là anh sao?"

"Nếu không có ai đã kết hôn khác ở đây, thì có lẽ là vậy. Tôi ngạc nhiên là cậu không biết đấy."

"..."

Go Yi Gyeol bối rối đứng im cùng cậu ta, nhìn khuôn mặt ngơ ngác như vừa bị sốc. Cậu quay đầu lại khi cảm thấy ánh mắt sắc lạnh từ xa. Seo Do Hyun đang nhìn cậu với vẻ mặt cứng đờ, không biết anh đã đợi từ bao giờ, hay đúng hơn là đã nhìn họ từ bao giờ.

"Tôi phải đi thôi."

"À, khoan đã anh. Khoan... anh kết hôn... kết hôn khi nào vậy?"

Han Seo Gyeom có một thói quen xấu là động tay vào người khác. Go Yi Gyeol thở dài nhìn bàn tay cậu ta lại vô lý nắm chặt lấy mình. Cổ tay bị nắm chặt đau điếng, cậu định nhăn mặt bảo cậu ta buông ra. Đúng lúc đó, Seo Do Hyun thô bạo gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo Go Yi Gyeol vào lòng như muốn che giấu cậu.

"Cậu làm cái gì vậy hả?"

"...À, cái cậu em mà em đã kể đó ạ."

"À, cái cậu nhóc..."

"Trẻ con." Seo Do Hyun bỏ lửng câu nói rồi cười đầy ẩn ý.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo