Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 174 - Ngoại truyện 17

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 174: Ngoại truyện 16

Chuyện bên lề 7

Seo Do Hyun nhận ra những thay đổi gần đây của Go Yi Gyeol nhanh hơn cả chính cậu. Go Yi Gyeol ngủ nhiều hơn. Rất nhiều. Cậu ăn không ngon miệng, nhạy cảm với mùi hương. Pheromone của cậu yếu đi rõ rệt, và cậu đặc biệt thích pheromone của anh.

“Giám đốc. Có… chuyện gì lo lắng sao?”

Yoon Jae Sun khẽ hỏi Seo Do Hyun cả ngày giữ vẻ mặt nghiêm trọng. Anh thờ ơ điều khiển chiếc máy tính bảng rồi ngẩng đầu lên thở dài.

“Giám đốc?”

Sau nhiều ngày tìm kiếm trên internet và tham khảo ý kiến y tế của bác sĩ Kwon, các triệu chứng mang thai ở Omega tương đồng với những biểu hiện mà Go Yi Gyeol đang có. Liệu có sai sót gì trong việc tránh thai khi họ trải qua kỳ phát tình cùng nhau không? Lúc đó, kỳ động dục của Go Yi Gyeol trùng với kỳ phát tình của anh, họ đã trải qua những ngày quay cuồng, có lẽ đã có vấn đề với bao cao su. Bệnh viện nói rằng việc thụ thai tự nhiên rất khó khăn, nhưng nếu lỡ… nếu thực sự mang thai. Họ cũng nói rằng việc duy trì thai kỳ cũng sẽ khó khăn.

“…Tôi phải đi xem sao.”

“Vâng? Đột nhiên, đi đâu….”

“Lịch trình buổi chiều cứ hoãn lại rồi sắp xếp lại sau.”

Yoon Jae Sun ngơ ngác nhìn Seo Do Hyun thông báo sẽ đột ngột rời đi, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Tôi sẽ chuẩn bị xe.”

“Đặt lịch hẹn ở bệnh viện giúp tôi.”

“Anh có chỗ nào không khỏe sao?”

“…Khoa sản phụ khoa chuyên về Omega. Sáng mai, không, chiều mai. Khoảng một giờ hoặc hai giờ.”

Nghe lời Seo Do Hyun, Yoon Jae Sun ngạc nhiên mở to mắt. Khoa sản phụ khoa. Ngay cả một người ngoài cuộc như anh cũng không có ký ức tốt đẹp về nơi đó, vậy mà anh lại muốn đến đó lần nữa sao?

“Giám đốc.”

“Tôi phải kiểm tra mới biết, nhưng những triệu chứng mà Go Yi Gyeol đang có gần đây không ổn chút nào. Bệnh viện nói rằng việc thụ thai tự nhiên rất khó khăn… Tôi phải kiểm tra.”

“…Ôi trời! Không, xin lỗi.”

Giọng Yoon Jae Sun đột nhiên lớn hơn. Cậu ta há hốc miệng rồi vội chỉnh lại cà vạt, cúi đầu.

“Không, điều đó có thể hiểu được. Go Yi Gyeol là người thuộc gen lặn, hơn nữa sau chuyện đó… sức khỏe cậu ấy đã yếu đi nhiều, đương nhiên tôi hy vọng không phải… Ha, cái thuộc tính trội chết tiệt đó có gì tốt chứ tôi không hiểu.”

Seo Do Hyun cau mày đau khổ, thở dài rồi lẩm bẩm một mình như phát điên.

“Tôi lại làm Go Yi Gyeol…”

“…Vì vẫn chưa chắc chắn nên anh đừng nghĩ quá bi quan….”

Yoon Jae Sun định an ủi Seo Do Hyun đang mất bình tĩnh, nhưng cậu ta không biết phải nói gì. Anh chỉ lặp đi lặp lại rằng họ cần đến bệnh viện để biết chính xác. Anh nói rằng có lẽ đó không phải là mang thai, và có lẽ anh chỉ đang lo lắng vô ích.

Seo Do Hyun bực bội rửa khô mặt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh lại phải mở lời thế nào về việc đến bệnh viện phụ sản ngay bây giờ đây. Đầu óc anh rối bời. Nếu thực sự mang thai, cậu sẽ ngạc nhiên, sẽ khóc, sẽ buồn. Tất cả đều là lỗi của anh, anh sợ rằng Go Yi Gyeol lại trách nhầm người khác.

“Tôi sẽ đặt lịch hẹn ở bệnh viện.”

“Đặt cả nhà hàng nữa.”

“Vâng, tôi sẽ đặt ở chỗ anh vẫn thường đến.”

Yoon Jae Sun tránh mặt để Seo Do Hyun có thể một mình suy nghĩ. Cậu ta nhìn cấp trên của mình với vẻ lo lắng rồi đóng cửa phòng giám đốc. Cậu ta lo sợ rằng mối quan hệ vừa mới hàn gắn lại sẽ lại trở nên tồi tệ. Dù chỉ là người ngoài cuộc, Yoon Jae Sun cũng không thể giấu được sự lo lắng và bất an ngày càng tăng.

Kwon Seung Gyu tròn mắt khi thấy Seo Do Hyun về nhà không đúng giờ tan làm. Seo Yi Hyun đang dụi vào lòng anh ngáp một cái rõ to rồi ngẩng đầu lên. Đứa bé theo thói quen vươn tay về phía anh.

“Hôm nay sao anh về sớm vậy? Có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì đâu.”

Seo Do Hyun quen tay bế Seo Yi Hyun đang rúc vào lòng lên, ấn nhẹ môi lên má phúng phính của bé rồi đảo mắt. Anh nhìn về phía phòng ngủ, nhận ra pheromone nhạt nhòa còn sót lại của Go Yi Gyeol, Kwon Seung Gyu vội vàng vươn tay bế Seo Yi Hyun lại.

“Hình như cậu ấy mệt nên không ăn tối mà cứ ngủ suốt. Hôm nay cũng không đi học.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Hình như dạo này cậu ấy không được khỏe.”

Kwon Seung Gyu chỉ lo lắng vì làn da vốn đã trắng của Go Yi Gyeol dạo này lại càng xanh xao đến đáng sợ nên mới nói thêm một câu, nhưng sắc mặt Seo Do Hyun lại trở nên nghiêm trọng. Kwon Seung Gyu thầm nghĩ có lẽ mình đã lỡ lời. Anh ta gượng cười ái ngại, cúi đầu chào Seo Do Hyun rồi vội vàng nói với Seo Yi Hyun rằng hôm nay thời tiết đẹp, cùng ra ngoài sân chơi, và nhanh chân bước đi.

“…Hà….”

Nghe tiếng cửa ra vào đóng lại, Seo Do Hyun thở dài một tiếng thật sâu. Anh nắm chặt tay nắm cửa phòng ngủ, khẽ nín thở rồi mở cửa bước vào. Chiếc giường trống trơn, không một dấu vết nào của Go Yi Gyeol.

“……”

Seo Do Hyun sải bước nhanh vào trong, ánh mắt lo lắng đảo quanh. Rõ ràng là đang ngủ, vậy mà đã thức dậy rồi sao? Anh bước về phía phòng thay đồ, lắng nghe xem có tiếng động nào vọng ra từ phòng tắm không. Vừa đi qua lối đi hình vòm, Seo Do Hyun định mở cửa phòng tắm thì khựng lại.

Ánh mắt anh dừng lại ở một nơi. Go Yi Gyeol đang co ro nằm dưới sàn. Cậu đã lấy hết quần áo của Seo Do Hyun, tạo thành một cái ổ nhỏ rồi chui vào đó ngủ, vùi mình giữa những lớp vải. Một tay cậu còn nắm chặt chiếc cà vạt mà gần đây anh thường đeo. Seo Do Hyun lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng ấy rồi chậm rãi tiến lại gần.

“…Go Yi Gyeol.”

Anh quỳ xuống sàn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu. Đôi mắt đang khép chặt của Go Yi Gyeol khẽ run rẩy như sắp tỉnh giấc. Seo Do Hyun dùng ngón tay cái vuốt nhẹ hàng mi đang run rẩy của cậu rồi lại gọi tên cậu.

“Yi Gyeol à.”

“……”

Như đáp lại tiếng gọi của anh, mí mắt cậu từ từ hé mở, lộ ra đôi mắt ngái ngủ. Go Yi Gyeol dường như không tin vào mắt mình khi thấy Seo Do Hyun đang ở trước mặt, trong khi giờ này anh đáng lẽ không có ở đây. Cậu chớp mắt chậm rãi, Seo Do Hyun kiên nhẫn chờ đợi, rồi Go Yi Gyeol khẽ rên một tiếng.

“…Vẫn chưa… mấy giờ rồi…”

“Hôm nay anh về sớm.”

“…Sao vậy…?”

“Vì nhớ em.”

Đôi mắt ngái ngủ của cậu từ từ trở nên tỉnh táo hơn. Go Yi Gyeol khẽ mỉm cười, lặp lại những lời ngọt ngào anh vừa nói.

“…Em vui lắm.”

“Nghe nói em bỏ bữa trưa để ngủ.”

Seo Do Hyun cẩn thận nâng niu gò má hơi nóng của cậu, Go Yi Gyeol liền dụi đầu vào tay anh. Đôi ngón tay thon dài của cậu khẽ ôm lấy bụng mình như để bảo vệ. Đó dường như là một hành động vô thức.

“Em buồn ngủ. Định bụng tối sẽ ăn cùng Seo Do Hyun…”

Nghe giọng cậu lầm bầm trả lời, Seo Do Hyun khẽ đáp ừ rồi nói rằng anh đã đúng khi về sớm. Go Yi Gyeol cảm thấy vừa nghi ngờ vừa vui mừng khi thấy Seo Do Hyun hôm nay dịu dàng hơn mọi ngày lại còn về nhà sớm. Rồi đột nhiên cậu nhận ra nơi mình đang nằm có gì đó kỳ lạ.

“…Ơ…”

“Sao vậy?”

Đôi mắt vừa ánh lên ý cười của Seo Do Hyun chợt trở nên nghiêm nghị. Go Yi Gyeol vội vàng ngồi dậy từ tư thế nằm uể oải. Seo Do Hyun đỡ lấy cậu, cậu mấp máy môi tìm lời giải thích cho hành động kỳ lạ của mình. Nhưng dù cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể thốt ra lời. Tại sao mình lại như thế này nhỉ, cậu lẩm bẩm, ngay cả chính cậu cũng không hiểu lý do.

Đôi mắt Go Yi Gyeol ngập tràn bất an ngước nhìn Seo Do Hyun, khuôn mặt cậu thoáng vẻ bối rối rồi trở nên đau khổ. Seo Do Hyun nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang nắm chặt quần áo của cậu ra, lấy những mảnh vải rồi cẩn thận bế Go Yi Gyeol lên. Anh bế cậu về giường, đặt cậu nằm xuống rồi từ từ giải phóng pheromone. Trong suốt thời gian đó, cơ thể Go Yi Gyeol run rẩy dữ dội khiến anh không thể buông cậu ra. Anh ôm chặt cậu, vuốt nhẹ tấm lưng gầy của cậu rất lâu cho đến khi cậu bình tĩnh lại.

“Không sao đâu.”

“……”

“Ừ? Không sao đâu.”

Go Yi Gyeol vùi mặt vào cổ Seo Do Hyun như muốn trốn tránh. Khuôn mặt sụt sùi của cậu ướt đẫm. Hàng mi run rẩy đọng nước mắt rồi rơi xuống từng giọt. Hức, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, Seo Do Hyun ôm chặt Go Yi Gyeol, hôn lên đôi má ướt át và thái dương lấm tấm mồ hôi của cậu.

Đôi mắt ướt át của cậu hướng về phía Seo Do Hyun. Nước mắt vừa đọng lại đã chảy dài xuống trước khi cậu kịp chớp mắt. Go Yi Gyeol khóc nấc không thành tiếng với vẻ mặt đau khổ tột cùng. Go Yi Gyeol dường như cũng có cùng suy nghĩ với Seo Do Hyun, nhưng cậu không dám thốt ra từ đó.

Chẳng có gì chắc chắn cả. Chỉ là những phỏng đoán thôi cũng đủ khiến đầu óc Seo Do Hyun trống rỗng. Anh sợ rằng họ sẽ lại lặp lại những tháng ngày đau khổ mà Go Yi Gyeol đã phải trải qua. Nhìn cơ thể Go Yi Gyeol run rẩy như tàu lá, mắt anh tối sầm lại.

Cảm giác như rơi xuống vực thẳm vậy. Seo Do Hyun thậm chí còn cảm thấy tội lỗi khi cố gắng an ủi Go Yi Gyeol.

Suốt đêm, Seo Do Hyun chập chờn tỉnh giấc vì Go Yi Gyeol liên tục giật mình tỉnh giấc rồi lại thiếp đi. Anh gần như không chợp mắt được chút nào, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo. Trong phòng khám, Go Yi Gyeol nằm trên giường siêu âm, nắm chặt tay Seo Do Hyun như sợ anh sẽ rời đi. Ánh mắt Seo Do Hyun căng thẳng nhìn vào màn hình đen trắng. Go Yi Gyeol không dám nhìn màn hình, cậu nhắm chặt mắt.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo