Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 19

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 19

‘Vì em ấy hỏi như vậy nên tôi cũng chẳng biết nói gì. Không phải tôi muốn ngoại tình, nhưng mà tôi vẫn muốn ăn uống và đi chơi với Seo Do Hyun như trước đây. Thích cậu ấy đã lâu rồi, và vốn dĩ chúng tôi đã là bạn thân, thế nên đâu có vấn đề gì, đúng không?’ Những suy nghĩ táo bạo ấy lấp đầy đầu óc Na Seung Hee.

“Không phải đâu, chỉ là như hồi trước thôi... Thực ra anh thân với cậu ấy hơn mà.”

“Người đã kết hôn rồi thì làm gì còn ‘như trước đây’ nữa. Anh nói cái gì ngớ ngẩn thế?”

“Còn em thì sao? Sao em cứ rủ Go Yi Gyeol đi ăn hoài vậy? Chẳng phải em đang nói một đằng, làm một nẻo sao? Em làm được mà anh lại không à?” 

Na Seung Hee trừng mắt nhìn Na Seon Woo, chỉ tay trách móc. Anh ngẩng cao cằm, như thách thức, đợi câu trả lời. Seung Hee thấy bực tức khi bị người trẻ hơn dạy bảo. Rõ ràng về sự thông minh, anh nghĩ mình hơn hẳn. Lúc nãy cũng thế, trước mặt Seo Do Hyun, Seon Woo chỉ khiến anh mất mặt. Càng nghĩ, anh càng thấy tủi thân.

“Anh nói đúng, em cũng không hiểu mình đang làm gì nữa.”

“Thấy chưa! Em còn chẳng biết rõ mà, đúng không? Em làm người ta xấu hổ như vậy... Chỉ là ăn uống thôi thì có gì xấu...”

“Em đi trước đây.”

“Gì? Này! Không được!”

Na Seung Hee vội vàng giữ Na Seon Woo lại khi cậu định rời đi.

“Sao thế?”

“Anh đến đây cùng Seo Do Hyun mà. Em bỏ đi thế này thì anh phải làm sao?”

Nhìn thấy vẻ khó xử của Na Seung Hee, Na Seon Woo thở dài, cảm giác ghét bỏ nhưng không còn lựa chọn nào khác, đành cùng anh xuống lầu. Từ chiều muộn, cơn mưa không ngớt đã bắt đầu rơi.

Chờ Na Seung Hee quay lại từ phòng vệ sinh, Na Seon Woo đứng dưới mái hiên dài ngoài nhà hàng, trống rỗng nhìn vào bãi đỗ xe vắng lặng.

***

Dù che ô nhưng tóc của Go Yi Gyeol vẫn bị ướt. Mỗi lần bàn tay nhỏ bé của cậu chạm vào phần tóc mái, những giọt nước đọng lại liền bắn tung.

“Lạnh không?”

“…Không, tôi không lạnh đâu. Ô này lẽ ra anh nên dùng mới đúng.”

Cánh tay giơ ra đưa lại chiếc khăn tay Seo Do Hyun đã đưa cho cậu trở nên tái nhợt. Nhìn làn da trắng như sáp ấy, Seo Do Hyun chợt nghĩ liệu cậu có bị thiếu máu không. Tay cậu trông lạnh lẽo, nhưng khi anh nắm lấy, nó lại ấm áp hơn anh tưởng. Có lẽ chính vì vậy mà anh vô thức để lộ cảm xúc mà anh không nên thể hiện.

“Em vẫn định gặp bạn của mình nữa à?”

“…À, Seon Woo sao…?”

“Cậu ta là Alpha đấy. Có thể em không nhận ra, nhưng tôi có thể ngửi thấy pheromone mà em họ của Na Seung Hee để lại trên người em.”

Trước lời chỉ trích sắc bén, Go Yi Gyeol liền đưa cổ tay bị Na Seon Woo giữ lúc trước lên mũi ngửi. Không thấy mùi gì cả, nhưng liệu thật sự pheromone đã dính lên người cậu sao? Gương mặt của Go Yi Gyeol dần biến sắc vì bối rối, còn Seo Do Hyun thì trả lời với giọng điệu lạnh lùng.

“Em là Omega lặn nên không nhận ra đâu.”

“Tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Có lẽ cậu ta cũng không nhận ra. Cậu ta có thể đã vô tình phát tán pheromone của mình vì bản năng khi ngửi thấy pheromone của tôi trên người em.”

Nhìn Go Yi Gyeol khẽ gật đầu, Seo Do Hyun tiếp tục nói.

“Nhưng tôi cũng không thích chuyện này. Cả lần trước, lần này cũng vậy, tôi cảm thấy không thể chấp nhận việc em tiếp tục gặp cậu ta. Dù là Alpha hay Omega, pheromone có thể dễ dàng chi phối ta, dù ta không muốn.”

“…Xin lỗi. Tôi sẽ nhắc Seon Woo cẩn thận hơn.”

“Nghe như em vẫn định gặp cậu ta nữa vậy.”

Go Yi Gyeol cũng bối rối. Từ trước đến giờ Seo Do Hyun chưa bao giờ cấm cậu gặp ai cả. Nhưng cậu không hề nói sẽ không gặp nữa, chỉ im lặng chớp mắt nhìn anh. Cái nhìn đó khiến Seo Do Hyun cảm thấy ngột ngạt và bực bội. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sợ rằng nếu lộ ra, trông mình sẽ thật nhỏ nhen. Thế nên, lời nói ra lại trở nên cứng nhắc.

“Em sắp khóc đấy à.”

“Tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh nữa.”

“Cái này không phải do em cố gắng là được.”

“…Dù sao thì… tôi vẫn sẽ cẩn thận hơn.”

Giọng nói nhỏ nhẹ của Go Yi Gyeol khiến Seo Do Hyun chỉ gật đầu. Nhưng càng nghĩ về chuyện Na Seon Woo nhìn Go Yi Gyeol, ánh mắt chứa đầy tình cảm, tâm trí anh càng rối bời. Những suy nghĩ không dứt ngày càng sâu.

Chiếc xe không tắt máy khi đến nơi, ô che cẩn thận, và những cử chỉ tự nhiên của Go Yi Gyeol—những điều đó đều hiện rõ trong đầu Seo Do Hyun. Những cử chỉ thân mật như khoác áo cardigan, ôm vai, hay ánh mắt đáp lại một cách dịu dàng của Go Yi Gyeol, nụ cười nhẹ trên môi cậu. Tất cả như hiện rõ mồn một trước mắt anh.

“…Em có ổn không?”

Không phải là chuyện khiến người ta phải căng thẳng đến mức này. Nhưng bầu không khí đột ngột thay đổi, khiến Go Yi Gyeol rùng mình. Áp lực từ pheromone làm vai cậu run rẩy. Cậu nắm chặt hai tay đặt trên đùi và thở hổn hển.

“Pheromone của tôi khiến em khó chịu à.”

“…Sao cơ?”

“Chắc là do bộ đồ lúc nãy. Cậu ta đã cố che cho em không bị ướt. Tại sao khi đến nơi, em không xuống ngay?”

Chiếc xe từ từ dừng lại ở lề đường. Seo Do Hyun thở dài. Anh nhận ra mình không thể tiếp tục lái trong tình trạng này. Anh chuyển cần số sang chế độ đỗ xe và quay hẳn người về phía Go Yi Gyeol. Trong sự tĩnh lặng, giọng của Seo Do Hyun càng trở nên trầm hơn.

“Em đã bảo là không thân với cậu ta mà.”

“…Seon Woo á? Chúng tôi không thân lắm.”

“Thế mà vẫn dễ dàng thân thiết với nhau nhỉ? Em vốn rất dè dặt với người lạ mà.”

“Sao... sao anh lại hỏi vậy?”

Go Yi Gyeol cố gắng chạm mắt với anh, nhưng không chịu nổi ánh nhìn chằm chằm của Seo Do Hyun, cậu vội vàng quay đi, tay che miệng và run rẩy.

“Pe-phero... pheromone…”

“Em thích nó mà, dạo này em cứ tỏ ra là em muốn ngửi pheromone của tôi.”

“Nhưng giờ thì... Hức...”

“Em họ của Na Seung Hee có vẻ quan tâm đến em, em thật sự không biết điều đó sao?”

Giọng nói trầm trầm của Seo Do Hyun vang lên khiến Go Yi Gyeol giật mình, lập tức lắc đầu liên tục. Quan tâm ư? Dù trước đây từng nghe cậu ấy nói rằng thích mình, nhưng cậu ấy đã khẳng định rằng giờ không còn nữa. Trước phản ứng quá mức của Seo Do Hyun, Go Yi Gyeol cảm thấy hoang mang. Vừa cảm thấy sợ hãi, vừa bị bao phủ bởi cảm giác nóng bừng lạ lùng, cậu ngừng thở trong giây lát, nhưng sau đó lại nhanh chóng hít vào, sợ rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ.

“Có phải là vì cậu ta không?”

“…Vâng? Anh... anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu.”

Bàn tay chạm lên đôi mắt ướt đẫm, Go Yi Gyeol cảm nhận được hơi ấm lan tỏa, khiến cơ thể cậu run rẩy. Pheromone dày đặc tràn ngập trong không khí, toàn thân cậu bỗng trở nên ngứa ngáy. Mỗi lần chớp mắt, những giọt nước mắt âm ấm chạm vào ngón tay của Seo Do Hyun.

Seo Do Hyun nhìn gương mặt như đang giấu giếm điều gì đó của Go Yi Gyeol và bắt đầu suy tính lại những ngày tháng. Khoảnh khắc mà cậu đột ngột nói rằng muốn ly hôn trùng khớp với thời gian cậu gặp Na Seon Woo, khiến anh càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Seo Do Hyun à, làm ơn... dừng lại…”

Có lẽ hai người họ đã gặp nhau từ trước. Và rồi tình cảm dần lớn lên, đến mức không thể che giấu được nữa, thậm chí có thể cậu ta còn muốn Seo Do Hyun phát hiện ra điều đó, nên mới để lại pheromone của mình lên người Go Yi Gyeol.

“Dừng lại… hức…”

Dù gương mặt Go Yi Gyeol nhăn nhó, nhưng giọng nói lại như cầu xin điều gì đó. Seo Do Hyun nhìn cậu, tự hỏi liệu Na Seon Woo, cái tên Alpha trẻ tuổi ấy, có biết Go Yi Gyeol nhiều như anh không, rồi lại thả thêm pheromone ra. Đôi mắt mở to, không thể chớp, còn ngón tay của Go Yi Gyeol chỉ cào mạnh trên chiếc quần jeans của mình, như thể tìm cách thoát khỏi cơn áp lực vô hình.

Dưới sức ép của pheromone từ Seo Do Hyun, mùi pheromone của Alpha trẻ tuổi không còn vương vấn quanh Go Yi Gyeol nữa.

“Xin... hức... xin anh... dừng lại, đừng... a...!”

Go Yi Gyeol không muốn suy sụp trong chiếc xe đang trên đường về nhà. Cậu không muốn đánh mất lý trí và dựa dẫm vào Seo Do Hyun. Nghe tiếng nức nở của cậu, Seo Do Hyun dần rút pheromone lại. Khi mùi hương dần phai nhạt, Go Yi Gyeol nhắm mắt, cơ thể run lên bần bật. Bộ đồ lót của cậu đã ướt đẫm, nhưng cậu không thể nào diễn tả được cảm giác xấu hổ đang dâng trào trong lòng.

“Go Yi Gyeol.”

“Hức... vâ... vâng…”

“Đừng gặp cậu ta nữa.”

“…Tôi... tôi sẽ không gặp nữa. Không gặp nữa đâu.”

Ánh mắt của Seo Do Hyun tràn ngập sự chiếm hữu khi nhìn Go Yi Gyeol đang thở hổn hển trả lời. Tình cảm này quá lớn để có thể chỉ gói gọn trong một bản hợp đồng. Seo Do Hyun tìm kiếm một từ để miêu tả cảm xúc của mình, nhưng chỉ đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi của cậu.

Go Yi Gyeol, người luôn ngoan ngoãn, không bao giờ có ý chí riêng, mệt mỏi nhắm mắt lại. Trong đôi mắt nâu nhạt ấy, chỉ có hình ảnh của Seo Do Hyun. Có phải là quá tham lam khi anh muốn cậu chỉ hành động theo ý muốn của mình, như một con búp bê có dây điều khiển? Liệu tình cảm này có được gọi là yêu không, khi mà anh chỉ muốn cậu làm theo ý mình?

Má của Go Yi Gyeol áp vào lòng bàn tay to lớn của Seo Do Hyun, tỏa ra hơi ấm. Đôi môi dày mềm mại mà anh từng cắn vào, giờ đã ướt đẫm vì nước mắt và nước bọt, lấp lánh dưới ánh sáng. Khi Seo Do Hyun cúi xuống, Go Yi Gyeol như đã cam chịu, nhắm mắt lại.

Nụ hôn sâu vào miệng khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu sợ rằng pheromone sẽ lại tràn ra. Cậu phải thở bằng miệng, bởi mũi đã nghẹt vì khóc, lo sợ rằng nếu làm trái ý anh, cậu sẽ gặp chuyện gì không hay. Cậu không dám đẩy anh ra, vì cậu không biết điều gì sẽ xảy ra nếu mình làm vậy.

“Ôm tôi đi.”

Go Yi Gyeol run rẩy đưa tay từ trên đùi lên, vòng qua cổ Seo Do Hyun. Bàn tay run rẩy ấy ôm lấy anh một cách yếu ớt. Những giọt nước mắt lấp lánh trên đôi mắt đã nhắm lại của cậu.

“Nhớ giữ lời hứa.”

Những lời nói thoát ra qua đôi môi đang áp chặt, Go Yi Gyeol không đáp lại bằng lời, chỉ khẽ gật đầu.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo