Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 20

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 20

Sau khi trở về nhà, Go Yi Gyeol phải chịu đựng cơn thịnh nộ của Seo Do Hyun bằng cả thể xác lẫn tinh thần. Anh giữ chặt cậu từ chập tối cho đến khi trời rạng sáng. Khi được thả ra khỏi vòng tay đầy tham lam của Seo Do Hyun, Go Yi Gyeol đã kiệt quệ, gần như không còn tỉnh táo nữa.

Đôi mắt cậu đỏ au vì bị cọ xát. Ngay cả khi muốn nói mình đau, Go Yi Gyeol cũng chỉ im lặng, ngoan ngoãn chịu đựng, chờ đến khi cơn giận của Seo Do Hyun nguôi ngoai. Đôi khi, ánh mắt đầy oán trách của cậu lướt qua Seo Do Hyun, nhưng chỉ có vậy.

Sau khi bước ra sân thượng, uống hết một lon bia và liên tiếp hút hai điếu thuốc, tâm trạng của Seo Do Hyun mới dần dịu lại. Cậu đã hứa sẽ không gặp Na Seon Woo nữa, và với Go Yi Gyeol, cậu chắc chắn sẽ giữ lời.

"Phù..."

Trái ngược với dự báo thời tiết rằng trời sẽ ấm dần lên, thì gió vẫn còn hơi lạnh. Seo Do Hyun nhớ lại hình ảnh Go Yi Gyeol bước vào nhà hàng, người ướt đẫm. Cứ mỗi khi thời tiết đổi mùa, Go Yi Gyeol lại dễ bị cảm. Anh bất giác lo lắng liệu có phải lần này cậu sẽ bị cảm lạnh hay không.

***

Sức khỏe của Go Yi Gyeol đã không tốt trong vài ngày. Sau buổi tối dùng bữa với Na Seon Woo và Na Seung Hee, cơ thể cậu đã kiệt sức và không thể hồi phục, chỉ loanh quanh từ giường ngủ đến phòng tắm rồi lại ghế sofa. Nhưng cuối cùng hôm nay, Go Yi Gyeol đã quyết định bước ra sân vườn.

Gió thổi qua không còn lạnh như trước. Đứng lặng ngắm trời cao, Go Yi Gyeol chợt nhớ ra một sự thật mà bây giờ cậu mới nhận ra, đắm chìm vào cảm giác cay đắng. Cậu đã từng lầm tưởng rằng Seo Do Hyun sẽ chăm lo cho mình. Nhưng sự thật là, Seo Do Hyun chỉ làm những gì anh muốn, bất kể Go Yi Gyeol có khóc hay không.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng mỗi lần đối diện với sự thật này, cậu vẫn cảm thấy đau đớn. Go Yi Gyeol vuốt lại mái tóc bay trong gió và cười chua chát. Theo thói quen, cậu đưa tay đặt lên bụng dưới của mình. Giờ đây, bụng cậu đã nhô ra rõ ràng đến nỗi chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy ngay. Tử cung của cậu đã to bằng một nắm tay rồi.

"…"

Tay cậu run lên. Liệu mình có thể che giấu điều này bao lâu nữa? Dù cậu có mặc áo rộng thì cũng không thể tránh được mãi... Liệu mình có thể lẩn tránh được không, hay sẽ phải tan biến như làn khói?

Do ảnh hưởng từ những ngày qua, Go Yi Gyeol không thể rời khỏi giường. Nhưng hôm nay cậu quyết tâm ra ngoài, bán hết những thứ cần thiết và trở về. Seo Do Hyun còn lâu mới tan làm, nên cậu có đủ thời gian. Nếu bị hỏi đi đâu, cậu sẽ nói rằng mình đã đến trung tâm tư vấn vì không muốn ở nhà lâu. Dù nghĩ ra một lý do hợp lý, Go Yi Gyeol vẫn cảm thấy tâm trạng nặng nề, ước gì mình có thể tan biến như hạt bụi.

Dù mệt mỏi, nhưng món trang sức có kèm giấy bảo hành lại không bán được giá như mong đợi. Chuỗi dây chuyền đính kim cương cũng không ngoại lệ. Chủ tiệm nữ trang nhìn kỹ từng món, rồi đưa ra mức giá thấp hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ, đến mức ngay cả người không rành về giá cả như Go Yi Gyeol cũng cảm thấy bán đi là chịu lỗ.

Người chủ khoe rằng không cửa hàng nào trả giá tốt hơn đâu, đồng thời tỏ vẻ lo lắng Go Yi Gyeol sẽ không bán.

"Đồ quý hiếm luôn có giá cao khi mua vào, nhưng khi bán ra thì lại rẻ lắm. Cái nào cũng vậy, không chỉ riêng đồ của cậu đâu."

"…À, vâng."

"Dù sao tôi cũng trả giá tốt rồi đấy."

Ban đầu, Go Yi Gyeol dự định ghé qua nhiều cửa hàng để bán cho nơi nào trả giá tốt nhất, nhưng khi vào cửa hàng này, chân cậu đau, cơ thể nặng nề, và cậu dễ dàng từ bỏ ý định.

"Thật ra tôi còn vài món nữa."

"Tất cả là đồ cưới à?"

"…Không."

"Vậy là gì? Nếu không phải là quà cưới thì chắc là đồ gia truyền?"

Go Yi Gyeol bỏ mũ, chỉnh lại mái tóc rối. Trái ngược với sự nhiệt tình khi ép giá, chủ tiệm lại tỏ ra lo lắng không muốn gặp rắc rối sau khi mua.

"Đây là quà chồng tôi tặng."

"Nhiều đồ quý vậy à?"

Trước ánh mắt ngạc nhiên của chủ tiệm, Go Yi Gyeol ước rằng giá mà trước khi đi mình mặc quần áo chỉnh tề hơn. Cậu cúi đầu tránh ánh mắt soi mói và nghĩ ra một lý do.

"Mỗi lần bị bắt gặp ngoại tình, anh ta lại mua để chuộc lỗi. Anh ta nhiều tiền mà, lớn tuổi hơn tôi nhiều."

"Ôi trời đất ơi!"

"Lần này cũng ngoại tình… Nên giờ tôi không muốn nhìn thấy mấy thứ này nữa."

"Cái thói hư thật khó bỏ! Cậu trẻ đẹp thế này mà lại phản bội cậu sao, đúng là không ra gì! Còn lớn tuổi nữa chứ!"

Dù nghĩ câu chuyện mình bịa có phần hơi quá đà, nhưng chủ tiệm có vẻ tin tưởng. Cuộc sống thực đôi khi còn bi kịch hơn cả phim ảnh. Nhìn vào hoàn cảnh của mình, Go Yi Gyeol nhận thấy mình không ngừng chìm sâu vào bất hạnh, không giống như những nhân vật chính trong phim có cái kết hạnh phúc sau mọi gian truân. Cậu đưa tay nhấn vào khóe mắt, cố kìm nén cảm xúc.

"Lúc chưa có con thì ly hôn đi, hửm?"

"...Tôi cũng định vậy. Nếu nói đến ly hôn, anh ta sẽ đòi lại mấy thứ này nên tôi bán trước, tôi không muốn để lại cho anh ta."

"Ừ đúng rồi. Nghĩ vậy là phải. Trời ơi, sao lại gặp phải một gã tệ hại như thế chứ!"

"Vì tiền thôi."

Chủ tiệm vỗ tay tán đồng, tỏ vẻ đã đoán đúng. Bà ta liên tục đồng tình, đổ lỗi cho tiền bạc và tiếp tục hưởng ứng câu chuyện của Go Yi Gyeol.

"Cậu nói còn nữa phải không? Mang hết đến đây. Tôi sẽ thu mua, dù phải phá sản tôi cũng chịu."

"…Cả đồng hồ nữa, bà có nhận không?"

"Không nhận cũng nhận cho cậu. Mang hết đến đây đi. Khi nào đến?"

"…Ngày mai."

Sau một hồi cân nhắc, Go Yi Gyeol quyết định sẽ đem thêm vài thứ vào ngày mai. Dù đáng ra nên giãn khoảng cách giữa các lần bán để đỡ bị phát hiện, nhưng cậu lo rằng tình hình sẽ thay đổi.

"Có thể chuyển khoản cho cậu nhé? Cậu điền vào hóa đơn này đi."

"Vâng... số này."

Go Yi Gyeol đưa ra số tài khoản đã lưu sẵn. Chủ tiệm đeo kính lúp và lấy điện thoại ra. Sau khi xác nhận tổng số tiền, bà ta đưa máy tính để Go Yi Gyeol kiểm tra lại. Cậu gật đầu đồng ý. Chỉ vài lần chạm, bà ta đã hoàn tất chuyển tiền và thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy hẹn gặp lại."

"Ngày mai tôi sẽ đem thêm."

"Ừ, mai nhớ đến nhé."

Go Yi Gyeol cúi đầu chào nhẹ, cười thân thiện chào tạm biệt bà chủ tiệm, rồi lập tức bước về phía trung tâm ngoại ngữ mà mình đã để ý từ trước.

"Haa…"

Không biết mình làm như vậy có đúng không. Sau khi đăng ký học, cậu sẽ sử dụng thẻ mà Seo Do Hyun đã bảo cậu dùng bất cứ khi nào cần, để rút tiền mặt. Dù sao thì anh cũng chẳng biết cậu đã tiêu bao nhiêu, có nên rút một lần nhiều cho xong không nhỉ? Trái với làn gió se lạnh, ánh nắng chói chang khiến cậu phải nhăn mặt.

Thở dài một hơi nặng nề, Go Yi Gyeol bước vào tòa nhà trung tâm ngoại ngữ. Vừa lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Cậu không buồn kiểm tra xem ai gọi mà nhấc máy ngay.

"Alo?"

- Là tôi đây.

"...À? À, ừ, xin chào."

Lời chào ngượng ngùng đến kỳ cục. Cậu cúi đầu xuống, ngượng không tả được. Từ bên kia điện thoại vang lên tiếng cười, như thể người ấy đã nhìn thấy biểu hiện ngốc nghếch của cậu vậy.

- Tôi cứ nghĩ em đang ngủ, không ngờ lại ra ngoài nhỉ.

"…Hôm nay, hôm nay tôi cảm thấy khá hơn nên mới… ra ngoài một chút."

- Em đang làm gì vậy?

"Tôi đến trung tâm ngoại ngữ gần nhà. Định tham khảo thử, nếu thấy hợp thì đăng ký học luôn. Nhưng… làm sao anh biết tôi ra ngoài?"

Go Yi Gyeol vô thức nhìn xung quanh. Có khi nào người ấy đang theo dõi mình không? Nhưng sao lại thế được. Trong đầu cậu chỉ toàn thắc mắc về cách làm sao Seo Do Hyun lại biết được việc cậu ra ngoài.

- Tôi đang ở nhà. Sáng nay thấy em không mở mắt nổi, cứ nghĩ là em ốm nặng.

"...Tôi sẽ về ngay."

- Cứ làm xong việc ở trung tâm rồi từ từ về cũng được, không cần phải vội.

"Không sao đâu. Ngày mai tôi ra lại cũng được, tôi sẽ… về ngay."

Lời dặn không cần vội và nhắc nhở hãy cẩn thận về từ từ cứ lần lượt vang lên. Go Yi Gyeol rút nửa người đang bước vào trong tòa nhà ra, rồi quay người bước đi. Vừa kết thúc cuộc gọi, cậu nhét điện thoại vào túi và bắt đầu bước nhanh về phía nhà.

Đi như chạy một lúc lâu, cậu nhận ra mình đã đến con hẻm quen thuộc. Chỉ cần đi hết con hẻm này là sẽ tới nhà, nhận ra điều đó, bước chân của Go Yi Gyeol bắt đầu chậm lại. Khi hoàn toàn dừng lại, cậu thở dốc, hơi thở dồn dập.

"Haa, haa… phù… phù…"

Cậu đưa tay quệt đi những giọt mồ hôi trên trán, nghỉ ngơi một lúc rồi lại bắt đầu bước tiếp. Khi cánh cổng nhà đã thấp thoáng hiện ra, điện thoại trong túi lại rung lên. Tò mò, cậu lấy điện thoại ra và nhìn thấy tên Na Seon Woo hiện lên trên màn hình. Trái tim vốn đã bình tĩnh giờ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vì trong đầu cậu lại hiện lên giọng nói của Seo Do Hyun vào đêm đó, dặn dò rằng không được gặp Na Seon Woo nữa.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo