Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 30
Go Yi Gyeol co rúm người trong góc căn phòng nhỏ của một nhà nghỉ, đến thở cũng không dám thở mạnh. Sự bất an dâng đến tận cổ họng. Dù cố gắng nghĩ đến những điều tích cực, nhưng trong đầu cậu lại chẳng có lấy một ý nghĩ lạc quan nào. Có lẽ vì căng thẳng quá độ, bụng cậu cứ co cứng lại, đau nhức không ngừng.
“Haa... Haa... Haa…”
Càng nghĩ, cậu càng biết rằng ở đây không an toàn. Chắc chắn họ sẽ thu hẹp khoảng cách và tìm đến đây. Dù ban đầu có ý định cầm cự đến sáng mai, nhưng có lẽ cậu nên rời đi ngay trong đêm nay. Go Yi Gyeol cắn móng tay ngắn cũn của mình, không ngừng suy nghĩ. Làm sao bây giờ, có nên ra ngoài không, và nếu ra thì nên đi đâu?
Trong lúc đang suy tính, cậu vẫn căng thẳng lắng nghe những âm thanh từ bên ngoài cánh cửa. Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân đi qua, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Có lẽ do tâm lý bất ổn, cơn nghén vốn đã giảm bớt giờ lại quay trở lại. Không chịu nổi cảm giác buồn nôn dâng lên, Go Yi Gyeol lết vào nhà vệ sinh và nôn thốc, nôn tháo tất cả những gì vừa ăn ra ngoài. Khi chẳng còn gì để nôn nữa, cậu ôm chặt bồn cầu, toàn thân rã rời không gượng dậy nổi.
Ôm lấy bụng, cậu tự hỏi làm sao mà mọi chuyện lại thành ra thế này. Càng nghĩ, nỗi hối hận càng lún sâu. Giá như đừng bỏ trốn, giá như nói rõ chuyện mang thai. Nếu cậu nói ra, có lẽ Seo Do Hyun đã lo liệu tất cả.
Trái tim quá lún sâu mới là vấn đề. Thỉnh thoảng, những sự ân cần vô cớ và pheromone ngọt ngào từ anh, cùng những đêm nồng nàn tan chảy đã khiến một người chưa từng được yêu thương như cậu rơi vào vòng xoáy tình cảm. Đáng ra cậu không nên tham lam. Seo Do Hyun vốn chẳng hề mong muốn đứa trẻ này, vậy mà chỉ vì đó là con của anh, cậu đã cố gắng chịu đựng.
“Ư... Hức... Hức...”
Chỉ có nỗi xót xa đong đầy trong lòng. Cậu chỉ có thể tự trách mình, không thể đổ lỗi cho ai, dù cho nước mắt đã làm ướt đẫm cả gương mặt. Cậu lau đi nước mắt, nắm lấy bồn rửa để đứng dậy.
Khuôn mặt đỏ bừng hiện rõ trong gương, cậu xối nước lạnh lên mặt đến khi cảm thấy tê dại. Tiếng nức nở dần dịu xuống, nhịp thở cũng dần ổn định lại. Khi cơn buồn nôn lắng xuống, tâm trí cậu trở nên tỉnh táo hơn.
“Không thể ở đây mãi được. Nếu họ đủ quyết tâm tìm kiếm đến mức cử người theo dõi, thì chắc chắn sẽ lần ra đến đây. Họ biết mình không thể đi xa.”
Go Yi Gyeol đưa tay lau nước trên cằm và quyết định phải rời đi ngay khi trời tối. Cậu nhớ lại lý do đã rời khỏi nhà, để bảo vệ đứa trẻ, cậu phải tránh xa khỏi Seo Do Hyun, người vốn không muốn có đứa bé này.
“Nếu bị bắt, mình sẽ không bao giờ được gặp lại con.”
Cậu nhớ đến điều khoản trong bản hợp đồng. Thậm chí giới tính của đứa trẻ cũng sẽ không được tiết lộ cho cậu biết. Một khi bị bắt lại, mọi chuyện sẽ chấm dứt.
“Phải rời đi.”
Cậu dùng khăn lau khô mặt, rồi ngồi xuống giường, chờ đến khi màn đêm bao phủ. Tắt đèn, chỉ để hở một khe hẹp ở rèm cửa. Khi bóng tối bắt đầu bao trùm, Go Yi Gyeol liếc nhìn ra ngoài. Những người không có vẻ gì là muốn thuê phòng đang lảng vảng xung quanh nhà nghỉ. Cậu chú ý thấy một nhóm người ra vào nhà nghỉ vài lần. Họ móc từ túi ra một tờ giấy nhàu nát rồi lại nhét vào. Cậu linh cảm rằng đó có thể là hình ảnh của mình.
Những kẻ truy đuổi đang thu hẹp dần khoảng cách. Sau khi đắn đo, Go Yi Gyeol nhấc điện thoại trong phòng lên và bấm ba số. Tín hiệu kết nối không kéo dài lâu.
- Đây là đường dây khẩn cấp 112.
“Alo?”
- Vâng, xin hãy nói.
“À... Tôi đang ở trong một phòng của khách sạn Geumseong, từ cửa sổ tôi nhìn thấy một số người khả nghi. Không phải một, hai người mà có lẽ hơn năm người. Liệu có thể cử cảnh sát đến tuần tra không?”
- Chúng tôi sẽ xuất phát ngay.
Sau khi gác máy, Go Yi Gyeol tiếp tục áp sát vào cửa sổ. Những người kia vẫn tiếp tục ra vào khách sạn, đứng túm tụm dưới đèn đường trò chuyện, cười đùa, thậm chí còn hút thuốc. Dù vậy, cậu vẫn không chắc liệu mình đã làm đúng hay chưa.
“Sao... vẫn chưa tới nhỉ.”
Cậu nín thở chờ đợi, và chỉ vài phút sau, một chiếc xe cảnh sát với ánh đèn đỏ và xanh nhấp nháy chầm chậm đi vòng quanh nhà nghỉ. Khi phát hiện ra đám đàn ông khả nghi, chiếc xe tiến đến chỗ họ. Dưới ánh đèn vàng, nụ cười trên khuôn mặt bọn chúng tắt lịm.
Sau khi cảnh sát xuống xe và trò chuyện với nhóm người đó, họ vẫn đứng đó với dáng vẻ nhởn nhơ, sau đó cúi đầu chào và từ từ rời đi. Go Yi Gyeol nuốt nước bọt. Cậu biết đây là cơ hội duy nhất để trốn thoát. Cậu phải rời đi trước khi cảnh sát hoàn toàn rời khỏi khu vực.
Cậu vội vã uống một ngụm nước từ chai trong tủ lạnh để làm dịu cổ họng khô khốc, sau đó rón rén mở cửa. Đi qua hành lang yên ắng, cậu tránh sử dụng thang máy mà chọn cầu thang thoát hiểm. Càng đi xuống, sự căng thẳng càng chồng chất khiến cậu khó thở. Khi đến tầng một và mở cửa thoát hiểm ra…
“Aaa!”
“Á...! Cái quái gì thế?! Sao lại có người ở đó?! Trời ạ, làm tôi hết hồn!”
Go Yi Gyeol bị giật mình khi một cặp đôi say xỉn hét lên khi nhìn thấy cậu đột ngột lao ra từ lối thoát hiểm. Cậu cũng không kém phần hoảng hốt, nhưng chỉ kịp thì thầm lời xin lỗi rồi nhanh chóng lướt qua họ. Trái tim cậu đập loạn xạ, như thể sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Vừa thoát ra khỏi nhà nghỉ, cậu lập tức đi về hướng mà chiếc xe cảnh sát đã biến mất. Cậu cố gắng bước đi với tốc độ nhanh nhất, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo từ phía sau. Rõ ràng cậu đã thấy họ rời khỏi con hẻm, nhưng tại sao vẫn có người đuổi theo?
Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, Yi Gyeol tập trung lắng nghe âm thanh phía sau. Không phải chỉ có một người. Vậy là hai người? Không, có lẽ nhiều hơn thế. Ba người? Lúc nãy cậu đã thấy bao nhiêu người nhỉ? Chắc không phải cả năm người đều đuổi theo, có lẽ một số đang chờ ở những nơi khác.
Cậu vuốt nhẹ mái tóc và hít thở sâu để duy trì sự tự nhiên. Cậu cần phải tìm đúng thời điểm để chạy thoát. Nếu cứ tiếp tục đi bộ, chắc chắn sẽ bị bắt. Cậu vừa đi vừa không ngừng cầu nguyện, mong rằng các vị thần sẽ giúp cậu thoát khỏi nơi này.
Đúng lúc đó, một chiếc taxi đột ngột dừng ngay trước mặt cậu. Cánh cửa ghế sau mở ra, một vị khách say xỉn đột nhiên lăn ra khỏi xe.
“Chết tiệt! Này, tóm lấy cậu ta!”
Chỉ chờ có thế, Go Yi Gyeol dồn hết sức chạy tới, mở cửa taxi và nhảy vào trong.
“Làm ơn, đi ngay đi! Nhanh lên!”
“Hả? Gì cơ?”
“Làm ơn! Cứ đi đi mà!”
Trước sự khẩn cầu tuyệt vọng của cậu, người tài xế taxi vô thức đạp mạnh chân ga. Một người đàn ông đuổi sát phía sau chỉ kịp chạm tay vào cốp xe trước khi chiếc xe lao vút đi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cảm ơn... Thật sự cảm ơn anh.”
“Cậu không báo cảnh sát sao? Sao nửa đêm lại có mấy gã đen sì đuổi theo một thanh niên trẻ thế này nhỉ?”
Thấy người tài xế liên tục liếc nhìn vào gương chiếu hậu, Go Yi Gyeol cố nặn óc nghĩ ra một lời nói dối hợp lý. Cậu thở dốc, lấy tay lau miệng rồi nhanh chóng nhớ lại cốt truyện của bộ phim cuối tuần cậu từng xem cùng Shin Eun Sook.
“Chồng tôi… vay tiền của bọn cho vay nặng lãi rồi biến mất. Họ không tìm thấy anh ta nên giờ chuyển sang truy lùng tôi.”
“Cái gì cơ?”
“Anh ta trốn biệt tăm hơn năm tháng nay rồi mà bọn chúng vẫn không tìm thấy, nên mới tìm đến tôi.”
“Vậy họ đòi bao nhiêu?”
Người tài xế lập tức chìm vào câu chuyện. Yi Gyeol cố gắng điều chỉnh hơi thở và đáp lại.
“Tiền gốc là 900 triệu, còn tiền lãi thì vượt cả số đó rồi.”
“Trời ạ, rốt cuộc anh ta làm gì mà nợ đến mức đó?”
“...Cờ bạc. Chơi bài.”
“Cái thằng khốn nạn! Trời đất ơi!”
Người tài xế phẫn nộ thay cho cậu, liên tục nguyền rủa gã chồng tưởng tượng. Anh ta bắt đầu giảng giải rằng phải chọn đúng người để kết hôn, và nói rằng cưới chỉ vì ngoại hình đẹp chính là con đường ngắn nhất để hủy hoại cuộc đời. Go Yi Gyeol giả vờ đồng tình, tựa lưng vào ghế, đôi mắt khẽ nhắm lại. Khi ánh đèn đường chiếu sáng bên trong xe, ánh mắt của người tài xế dừng lại trên bụng tròn của cậu.
“Cậu... chẳng lẽ còn đang mang thai con của thằng khốn đó?”
“...”
“Đúng là cái loại trời đánh! Đúng là tận thế mà.”
“... Anh ta thậm chí còn không biết tôi đang mang thai.”
Người tài xế lắc đầu ngán ngẩm, thở dài một hơi đầy tiếc nuối. Anh ta ấn nhẹ lên thái dương như thể đang đau đầu vì chuyện của người khác. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Go Yi Gyeol đã nghe anh ta hỏi đến bốn lần rằng tại sao cậu lại kết hôn với một gã như vậy.
“Tôi cũng không biết nữa.”
“Nhìn cậu trẻ lắm mà...”
“Vâng, đúng vậy. Anh có thể đưa tôi đến bến xe gần nhất được không?”
“Đương nhiên rồi. Chúng ta phải đi ngay chứ còn gì nữa. Tôi sẽ đưa cậu đến đó trước khi bọn chúng bắt kịp!”
Quá nhập tâm vào câu chuyện, người tài xế lập tức tăng tốc. Anh ta không ngừng động viên cậu rằng sẽ không để cậu bị bắt, rằng cậu cần phải kiên cường lên. Go Yi Gyeol thì thầm cảm ơn, nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể trụ vững thêm chút nữa. May mắn là tài xế không phải người xem phim truyền hình, nếu không mọi chuyện có lẽ đã bại lộ. Cậu cố gắng kìm nén sự lo lắng đang dâng lên trong lòng, tự hỏi liệu mình có thể cầm cự được bao lâu nữa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.