Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 29
Khi nghĩ đến việc sắp tái ngộ cùng Go Yi Gyeol, tâm trí đang sôi sục của Seo Do Hyun bỗng chốc dịu đi, cảm giác như đầu óc đang từ từ hạ nhiệt. Chưa bao giờ anh thấy mình bình tĩnh đến thế. Dù đôi mắt dán chặt vào tài liệu, nhưng những thứ ấy chẳng mảy may đọng lại trong đầu anh. Thế nên, Seo Do Hyun thong thả đọc qua những giấy tờ đã bỏ xó từ lâu và nhanh chóng phê duyệt từng cái một, như dòng nước chảy trôi.
Tinh thần rệu rã suốt mấy ngày qua bắt đầu khởi sắc trở lại. Anh đặt chiếc bút máy xuống, liếc nhìn đồng hồ. Chỉ cần chờ đợi thêm vài tiếng nữa thôi là có thể gặp lại Go Yi Gyeol rồi. Cơn đau đầu âm ỉ bấy lâu cũng dần tan biến, đầu óc anh bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Nhưng rồi, vào đúng lúc ấy, âm thanh gõ cửa vang lên, cánh cửa bật mở thô bạo.
"Phó tổng giám đốc."
"Chuyện gì?"
"...Họ nói đã để lạc mất Go Yi Gyeol rồi ạ."
Khoảnh khắc nghe thấy lời báo cáo gấp gáp đó, anh cảm giác như có một vết nứt khẽ xé toạc đâu đó trong lòng mình.
"Tôi có nghe nhầm không?"
"...Thật xin lỗi anh."
"Vậy thì Go Yi Gyeol đang ở đâu?"
"Chúng tôi hiện đang tìm kiếm."
Tâm trí vừa trở nên sáng suốt lại lần nữa mờ mịt. Seo Do Hyun cứ ngỡ chỉ vài tiếng nữa thôi sẽ được đoàn tụ với omega của mình, như chẳng thể tin nổi những lời vừa nghe thấy từ miệng Yoon Jae Sun. Anh liên tục hỏi lại.
"Để lạc mất rồi sao?"
"...Trong lúc truy đuổi thì cậu ấy đã phát hiện ra."
"Rồi sao nữa?"
Giọng nói trầm thấp đến rợn người khiến Yoon Jae Sun run rẩy đôi vai. Dù không phải lỗi của mình, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy sợ hãi khi phải tiếp tục báo cáo.
"Rồi... tiếp theo thì sao? Nói đi. Cậu định tìm em ấy bằng cách nào? Cậu có hiểu tâm trạng của tôi như thế nào khi nghe cái tin các người ăn cả đống tiền mà vẫn để lạc mất Go Yi Gyeol không hả?"
"Xin lỗi anh, phó tổng."
"Thư ký Yoon, tôi chỉ muốn nghe một câu thôi, đó là dù bằng cách nào đi chăng nữa, cậu cũng phải tìm ra Go Yi Gyeol cho tôi."
Yoon Jae Sun nuốt khan, bối rối. Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Go Yi Gyeol rời xa Seo Do Hyun.
"Người đi cùng em ấy, cậu đã xác minh thân phận chưa?"
"Tôi đã xác minh rồi. Là Shin Eun Sook, người bạn thân thiết với mẹ ruột của Go Yi Gyeol, bà Sung Yi Jin khi còn sống. Trước đây bà ấy cũng thân thiết với ông Go Jung Sik. Hồi bé, mỗi dịp lễ Tết, Go Yi Gyeol thường đến chơi và dành nhiều thời gian bên cạnh bà ấy."
"Sau đó thì sao?"
"Sau khi hai người đó qua đời vì tai nạn, họ đã cắt đứt liên lạc. Không có bất kỳ cuộc gọi nào trong lịch sử liên lạc cả. Có lẽ họ đã liên lạc qua điện thoại công cộng hoặc bằng cách nào đó khác..."
Lời giải thích ấp úng đó khiến Seo Do Hyun chỉ bật cười khinh bỉ. Việc họ vẫn chưa bắt được Go Yi Gyeol, người chỉ sử dụng những phương thức đơn giản để bỏ trốn, quả thực là điều quá đỗi nực cười.
"Thư ký Yoon."
"Vâng, thưa phó tổng."
"Tôi sẽ chỉ cho cậu thêm đúng ba ngày nữa thôi. Và sau ba ngày đó, tôi có linh cảm rằng sẽ không còn thấy mặt cậu ở đây nữa."
"...Tôi nhất định sẽ tìm và đưa cậu ấy về."
Seo Do Hyun thực sự không còn kiên nhẫn chờ đợi. Những ngón tay gõ nhịp đều đặn trên mặt bàn bất giác dừng lại.
"Tôi cần đến gặp Shin Eun Sook."
"Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức."
Yoon Jae Sun cúi gập người, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của phó tổng để chuẩn bị xe. May mắn là cậu ta đã kịp lấy địa chỉ và số điện thoại của Shin Eun Sook từ trước. Khi đang đứng đợi thang máy, Seo Do Hyun vắt hờ chiếc áo khoác trên vai sải bước tiến tới.
"Cậu có vẻ đã biết trước địa chỉ rồi nhỉ?"
"Tôi đã lấy từ trước ạ."
"Nhớ theo dõi cẩn thận."
"Vâng."
Cảm giác bị nghẹn bởi chiếc cà vạt, Seo Do Hyun kéo lỏng ra, vẻ mặt đầy vẻ bức bối, anh khẽ nghiêng đầu để giảm bớt sự khó chịu. Go Yi Gyeol - người mà anh tưởng như đã nắm chắc trong tay, lại một lần nữa trốn thoát. Sự bực bội trong lòng anh không thể diễn tả thành lời.
Trước khi mặt trời lặn, Seo Do Hyun tìm đến Shin Eun Sook, đứng im lặng đợi bà tiếp khách. Sau khi chỉ dẫn khách lên phòng và kết thúc vài câu chuyện phiếm, bà mỉm cười bước xuống cầu thang thì thấy Seo Do Hyun đứng chặn đường.
“Xin chào.”
“Ơ... Chào cậu? Cậu đến đặt phòng sao? Tiếc quá, chúng tôi không nhận khách đột xuất trong ngày. Không biết phải làm thế nào đây?”
“Không, tôi đến không phải vì chuyện đó, mà là vì Go Yi Gyeol. Lần đầu gặp tôi xin tự giới thiệu tôi là Seo Do Hyun.”
Người đàn ông điển trai, vẻ ngoài chỉn chu nở nụ cười dịu dàng, cất giọng trầm ấm chào hỏi.
“Cậu là ai cơ...?”
“À, tôi là chồng của Yi Gyeol. Không biết chị đã nghe em ấy kể về tôi chưa?”
“Nghe nói là kết hôn rồi... Nhưng tại sao cậu lại tìm Yi Gyeol ở đây? Chúng tôi không liên lạc hay qua lại gì cả.”
“....”
Shin Eun Sook chợt nhớ đến cuộc điện thoại của Go Yi Gyeol trước đó, lời dặn dò nếu có ai tìm đến thì hãy trả lời là không biết gì về cậu. Bà không hề quên giọng nói khẩn thiết của cậu lúc đó.
“Chúng tôi đâu phải là người thân gì...”
“Nghe nói chị đã giúp đỡ em ấy rất nhiều, nên tôi muốn đích thân đến cảm ơn. Nhờ chị chăm sóc chu đáo mà hiện tại em ấy đã về nhà nghỉ ngơi an toàn rồi. Thực sự cảm ơn chị rất nhiều.”
Trước lời nói dối tự nhiên của Seo Do Hyun, ánh mắt Shin Eun Sook khẽ dao động.
“Yi Gyeol đã dặn tôi nhất định phải gửi lời cảm ơn đến chị. Lẽ ra tôi đã đến sớm hơn rồi, nhưng Yi Gyeol suýt bị ngộ độc thai kỳ, phải tắm pheromone để ổn định lại rồi mới ngủ được. Tôi đã phải dỗ dành để em ấy yên tâm nghỉ ngơi, hiện tại thì em ấy không thể đến đây được nên tôi đến một mình."
“Ngộ độc thai kỳ sao?”
“Nếu không tắm pheromone kịp thời thì có lẽ đã nguy hiểm đến cả mẹ lẫn con. Giờ thì tình hình đã ổn định, chị đừng quá lo lắng.”
Shin Eun Sook không đủ tinh tế để đối phó với những lời lẽ của Seo Do Hyun. Nghe anh nói rằng tình trạng của Go Yi Gyeol từng nguy kịch nhưng đã được ổn định nhờ tắm pheromone, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thực sự ổn rồi chứ? Vừa rồi nó cũng gọi cho tôi... Làm tôi lo lắng quá.”
“Chắc giờ em ấy đang ngủ rồi. Yi Gyeol nói không kịp thu dọn hành lý.”
“Đúng rồi. Vì nó đi gấp quá... Tôi vừa thu dọn đồ đạc cho nó xong. Đợi chút, tôi mang ra cho cậu.”
Seo Do Hyun vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng. Tác phong lịch sự, giọng nói nhẹ nhàng và nhã nhặn của anh khiến Shin Eun Sook không khỏi thắc mắc, tại sao Go Yi Gyeol lại rời bỏ một người đàn ông như thế này để đến đây.
“Đây, đồ đạc của Yi Gyeol. Cũng không có gì nhiều nên túi khá nhỏ. Nhưng tại sao cậu và Yi Gyeol lại...”
“Em ấy trở nên nhạy cảm hơn khi mang thai. Vì những chuyện nhỏ nhặt mà em ấy đã buồn bực rất nhiều. Đó là lỗi của tôi vì đã không chăm sóc em ấy kỹ lưỡng.”
Chiếc túi đen mà Shin Eun Sook đưa là thứ mà Seo Do Hyun biết rất rõ, nó giống hệt chiếc cặp Go Yi Gyeol thường mang đi học. Nhận túi với nụ cười trên môi, anh ra hiệu cho Yoon Jae Sun. Người đàn ông đứng chờ từ xa liền bước tới, chất từng bao nhân sâm, thịt và hoa quả gọn gàng trước cửa.
“Không cần đâu, thật sự không cần. Khi nào Yi Gyeol tỉnh dậy, chỉ cần bảo nó gọi cho tôi là được.”
“Cảm ơn chị đã chăm sóc em ấy trong suốt thời gian qua.”
Bất chấp sự từ chối của Shin Eun Sook, Seo Do Hyun vẫn dúi vào tay bà phong bì tiền, cúi đầu thật sâu.
“Giờ tôi xin phép về trước. Sau này tôi sẽ cùng Yi Gyeol đến thăm chị.”
“Vâng, đi đường cẩn thận nhé. Xin lỗi vì lúc nãy tôi giả vờ không quen biết. Tôi chỉ lo lắng cho Yi Gyeol thôi, không có ý gì khác. Mong cậu chăm sóc cho nó thật tốt, thằng bé rất nhạy cảm và yếu đuối...”
“Không cần tiễn tôi đâu.”
Dù nói vậy nhưng Seo Do Hyun vẫn để Shin Eun Sook tiễn đến tận xe. Nhìn theo bóng bà vẫy tay chào, sự chân chất và ngây thơ của bà khiến nét mặt anh cứng đờ. Dựa vào phản ứng của bà, chắc chắn Go Yi Gyeol đã ở đây một mình. Theo thói quen, anh day day thái dương rồi đặt chiếc túi lên đùi.
Không biết cậu vội vã thế nào mà hành lý lại nhẹ bẫng như vậy. Kéo khóa ra, bên trong chỉ có vài chiếc áo phông, vỏ gối và áo ngủ mà cậu thường mặc ở nhà. Nhìn vào những món đồ còn vương mùi pheromone nhạt nhòa của mình, Seo Do Hyun bỗng trở nên rối bời.
“Có dấu vết gì của Na Seon Woo không?”
“Không có ạ.”
“Liên lạc cũng không à?”
“Dạ, đúng vậy.”
Seo Do Hyun thở dài. Liệu cậu ta không biết hay thực sự không muốn chịu trách nhiệm? Lần cuối gặp mặt, Go Yi Gyeol đã nói với cậu ta về việc mang thai chăng? Em ấy muốn giữ đứa bé sao? Nếu nhìn vào diễn biến hiện tại, khả năng cao Na Seon Woo không hề muốn đứa trẻ đó. Với tính cách của Go Yi Gyeol, cậu sẽ không bao giờ phá thai bất hợp pháp, nên cuối cùng mới quyết định rời xa Seo Do Hyun để sinh con.
“Em ấy sẽ không đi xa đâu.”
Giọng nói trầm trầm vang lên khiến Yoon Jae Sun ngồi ghế phụ quay đầu lại nhìn Seo Do Hyun.
“Dạ?”
“Không có tiền, hành lý cũng bỏ lại hết, em ấy còn có thể đi đâu được? Nói bọn chúng đừng nghĩ nhiều, chỉ cần hành động. Lục soát hết những nhà trọ tồi tàn xung quanh đây.”
“Rõ, tôi hiểu rồi.”
Seo Do Hyun siết chặt tay, giận điên người khi nghĩ rằng mình đã tóm được cậu, vậy mà cậu vẫn ung dung thoát khỏi tay mình.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.