Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 37

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 37

Dẫu nói rằng chuyện giữa hai vợ chồng chỉ họ mới hiểu, nhưng Seo Do Hyun thực sự đã đi quá giới hạn. Dù có tức giận đến đâu, làm người khác phải chịu đựng đến mức này thì… Quá rõ ràng, với cổ tay đầy những vết bầm kia, khi đến nhà chính, mọi người trong gia đình chắc chắn sẽ nhận ra giữa hai người có vấn đề. Nhất là bà cả, người nổi tiếng đa nghi, chắc chắn sẽ sai người điều tra, thậm chí mua chuộc Kwon Hee Kang.

"Chuyện cái áo…"

"...Vâng?"

Yoon Jae Sun lập tức quyết định kêu cậu nên thay áo ngay.

"Cậu nên đổi áo khác. Áo dài tay để che đi các vết bầm trên tay."

"À... Được thôi."

Go Yi Gyeol gạt mái tóc rũ xuống, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Không rõ bao giờ phải đi, nhưng có vẻ sẽ sớm thôi. Cậu gật đầu với Yoon Jae Sun rồi quay vào phòng ngủ. Trong phòng thay đồ, cậu chọn một chiếc áo sơ mi dài tay, cẩn thận kiểm tra xem có che được hết cổ tay không.

Tâm trí cậu chỉ quanh quẩn với việc làm thế nào để ăn được bữa cơm mà không gây chú ý. Triệu chứng nghén đã đỡ phần nào, nhưng những thứ cậu có thể ăn vẫn rất hạn chế.

Đứng trước gương, cậu vuốt lại cổ áo đã được gấp thẳng thớm. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Go Yi Gyeol bước vội về phía đầu giường, nơi đặt hộp thuốc hỗ trợ pheromone. Cậu lấy hai viên, uống với nước, thầm nghĩ thật may khi nhớ ra trước khi đi.

Khi đặt chiếc cốc xuống, cậu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Có vẻ Seo Do Hyun đã đến. Go Yi Gyeol vội vàng chỉnh lại quần áo, định bước ra ngoài thì cánh cửa bỗng bật mở.

"...Chào anh."

Lâu rồi không gặp mặt vào ban ngày, cậu vô thức chào trước. Thậm chí còn cúi đầu khiến Seo Do Hyun thoáng biểu cảm như không tin vào mắt mình.

"Em xong chưa?"

"Rồi."

"Vậy thì đi thôi."

Seo Do Hyun quay người trước, bước ra ngoài. Go Yi Gyeol lặng lẽ theo sau. Ra đến phòng khách, ánh mắt Yoon Jae Sun lập tức rà soát xem trên người cậu còn chỗ nào để lộ không. Còn Kwon Hee Kang, khi thấy bước chân nặng nề của cậu, liền đưa một chiếc bình giữ nhiệt.

"Đây, uống trên xe đi."

"...Cảm ơn."

Không muốn chậm trễ, Go Yi Gyeol không hỏi gì, chỉ nhận lấy. Cậu đi theo Seo Do Hyun nhưng vẫn ngoái lại, cúi đầu cảm ơn Kwon Hee Kang lần nữa.

***

Seo Do Hyun tự mình cầm lái. Go Yi Gyeol ngồi ở ghế phụ, cố nén cảm giác gò bó, chỉ biết thở đều đặn. Những cuộc trò chuyện bình thường giữa họ đã trở thành chuyện của quá khứ. Khi chiếc xe tiến gần đến nhà chính, Seo Do Hyun bất ngờ quay đầu hỏi.

"Em có ăn được không?"

"Được mà."

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

"Vâng."

Cậu đáp lời, ánh mắt vẫn dõi theo khung cảnh bên ngoài. Phong cảnh lướt qua ô cửa sổ trông thật lạ lẫm, bởi đã lâu cậu không ra ngoài. Hôm nay cậu mới nhận ra trời đã vào hè, ánh nắng gay gắt rọi xuống làm những chiếc lá lấp lánh. Nhìn chúng, cậu bất giác nhớ lại những ngày đi dạo trên ngọn đồi phía sau nhà cùng Shin Eun Sook khi hoa anh đào nở rộ. Những cánh hoa rơi phủ kín con đường, đẹp đến nao lòng. Gương mặt bà khi đưa cho cậu nhành hoa cũng hiện lên rõ ràng trong tâm trí.

Thật tốt đẹp biết bao. Cậu nghĩ rằng mọi chuyện đã trôi qua từ rất lâu, nhưng thực ra mới chỉ cách đây vài tháng. Thời gian ở bên bà ấy giờ đây giống như một ký ức xa xăm. Cậu nhớ, rất nhớ.

Rồi đột nhiên, cậu nhận ra rằng mình đã không liên lạc với bà ấy kể từ khi rời đi. Cậu hối hận vì sự vô tâm của mình, bởi chắc chắn bà sẽ rất lo lắng. Nhưng cậu biết, việc xin Seo Do Hyun cho gọi điện lúc này không phải là điều dễ dàng.

Cân nhắc hồi lâu, cậu cẩn trọng lên tiếng:

"Anh…"

Seo Do Hyun quay đầu nhìn, ánh mắt dò xét. Go Yi Gyeol hơi chần chừ, rồi nói tiếp.

"Tôi đã hứa sẽ gọi cho cô. Nhưng… tôi không biết điện thoại của mình đang ở đâu. Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không?"

"Ý cậu là Shin Eun Sook?"

"...Sao anh biết?"

"Người từng che giấu em. Chẳng lẽ tôi lại không biết?"

Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến Go Yi Gyeol khẽ rùng mình. Shin Eun Sook không che giấu cậu. Bà chỉ vô tình chăm sóc cậu mà không hề hay biết sự thật. Bà dành cho cậu một căn phòng, nấu những bữa ăn ngon, và luôn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cậu.

"Cô ấy… không biết gì cả."

"Đúng rồi, làm sao mà biết được chứ. Tôi đã gửi lời cảm ơn. Cảm ơn vì đã chăm sóc em chu đáo trong thời gian qua."

"Tôi cũng muốn tự mình gọi cho cô…"

"Không được."

Lời từ chối dứt khoát, không chút vòng vo, khiến Go Yi Gyeol chỉ biết cúi đầu đồng tình. Cậu khẽ đặt tay lên ngực, nơi cảm giác nặng nề vẫn đè nén. Dù muốn mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng cậu chỉ bất giác mân mê những ngón tay đặt trên đùi, không dám hành động. Ánh mắt Seo Do Hyun thỉnh thoảng lướt qua gương mặt đầy bất mãn của cậu, rồi dừng lại ở vùng bụng giờ đây đã được giấu kỹ. Điều này vừa khiến anh cảm thấy kỳ diệu, cũng vừa khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Tôi đã báo trước rằng em không khỏe, nên không cần cố ăn. Nếu không ăn được thì cứ để vậy."

"...Vâng."

Cậu biết rõ những lời này không phải vì sức khỏe của mình, mà chỉ nhằm che giấu sự thật về đứa bé. Go Yi Gyeol rời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài, cúi xuống nhìn đùi mình, nở một nụ cười mờ nhạt rồi khẽ gật đầu. Giọng nói lí nhí của cậu làm Seo Do Hyun nhíu mày. Cánh cổng lớn của nhà chính giờ đây đã hiện ra sau gần hai tháng cậu không đến.

Khuôn mặt Seo Do Hyun đầy vẻ bực bội, trong khi Go Yi Gyeol thì căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ. Cậu tự trấn an rằng tất cả đã được giấu kỹ, không có gì phải lo. Nhưng nếu bị phát hiện thì sao? Nỗi bất an khiến cậu khẽ thở dài, bàn tay run rẩy đan vào nhau, như thể tự trói mình để ngăn sự sợ hãi. "Mình đã uống hai viên thuốc hỗ trợ pheromone rồi. Sẽ ổn thôi," cậu tự nhủ trong lúc Seo Do Hyun dừng xe.

"Xuống đi."

Giọng nói lạnh lùng của Seo Do Hyun kéo cậu ra khỏi trạng thái tê cứng. Tháo dây an toàn, mở cửa xe, Go Yi Gyeol khẽ thở dài, như muốn xua đi cảm giác ngột ngạt đang siết chặt cơ thể. Khi vừa bước ra, ánh mắt Seo Do Hyun thoáng sầm lại khi nhìn thấy cử chỉ ấy.

"Dù không thích cũng phải chịu đựng. Tôi cũng đâu thích cậu, nhưng vẫn phải chịu đây."

Cậu chẳng còn sức để phủ nhận. Hơi thở nặng nề lúc nãy chỉ vì ngột ngạt, nhưng nói ra thì anh cũng sẽ không tin. Go Yi Gyeol đành im lặng, lặng lẽ theo sau Seo Do Hyun. Khi anh leo vài bậc cầu thang để nhấn chuông cửa, cậu đứng dưới, bất giác nhớ lại cái ngày cả hai gần gũi đến mức trao nhau nụ hôn vội vã. Không hiểu sao ký ức ấy lại ùa về lúc này.

Cố giấu đi nỗi cay đắng, cậu đưa tay xoa má. Đúng lúc đó, cánh cửa lớn bật mở. Go Yi Gyeol lập tức ngoan ngoãn bước theo. Ngay khi vừa lên bậc thềm, cậu nhìn thấy bàn ăn đã được dọn sẵn ngoài hiên – một điều thường thấy trong những ngày trời đẹp. Hôm nay, có vẻ mọi người sẽ dùng bữa ngoài trời.

"Ôi chao, hai đứa về rồi à? Trời ơi, lâu lắm mới gặp đấy!"

Một giọng nói hồ hởi vang lên. Ngẩng đầu, Go Yi Gyeol thấy Im Yeon Hee đang bước tới. Seo Do Hyun vừa nhìn thấy mẹ mình liền đặt tay lên lưng cậu, như thể đang hộ tống.

"Trời ơi, nhìn con gầy đến thế này! Nghe nói con bị bệnh, có phải không? Sao không liên lạc gì cả, mẹ lo quá."

"Con chào mẹ. Điện thoại con—"

"Điện thoại của em ấy mất rồi, nếu cần gì thì cứ liên lạc với con. Đừng làm phiền em ấy."

Seo Do Hyun tự nhiên ngắt lời, khiến Im Yeon Hee hơi sững sờ. Nhưng bà chỉ vỗ nhẹ lưng anh, trách yêu, rồi quay đi. Trong lúc đó, Go Yi Gyeol mải mê chào hỏi Seo Jeong Jae và Seo Tae Hyuk, những người đã lâu cậu không gặp.

"Cuối cùng cũng chịu ló mặt về rồi đấy à."

Giọng nói đầy vẻ khó chịu của Seo Jeong Jae vang lên, khiến cả những người giúp việc đang bận rộn cũng giật mình.

"Xin lỗi ông. Em ấy không khỏe, sức khỏe yếu nên con không thể đưa em ấy ra ngoài."

"Ngồi xuống đi, ta mỏi cổ rồi."

Im Yeon Hee khẽ cười xòa, ra hiệu cho cả hai ngồi xuống. Bà cố gắng làm dịu bầu không khí, nói vài câu bênh vực nhẹ nhàng. Seo Tae Hyuk, vì muốn giữ yên lòng ông cụ, chỉ ngồi im không nhúc nhích.

"Vậy là không nói dối. Nhìn là biết con ốm thật."

"Con xin lỗi."

"Ốm đến mức nào mà gầy trơ xương thế này."

Dù giọng nói của Seo Jeong Jae có vẻ giận dữ, nhưng lại đầy lo lắng. Khi nhìn thấy khuôn mặt gầy gò đến mức không nhận ra của Go Yi Gyeol, suy nghĩ về sự vô lễ khi cả hai không đến thăm gia đình bỗng tan biến.

"Con đã nói rồi mà. Bệnh truyền nhiễm, nên một thời gian con không dám ở gần em ấy."

Nghe vậy, Go Yi Gyeol khẽ rùng mình. Câu "một thời gian không ở gần" khiến cậu cảm thấy chạnh lòng.

"Đi bệnh viện rồi chứ? Giờ ổn rồi phải không?"

Seo Jeong Jae đưa tay ra, cậu nhanh chóng đặt bàn tay xương xẩu của mình lên. Ông nắm lấy tay cậu, ngắm nghía hồi lâu.

"Ta không biết con bệnh nặng như vậy, cứ trách mắng suốt. Ta xin lỗi."

"Giờ con ổn rồi ạ."

"Nhìn mà xem, gầy đến mức này… Bệnh gì mà khiến con sút cân kinh khủng như thế hả?"

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo