Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 38
Seo Jeong Jae vừa xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé của Go Yi Gyeol vừa thở dài thương cảm. Ánh mắt ông lướt qua Seo Do Hyun, đầy trách móc và giận dữ.
"Chăm sóc kiểu gì mà để thằng bé ra nông nỗi này hả?"
"Con cần phải ăn uống đầy đủ. Ăn nhiều vào, có sức khỏe mới tốt được.”
Ông nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cậu, những lời khuyên quen thuộc như thường nghe mỗi dịp lễ Tết.
Go Yi Gyeol nở một nụ cười hiếm hoi, ánh mắt sáng lên. "Con cảm ơn ông."
Bữa ăn đã được dọn sẵn, nhưng Seo Jeong Jae vẫn không chịu buông tay cậu ra. Ông cứ mãi lo lắng, vuốt ve tay cậu một cách trìu mến. Go Yi Gyeol bối rối, không biết phải làm sao, chỉ biết quay sang Seo Do Hyun cầu cứu.
Khi Seo Do Hyun vừa định mở lời, ánh mắt ông nội vô tình dừng lại nơi cổ tay lộ ra bên dưới ống tay áo. Một vết bầm đen nổi bật trên làn da trắng nhợt khiến ông lập tức bật dậy khỏi ghế.
"Cái gì đây?! Cái gì trên tay thằng bé thế này?!"
Ông chỉ tay về phía Seo Do Hyun, giọng hét đầy giận dữ khiến cả bàn ăn sững sờ. Go Yi Gyeol giật mình nhìn lên, nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Seo Jeong Jae đã nắm lấy tay cậu, kéo ống tay áo lên để lộ vết bầm rõ ràng.
"Chuyện quái gì xảy ra mà tay thằng bé thành ra thế này?! Nói đi!"
Go Yi Gyeol hiểu ra nguyên nhân cơn thịnh nộ. Cậu quay sang, thấy cả Im Yeon Hee và Seo Tae Hyuk đều mang vẻ mặt kinh hãi. Lúng túng, cậu kéo tay áo xuống, cố giải thích.
"Ông, không phải như vậy đâu ạ…"
"Không phải là thế thì là gì?! Nói rõ xem!"
"Chỉ là… sau khi bệnh, da con dễ bầm lắm. Đây là lúc con suýt ngã, anh Do Hyun đỡ con nên mới để lại vết bầm thôi. Anh ấy cảm thấy rất có lỗi."
Seo Jeong Jae quay sang nhìn Seo Do Hyun đầy nghi ngờ. "Có thật không? Con có gì giấu ta không đấy?"
"Thưa ông, không phải vậy đâu! Anh Do Hyun chưa từng làm gì quá đáng với con. Ông biết rõ anh ấy không phải kiểu người như thế mà."
Cậu vừa nói, vừa giơ hai tay lên phủ nhận, ánh mắt đầy khẩn thiết.
"Nhưng vết bầm này là sao? Không phải do đánh nhau thì do gì chứ?"
"Con thậm chí chưa từng cãi nhau với anh ấy. Con đã đi khám bác sĩ rồi, họ bảo không có gì đáng lo. Thật sự không sao đâu ạ."
Lời giải thích chân thành của Go Yi Gyeol dần làm nguôi cơn giận của ông nội. Ông quay lại ghế, thở dài, đưa mắt nhìn chiếc ghế đã bị lật ngược khi nãy. Seo Tae Hyuk nhanh chóng dựng lại ghế.
"Vậy tại sao không nói ngay từ đầu? Còn Do Hyun, tại sao lại im lặng?"
Go Yi Gyeol định giải thích tiếp, nhưng ông nội đã vỗ nhẹ lên vai cậu, ý bảo ngồi xuống.
"Được rồi, không cần nói nữa. Ngồi vào bàn đi. Ăn đi đã, ta đói rồi."
"Con xin lỗi."
"Con có gì phải xin lỗi? Nào, ngồi xuống đi. Ta nghĩ chắc phải đưa con đi khám bệnh một lần nữa mới được."
"Không cần đâu ạ! Con đã đi khám rồi. Thật sự không sao đâu!"
Go Yi Gyeol vội vã lắc đầu, hai tay xua xua, cố xoa dịu ông nội. Khi thấy ông cuối cùng cũng ngồi xuống và bắt đầu cầm đũa, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sang, cậu bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Im Yeon Hee. Cậu khẽ cúi đầu tỏ ý xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng.
"Con phải ăn nhiều vào nhé. Có ăn uống đầy đủ thì mới khỏe được. Xem con gầy thế này, chỉ cần chạm nhẹ đã bầm tím rồi."
"Vâng ạ, con sẽ ăn thật nhiều. Mọi người cũng ăn ngon miệng ạ."
Cậu nói, cố nặn ra vẻ mặt tươi tắn nhất có thể, đẩy ly nước về phía ông nội. Seo Do Hyun chỉ im lặng, quan sát toàn bộ diễn biến.
Ông nội luôn dành sự yêu thương đặc biệt cho Go Yi Gyeol, hơn cả Seo Do Hyun – người cháu ruột của mình. Ông từng nói rằng Go Yi Gyeol là cháu của một người bạn thân. Dù biết điều này từ trước, nhưng Seo Do Hyun vẫn không khỏi ngạc nhiên mỗi khi chứng kiến.
Chính vì thế, anh càng không thể để lộ chuyện Go Yi Gyeol đang mang thai. Nếu ông nội biết cậu mang thai đứa con không phải của anh, chắc chắn sẽ cảm thấy bị phản bội. Điều đó sẽ khiến Go Yi Gyeol không thể yên ổn.
Trong lòng đầy mâu thuẫn và mệt mỏi, Seo Do Hyun thầm thở dài, cầm lấy đôi đũa.
"Nào, cả Go Yi Gyeol và Do Hyun, hai đứa phải ăn thật nhiều vào nhé!"
Bầu không khí trầm lắng vì cơn giận của Seo Jeong Jae được xoa dịu bởi giọng nói nhẹ nhàng của Im Yeon Hee. Go Yi Gyeol cúi đầu, cầm lấy đôi đũa. Trên bàn bày la liệt các món ăn, nhưng không món nào khiến cậu cảm thấy muốn ăn. Nhìn miếng sườn hấp mà ông nội đặt trước mặt, cậu miễn cưỡng gắp lên, xé nhỏ rồi đưa vào miệng.
Thịt mềm tan trong miệng, không cần nhai nhiều. Nhưng mùi đặc trưng của thịt lại khiến cậu hơi nhăn mặt. Dẫu vậy, ít ra cũng không đến mức phải nhả ra. Những vòng băng quấn chặt quanh bụng và áo nịt áp lực vẫn đang siết lấy cậu, khiến cảm giác khó chịu càng rõ rệt.
Để tránh gây nghi ngờ, cậu cố gắng di chuyển đũa liên tục, như thể mình đang ăn rất nhiều. Mặc dù mỗi lần chỉ gắp một ít, nhưng thức ăn trên đĩa nhỏ vẫn dần chất đầy, và một lượng không nhỏ đã vào miệng.
"Con ăn tốt lắm."
"Vâng, tất cả đều rất ngon ạ."
"Thế thì tốt. Phải đến thường xuyên hơn. Gia đình quây quần ăn uống thế này mới vui. Ông già này sống được bao lâu nữa đâu."
"Con khỏe hơn rồi, lần sau con sẽ đến thường xuyên."
Seo Jeong Jae mỉm cười hài lòng, tiếp tục gắp thêm món này món kia đặt trước mặt cậu. Để đáp lại sự quan tâm của ông, Go Yi Gyeol cố gắng ăn thêm dù đã gần như không thể chịu nổi.
***
Sau nhiều khó khăn, bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc. Người giúp việc nhanh chóng dọn bàn, thay vào đó là khay bánh ngọt, hoa quả và đồ uống. Trên bàn bày cả những quả đào chín mọng mà Go Yi Gyeol đã thèm từ lâu nhưng chưa có cơ hội ăn lại kể từ buổi sáng hôm gặp Seo Do Hyun. Vừa nhìn thấy đĩa đào, cậu bất giác nuốt nước bọt.
"Đào đang vào mùa, được hái từ vườn nhà hợp tác của gia đình. Ăn thử đi, ngon thì ông sẽ gửi thêm về nhà cho các con."
"Nhà chỉ có con và em ấy, ông gửi làm gì. Không cần đâu."
Seo Do Hyun từ chối thẳng thừng lòng tốt của ông nội. Trong khi đó, Go Yi Gyeol cảm giác như mình có thể ăn cả một thùng đào. Cậu lập tức cầm nĩa, đưa từng miếng đào vào miệng, cảm nhận vị ngọt thanh và mềm mại của thịt quả. Đó là hương vị mà cậu đã thèm khát biết bao lâu nay. Cậu vừa ăn vừa cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
Im Yeon Hee khéo léo chuyển chủ đề, tạo không khí trò chuyện sôi nổi. Trong khi cả bàn mải nói chuyện, Go Yi Gyeol chỉ tập trung vào miếng đào của mình. Đang lúc cậu say sưa ăn, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cánh tay cậu, kéo nhẹ.
"Go Yi Gyeol."
"Vâng?"
Seo Do Hyun ghé sát tai cậu, giọng nói nhỏ chỉ đủ để cậu nghe.
"Ăn vừa phải thôi. Em ăn như thể đã bỏ đói cả tuần vậy."
"...À..."
Câu nói khiến mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ. Đang định gắp thêm, cậu lập tức đặt nĩa xuống, không dám động vào nữa. Dù vậy, lòng cậu vẫn ngập tràn tiếc nuối. Cậu đã mong được ăn đào biết bao, thế mà lại bị nhắc nhở ngay tại nhà chính này.
Dẫu ánh mắt đầy khao khát của cậu hướng về đĩa đào, Seo Do Hyun chỉ tiếp tục trò chuyện, không thèm để ý. Nhận ra điều đó, ông nội liền kéo đĩa đào đặt gần hơn về phía Go Yi Gyeol, nhưng cậu chỉ cúi đầu, không dám với tay.
***
"Muộn thế này, chắc các con mệt rồi, về thôi."
"Vâng, ông không cần tiễn đâu ạ. Ông nghỉ ngơi đi."
Seo Jeong Jae đứng dậy, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị. Im Yeon Hee và Seo Tae Hyuk cũng nhẹ nhõm đứng lên. Seo Do Hyun như thường lệ nắm lấy tay Go Yi Gyeol, đỡ cậu đứng dậy. Nhìn cảnh đó, ông nội mỉm cười hài lòng nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
"Do Hyun, con cần phải cẩn thận hơn với Yi Gyeol. Con không đánh nó thì làm sao lại để tay nó bầm dập thế được? Dù Yi Gyeol nói vậy, nhưng ta vẫn biết, lần này ta sẽ bỏ qua. Hiểu chưa?"
"Sao ông cứ không tin con thế?"
"Đừng cãi nhau. Phải đối xử tốt với nhau. Có tốt thì phúc mới đến, con hiểu không?"
"...Con biết rồi. Ông vào nghỉ đi."
Seo Do Hyun trả lời qua loa, dẫn Go Yi Gyeol đi xuống.
"Đi cẩn thận. Chăm sóc Yi Gyeol cho tốt."
"Con chào ông, hẹn gặp lại."
Go Yi Gyeol quay đầu cúi chào lần cuối. Nhìn dáng cậu cúi đầu ngoan ngoãn, nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt nghiêm nghị của Seo Jeong Jae. Ông đứng yên trước bậc thềm, dõi theo họ khuất bóng rồi mới quay vào nhà.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.