Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 48
Go Yi Gyeol biết rõ rằng dù cậu sinh con an toàn hay xảy thai, Seo Do Hyun cũng sẽ không đời nào nói cho cậu biết. Cậu hiểu điều đó bằng lý trí, nhưng chấp nhận lại là một chuyện khác. Nỗi đau thấu trời xanh này, có lẽ chính là cảm giác khi cả thế giới sụp đổ trước mắt. Mỗi lần nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình, ánh mắt cậu tối sầm lại, không còn chút ánh sáng nào. Đến cả nước mắt cũng chẳng còn để mà rơi.
Cậu đã kỳ vọng gì ở người đàn ông này? Mong anh nhận ra đó là đứa con của chính mình sao? Hay là hy vọng anh sẽ đến thăm đứa trẻ, dù chỉ một lần? Hoặc chỉ đơn giản là sự thật?
Phần da bên trong cổ tay cậu lại bị cào rách. Càng cố gắng giữ chặt, Seo Do Hyun càng khiến Go Yi Gyeol đau đớn, cậu ra sức cào xé phần da bị nắm giữ. Anh định gỡ tay cậu ra, còn cậu thì giương móng tay ngắn lên chống cự. Không còn cách nào khác, Seo Do Hyun đành phải nhấn nút gọi y tá, và chẳng mấy chốc, đã có người chạy nhanh vào phòng bệnh.
“Đột nhiên em ấy nói bị ngứa. Đây có phải tác dụng phụ của thuốc giảm đau không?”
“À… vâng, cũng có trường hợp bệnh nhân cảm thấy ngứa. Bệnh nhân, cậu có ngứa nhiều không?”
“…Ngứa… nhiều lắm…”
“Ôi trời, máu chảy kìa. Tôi sẽ thay băng trước nhé. Có thể hơi xót một chút, nhưng cậu cố chịu một chút nha. Còn anh, làm ơn đừng để cậu ấy tự cào nữa.”
Sau khi y tá rời đi, Go Yi Gyeol len lén nhúc nhích tay, nhưng lại bị giữ chặt. Cậu cảm thấy kỳ lạ, mỗi khi bàn tay của Seo Do Hyun chạm vào, bên trong da thịt cậu như có côn trùng bò qua, khiến cậu rùng mình.
“Ư… không… tôi không chịu được nữa…”
“Go Yi Gyeol.”
“Làm ơn đừng chạm vào tôi… cảm giác kinh khủng quá.”
Đôi mắt dịu dàng, chẳng thể gọi là dữ tợn, hướng về phía anh. Go Yi Gyeol ôm lấy cổ tay từng bị anh chạm vào rồi quay lưng lại. Cậu chỉ muốn anh đi xa, không cần nói thêm gì cả, không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh nữa.
“Thật là…”
Seo Do Hyun cũng không thể hiểu nổi hành động của cậu. Người gây ra mọi chuyện là cậu, nhưng giờ lại làm như mình là nạn nhân. Nếu tính toán thiệt hại, người lẽ ra được yêu cầu bồi thường tinh thần phải là anh mới đúng. Anh bực tức vuốt ngược mái tóc chưa kịp vuốt gel.
“Tôi thật sự muốn hiểu, nhưng mà Go Yi Gyeol, em thật sự quá khó hiểu.”
“……”
“Tôi đã làm đúng theo hợp đồng của chúng ta. Vậy vấn đề là gì, em nói rõ xem?”
“Tôi muốn về nhà. Khi nào tôi có thể xuất viện?”
Câu trả lời hờ hững vang lên như muốn kết thúc chủ đề, không muốn nói thêm gì nữa. Khuôn mặt ngây ngô ngẩng lên nhìn khiến anh không khỏi cạn lời. Khi Seo Do Hyun bật cười nhạt, cánh cửa phòng bệnh lại mở ra.
“Tôi sẽ thay băng nhanh thôi. Bác sĩ nói sẽ ghé qua đây. Nếu vẫn còn ngứa, bác sĩ sẽ kê thêm thuốc dị ứng, nên khi bác sĩ đến, cậu hãy nói rõ triệu chứng của mình nhé.”
Y tá cẩn thận sát trùng và dán băng lên cổ tay cùng mu bàn tay của cậu. Cô dịu dàng dặn dò rằng nếu tiếp tục cào, sẽ để lại sẹo. Go Yi Gyeol ngoan ngoãn gật đầu, như muốn thể hiện mình đã hiểu.
“Bây giờ… tôi không thấy ngứa nữa.”
“Thật may quá. Nếu có gì không thoải mái, cứ nhấn nút gọi nhé. À, cậu đã đi vệ sinh chưa?”
“…Chưa, vẫn chưa.”
“Vậy từ từ bắt đầu tập di chuyển nhé. Cậu có thể đi quanh phòng với người thân để quen dần.”
Khi y tá rời đi, không gian lại trở nên im lặng. Seo Do Hyun nhìn cậu, rồi chủ động mở lời.
“Em đi lại được không?”
“Bây giờ… nằm nghỉ vẫn tốt hơn.”
“Vậy chúng ta nói lại chuyện đó, được chứ?”
“Chuyện gì… cơ?”
Go Yi Gyeol trưng ra khuôn mặt như thể muốn tránh né câu hỏi, dù biết rõ anh đang hỏi gì. Seo Do Hyun nhíu mày, một thói quen mỗi khi anh không hài lòng.
“Em nói em cảm thấy kinh khủng mỗi khi tôi chạm vào nhỉ?”
“……”
“Tôi không hiểu tại sao em cứ cố biến tôi thành kẻ xấu. Nếu phải nói, tôi mới là người thấy em kinh khủng hơn chứ. Nhưng tôi đâu có để lộ điều đó ra.”
Giọng nói phẳng lặng của anh làm Go Yi Gyeol chỉ có thể lẩm bẩm: “À, cái đó…” Cậu không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này. Đôi môi nứt nẻ khẽ mím lại. Cậu sợ, sợ anh, với những hiểu lầm của mình, sẽ dùng những lời nói như dao cứa nát tâm hồn cậu. Đôi mắt nâu nhạt ánh lên sự bất an.
“Em vẫn còn thấy oan ức à?”
“……”
“Rốt cuộc thì cái gì khiến em cảm thấy oan ức và kinh khủng đến vậy, hả?”
Nghe giọng nói đầy trách móc, ánh mắt Go Yi Gyeol cụp xuống nhìn bàn tay băng bó và cổ tay đầy vết bầm của mình.
“…Giá như… thực sự mọi chuyện là lỗi của em.”
“Cái gì?”
“Nếu đúng như lời anh nói, tất cả là lỗi của tôi thì tôi đã thấy dễ chịu hơn rồi. Như thế… những lời anh nói, việc anh coi tôi chẳng ra gì, tất cả… tôi sẽ chấp nhận như một điều hiển nhiên.”
“Em lại bắt đầu chuyện đó rồi.”
Seo Do Hyun cắt ngang, vẻ mặt chán chường như muốn hỏi: “Em không thấy chán sao?” Nhưng lần này, Go Yi Gyeol ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo.
“Anh không nghe, cũng không tin tôi… rồi còn nói rằng chính tôi đã phá hoại mối quan hệ này?”
Đôi mắt trống rỗng, không chút cảm xúc của cậu nhìn thẳng vào anh. Cậu nhếch môi cười nhạt, rồi cúi đầu. Những giọt nước mắt không biết đã trào ra từ bao giờ rơi xuống, thấm ướt bàn tay trắng bệch.
“Người phá hoại mối quan hệ này, không phải tôi… mà là anh.”
“Go Yi Gyeol.”
Bờ vai gầy guộc run lên, cậu cố kìm nén tiếng nấc nghẹn. Cậu nắm chặt tay, từ từ ngẩng đầu lên. Gương mặt cậu ướt đẫm nước mắt.
“Anh nói mình làm đúng theo hợp đồng? Đúng vậy, anh là người như thế.”
“Go Yi Gyeol.”
“Anh không cần phải nói nữa… Tôi cũng chẳng còn muốn biết. Anh nói đúng. Tất cả chẳng liên quan gì đến tôi.”
“……”
“Vậy thì, giờ chỉ còn lại việc ly hôn thôi, đúng không?”
Cậu dùng mu bàn tay lau mạnh khóe mắt, rồi quay mặt đi. Cậu nhìn ra bầu trời qua ô cửa sổ, cắn chặt môi. Seo Do Hyun đứng đó, cố đấu tranh để không lao đến, mở tung cửa sổ rồi nhảy xuống.
Bác sĩ đến thăm khám, hỏi Go Yi Gyeol vài câu. Nhưng cậu chỉ đáp lại bằng giọng hờ hững, không chút nhiệt tình.
“Nếu thấy khó chịu, hãy nói ngay với chúng tôi nhé.”
“…Vâng.”
“Tôi muốn nói chuyện với người bảo hộ một chút.”
Seo Do Hyun khẽ ra hiệu cho thư ký Yoon ở lại, rồi rời khỏi phòng. Đứng tựa vào cửa chờ, anh thấy bác sĩ bước ra với một tập hồ sơ. Khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, bác sĩ mới mở lời.
“Đây là kết quả xét nghiệm giới tính, thể trạng, nhóm máu và DNA.”
“Đưa tôi xem.”
“Vâng, nếu cần yêu cầu gì thêm, cứ nói với tôi.”
“Được.”
Sau khi bác sĩ cúi đầu rời đi, Seo Do Hyun nhìn chiếc phong bì trong tay mà không thể mở ra. Chỉ là một phong bì giấy mỏng manh, nhưng anh lại có cảm giác như đang đối diện với chiếc hộp Pandora.
Anh vuốt tóc, bực bội. Khi định mở phong bì, điện thoại trong túi đột nhiên reo. Trên màn hình hiển thị một cái tên lạ.
“…Alo.”
Giọng nói lớn vang lên từ đầu dây bên kia. Ông cụ Seo Jung Jae, với giọng nói uy nghiêm, ra lệnh anh phải lập tức về nhà chính.
“…Con sẽ đến ngay.”
— Về đây ngay lập tức!
Seo Do Hyun cất phong bì vào túi áo trong, quay lại phòng bệnh. Thư ký Yoon đang nói chuyện với Go Yi Gyeol thì giật mình khi thấy anh trở lại.
“Có chuyện gì sao Phó tổng?”
“À… không có gì!”
“Sao cậu lại giật mình thế?”
“Tôi xin lỗi.”
Seo Do Hyun bước đến gần Go Yi Gyeol, người vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thông báo rằng anh phải về nhà chính. Cậu cau mày, ngồi dậy.
“Tôi cũng phải đi sao?”
“Không. Tôi đi một mình.”
“…Ừm.”
Nghe anh trả lời xong, cậu lại nằm xuống, quay lưng về phía anh. Thư ký Yoon đứng đó, vẻ mặt đầy bối rối.
“Để tôi đưa anh đi.”
“Không cần. Cậu ở lại đây đi.”
“Vậy… chìa khóa xe?”
Yoon Jae Sun đưa chìa khóa xe cho anh, kèm theo lời nhắc lái xe cẩn thận làm anh càng cau mặt chặt hơn.
“Đừng tán gẫu lung tung với em ấy.”
“Vâng.”
Seo Do Hyun quay người rời đi. Suốt đoạn đường ra bãi đỗ xe, cảm giác khó chịu cứ bám lấy anh. Ông cụ gọi anh về chỉ vì anh không đến văn phòng? Hay còn lý do nào khác?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.