Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 47
Bàn tay của Go Yi Gyeol khẽ động đậy, ngón tay nhúc nhích. Mí mắt cậu run rẩy như sắp mở ra.
Ngoài âm thanh hơi nước trắng đục phun ra từ máy tạo ẩm và tiếng “bíp bíp bíp” đều đặn từ thiết bị y tế, xung quanh chỉ là sự im lặng. Ngoại trừ cảm giác hơi bí bách trên mặt, cậu không thấy điều gì bất thường. Nhưng, không, không thể nói là không có gì kỳ lạ. Go Yi Gyeol đưa tay ra ngoài chăn, sờ lên bụng mình. Rõ ràng cái bụng tròn căng trước đây giờ lại phẳng lì.
"……"
Dù vuốt lại mấy lần, kết quả vẫn vậy. Như thể từ đầu đã không có gì ở đó, bụng cậu đã biến mất hoàn toàn. Ý thức dần trở nên rõ ràng hơn. Cậu chớp mắt thật nhanh để xua đi màn sương trong tầm nhìn, rồi ngồi bật dậy. Đầu óc quay cuồng, mọi thứ như chao đảo nhưng rồi cũng từ từ ổn định lại. Khi cậu đưa tay tháo mặt nạ thở trên mặt, âm thanh cửa phòng mở ra vang lên. Go Yi Gyeol tự nhiên ngoảnh đầu nhìn ra ngoài.
"À, Go Yi Gyeol."
"……"
"Cơ thể em thế nào rồi?"
"Tôi…"
Seo Do Hyun nhíu mày khi nghe giọng cậu, giọng đầy khàn đặc. Anh vừa rời phòng để nghe điện thoại, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó, Go Yi Gyeol đã tỉnh dậy. Nhìn gương mặt tái nhợt không còn chút sắc máu của cậu, anh chỉ có thể nghĩ rằng mọi chuyện thật đúng là tồi tệ.
Go Yi Gyeol đã ngủ mê man suốt hai ngày sau ca phẫu thuật khẩn cấp. Vì không biết điều đó, cậu mới dám tùy tiện ngồi dậy và tự ý tháo mặt nạ thở như vậy.
"…Hôm nay… là ngày…"
"Đã hai ngày trôi qua. Tôi vừa hỏi cơ thể em thế nào rồi."
"Hai ngày… à… Vậy… đứa bé… đứa bé đâu rồi…"
Đôi mắt dịu dàng ngay lập tức tràn ngập nước mắt. Go Yi Gyeol đưa cánh tay run rẩy, khó nhọc lau đi dòng lệ trên má rồi nhìn Seo Do Hyun.
"Tôi chỉ muốn biết em có ổn không, nhưng xem ra để nghe được câu trả lời của em lại khó khăn đến vậy."
"...Tôi… không ổn, không ổn một chút nào… Nhưng… điều đó… liên quan gì đến anh?"
Giọng cậu đẫm đầy nước mắt, nhưng không hề có chút trách móc nào. Cậu thực sự không hiểu, nên mới hỏi. Dù sao thì anh cũng không quan tâm liệu cậu có ổn hay không, vậy tại sao… tại sao anh lại hỏi điều đó?
"Người ta nói cơ thể em tổn thương rất nặng. Em bị suy dinh dưỡng, từ giờ nhớ ăn uống đầy đủ vào."
"……"
"Em cần nằm viện khoảng hai tuần."
Đôi mắt mệt mỏi của cậu từ từ nhìn về phía Seo Do Hyun. Mỗi lần cậu chớp mắt, nước mắt lại lăn dài trên má. Có vẻ như đúng như hợp đồng đã viết, họ sẽ không chia sẻ bất kỳ thông tin nào về đứa bé cho cậu. Thật sự… tàn nhẫn đến mức nghẹt thở.
"…Tôi không muốn gặp, chỉ là… chỉ là muốn biết… đứa bé còn sống không… có ổn không… Anh không thể… nói cho tôi biết sao?"
"Go Yi Gyeol."
"Chỉ là… tôi… tôi chỉ… Làm ơn… làm ơn, tôi sợ… sợ rằng đứa bé… đã có chuyện không may… Xin anh… chỉ cần cho tôi biết điều đó thôi…"
"Dù đứa bé có chuyện gì, cũng đâu liên quan gì đến em?"
Câu hỏi lạnh lùng làm môi cậu khẽ mấp máy nhưng không thể thốt ra được lời nào. Tiếng nấc nghẹn ngào kéo dài. Seo Do Hyun bước đến giường của cậu, nhấn nút gọi y tá, rồi cúi xuống lau đi những giọt nước mắt đầm đìa trên má cậu. Anh nâng khuôn mặt đang gục xuống của cậu lên.
"Từ bây giờ, tập trung vào việc hồi phục."
"À…"
Khi nhìn vào khuôn mặt của Seo Do Hyun, cậu thấy thoáng qua một vẻ nhẹ nhõm. Dù nhanh chóng biến mất, nhưng chắc hẳn là vì anh đã giải quyết xong một vấn đề đau đầu. Dẫu vậy… vẫn quá tàn nhẫn. Khuôn mặt của Go Yi Gyeol méo mó trong nước mắt.
"Anh… không gặp đứa bé, đúng không… không ai… không ai gặp đứa bé sao…"
Go Yi Gyeol gạt phăng bàn tay đang chạm vào má mình của Seo Do Hyun ra. Cậu không muốn ở một mình với người này. Dù biết chẳng có ai có thể giúp mình lúc này, nhưng cậu vẫn mong rằng sẽ không ai để cậu và anh phải ở chung chỉ hai người như thế này. Dạ dày cồn cào, cảm giác khó thở, khiến Yi Gyeol đưa tay gãi cổ, nhưng từng cơn nấc nghẹn làm cậu không thể hít vào.
"Khụ, khụ…!"
Cổ họng gầy guộc lộ rõ những đường gân xanh. Gương mặt tái nhợt giờ đây đỏ rực như thể bị ai đó bóp nghẹt. Go Yi Gyeol hoảng loạn, hai tay gãi mạnh lên cổ mình, để lại những vết đỏ dài. Seo Do Hyun giật mình, lập tức nhấn nút gọi y tá và cố gắng đặt mặt nạ thở lên mặt cậu.
"Thả lỏng, thở đi!"
Anh gầm lên, nhưng phản ứng của cậu càng dữ dội hơn. Anh giải phóng pheromone để trấn an cậu, nhưng cậu lại phản ứng mạnh mẽ hơn, như thể chống cự đến cùng. Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, một y tá hối hả chạy vào.
"Tôi nhấn nút gọi y tá từ lúc nào rồi mà giờ mới đến?"
"Xin lỗi, xin lỗi! Để tôi kiểm tra bệnh nhân ngay!"
Y tá đặt khay dụng cụ lên bàn, thành thục kéo Seo Do Hyun ra khỏi Go Yi Gyeol, rồi nhanh chóng đặt lại mặt nạ thở lên mặt cậu. Y tá nâng cằm để mở đường thở, giúp Go Yi Gyeol hít thở trở lại.
"Thả lỏng và thở ra từ từ, cậu ổn không?"
"Hộc... hộc... ha, ha...!"
"Đúng rồi, cứ như vậy. Từ từ thôi."
Theo giọng nói dịu dàng của y tá, Go Yi Gyeol dần lấy lại nhịp thở. Đôi mắt đỏ ngầu vì các mạch máu nhỏ vỡ ra, nước mắt chảy dài trên má. Dù đã bình tĩnh hơn, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào của cậu vẫn không dứt.
Sau khi xác nhận tình trạng của Go Yi Gyeol đã ổn định, y tá quay sang xin lỗi Seo Do Hyun.
"Đây có vẻ chỉ là tình trạng quá hô hấp tạm thời, nhưng chúng tôi sẽ thông báo lại với bác sĩ phụ trách để tiến hành kiểm tra thêm. Chiều nay bác sĩ sẽ thăm khám, lúc đó tôi sẽ giải thích chi tiết hơn."
"Được rồi."
"Vậy... Anh muốn xem kết quả kiểm tra lúc nào?"
"Phải tự đi xem sao?"
Giọng anh lạnh tanh khiến y tá nuốt khan. Theo quy định, người thân phải trực tiếp đến phòng bác sĩ để nhận kết quả. Nhưng với phòng VIP, ngoại lệ luôn được áp dụng.
"Tôi sẽ kiểm tra xem liệu có thể cung cấp thông tin ngay trong lúc bác sĩ thăm khám không. Giờ tôi sẽ thay dịch truyền và khử trùng vết mổ."
Y tá lau mồ hôi trên trán, cố gắng tươi cười với Go Yi Gyeol và tiếp tục công việc của mình. Sau khi thay dịch truyền, cậu cẩn thận vén áo bệnh nhân lên. Bên dưới rốn, vết mổ dài chỉ bằng ngón tay út vẫn còn hằn trên da.
Y tá tuân thủ chỉ thị, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về đứa trẻ. Trong khi đó, Go Yi Gyeol chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ với ánh mắt mơ hồ. Cơ thể cậu gầy đến mức sau ca phẫu thuật, chẳng hề có chút dấu hiệu sưng tấy nào. Hay có lẽ nó đã biến mất nhanh chóng? Nhìn đôi chân gầy guộc thò ra khỏi bộ đồ bệnh nhân, không ai nghĩ rằng cậu vừa sinh con.
"Giờ tôi sẽ tháo ống thông tiểu. Từ giờ, cậu phải tự đi vệ sinh. Nếu thấy khó khăn, cứ gọi chúng tôi."
Y tá nói, nhưng Go Yi Gyeol không đáp lời. Cô y tá lặng lẽ rời phòng theo ánh mắt ra hiệu của Seo Do Hyun, để lại sự yên tĩnh đến ngột ngạt trong không gian phòng bệnh.
***
Chiều hôm đó, cho đến khi bác sĩ phụ trách tới thăm khám, Go Yi Gyeol vẫn không rời khỏi giường. Seo Do Hyun cũng không hỏi han xem cậu có cần giúp gì không. Sự im lặng kéo dài giữa hai người, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng nấc nghẹn của cậu.
Dù có để ý đến tiếng nấc của cậu một lúc, nhưng anh vẫn nhanh chóng quay lại với công việc. Xem qua email, kiểm tra các tài liệu cần ký, thậm chí tham gia một cuộc họp trực tuyến. Trong khi đó, chỉ cần nghe giọng nói của anh, toàn thân Go Yi Gyeol đã nổi da gà. Cậu không hiểu tại sao, nhưng cảm giác ngứa ngáy lan khắp cơ thể.
"Go Yi Gyeol!"
Khi tiếng gọi đầy uy lực của anh vang lên, cậu giật mình quay lại, ánh mắt nâu nhạt tràn đầy sợ hãi. Anh bước đến, nắm lấy cổ tay cậu. Theo phản xạ, cậu rụt vai lại, cố gắng giật tay ra khỏi anh.
"Em đang làm cái gì thế?"
"...Hả?"
"Không thấy máu à?"
Cậu cúi xuống, nhìn vào cánh tay mình. Những vết trầy xước đỏ rực và lấm tấm máu xuất hiện trên làn da vì cậu đã cào quá mạnh. Dường như anh muốn hỏi có đau không, nhưng cậu chỉ lắc đầu.
"…Không đau."
"Cái gì?"
"Chỉ là ngứa… Nhưng anh có thể buông tay tôi ra không? Ở đây ngứa quá."
Nơi cổ tay bị anh nắm giờ cũng ngứa không chịu nổi. Go Yi Gyeol nhăn mặt, giật tay ra khỏi anh và tiếp tục cào mạnh lên da.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.