Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 67
Khi Seo Do Hyun bước vào phòng bệnh, từ chiếc giường phát ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Anh tự hỏi liệu người đó có đang gặp ác mộng hay lại bị ám ảnh bởi những ảo giác đáng nguyền rủa kia. Lo lắng dâng tràn, anh nhanh chóng tiến lại gần. Trên giường, Go Yi Gyeol đang đầm đìa mồ hôi lạnh, ôm chặt lấy ngực và khóc nức nở.
“Sao vậy?”
“...Ngực… đau quá…”
“À…”
Go Yi Gyeol cắn chặt môi, gương mặt đỏ bừng như đang chịu đựng một nỗi nhục nhã không tên, rồi quay đầu đi. Biểu cảm này hoàn toàn khác với thái độ thấp kém khi nãy. Khi Seo Do Hyun đưa tay ra, Go Yi Gyeol khẽ lùi lại. Nhìn thấy sự thay đổi đột ngột ấy, Seo Do Hyun lại cảm thấy điều này còn dễ chịu hơn. Ít nhất, ánh mắt khinh bỉ kia cũng khiến anh thấy dễ đối diện hơn so với sự van xin vô vọng của Go Yi Gyeol lúc trước.
“Có lẽ cần phải hút sữa. Em có thể tự làm không? Hoặc là…”
“...Anh ra ngoài đi. Tôi… tự làm được.”
“Hình như em nói không biết cách dùng cơ mà.”
Seo Do Hyun nhặt chiếc máy hút sữa đặt trên bàn rồi quay lại giường. Anh mở bàn, lấy máy ra, nối ống và bình sữa.
“Máy đã được cài đặt sẵn. Tốt nhất là chỉnh mức độ nhẹ nhất và thời gian ngắn thôi. Nếu làm không được thì gọi tôi. Tôi sẽ giúp.”
Seo Do Hyun rời khỏi phòng, để lại Go Yi Gyeol đang nắm chặt vạt áo và nước mắt lã chã. Anh bước đi mà đôi chân nặng trĩu, chỉ có thể thở dài và đứng chờ trước cửa. Anh lắng nghe âm thanh bên trong, cố kìm lại cả tiếng thở của mình.
Nhưng đã mười phút trôi qua mà bên trong vẫn không có tiếng động nào rõ ràng. Đôi lúc có vẻ như máy được bật lên, nhưng rồi nhanh chóng ngừng lại. Không đợi thêm, Seo Do Hyun gõ cửa, báo rằng mình sẽ vào, rồi lập tức mở cửa.
“Go Yi Gyeol.”
“Hức… Hức… Hư…”
Anh lao nhanh vào trong khi nghe tiếng khóc bị kìm nén. Trước mặt anh là Go Yi Gyeol, áo đã cởi hờ, cầm máy hút sữa mà không biết phải làm gì. Lồng ngực đầy những vết đỏ, nơi làn da ửng lên, đọng lại những giọt nước trong veo. Bình sữa vẫn trống không, không lấy được một giọt nào.
Seo Do Hyun im lặng, bước đến nhặt chiếc hút bị rơi trên giường. Anh đưa nó tới vùng ngực đang căng cứng đến mức đau nhức, nhẹ nhàng đặt lên và bật máy ở mức thấp nhất. Sau một lúc, những giọt sữa trong suốt bắt đầu nhỏ xuống từng giọt.
Go Yi Gyeol nghiến môi chịu đựng cơn đau. Cậu siết chặt tấm chăn nhăn nhúm, hơi thở gấp gáp, rồi nhắm mắt lại thật chặt. Theo lời hướng dẫn của y tá, Seo Do Hyun chỉ hút mỗi bên không quá 5 phút. Sau khi hoàn tất, anh cẩn thận đóng nắp bình chứa sữa non.
Sau khi dọn dẹp máy, Seo Do Hyun nhìn thấy Go Yi Gyeol đang run rẩy cài lại cúc áo, rồi chui vào chăn mà khóc. Anh không biết cách nào để an ủi, chỉ đành lặng lẽ cầm máy hút sữa và bình sữa ra khỏi phòng, đưa chúng cho y tá ở quầy. Khi quay lại, Go Yi Gyeol đã khóa mình trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang vọng. Cậu thường xuyên như vậy, nói rằng cơ thể mình có mùi hôi khó chịu, rồi ám ảnh mà tắm rửa cả ngày.
“Go Yi Gyeol.”
“……”
“Tôi vào một chút nhé.”
Không có tiếng trả lời, nhưng Seo Do Hyun vẫn mở cửa. Anh phát hiện Go Yi Gyeol đang đứng dưới làn nước lạnh, run rẩy. Hẳn là cậu không biết cách chỉnh nước nóng. Bất chấp quần áo mình bị ướt, Seo Do Hyun vội vã bước vào, chỉnh lại nước ấm, rồi đóng cửa buồng tắm.
Dưới làn nước, Go Yi Gyeol hé môi yếu ớt.
“...Tại sao…”
“……”
“Bây giờ anh thấy tôi… đáng thương sao?”
“Không phải.”
Seo Do Hyun cố gắng tập trung vào giọng nói yếu ớt vang lên sau lớp kính mờ.
“Tại sao lại không đáng thương? Tôi nên đáng thương chứ. Vì tôi… vô liêm sỉ, trơ trẽn… nên không đáng thương à?”
“Go Yi Gyeol.”
“Nếu tôi không sinh con… chúng ta có thể ly hôn được không?”
Ánh mắt Go Yi Gyeol lần đầu tiên nhìn thẳng vào Seo Do Hyun. Đôi mắt nâu nhạt như phủ nước, ướt át và chao đảo, tựa như chính cậu đang hòa tan, tan biến trong dòng nước.
Seo Do Hyun bất giác vươn tay, nhưng cánh tay ấy dừng lại ở chốt cửa. Anh không thể mở ra. Rồi, giọng nói nặng nề, buốt giá như tẩm đầy nước, từng từ vang vọng.
“Tôi hối hận rồi… Lẽ ra, không nên sinh con. Lẽ ra… không nên sinh. Thà rằng ngày đó, mọi chuyện kết thúc sớm thì tốt hơn. Như thế, anh sẽ không bao giờ biết….”
“……”
“Nếu vậy, tôi đã có thể rời xa anh… một cách trọn vẹn. Nhưng mà… Seo Do Hyun, tôi ghét anh nhiều bao nhiêu thì tôi cũng…”
Go Yi Gyeol ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà, đôi môi run rẩy như muốn tiếp tục nhưng lại bất lực lắc đầu. “Không… không phải vậy.” giọng nói khẽ khàng như có thể tan biến trong không khí.
“Lẽ ra tôi phải biết ơn vì anh đã cho phép tôi giữ lại con và nuôi con. Tôi phải cảm ơn, thật lòng cảm ơn anh… nhưng tại sao, tại sao tôi cứ ghét anh? Tại sao… hức… hức… không, không được, không thể ghét anh được. Tôi không được ghét anh, Seo Do Hyun…”
Dưới làn nước, Go Yi Gyeol ôm lấy khuôn mặt mình, nước mắt hòa cùng dòng nước đang xối xả.
“Tại sao… tại sao tôi cứ mãi ghét anh?”
Seo Do Hyun siết chặt tay trên tay nắm cửa. Chỉ cần thêm một chút lực, cánh cửa sẽ mở ra, nhưng anh không thể. Cuối cùng, tất cả những gì anh có thể làm là gọi tên người kia, giọng khàn đặc.
“Go Yi Gyeol…”
***
Seo Do Hyun đưa Go Yi Gyeol đến bệnh viện tai mũi họng, nhưng tình trạng của cậu không thay đổi. Tỉnh táo được một chút, rồi lại rơi vào cơn mê muộn kéo dài. Cả tinh thần và trái tim của Go Yi Gyeol đang sụp đổ, nhưng bản thân cậu lại không nhận ra, cũng không quan tâm đến chính mình.
Thời gian của Go Yi Gyeol giờ đây chỉ xoay quanh hai điều: lúc được gặp con và lúc không. Cuối cùng, giờ thăm con mà cậu mong mỏi cũng đến.
Ba tuần đã trôi qua kể từ ngày nhập viện, đứa trẻ vẫn chưa có một cái tên chính thức. Trên lồng kính, chỉ có tên của hai người làm cha mẹ.
Go Yi Gyeol hối hận về lời nói: Thà rằng không sinh con. Dường như đứa trẻ biết cậu từng thốt ra những lời cay nghiệt ấy, hôm nay trông bé yếu ớt hơn bao giờ hết.
“Cậu đến rồi?”
“À… Chào cô.”
Y tá và Go Yi Gyeol chào hỏi nhau, sau đó cô đứng cạnh cậu trước lồng kính. Biểu cảm của cô thoáng chút nặng nề, như muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên, Go Yi Gyeol chẳng để ý, chỉ chăm chú nhìn đứa trẻ đang say ngủ bên trong.
“Thật ra…”
Y tá cảm thấy tiếc khi phải nói những điều này với Go Yi Gyeol, người luôn lo lắng và bất an mỗi khi đến thăm con.
“Không cần lo lắng quá, nhưng…”
“…Gì cơ?”
“Chúng tôi phát hiện một chút âm thanh bất thường từ tim của bé. Có lẽ bác sĩ đã trao đổi với người giám hộ, nhưng tôi nghĩ cậu cũng nên biết.”
“Âm thanh… bất thường? Ý cô là sao? Ý cô là…?”
Nhìn Go Yi Gyeol đã tái nhợt, y tá cố gắng hết sức để giải thích thật nhẹ nhàng.
“Khi chia tim ra thành các ngăn, có một vách ngăn ở giữa. Hiện tại, có một lỗ nhỏ trên vách đó khiến máu bị rò rỉ. Nghe thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng hầu hết các trường hợp sẽ tự lành khi bé lớn lên. Thực sự không có gì phải quá lo lắng.”
“Tim bé… có lỗ?”
Dù y tá đã trấn an, Go Yi Gyeol vẫn rơi vào trạng thái hoảng loạn. Một cái lỗ trên tim? Máu chảy qua đó? Làm sao mà đây không phải là chuyện lớn được? Cậu lập tức nghĩ rằng tất cả là lỗi của mình, lỗi do những suy nghĩ tồi tệ, lỗi vì đã nói ra những lời cay độc với Seo Do Hyun.
“Xin hãy bình tĩnh. Dựa trên siêu âm tim, nếu lỗ hổng nhỏ hơn 7mm, nó thường sẽ tự lành trong vòng 12 tháng đầu đời. Ngay cả khi không, kích thước của nó cũng sẽ giảm đi. Khả năng nó lớn hơn rất thấp, thực sự đấy.”
“Hức… Làm sao bây giờ…”
Đôi tay nhỏ bé run lên dữ dội. Bất chấp những lời trấn an, Go Yi Gyeol vẫn không thể ngừng khóc, nỗi sợ bao trùm cả tâm trí. Y tá đỡ cậu ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nơi Seo Do Hyun đang chờ.
Thấy trạng thái bất thường của Go Yi Gyeol, Seo Do Hyun lập tức tiến đến và hỏi y tá chuyện gì đã xảy ra.
“Chúng tôi giải thích về tiếng thổi ở tim bé, tức là dị tật thông liên nhĩ. Nhưng có vẻ cậu ấy bị sốc.”
“À…”
Seo Do Hyun nhíu mày. Buổi sáng, khi Go Yi Gyeol vẫn đang ngủ, anh đã nghe bác sĩ giải thích. Anh dự định sau khi bé xuất viện sẽ kiểm tra chi tiết và thông báo cho Go Yi Gyeol, nhưng không ngờ chuyện lại diễn ra sớm thế này.
“Bé… Bé có lỗ trên tim, hức… trên tim…”
Go Yi Gyeol loạng choạng bước đến, nắm lấy cổ áo của Seo Do Hyun. Mâu thuẫn cảm xúc tràn ngập, cậu vừa muốn tránh xa anh, vừa không có nơi nào khác để bám víu. Toàn thân run rẩy, khuôn mặt đẫm nước mắt, cậu nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
*Tiếng thổi ở tim: Đây là một thuật ngữ y khoa để chỉ những âm thanh bất thường phát ra từ tim, thường được phát hiện qua ống nghe y tế. Điều này có thể xảy ra do dòng máu chảy không bình thường trong tim.
*Dị tật thông liên nhĩ: Là một khuyết tật bẩm sinh ở tim, xảy ra khi có một lỗ nhỏ trên vách ngăn giữa hai tâm nhĩ (phần trên của tim). Lỗ này cho phép máu từ nhĩ trái chảy sang nhĩ phải, gây ra sự chênh lệch áp suất máu và âm thanh bất thường (tiếng thổi).
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.