Into The Thrill - Chương 127

“Nói mới nhớ, em quên mang mũ rồi. Em quên mất. Tại anh đột nhiên bảo đi du lịch làm em chẳng còn tâm trí nào cả. Ai mà ngờ được cái anh kiểm sát viên Hyun Woojin khô khan lại chuẩn bị một món quà bất ngờ như vậy chứ. Cái anh kiểm sát viên Hyun Woojin khô khan đó đã… hôn vào miệng em… cái kia của anh ấy… cứ… thở hổn hển rồi cứ thế này, há hốc miệng ra rồi cứ…”

“Mau che đi.”

Hae Won đeo bịt mắt xuống cằm như đeo khẩu trang, nhìn Woojin. Woojin kéo nó lên che cả mũi và miệng của Hae Won.

“Ở khách sạn thì đừng có bước chân ra ngoài đấy.”

“Bể bơi cũng không được đi sao?”

“Anh sẽ đổi sang khu biệt thự có hồ bơi riêng.”

“Vậy thì ở bể bơi…”

“…”

“Ở bể bơi chỉ có hai chúng ta … em chưa từng phạm tội biểu diễn dâm ô ở bể bơi bao giờ… Kiểm sát viên mà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện phạm tội thôi. Không được, phải bị phạt mới được.”

“Ngủ đi.”

Woojin dùng tay bịt miệng Hae Won, người đang lén lút kéo bịt mắt xuống khỏi mũi và miệng, lầm bầm gì đó rồi ép cậu dựa vào ghế.

∞ ∞ ∞

Woojin đến sân bay Incheon vào sáng thứ hai, mặc một chiếc áo khoác dày bên ngoài bộ đồ mùa hè rồi bước ra khỏi sảnh đến. Anh nhận lại chiếc xe từ nhân viên bãi đậu xe.

Anh bỏ hai chiếc vali vào cốp xe. Hae Won, người có làn da rám nắng vì ánh mặt trời gay gắt ở Bangkok dù chỉ trong một thời gian ngắn, đang đeo kính râm và nhìn chằm chằm vào đâu đó. Woojin quay đầu nhìn theo hướng Hae Won đang nhìn.

Màn hình tivi lớn ở sảnh đến của sân bay phản chiếu qua bức tường kính. Kim Jeong-geun mặc bộ vest màu xám tro, đứng cúi đầu trước làn ranh giới của viện kiểm sát. Ông  mang vẻ mặt cứng đờ, hứng chịu ánh đèn flash từ hàng trăm máy ảnh.

Hae Won nhìn Woojin.

“Kia không phải là giám đốc Kim Jeong-geun sao?”

“Mau lên xe đi.”

Sau khi Hae Won lên xe, Woojin lái xe rời khỏi sân bay. Anh chống khuỷu tay lên bảng điều khiển trung tâm, đưa tay ra, Hae Won im lặng nhìn bàn tay đó rồi nắm lấy.

Hae Won thích nắm tay. Hae Won thích làm “chuyện đó” ở bể bơi. Hae Won thích đồ ăn Thái. Hae Won thích giọng nói qua điện thoại của Hyun Woojin, và rất giỏi trong việc lén chụp ảnh anh. Thêm một vài dữ liệu về anh được tích lũy.

“Thật ra khi chia tay anh, em đã định đến Bangkok nhưng không đi được.”

“Sao vậy? Không phải đi giải tỏa tâm trạng à?”

“Không phải là em không muốn đi nên không đi, mà là… đừng nhắc đến nữa. Từ khi chia tay anh, em cứ gặp toàn chuyện xui xẻo như định luật Murphy ấy. Kể ra anh cũng không tin đâu. Lúc đó em thật sự muốn phát điên lên ấy. Chắc tại em gặp năm tuổi hạn.”

Hae Won lắc đầu nguầy nguậy, nói rằng mọi chuyện thật kinh khủng. Woojin siết chặt tay cậu.

“Vậy nên, nếu em nghe lời anh thì đã không có chuyện đó rồi. Bỏ kính râm ra xem nào.”

Hae Won bỏ kính râm xuống, treo lên cổ áo sơ mi cổ tròn. Hae Won ôm lấy mặt anh đang lái xe, hôn lên má phải anh.

“Cảm ơn anh. Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà em từng nhận được. Muốn đi nữa quá. Thật sự rất vui.”

“Chúc mừng sinh nhật em.”

Dù đã chúc mừng sinh nhật cậu một cách nồng nhiệt rồi, nhưng Woojin vẫn chúc mừng cậu thêm lần nữa. Năm sau anh muốn chúc mừng cậu nồng nhiệt hơn nữa. Anh muốn chúc mừng việc cậu đã trải qua tuổi 29 một cách an toàn. Họ đã không rời khỏi khu biệt thự hồ bơi riêng, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Anh cũng biết thêm một điều mới, đó là Hae Won trở nên táo bạo và chủ động hơn ở một nơi xa lạ.

“Mà, lúc nãy có phải là giám đốc Kim Jeong-geun không?”

“Anh không nhìn kỹ.”

“Anh không biết có chuyện gì sao? Anh thân với ông  mà.”

“Chẳng phải em bảo anh  như chó à?”

“…”

“Nên dạo này ông ta có gọi anh cũng không đến.”

“Không phải ý em là… không phải như vậy. Em chỉ nói bừa thôi.”

Chính vì câu nói đó mà hai người đã có một khoảng thời gian xa cách, mắt Hae Won rưng rưng, run rẩy. Cậu đã xúc phạm Woojin khi hỏi anh có phải là chó nhà ông  không, có phải anh đang bán thân để thâu tóm tập đoàn HanKyung không. Woojin xoa xoa tay cậu, nói không sao.

“Anh sẽ không thân với người mà trong mắt ai đó trông như chó nữa. Có lẽ trong mắt người khác anh cũng giống chó thật.”

“…”

Hae Won ủ rũ, cúi gằm mặt. Anh vốn định nói vậy để Hae Won không hỏi gì thêm về Kim Jeong-geun nữa, ai ngờ lại thành ra làm anh mất hứng.

“Không phải bộ phận của anh thụ lý mà là viện kiểm sát đặc biệt điều tra nên anh không biết gì cả.”

“Chắc là ông  đã làm gì sai đó. Chắc sẽ sớm ra thôi. Mấy hôm trước dì cũng gọi điện cho em đấy.”

“Dì?”

“Nữ ca sĩ soprano Seo Ok-hwa.”

“Đừng thân thiết với bà ấy . Anh thấy hơi khó chịu.”

“Em biết rồi, anh quản lý.”

Hae Won ngoan ngoãn gật đầu. Woojin thấy Hae Won ngoan ngoãn nghe lời như vậy thật đáng yêu, nên anh đã dừng xe, hôn lên môi cậu một nụ hôn dài.

Anh thả Hae Won xuống ở căn hộ của cậu. Sau khi tránh mặt Kim Jeong-geun và tranh thủ kỳ nghỉ bất ngờ để chúc mừng sinh nhật Hae Won, Woojin thay bộ vest rồi thẳng tiến đến viện kiểm sát trung ương.

Ngày mai sẽ có cuộc khám xét nhà của giám đốc Kim Jeong-geun của tập đoàn HanKyung. Văn phòng viện kiểm sát đặc biệt đã được dựng lên gần viện kiểm sát, đủ loại giấy tờ và đồ đạc đang được di chuyển.

Trên đường đến văn phòng của mình, Woojin nhìn thấy Kim Han-se và dừng bước. Kim Han-se cũng phát hiện ra anh và chậm rãi giảm tốc độ. Hai người đứng đối mặt nhau ở chiếu nghỉ cầu thang. Hầu hết những người làm việc tại viện kiểm sát trung ương đều biết rằng mối quan hệ giữa Kim Han-se và anh không được tốt đẹp cho lắm. Một điều tra viên nhìn thấy anh và Kim Han-se đã cố tình đi đường vòng cầu thang.

“Nghe nói anh vào viện kiểm sát đặc biệt rồi à.”

Woojin nói với vẻ mặt tươi cười.

“Thì là như vậy đấy.”

Kim Han-se hờ hững đáp lại, không biết rằng đó là do anh làm.

“Xem ra cậu sẽ đến viện kiểm sát tối cao trước tôi rồi.”

“Một thằng chỉ biết điều tra như thằng ngốc như tôi thì làm sao bằng một đứa giỏi chính trị như cậu cần cho Viện Kiểm sát Tối cao chứ. Tôi chẳng mong chờ gì đâu. Với lại, ở đây thoải mái hơn.”

“Điều tra cho ra lẽ đi. Đừng bỏ sót cái gì.”

“……Hôm nay tôi nghe được chuyện lạ.”

Kim Hanse tiến một bước đến ngay trước mặt Woojin. Hai tay đút túi quần, Woojin nghiêng đầu nhìn hắn  đang tiến đến gần. Kim Hanse ghé sát tai Woojin, sợ có người nghe thấy, và nói:

“Nghe nói cậu từng đính hôn với con gái của chủ tịch Kim Jeonggeun?”

“……”

“Nhưng cô ta  chết rồi?”

“……”

“Cậu đang làm cái trò gì vậy? Cái cậu thực sự muốn là gì?”

“Kim Hanse, không phải chỉ có mình cậu là kiểm sát viên đâu. Tôi cũng là kiểm sát viên.”

“Cậu không phải kiểm sát viên. Hyun Woojin cậu là đồ cặn bã.”

“Tôi cũng muốn thế giới thay đổi hơn bất kỳ ai. Dù cách thức khác nhau, nhưng mục tiêu của tôi và cậu là giống nhau.”

Nghe Woojin nói, Kim Hanse khựng lại. Hắn  trừng mắt nhìn Woojin với vẻ mặt không thể tin được. Rồi hắn  nhếch mép cười khẩy đầy chế giễu.

“Này, đừng có xạo. Chẳng buồn cười tí nào.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo