Khi nhân viên đang dọn dẹp những chiếc đĩa bẩn ở quầy buffet trong phòng chờ đi ngang qua, Hae Won đã dừng anh lại.
“Xin lỗi.”
“Quý khách có cần gì không ạ?”
“Không phải vậy. Không phải là vậy đâu. Tôi có khoảng một trăm nghìn người theo dõi trên Instagram đó.”
“Dạ?”
Woo Jin và nhân viên đồng thời nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ như thể đang hỏi cậu đang nói cái gì vậy.
“Anh thật là. Anh không hiểu em đang nói gì sao? Vì mặt em được nhiều người biết đến nên em hơi ngại khi ở những nơi công cộng như thế này. Không có không gian riêng tư nào được đảm bảo sao? Quản lý Hyun, nói gì đi chứ.”
Hae Won lấy khuỷu tay huých mạnh vào sườn Woo Jin.
Cái quái gì đây chứ…….
Woo Jin bất đắc dĩ nhìn anh ta như thể nói rằng chuyện là như vậy đó, hãy hiểu cho cậu , nhân viên giật mình và nhìn xung quanh.
“Vậy quý khách có muốn đợi ở không gian VIP riêng không ạ?”
“Nếu anh giúp em thì tốt quá. Quản lý, đi thôi.”
Hae Won đã đạt được những gì mình muốn, đứng dậy và hất tay ra hiệu cho Woo Jin một cách ngạo mạn. Anh ra hiệu cho cậu kéo vali của cậu rồi đi theo nhân viên phòng chờ trước. Woo Jin kéo vali đi theo cậu .
Nhân viên đã dẫn họ đến một không gian nhỏ có ghế sofa, bàn và màn hình hiển thị thời gian biểu treo trên tường, mở cửa phòng VIP và nói.
“Tôi mang đồ uống cho quý khách nhé ạ?”
“Cho tôi bánh sừng bò, bơ và mứt, còn đồ uống thì cho tôi một ly latte đá. Quản lý Hyun thì sao?”
“……Tôi không cần.”
“Quản lý của chúng tôi bảo là không cần.”
Nhân viên gật đầu rồi quay đi. Woo Jin và Hae Won đi vào trong. Hae Won ngồi phịch xuống ghế sofa và thở dài.
“A, đi du lịch với kiểm sát viên mệt mỏi quá đi. Mặt em nổi quá. Có vẻ như quá dễ bị chú ý rồi.”
Đó không phải là chứng tự luyến tự mê mẩn vẻ đẹp của mình, mà là cái giọng điệu như thể cậu đã mệt chết đi được vì phải che chắn cho Woo Jin đang là công chức. Woo Jin cạn lời, im lặng nhìn Hae Won rồi ngồi xuống ghế sofa và mở lại tờ báo đang đọc.
“Chúng ta đừng ra ngoài khách sạn nhé.”
“Tùy em thôi.”
“Để bảo vệ anh kiểm sát viên đang là công chức thì không còn cách nào khác mà. Em phải chịu thôi. Anh đừng lo lắng gì hết. Em sẽ tự lo liệu. Anh cứ tin em.”
Anh định nói rằng những hành động đó càng khiến anh dễ bị chú ý hơn, nhưng anh đã kìm lại và chỉ đọc báo.
Anh kiểm tra quan điểm của giới truyền thông và dư luận về cuộc điều tra đặc biệt lần này. Mọi thứ đều suôn sẻ. Mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch. Người cứ hành động ngoài kế hoạch và ý định của anh , làm những việc không lường trước được không phải là Kim Jung Geun mà là Hae Won đang ngồi bên cạnh anh .
Sau khi đợi khoảng một tiếng trong phòng chờ, việc lên máy bay bắt đầu. Để Woo Jin không bị chú ý, Hae Won đã cố tình hành động để mình bị chú ý. Cậu bận rộn bắt chước một người nổi tiếng vô danh mắc bệnh ngôi sao.
Khi có ai đó nhìn, cậu lại tìm quản lý, giật lấy tờ báo mà Woo Jin đang cầm trên tay che mặt và hành động gây khó chịu như thể mệt mỏi và khó chịu với sự chú ý của công chúng, và thực tế là một vài người đã liếc nhìn Hae Won với vẻ mặt khó chịu và lầm bầm.
Ngay cả khi ngồi trên ghế máy bay, cậu cũng làm ầm ĩ. Cậu ra hiệu cho tiếp viên hàng không đang mang nước trái cây chào mừng và khăn ướt đến lại gần như thể đang đưa ra một chỉ thị bí mật nào đó và thì thầm khi cô cúi đầu lịch sự.
“Xin lỗi. Tôi hơi khó chịu vì mọi người cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Vì tôi là người của công chúng được nhiều người biết đến mà. Chỗ này có che chắn riêng tư được không ạ?”
“Dạ?”
“Tôi có hơn một trăm nghìn người theo dõi trên Instagram đó.”
“……Vậy ạ?”
“Vậy chẳng lẽ tôi không khó chịu sao? Có vẻ như cô không dùng Instagram nhỉ? Ở đây có nhiều người như vậy, mà có hơn một trăm nghìn người theo dõi thì mệt mỏi lắm đó. Nhiều người đến bắt chuyện và tỏ vẻ quen biết lắm, rồi còn có nhiều người chụp ảnh lén nữa. Với lại cái quyền chân dung này, cái đó quan trọng lắm đó?”
Một nửa trong số mười hai ghế hạng nhất còn trống. Không có ai chú ý đến Woo Jin và Hae Won cả. Hơn nữa, một nửa trong số đó là người nước ngoài.
“Quản lý nói gì đi chứ.”
Hae Won lại dùng khuỷu tay huých vào sườn Woo Jin với vẻ khó chịu như thể hỏi sao lại không ai hiểu cậu vậy. Cậu đang rất nỗ lực bảo vệ Woo Jin khỏi bị lộ chuyện kiểm sát viên đi du lịch với trai nên Woo Jin không hài lòng với tình huống này.
“Cậu ta bảo là cậu ta khó chịu nên nếu có thể làm gì thì cứ làm đi.”
Trước lời nói của Woo Jin, nữ tiếp viên dạ một tiếng rồi im lặng suy nghĩ.
“Chúng tôi e rằng không thể kéo rèm được ạ.”
“Vậy có thể che bằng giấy báo gì đó được không ạ?”
Hae Won xen vào và hỏi khi nữ tiếp viên đang nói với Woo Jin, người là quản lý của cậu .
“Nếu quý khách không thoải mái thì chúng tôi có thể chuyển quý khách lên hàng ghế đầu được không ạ? Nhà vệ sinh ở phía sau nên hành khách sẽ không đi lại ở khu vực đó ạ.”
“Vậy hả? Quản lý, thế nào? Làm vậy được không?”
Hàng ghế đầu của hạng nhất còn trống. Woo Jin thấy phiền phức nhưng vẫn chuyển chỗ để chiều theo Hae Won. Hae Won chỉ cởi kính râm ra và thở phào nhẹ nhõm sau khi đã chuyển chỗ ngồi. Woo Jin cũng tháo kính râm ra và treo lên áo.
“Vì em đã làm trò lố rồi nên chắc mọi người chỉ lo chửi em thôi chứ không ai nhớ đến anh đâu. Em phải làm trò lố hơn nữa mới được. Em phải đánh lạc hướng sự chú ý bằng mặt em thôi.”
Hae Won gọi tiếp viên hàng không đến đòi cái này, đòi cái kia làm phiền cô. Trong khi đó, cậu còn mắng nhiếc và trách cứ Woo Jin đang ngồi im một chỗ là một quản lý vô dụng và một mình cậu đã làm loạn cả lên.
Woo Jin chỉ im lặng quan sát cậu . Sau khi máy bay cất cánh và ăn xong bữa ăn, Hae Won mới nhanh chóng nhìn xung quanh xem có ai đang nhìn cậu không rồi ngồi ngay ngắn vào chỗ.
“A, mệt quá đi. Rốt cuộc anh định đọc bao nhiêu tờ báo nữa vậy?”
“Anh đọc xong hết rồi.”
Sau khi kiểm tra tất cả các tờ báo buổi sáng do các tòa soạn phát hành, Woo Jin dựa lưng vào ghế. Anh định chợp mắt đến khi đến nơi thì bàn tay của Hae Won khẽ nắm lấy mu bàn tay của Woo Jin.
Woojin mở mắt. Hae Won lén lút nắm lấy tay anh, vuốt ve, rồi lại nhìn quanh xem có ai để ý không. Chẳng ai quan tâm cả, nhưng cái dáng vẻ tự mình cảnh giác xung quanh cứ như chồn meerkat ấy. Woojin nhìn Hae Won đang ra sức làm trò, bật cười thành tiếng. Trong lúc đó, tay cậu vẫn ra sức xoa bóp tay anh. Woojin nắm lấy bàn tay đó, kéo xuống hạ bộ mình. Hae Won giật mình, quay sang nhìn anh.
“Không ai nhìn đâu. Đừng lo.”
“Người làm công chức mà táo bạo thật.”
“Đi du lịch với em một chuyến đâu đến nỗi anh mất chức đâu, đừng làm quá.”
“…Vậy à?”
“Ngồi thoải mái đi.”
Hae Won xoay người về phía Woojin, dựa vào ghế. Rồi lại lén lút đặt tay lên hạ bộ của cậu, nghịch ngợm. Bất ngờ thay, “chỗ đó” của Woojin trở nên lớn hơn. Tiếng thở của Hae Won khẽ rụt lại.
“Chỗ đó” lệch sang trái, dựng đứng hình dáng, khiến chiếc quần trên đùi anh nhô lên như thể nhét một chiếc ô gấp làm đôi vào vậy. Hae Won nhìn thứ đó của anh, dùng tay vẽ theo đường nét. Hình dáng quy đầu hiện lên rõ mồn một trên lớp vải.
Khi ngón tay cậu di chuyển dọc theo phần đó, đùi Woojin giật nảy lên.
“Ư…”
Hơi thở của anh cũng trở nên hỗn loạn. Tay Hae Won lén lút chạm vào, vuốt ve anh, Woojin cũng vươn tay, khẽ vuốt má Hae Won, chạm vào môi anh. Đúng lúc đó…
“Lát nữa tắt đèn rồi thì dùng miệng… anh quản lý nghĩ sao?”
Một bóng đen bất ngờ phủ xuống, Hae Won hoảng hồn rút tay khỏi hạ bộ của anh, nhanh chóng giở tờ báo Woojin đang đọc che lên trên.
“Không, rõ ràng tôi đã nói là tôi ở đây mà, anh quản lý đến cái đó cũng không thấy sao?”
Hae Won hậm hực trách Woojin. Woojin quay lại nhìn cái bóng đen vừa xuất hiện. Một tiếp viên hàng không tươi cười tiến đến, đặt một gói snack đậu phộng lên bàn của Hae Won.
“Đây là đậu phộng phục vụ ạ. Anh muốn bóc vỏ hay để nguyên ạ?”
“À, tôi không ăn đậu phộng.”
“Vậy tôi mang thứ khác đến cho anh nhé?”
“Làm ơn kéo rèm lại giùm tôi. Thật là bất tiện quá. Đột nhiên cứ có cái gì đó thình lình xuất hiện làm người giật cả mình. Haizz, giật cả mình.”
Dù Hae Won nói với vẻ bất mãn, nhưng nữ tiếp viên hàng không vẫn không giấu được ánh mắt thiện cảm, mỉm cười.
“Tôi sẽ cẩn thận để không làm phiền hai anh. Anh còn cần gì nữa không ạ?”
“Phục vụ quá mức như vậy tôi thấy bất tiện đấy. Làm ơn cứ coi như không có tôi đi. Làm ơn đấy. Chắc là vì số lượng người theo dõi trên Instagram của tôi không nhiều nên mọi người không hiểu được tình cảnh khó xử của tôi đâu.”
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh, thưa quý khách. Tôi sẽ nhắc nhở các tiếp viên khác cẩn thận hơn. Nếu anh cần gì, xin vui lòng nhấn nút gọi tiếp viên.”
“Vâng vâng, tôi biết rồi. Làm ơn đi đi ạ.”
Hae Won xua tay như đuổi đàn chim đang đậu xuống ruộng lúa mà cậu yêu quý, nữ tiếp viên mỉm cười quay đi. Hae Won hé mắt nhìn xung quanh, dò xét động tĩnh, rồi ngồi xuống, thở một hơi dài.
“Hù, hú hồn hú vía. Anh có biết là em suýt mất việc không hả? Làm công chức mệt thật đấy. Chúng ta suýt nữa thì bị bắt vì tội biểu diễn dâm ô rồi đấy. Em nghe nói có điều khoản duy trì phẩm hạnh công chức gì đó mà. Đúng không?”
Woojin bỏ tờ báo đang che hạ bộ mình xuống.
“Đeo cái bịt mắt vào mà che mặt đi.”
“Hả?”
Woojin chỉ vào chiếc bịt mắt được chuẩn bị sẵn trên mỗi ghế. Anh cứ tưởng chỉ có đàn ông mới thích khuôn mặt này, ai ngờ phụ nữ cũng phát cuồng. Rõ ràng không phải chỉ có mỗi anh thấy cậu đáng yêu. Hae Won sở hữu một khuôn mặt khiến người khác mệt mỏi mỗi khi đưa cậu ra ngoài.
Hae Won thử che bịt mắt lên đủ chỗ trên mặt, vì nó chỉ che được đến cằm, rồi nói:
“Cái này làm sao mà che được mặt chứ. Với cả, em phải dùng khuôn mặt này để thu hút sự chú ý thì mới có thể ngăn chặn tối đa việc anh bị lộ chứ.”
“Đừng làm mấy chuyện đó nữa, che mặt đi. Đội mũ vào đi.”