Anh cảm thấy không thoải mái vì những câu hỏi mơ hồ này có vẻ như đang thử thách anh, và anh không muốn trả lời, nhưng anh không muốn bị coi là bất thường trước mặt mẹ anh, người đang nhìn chằm chằm vào anh.
Nếu anh có thể lừa dối mẹ anh, anh có thể lừa dối bất kỳ ai.
Woo-jin suy nghĩ kỹ rồi mở lời.
“Con đã có rất nhiều kế hoạch bị rối tung vì Hae-won, nhưng con lại không muốn sắp xếp lại chúng.”
“…….”
“Đó không phải là cách mà con theo đuổi. Điều rõ ràng là Hae-won đang cản trở công việc của con. Nhưng con lại không ghét điều đó.”
“……Ừ. Mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ ghé qua căn hộ và dọn dẹp tất cả những thứ cần dọn dẹp.”
“Con đang xây dựng nó, vậy nên mẹ hãy đến đó và kiểm tra giúp con ạ.”
Ngoại trừ việc giải quyết ham muốn tình dục, không có gì có lợi cho anh, nhưng Woo-jin không thể sắp xếp lại Hae-won, và anh không muốn sắp xếp lại cậu.
Đây có lẽ là lĩnh vực phi lý mà ai đó đã khẳng định như vậy và cố gắng bắt anh phải hiểu, nhưng anh không bao giờ chấp nhận.
“Con thích Hae-won ở điểm nào? Lần trước mẹ thấy nó có tài năng chơi violin. Dáng vẻ biểu diễn rất ấn tượng.”
Mẹ anh hỏi một cách bình thường về người yêu của con trai mình. Woo-jin nghĩ ra một câu trả lời mà mẹ anh sẽ hài lòng.
Mơ hồ và không rõ ràng. Họ thích những thứ mơ hồ và không rõ ràng.
“Khó diễn tả bằng lời ạ.”
“…….”
Mẹ gật đầu, nghẹn ngào xúc động.
Dù là nam hay nữ, Woo Jin đã thích một ai đó.
Với bà, người luôn bám víu một cách cay nghiệt vào sự bình thường của Woo Jin, đây là một sự thay đổi đáng mừng và đầy khích lệ đến mức tay bà run rẩy.
Woo Jin xác nhận phản ứng của mẹ rồi tiếp tục ăn.
Anh rời khỏi nhà chính và lên xe trong khi mẹ tiễn. Woo Jin quay đầu xe, hạ cửa kính và ngước nhìn mẹ.
“Lái xe cẩn thận nhé.”
“Mẹ vào nhà đi.”
“Nhớ gửi lời hỏi thăm Hae Won.”
“Vâng ạ.”
Ánh mắt vô hồn của anh nhìn bà một lần. Rồi cửa kính xe đóng lại. Xe của Woo Jin rời khỏi gara mở mà không hề do dự.
Woo Jin mở khóa cửa xe và bước vào.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Hae Won đang thưởng thức một đĩa DVD live. Cậu ngồi thoải mái trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn bản nhạc cổ điển nghe như một thứ âm thanh đơn điệu, thậm chí không nhận ra Woo Jin đã về.
Trong màn hình, một nhạc trưởng già đang vung tay nhiệt tình, dẫn dắt dàn nhạc đến một nơi nào đó. Có lẽ là một thế giới mà Woo Jin sẽ không bao giờ hiểu được.
Anh tự hỏi điều gì đã khiến Hae Won ngơ ngác đến vậy. Anh muốn biết hơn nữa vì có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được điều đó trong suốt cuộc đời mình.
Như thể đang chìm trong nước, Hae Won đắm mình trong âm nhạc, và anh lặng lẽ quan sát Hae Won mà không gây ra tiếng động nào.
Hae Won nhận thấy bóng đổ lên người mình và ngước mắt lên. Woo Jin đưa tay nắm lấy má Hae Won, cúi xuống và chạm môi cậu. Anh giữ chặt gáy Hae Won.
Hai người ngã xuống ghế sofa. Có lẽ Hae Won vừa đánh răng, trong miệng cậu có hương vị trái cây tươi mát.
Cái cảm giác mà anh không thể diễn tả bằng lời với mẹ lại ùa về.
Khi môi anh chạm vào môi Hae Won, khi anh cuốn lấy cái lưỡi ướt át đó và mút đến tận gốc, khi môi Hae Won, người đã cởi khóa quần anh và táo bạo đưa tay vào trong, cong lên và chạm vào nhau một cách kỳ lạ, cái cảm giác đó thật khó diễn tả.
Nếu có thể, anh muốn làm chuyện này đến giới hạn mà thể lực cho phép.
Không đáng để tốn công sức và thời gian đến vậy, nhưng chỉ vì một nụ hôn mà ý thức trở nên mơ hồ, anh muốn bằng mọi cách tăng diện tích tiếp xúc, muốn cảm nhận thêm một chút, có thể là nhiều hơn, càng nhiều càng tốt, da thịt, nhiệt độ và mùi hương của người khác.
Đó là một hành động dễ chịu.
Trước đây, anh tiếp xúc với người khác để giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng bây giờ anh trở nên ám ảnh với tình dục chỉ vì bản thân hành động đó.
Anh cởi áo sơ mi của Hae Won qua đầu. Mái tóc nâu rối bù.
Bờ vai thẳng tắp, xương quai xanh sâu hút, bộ ngực phẳng lì, phía trên là nhũ hoa màu hồng nhạt, cảm giác hưng phấn dâng trào khiến chiếc quần lót bên trong quần trở nên chật chội.
Hae Won giật cà vạt của Woo Jin xuống, cởi cúc áo sơ mi của anh và nhìn vào mắt anh.
Anh vuốt ve đôi mắt búp bê, hàng mi dài, đôi môi đỏ mọng và những đường nét thanh tú trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay to lớn của mình.
Sau khi cởi hết cúc áo sơ mi của Woo Jin, Hae Won cởi áo sơ mi qua vai anh. Tay áo vướng vào cánh tay. Khi Woo Jin giơ một cánh tay lên, cậu cởi bên đó, và khi anh cử động cánh tay còn lại, cậu cũng cởi nốt.
Hae Won túm lấy quần và đồ lót của anh ta và kéo mạnh xuống. Để lộ một nửa phần dưới của Hae Won, Woo Jin vội vàng cởi quần và đồ lót của mình.
Để lộ một nửa thân dưới của nhau, Woo Jin nằm lên người Hae Won và chà xát dương vật vào.
Mắt Hae Won nhắm nghiền. Cậu đắm chìm trong một thế giới xa xăm, giống như khi nghe đĩa live và một mình chìm đắm trong cái thế giới mà Woo Jin không thể hiểu được.
Anh chà xát dương vật đang cương cứng của mình vào da Hae Won. Khi anh cử động hông, tiếng da ghế sofa nhăn nhúm lại.
Ngăn cản bàn tay đang cố gắng kéo quần và đồ lót xuống một cách thô bạo, Hae Won ôm lấy lưng anh.
“Đừng đưa vào. Haa, cứ làm thế này thôi. Em thích thế này.”
“… Anh muốn đưa vào.”
“Đừng mà. Cứ thế này thôi. Cứ…, a.”
Hae Won di chuyển hông bên dưới Woo Jin để điều chỉnh tư thế cho khớp với nhau. Diện tích tiếp xúc tăng lên và góc độ khớp nối sâu hơn. Woo Jin thở dồn dập, ngực anh nhấp nhô như sóng vỗ khi anh nín thở và cọ xát bên dưới.
Nhắm mắt lại, Hae Won tìm kiếm đôi môi anh. Đôi môi liếm cằm và má chạm vào môi Woo Jin.
Đôi môi đang mím chặt của anh mở ra, hơi thở nóng hổi tuôn trào. Hae Won hít trọn làn hơi nóng đó. Cậu nắm lấy gáy anh và cắn môi anh.
Nhiệt độ tăng vọt. Thể xác và cảm xúc cùng nhau dâng trào như âm thanh của dàn nhạc giao hưởng đạt đến cao trào.
Cái lưỡi đỏ rực khiêu gợi mò mẫm răng anh, quấy đảo bên trong, di chuyển gấp gáp như một chú chim non đòi ăn.
Woo Jin vặn đầu. Anh ấn mạnh xuống dưới như thể đang thâm nhập. Tiếng rên rỉ và tiếng thở dài đồng thời bật ra từ cái miệng bị anh nuốt chửng. Hae Won mò mẫm và nắm lấy hai bả vai nhô ra của Woo Jin mỗi khi anh thay đổi tư thế. Các ngón tay siết chặt.
Woo Jin và Hae Won điên cuồng cọ xát và xoa bóp những điểm yếu của nhau. Lưng Woo Jin cong lên và giật giật. Bàn tay nóng rực của Hae Won tuyệt vọng nắm chặt lưng và hông anh.
Chỉ thế này thì khó mà đạt được khoái cảm.
Woo Jin thả lỏng cánh tay đang chống đỡ và nằm hẳn lên người Hae Won. Anh dồn hết trọng lượng lên người cậu, dùng tay kéo hạ thân xuống và nắm lấy hai cục thịt đang cương cứng.
“A! Anh…!”
“Đau à?”
“Không, ư ư, đừng xoa mạnh quá. Em sắp ra mất.”
Má Hae Won chạm vào anh nóng bừng như sắp nổ tung. Khi tiếng thì thầm sắp xuất tinh lọt vào tai, máu dồn xuống hạ vị của Woo Jin một cách nhanh chóng.
Anh di chuyển tay nhanh hơn. Cơ thể Hae Won, người thở hổn hển và nâng cao hạ thấp giọng nói, run rẩy. Tiếng rên rỉ như khóc thút thít lọt ra từ đôi môi chạm vào tai anh.
“Anh, anh Woo Jin…, a, a, anh ơi, từ từ thôi. Đau, từ từ, anh ơi, từ từ thôi.”
Cảm thấy như sắp nổ tung, Hae Won vội vàng cựa quậy cố gắng ngăn cản tay anh. Woo Jin cau mày. Anh nghiến chặt răng đến mức hàm giật giật.
“Anh, em…, a, a…!”
“Keeut…!”
Không thể chịu đựng được nữa, cậu nhăn mặt và xuất tinh. Phần dưới lưng rung lên khi cậu phun trào.
Cậu thở ra tất cả những hơi thở mà cậu đã cố gắng kìm nén.
“Haa, haa….”
Haewon hoàn toàn mất hết sức lực trên người wojin. Cậu hé mở đôi mắt đục ngầu và Hae Won nhìn lên trần nhà một cách trống rỗng, run rẩy tứ chi trong khi bị anh đè lên. Sau một hồi lấy lại hơi thở, nhịp tim đập dữ dội dần chậm lại.
Woo Jin từ từ ngồi dậy. Anh chạm mắt Hae Won. Đôi mắt ướt át ngước nhìn anh. Anh ôm lấy lưng Hae Won và đỡ cậu dậy. Khi anh đặt cậu lên đùi mình, đôi mắt đang ngước nhìn anh lại nhìn xuống một cách vô vọng và ôm lấy má Woo Jin.
“Haa…, a……. ra mất rồi.”
“Ừ.”
“Lâu lắm rồi chúng ta mới cùng nhau đạt cực khoái nhỉ? Đúng không?”
Hai má của Hae Won ửng đỏ. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó. Hae Won vuốt tóc Woo Jin đang rối bù, chạm vào má anh và áp sát hạ thân vào anh.
“Ông cố nội ơi. Em thích lắm.”
“…… Em có biết những lời đó không phù hợp đến mức nào không?”
“Chời ơi,… Những lời đó khiến anh hưng phấn à?”
“Đừng trêu người lớn.”
“Em cũng ba mươi rồi. Ơ? Nghĩ lại thì người lớn……, ba mươi……. Có vẻ như qua ba mươi là thành người lớn thật nhỉ? Đúng không?”
Cậu không biết việc Hae Won đã ba mươi tuổi, đã vượt qua tuổi hai mươi chín một cách an toàn, khiến anh nhẹ nhõm đến mức nào.
Mọi thứ đều lý tưởng.
Bắt đầu từ việc loại bỏ từng mục trong danh sách, công việc cũng ổn định, và Hae Won cũng an toàn bước sang tuổi ba mươi như anh mong muốn.
Anh tự hỏi liệu anh có đang được đền đáp cho tất cả những nỗ lực của mình cho đến nay hay không.
Hae Won đang ngồi trên đùi anh, thậm chí cả dáng vẻ của Hae Won nữa.
Không chỉ là xinh đẹp, không chỉ đơn giản là ngoại hình vừa mắt mà là ánh mắt, biểu cảm và cử chỉ của Hae Won khi nhìn Woo Jin.
Woo Jin vốn có nhu cầu được công nhận và ham muốn kiểm soát người khác đặc biệt mạnh mẽ, nhưng cái cảm giác được yêu thương bởi Hae Won, nơi hai điều đó đồng thời được đáp ứng, là một khái niệm hoàn toàn khác.
Hae Won ôm lấy cổ anh và tựa má lên vai anh.
Họ sờ soạng hạ thân của nhau và cọ xát cái cảm giác yếu ớt còn sót lại đang làm nóng cơ thể trong một thời gian dài như một giấc mơ.