Into The Thrill - Chương 143 - H+

“Chúng ta đi tắm cùng nhau nhé?”

Hae Won, người đang uể oải như mất hết sức lực, khó khăn gật đầu.

Họ đứng dậy khỏi cơ thể đẫm mồ hôi và bước vào phòng tắm. Họ cởi quần áo bên ngoài và Hae Won và Woo Jin đứng đối diện nhau dưới vòi sen trong trạng thái khỏa thân.

Woo Jin mở vòi nước. Nước ấm dội xuống vai họ, những người đang đứng chồng lên nhau.

Chậm rãi chớp mắt, Hae Won dụi má vào ngực Woo Jin.

Để Hae Won như vậy, anh bóp xà phòng lỏng lên bông tắm và tạo bọt. Anh từ từ kéo bông tắm xuống từ gáy Hae Won, người đang tựa má vào ngực anh. Woo Jin cảm thấy có gì đó thiếu sót.

“Ước gì có bồn tắm.”

“… Ừm?”

Hae Won ngước mắt lên trước lời độc thoại của Woo Jin.

“Phòng tắm chật quá.”

“Vì chật nên chúng ta mới dính chặt lấy nhau thế này.”

“Bất tiện.”

“Anh sẽ làm em bất tiện hơn.”

Tay Hae Won nắm lấy dương vật Woo Jin. Dương vật đã xìu xuống sau khi xuất tinh lại cứng lên và dựng đứng chỉ sau một vài lần sờ soạng.

Bàn tay Woo Jin đầy bọt xà phòng trượt xuống lưng Hae Won và mò mẫm giữa hai mông cậu. Hae Won chần chừ, vì vậy anh nắm chặt một bên mông cậu và kéo sát vào. Hạ thân ướt át va chạm vào nhau.

“Có nghĩa là buổi sáng vẫn chưa đủ à?”

“Em cứ muốn chạm vào anh thôi. Hãy tách nó ra và cho em.”

“Em thích chim đàn ông, hay là.”

“Trong số hai mươi mốt con chim thì anh là nhất.” -))))

“… Hae Won à.”

“Em xin lỗi.”

“Haa.”

Thở dài từ sâu trong bụng, Woo Jin vuốt ngược mái tóc ướt của mình. Nước từ vòi sen vỡ tan trên vai Hae Won.

Hae Won, đang cầm dương vật của Woo Jin, thận trọng nhìn anh.

“Đây là cảm giác tức giận sao?”

“Bây giờ anh mới biết à? Anh tức giận lắm à?”

“Khá nhiều.”

Woo Jin học được những từ ngữ kỳ lạ ở đâu đó và sử dụng chúng vào đúng thời điểm, biểu cảm của anh trở nên dữ tợn một cách kỳ lạ.

Anh biết rõ rằng Hae Won cố tình làm như vậy để kích thích anh, nhưng Woo Jin vẫn nổi giận một cách đáng ngạc nhiên mỗi khi điều đó xảy ra.

Anh cảm thấy tồi tệ khi anh chỉ là ngón tay cái, nhưng cái ý nghĩ rằng có rất nhiều người đàn ông đã chạm vào Hae Won là điều khó kiềm chế.

Anh không thể chịu đựng được việc khuôn mặt này, cơ thể này, Moon Hae Won này đã được ai đó ôm ấp chứ không phải anh.

Điều khiến anh khó chịu hơn cả sự bất an không thể chịu đựng được là hành động trẻ con của cậu, người phải giải tỏa cái cảm giác bẩn thỉu đó một cách vội vàng và hấp tấp.

Anh chưa bao giờ làm điều gì phi lý, nhưng mỗi khi bị kích thích bởi Hae Won, anh lại có một thôi thúc phi lý và anh phải giải tỏa nó bằng mọi cách mới thỏa mãn.

Anh nắm lấy cánh tay Hae Won và thô bạo xoay người cậu lại.

Ngực Hae Won chạm vào kính mờ, nơi hơi nước bốc lên. Woo Jin xòe hai ngón tay và đẩy thẳng vào bên trong giữa hai mông đang trơn trượt vì bọt xà phòng.

“Uuw…!”

Mông nuốt ngón tay anh run lên.

Woo Jin cố tình di chuyển hai ngón tay anh đã nhét vào một cách thô bạo. Anh khuấy đảo bức tường bên trong đang siết chặt. Lưng Hae Won cong lại như thể bị vặn xoắn.

Woo Jin đứng sát vào người Hae Won như thể đang đè cậu xuống. Anh nhìn xuống Hae Won, người đang thở dốc, tựa trán vào buồng tắm. Hàng mi ướt át của cậu run rẩy yếu ớt như cánh chuồn chuồn.

Ánh mắt vô cảm như thể cảm xúc đã bị tách rời khóa chặt vào Hae Won, người đang phát sốt và không biết phải làm gì. Đầu gối loạng choạng mỗi khi anh nhấn vào điểm khoái cảm.

“A, a…, anh, em lại, em sắp ra mất. A, a ư ư….”

Anh rút những ngón tay đang khuấy đảo bên trong ra và đưa dương vật đang cương cứng vào.

Để cậu không nghĩ được gì, để không nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài anh, Woo Jin vội vã nhấc hông lên.

“Em sai rồi. Hức, em sai rồi. Em sẽ không làm thế nữa. Sẽ không bao giờ, ư , ư!”

“Đau à? Hae Won à. Đau à?”

“A ư, ư, a ư! Đau, đau…, a, a!”

“Vì em không nghe lời, haa, vì em không nghe lời. Đúng không? Hãy khắc nó lên cơ thể em.”

“Hức, a ư, a, anh, anh xin anh…, xin anh, hức, sâu quá, á!”

Dương vật đâm sâu vào trong với một tiếng “phịch” và đẩy các cơ quan nội tạng trong bụng ra ngoài.

Woo Jin nắm lấy tóc Hae Won. Những giọt mồ hôi của anh đang rơi xuống lưng cậu, người đang giãy giụa dưới Woo Jin, lưng anh di chuyển dữ dội trên giường.

Tóc bị túm chặt đến mức da đầu căng ra. Đầu Hae Won ngẩng lên. Nước mắt chảy xuống má, qua cằm và dọc theo cổ.

Woo Jin lè lưỡi dài và liếm từ cổ ướt đẫm của Hae Won lên cằm và má. Có vị mặn và ngọt trên má.

“Nếu em không khắc nó vào đầu, ư, anh sẽ cấy nó vào não em. Ha!”

“Đừng mà, đừng, đừng…!”

Cơ thể Hae Won, người lắc đầu và hét lên rằng cậu không muốn, đột nhiên sụp đổ như thể đã tắt nguồn. Để lộ phần dưới của cậu, người đã ngã xuống giường như ngất đi, Woo Jin tiếp tục hành động thô bạo như một con thú.

Anh ôm lấy eo Hae Won và xuất tinh. Anh không ngừng di chuyển ngay cả khi đang phun trào. Anh đổ tinh dịch vào bên trong chật hẹp và nhấc thân trên ướt đẫm mồ hôi lên trong khi vẫn đưa vào.

“Haa, haa….”

Anh vuốt ngược mái tóc rối bù bằng tay. Anh rút dương vật đang đâm sâu vào bên trong ra.

Chất nhầy dai chảy ra từ lỗ huyệt. Anh xòe mông Hae Won ra. Anh xoa lỗ huyệt đỏ ửng bằng ngón tay cái. Mỗi khi lỗ huyệt mở ra, chất lỏng đục ngầu lại trào ra và cái chất cặn bã đã khiến anh khó chịu, mặc dù là một phương pháp vội vàng và hấp tấp, đã biến mất hoàn toàn khi anh nhìn vào giữa hai chân đang ướt đẫm một cách nhớp nháp.

Mẹ anh nói rằng anh không có khái niệm về sở hữu, nhưng Woo Jin không thể giải thích cái sự kết hợp phi lý này bằng một khái niệm khác.

Woo Jin cắn vào mông Hae Won. Anh để lại một dấu răng tròn ở một nơi mà Hae Won không bao giờ có thể nhìn thấy.

Ý thức lờ mờ của Hae Won mơ hồ thức tỉnh.

Cơ thể cậu đang nằm trên giường, đắp chăn ấm áp.

Đồng hồ treo tường cậu kiểm tra chỉ hai giờ sáng. Woo Jin không có ở bên cạnh.

Hae Won khó khăn nhấc thân trên nặng nề và đau nhức của mình lên. Trong bộ dạng bán khỏa thân chỉ mặc quần, Woo Jin đang ngồi ở bàn ăn và đọc gì đó. Anh không mặc chỉnh tề, nhưng vì lý do nào đó anh trông điềm tĩnh và trí tuệ.

Cậu im lặng nhìn anh, nhưng Woo Jin nói mà không rời mắt khỏi tài liệu.

“Em dậy rồi à?”

“… Khát quá.”

Anh lập tức đứng dậy trước lời nói của Hae Won. Anh lấy đầy một cốc nước lạnh từ máy lọc nước và đến gần. Hae Won uống cạn cốc nước mà anh đưa.

Bề mặt môi cậu nứt nẻ, và cổ họng cậu, nơi cậu đã khóc và hét lên, sưng lên khiến cậu cảm thấy đau nhói mỗi khi nuốt nước.

Cậu đưa lại cốc nước đã cạn cho anh. Woo Jin nhìn xuống Hae Won một cách chăm chú, nhận lấy cốc và quay lưng đi. Anh trở lại bàn ăn và bắt đầu đọc tài liệu.

Không phải ngày một ngày hai cậu nhìn Woo Jin giải quyết công việc tồn đọng trong nhà mình, nhưng cậu cảm thấy thương cảm hơn mọi khi khi cậu ngồi trên chiếc ghế bàn ăn không thoải mái mà không có bàn làm việc nào, hoặc đôi khi ngồi trên sàn nhà và tập trung.

Mình có nên mua cho anh ấy một cái bàn làm việc không nhỉ?

Hae Won nhìn quanh căn hộ để xem nên đặt chiếc bàn làm việc lớn ở đâu. Có vẻ như cậu sẽ phải dọn dẹp cả dàn âm thanh và di chuyển ghế sofa để đặt một chiếc bàn làm việc lớn cho Woo Jin.

Hae Won khoác chiếc áo sơ mi mà anh đã cởi ra và rời khỏi giường.

Cậu bước đến chỗ Woo Jin một cách loạng choạng. Không có dấu hiệu chào đón hay cử chỉ mời gọi, nhưng cậu ngồi lên đùi anh. Woo Jin tự nhiên ôm lấy eo Hae Won và kéo sát vào người mình, giơ cao tài liệu. Hae Won vòng hai tay ôm cổ anh và vùi mặt vào vai anh. Cậu lẩm bẩm khi cọ xát môi vào vai anh.

“… Anh đang đọc gì thế?”

“Vụ lừa đảo.”

“Vụ lừa đảo gì?”

“Lừa đảo bất động sản.”

Lừa đảo bất động sản do người quen giới thiệu thường xảy ra khi ngay cả người quen cũng bị lừa, vì vậy ngay cả khi nó được tiết lộ là lừa đảo sau này, thì trường hợp cấu thành tội lừa đảo là rất ít và tổn thất tài chính không dẫn đến tội lừa đảo.

Phải áp dụng đồng thời các vấn đề dân sự và luật hình sự về lừa đảo, và những kẻ phạm tội đã biết rõ về những sơ hở trong cấu trúc pháp lý này, vì vậy nó rất tinh vi và khó xử lý.

Woo Jin, người phải theo dõi cả báo cáo tiến độ kinh doanh của Han Kyung, đã yêu cầu Lee Seung Min giảm việc chỉ định vụ án, nhưng anh lại nhận được một vụ án phức tạp và đau đầu để đào sâu vào.

Anh biết rõ rằng những việc này chỉ tốn nhiều thời gian và không có tác động lớn đến hiệu suất, nhưng với tính cách của anh, anh không thể dễ dàng giải quyết và bỏ qua nó.

Woo Jin lật một trang tài liệu do luật sư của nạn nhân soạn thảo và dùng một tay vuốt ve cái mông trần của Hae Won.

“Em đã bất tỉnh khi chúng ta đang làm à?”

Woo Jin gật đầu nói đúng.

“Đây là lần đầu tiên em bị ngất đấy.”

“Có phải em bị bệnh ở đâu không?”

Woo Jin gỡ Hae Won đang dính chặt vào má mình ra và hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Tại anh đấy. Anh phải chịu trách nhiệm.”

“Anh biết rồi. Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Anh chỉ nói những điều dễ nghe, vậy tại sao anh lại đáng ghét đến thế?

Cậu cảm thấy có gì đó bất công và tức giận. Nhìn Woo Jin với ánh mắt đầy bất mãn, Hae Won từ bỏ việc suy nghĩ, vùi mặt vào vai anh và thở dài.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo