Into The Thrill - Chương 15

“Tôi biết. Nhưng có chuyện gì vậy ?”

-Anh vui lòng đến sở cảnh sát một lát. Chúng tôi có một số điều muốn hỏi liên quan đến cái chết của Lee Tae-shin. Khi nào thì anh có thời gian ?

“Chẳng phải Tae-shin đã tự tử sao ?”

-Trước tiên anh cứ đến đi. Chúng ta sẽ nói chi tiết hơn khi anh đến sở. Anh có thời gian vào ngày mai không?

“Tôi có. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai ”

Hae-won hẹn gặp cảnh sát và cúp máy.

Cậu thắc mắc tại sao lại cần điều tra những người quen xung quanh trong một vụ tự tử. Hae-won suy nghĩ một hồi rồi gọi lại vào số điện thoại mà cậu đã nhận cuộc gọi đáng ngờ. Giọng của Trung úy Hwang Eun-chan, người vừa nói chuyện với cậu, vang lên.

“Alo, đây là Moon Hae-won, người vừa gọi điện.”

-Vâng, mời anh nói.

“Tôi đến hôm nay thay vì ngày mai có được không ?”

-Hôm nay ? Để tôi xem… Hôm nay có người khác đang được điều tra. Vâng, nếu anh có thời gian thì anh cứ đến hôm nay đi. Anh cứ đến đội điều tra hình sự số 2 . Anh cứ đến trước và nói rằng anh đến gặp Trung úy Hwang Eun-chan .

“Tôi hiểu rồi .”

Ngay cả sau khi cúp máy, Hae-won vẫn nằm trên giường rất lâu. Kim Jae-min vẫn đang say giấc khi Hae-won tỉnh dậy với vẻ mặt khó hiểu. Cậu cẩn thận không đánh thức anh. Cậu tắm xong và lặng lẽ thay quần áo.

Cậu cầm hộp violin và chiếc túi đựng những thứ cần thiết rồi mở cửa. Hae-won quay đầu lại trước khi đóng cửa. Cậu có thể thấy tấm lưng trần của người đàn ông đang ngủ say trên giường. Hae-won nhìn anh một lúc rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Vì con đường luôn tắc nghẽn nên dù chỉ là một quãng đường ngắn, cậu cũng mất khá nhiều thời gian để đến đồn cảnh sát bằng taxi. Khi cậu nói tên Trung úy Hwang Eun-chan của đội điều tra hình sự số 2 ở cổng, ai đó đã dẫn Hae-won đến đội điều tra hình sự số 2. Trung úy Hwang Eun-chan có vẻ trạc tuổi cậu. Anh ta có một thân hình vạm vỡ và một vẻ ngoài hòa đồng.

“Anh đến sớm đấy nhỉ? Tôi cứ tưởng anh sẽ đến vào buổi chiều.”

“Nhà tôi ở gần đây. Nhưng tại sao anh lại bảo tôi đến ?”

“Mời anh ngồi .”

Trung úy Hwang chỉ vào chiếc ghế trống đặt trước bàn làm việc của anh. Anh ta liếc nhìn chiếc hộp violin vắt trên vai Hae-won. Hae-won đặt hộp xuống sàn và ngồi xuống ghế.

“Anh có muốn uống gì không ?”

“Không cần đâu ”

“Anh vui lòng ngồi chờ một lát nhé? Tôi làm xong việc đang dở dang đã ”

“Anh cứ từ từ làm đi ”

Có vẻ như anh ta không ngờ Hae-won sẽ đến sớm như vậy nên anh ta luống cuống.

 

Trung úy Hwang dọn dẹp xung quanh rồi ngồi đối diện bàn làm việc và lục lọi các tài liệu được cho là liên quan đến Tae-shin. Anh ta lật giở các tài liệu và gãi một bên má như một thói quen.

“Anh tên là Moon Hae-won đúng không? Anh sinh năm xx và hiện tại anh làm nghề gì?”

“Tôi là nghệ sĩ violin”

“À à, vâng. Anh là một người biểu diễn, và anh là bạn học trung học của Lee Tae-shin đúng không ?”

“Vâng. Nhưng có chuyện gì vậy ? Tôi biết là Tae-shin đã tự tử mà.”

“Có một số điểm đáng ngờ về vụ việc ”

“Điểm đáng ngờ là sao? Ý anh là anh ấy bị giết chứ không phải tự tử ?”

Mắt Hae-won mở to. Nhịp tim của cậu cũng tăng lên từ từ. Trung úy Hwang lắc đầu.

“Không phải như vậy đâu. Đúng là tự tử. Nhưng có một số điều cần điều tra . Vào cái ngày Lee Tae-shin qua đời, anh ta đã gọi cho Moon Hae-won khoảng mười cuộc điện thoại.”

“Tôi đã tắt điện thoại vì đang luyện tập. Tôi đã không thể nói chuyện vào ngày đó ”

“Anh có thường xuyên nói chuyện với Lee Tae-shin không ?”

Cậu không biết những điểm nghi vấn là gì, nhưng anh ta không có vẻ đang thẩm vấn Hae-won. Có vẻ như cái chết của Tae-shin thực sự là do tự tử. Cơ hội để giảm bớt cảm giác tội lỗi đã biến mất. Hae-won có chút ủ rũ.

“Không thường xuyên lắm… thỉnh thoảng thôi ”

“Anh có từng nói chuyện với Lee Tae-shin trước khi anh ấy chết, ý tôi là trước khi anh ấy qua đời không ?”

“Tôi thường xuyên tắt điện thoại vì nó cản trở việc luyện tập. Sau lần chúng tôi nói chuyện chớp nhoáng vào mùa hè hay mùa thu năm ngoái thì không có cuộc gọi nào nữa”

Nghĩ kỹ thì cậu không nhớ đã nói chuyện sau khi Tae-shin nói rằng đã ngủ với người đàn ông cậu đơn phương yêu. Giọng nói của cậu ta, người cuối cùng cũng được ôm trong vòng tay của người mình đơn phương yêu, rất hào hứng. Đó là giọng nói của một người đang yêu. Tiếng nói của một người đã mãn nguyện ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, một giọng nói nghẹn ngào đã được phục hồi một cách rõ ràng.

Tae-shin đã nói rằng cậu ta yêu người đó rất nhiều.

Nếu cậu ta đã đạt được điều gì đó thì đã không cần phải đưa ra lựa chọn đó. Đó là một cái chết khó hiểu, nhưng không thể nào biết hết những chi tiết bên trong của Tae-shin chỉ bằng cách thỉnh thoảng nói chuyện. Cậu chỉ nghĩ rằng chắc hẳn phải có một lý do nào khác khiến cậu ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra lựa chọn đó.

“Đã khá lâu rồi nhỉ. Vậy thì anh không biết Lee Tae-shin đã sống như thế nào trong thời gian qua?”

“Vâng.”

Tae-shin đã tổ chức các lớp luyện thi điêu khắc quy mô nhỏ tại xưởng của cậu ta. Công việc mà cậu ta bắt đầu miễn cưỡng vì không muốn đến công ty của bố là dạy kèm. Cậu ta không hẳn là không có kỹ năng và cậu cũng tốt nghiệp một trường đại học tốt nên số lượng học sinh của cậu không ngừng tăng lên.

Khi cậu tích lũy được một vài tác phẩm, cậu đã thuê một phòng trưng bày để tổ chức một cuộc triển lãm, và dù đó là do cha mẹ cậu mua dưới danh nghĩa người khác để nâng cao tinh thần cho con trai mình, nhưng các tác phẩm của Tae-shin đã từng được bán với giá đắt. Vì chuyện đó mà cậu ta nổi tiếng là một nghệ sĩ triển vọng, và nhiều tác phẩm đã được bán kể từ đó, nhưng nền tảng nhanh chóng lộ ra. Gần đây cậu ta đã không tổ chức triển lãm nào.

“Anh có đề cập đến tên của người nổi tiếng nào không ạ?”

“……Người nổi tiếng ạ?”

“Ví dụ như chính trị gia hoặc doanh nhân.”

“Tôi không có ký ức nào như vậy .”

Cậu thắc mắc họ đang cố gắng tìm hiểu điều gì mà lại hỏi những câu hỏi đó. Có vẻ như cái chết của Tae-shin không chỉ đơn thuần là một vụ tự tử vì bi quan về cuộc sống. Hae-won nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ.

“Vào đêm Lee Tae-shin nhảy xuống từ sân thượng nhà mình, anh ấy đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho nhiều người. Anh ấy đã gọi cho Moon Hae-won khoảng mười cuộc, và à, có lẽ nào…?”

Trung úy Hwang đột ngột đứng dậy khỏi ghế giữa chừng câu nói. Ánh mắt anh ta như thể đã nhìn thấy thần chết. Hae-won quay đầu theo ánh mắt của anh ta. Ai đó đang tiến về phía họ.

Đó là người mà cậu đã thấy ở bể bơi của khách sạn và ở đám tang của Tae-shin.

Trung úy Hwang cúi người chào anh ta trong trạng thái vô cùng căng thẳng.

“Thưa công tố viên, anh đã đến ạ. Tôi xin lỗi vì đã để anh phải đến tận đây . Chủ tịch tập đoàn Kyungwon đã yêu cầu Giám đốc sở của chúng tôi phải điều tra nên chúng tôi buộc phải xử lý vụ việc theo cách đó”

“Không sao đâu. Nếu đó là một cuộc điều tra tham khảo cần thiết thì tôi phải tham gia thôi.”

Giọng nói trầm thấp vang lên với một tông điệu ngắn gọn, không cần phải thêm hay bớt bất cứ điều gì. Ánh mắt của người đàn ông chạm vào Hae-won, người đang ngồi trên ghế và ngước nhìn anh ta.

“…”

“…”

Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hae-won. Không phải là một cái nhìn tìm kiếm để đọc suy nghĩ của cậu mà là một ánh mắt cố gắng nhớ lại khuôn mặt cậu. Sự im lặng khiến Hae-won vỡ mộng, người đã nhận ra ngay anh ta là ai và đã gặp anh ta ở đâu ngay khi nhìn thấy anh ta, tiếp tục diễn ra.

Rồi lông mày anh ta khẽ động. Anh ta dường như nhớ ra bể bơi của khách sạn. Chỉ có Hae-won đã nhìn thấy anh ta tại đám tang, và anh ta đã không nhìn thấy cậu.

Đôi mắt anh ta từ từ lướt từ trên đầu xuống dưới của Hae-won rồi lại lướt lên. Đó là một đôi mắt nghẹt thở như thể đang bóp cổ một người. Hae-won nhớ lại hình ảnh của anh ta tại đám tang.

“À, tôi xin lỗi. Đáng lẽ anh đến vào ngày mai, nhưng đột nhiên ngày đã thay đổi. Cuộc điều tra của người này gần như đã kết thúc rồi. Anh Moon Hae-won có thể đi được rồi. Nếu tôi có bất kỳ điều gì muốn hỏi thì tôi sẽ gọi cho anh ”

Trung úy Hwang ra hiệu cho Hae-won mau đứng dậy và nói rằng cậu có thể đi ngay.

“Tôi vẫn chưa nghe anh nói có chuyện gì . Anh nói rằng việc Tae-shin tự tử có gì đáng ngờ ?”

Hae-won không đứng dậy mà hỏi Trung úy Hwang. Bây giờ đến lượt cậu đặt câu hỏi. Trung úy Hwang bối rối nhìn sắc mặt của người đàn ông. Người đàn ông khoác chiếc áo khoác đã cởi ra lên một bên cánh tay và lặng lẽ chờ đợi. Anh ta không thúc giục ai, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ gây áp lực cho mọi người.

“Tôi cũng tò mò về điều đó nên chúng ta cùng tham gia cuộc điều tra vậy.”

Đó không phải là một lời mời hay một lời thuyết phục mà là một mệnh lệnh. Người đàn ông kéo một chiếc ghế trống đến bên cạnh Hae-won. Anh ta ngồi xuống, khoác áo khoác lên tựa lưng ghế.

Hae-won liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh cậu. Cậu lại chạm mắt anh ta. Một ánh mắt không đưa ra bất kỳ gợi ý nào nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hae-won rồi chuyển sang Trung úy Hwang.

Trung úy Hwang thận trọng xin phép người đàn ông.

“Liệu điều đó có ổn không?”

“Không sao đâu.”

Hae-won không thấy ổn, nhưng họ không hỏi ý kiến của cậu mà tự thỏa thuận với nhau, và Trung úy Hwang ngồi xuống và lục lọi các tài liệu.

“Vào ngày đó, Lee Tae-shin đã gọi cho Moon Hae-won khoảng mười cuộc điện thoại, và cho công tố viên thì… gần hai mươi cuộc điện thoại . Hai người biết Lee Tae-shin như thế nào?”

Thái độ của anh ta hoàn toàn khác so với khi hỏi Hae-won. Đó là một giọng điệu lịch sự và thận trọng. Anh ta ngồi bắt chéo chân và gõ ngón tay trên đầu gối. Đó là một nhịp điệu chính xác như máy đánh nhịp. Nó di chuyển với tốc độ không nhanh hơn cũng không chậm hơn.

Mười cuộc cho mình, hai mươi cuộc cho người đàn ông này.

Cậu ta đã gọi cho người đàn ông này tận hai mươi cuộc á?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo