Woo Jin chăm chú nhìn Hae Won đang tuôn ra chất dịch đến mức làm ướt cả cửa sổ phản chiếu cậu, và anh cũng nhăn mặt lại một cách mê man và bắn tinh. Anh tha hồ lấp đầy bên trong Hae Won bằng thứ của mình.
“Ha, ha, ha!”
Anh trút hết hơi thở mà mình đã kìm nén. Hae Won, người thỉnh thoảng lại chảy ra chất lỏng trong suốt như nước tiểu mỗi khi Woo Jin siết chặt, nghẹn ngào đến nghẹt thở và dựa lưng vào ngực anh, kiệt sức vì mất sức lực.
“Hức, hức…”
“Anh yêu em, Moon Hae Won.”
Woo Jin thì thầm vào tai Hae Won với một giọng nói nghẹn ngào.
Cậu đã có rất nhiều lần quan hệ với Woo Jin. Đã có lúc cậu thích, và có lúc cậu không thích, nhưng đây là lần đầu tiên ý thức của cậu hoàn toàn trở nên hỗn loạn như thế này.
Hae Won nhìn Woo Jin với đôi mắt như thể đã đánh mất bản thân mình. Có lẽ ai đó từ xa đã nhìn thấy điều đó. Trong trạng thái đó, cậu dang rộng hai chân và trèo lên người anh, đạt đến giới hạn mà cơ thể con người có thể cảm nhận được. Hae Won đã biết được cảm giác toàn thân tan chảy hoàn toàn là như thế nào trong cuộc giao hoan của đêm nay.
Woo Jin đặt Hae Won, người đã kiệt sức, xuống giường và cẩn thận lau sạch cơ thể cậu bằng một chiếc khăn đã nhúng nước. Rồi anh nằm xuống bên cạnh Hae Won và kéo ánh nhìn của cậu, người đang nhìn mông lung vào một nơi khác, về phía mình.
Anh cúi xuống và hôn lên môi Hae Won, và Woo Jin cũng nhắm mắt lại. Anh đưa lưỡi vào và bắt đầu mút Hae Won lại như thể đây là lần đầu tiên.
Hae Won lật cổ tay anh lại và kiểm tra thời gian, đã gần hai giờ sáng, rồi gối đầu lên tay Woo Jin. Cậu áp má vào ngực anh.
Woo Jin nhìn lên trần nhà, vuốt ve tóc Hae Won bằng một cử chỉ theo quán tính. Dưới ánh đèn lờ mờ của khách sạn, có một ảo giác rằng đường nét khuôn mặt anh đang tỏa sáng. Vầng trán ngay ngắn và sống mũi cao như thể đã lấy đi tất cả ánh sáng.
Hae Won nâng thân trên lên và nhìn xuống Woo Jin. Woo Jin đáp lại ánh mắt của cậu với đôi mắt như thể đã giải phóng sự căng thẳng và năng lượng đã siết chặt anh. Đó là một khuôn mặt uể oải như thể đã tiêu hao hết tất cả những cảm xúc mà không thể giải tỏa nếu không thông qua một hành động nào đó.
“Hôm nay, không phải …. hôm qua em lên sóng đấy. Anh có xem không?”
“…”
“Không xem à? Có vẻ như việc xuất hiện trên TV là một điều gì đó rất lớn. Em tưởng điện thoại em sắp bốc cháy đến nơi rồi.”
Hae Won liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh ghế sofa. Bàn tay của anh ấn mạnh vào gáy Hae Won. Anh lại để cậu áp má vào ngực mình và nằm xuống. Hae Won thả lỏng cơ thể và thoải mái dựa vào anh. Bàn tay vuốt ve tấm lưng trần của cậu thúc đẩy giấc ngủ. Hae Won chớp mắt chậm rãi. Mỗi lần như vậy, hàng mi của cậu lại cù vào da thịt của Woo Jin.
Anh, người im lặng nãy giờ, đột nhiên nói một cách cộc lốc.
“Xem rồi.”
“……Xem rồi à? Thế nào? Em ngoài đời thật có giống không?”
“Giống.”
“Thật tế ngoài đời đẹp hơn hay trên màn hình đẹp hơn?”
“……”
Woo Jin không trả lời. Anh dừng tay đang vuốt ve lưng Hae Won và xoay người nằm xuống. Nằm đối diện nhau, Woo Jin vuốt ngược tóc Hae Won đang xõa xuống. Đôi mắt của Hae Won tràn ngập cơn buồn ngủ. Cậu có vẻ như sắp thiếp đi và phát ra tiếng ngáy khẽ nếu anh chỉ cần ôm cậu một chút.
“Hae Won à.”
“……Ưm?”
“Đừng bao giờ quay những thứ đó nữa.”
“Em có biết là đang quay đâu. Em cũng không biết là mình đã lên sóng. Em chỉ biết sau khi xem điện thoại trong khách sạn vào buổi tối.”
“Đừng bao giờ quay nữa. Đừng bao giờ xuất hiện trên TV hay những thứ tương tự.”
“……Tại sao? Không hay à?”
“Anh không muốn cho những thằng khác xem.”
Đó không phải là một mệnh lệnh mà là một lời cầu xin và van nài. Hae Won gật đầu hứa rằng cậu sẽ làm như vậy.
Nếu cậu không hứa, có vẻ như đôi mắt của Woo Jin sẽ rung lên một cách hỗn loạn như bây giờ. Ánh mắt của cậu, người run rẩy toàn thân trong cái lạnh và mòn mỏi chờ đợi anh trước căn hộ của anh, chắc hẳn đã có vẻ như thế này.
Woo Jin ôm Hae Won thật chặt đến mức khó thở. Bị giữ lại bởi một cái thòng lọng ấm áp bao bọc lấy cậu, Hae Won buông bỏ ý thức đang dần chìm xuống. Tinh thần cậu chìm vào giấc ngủ một cách êm ả.
∞ ∞ ∞
Mặc lại bộ quần áo đã đến vào đêm qua, Woo Jin dùng tay vuốt ve lớp da chết ráp xù trên mặt mình trong gương. Anh xoa xoa gáy mỏi mệt và nhìn lại Hae Won. Hae Won, người vừa lết được ra khỏi giường, lảo đảo bước đi, khoác lên mình một chiếc áo choàng tắm và tiến lại gần.
“Nghỉ ngơi thêm một chút rồi đi đi. Anh đi ngay bây giờ à?”
Giọng của Hae Won khàn đặc. Anh nhớ lại Hae Won của đêm qua, người đã dang rộng chân và trèo lên người anh, di chuyển một cách quyến rũ đến nghẹt thở. Hạ thể anh lại nhói lên. Woo Jin rửa mặt vài lần bằng một động tác thô bạo như thể đang thúc giục bản thân tỉnh táo lại, và nói.
“Anh phải đi họp.”
“Sao anh lại đến đây làm gì cho mệt.”
“Khi em lên Seoul thì chuyển sang nhà mới ngay.À Không, anh sẽ chuyển đồ đạc đi trước.”
“Em đã bảo là em phải dọn dẹp cái đống đó mà. Vì đó là nơi em đã sống từ thời đại học nên có rất nhiều thứ cần vứt đi.”
“Anh sẽ chuyển hết mọi thứ đi trước, rồi em muốn vứt ở đó thì tùy em.”
Hae Won cảm thấy vội vàng vì Woo Jin, người đang mù quáng thúc đẩy mọi việc. Cậu không phải là không muốn sống với anh, nhưng đó là một vấn đề cậu cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng Woo Jin thậm chí còn không cho Hae Won thời gian để suy nghĩ.
“Sao anh lại vội vàng đến thế? Từ từ cũng được mà.”
“Anh muốn sống với em càng sớm càng tốt.”
“……Bây giờ chúng ta không sống cùng nhau à?”
“Cái đó khác.”
Một thiên tài thao túng như anh mà lại nói những lời đó với ánh mắt và khuôn mặt như vậy, thì Hae Won không thể đáp lại được gì cả. Trái tim cậu trở nên mềm mại và một nụ cười kìm nén xuất hiện trên môi cậu. Hae Won ôm lấy eo Woo Jin. Cậu ngước nhìn anh đang lo lắng.
“Trông anh cứ như một ông chú rể già lo lắng rằng cô dâu trẻ của mình sẽ bỏ trốn mà không làm đêm tân hôn vậy.”
“……Anh không hiểu em đang nói gì.”
Hae Won khẽ cười và dụi đôi mắt buồn ngủ vào vai anh vì cậu biết rằng Woo Jin hoàn toàn chân thành khi nói rằng anh không hiểu.
Woo Jin hôn lên đỉnh đầu Hae Won và bước đi nói rằng anh phải đi ngay bây giờ. Hae Won tiễn anh ra khỏi phòng khách sạn và đi cùng anh đến trước thang máy.
“Vào đi. Đừng có mà đi lung tung với cái bộ dạng này.”
“Ai mà thức dậy vào lúc sáu giờ sáng chứ. Có ai đâu.”
“Vào đó ngủ tiếp đi.”
“Chắc chỉ có hyung mới từ Jeju-do về vào ban đêm rồi lại quay lại vào sáng sớm hôm sau thôi. Em không hiểu sao một người thích hiệu quả lại trở nên thiếu hiệu quả như vậy. Thà đến vào cuối tuần còn hơn.”
“Còn cách nào khác đâu, người anh muốn gặp ở đây mà.”
Đó là một cách nói không giống anh chút nào. Anh lùi lại vài bước, đến một điểm mù của camera an ninh, và cúi xuống nhìn Hae Won. Hae Won nhắm mắt lại.
Mùi hương ngọt ngào của da thịt tỏa ra từ cơ thể họ, những người đã quấn lấy nhau trong đêm qua. Đó là khoảnh khắc môi anh phủ lên môi cậu một cách ấm áp.
Hae Won giật mình mở mắt khi nghe thấy tiếng thang máy đến. Cậu đẩy vai Woo Jin ra. Anh ngẩng đầu lên và nhìn về phía thang máy. Cửa thang máy mở ra và ai đó bước ra.
Đó là Park Jong Hoon. Woo Jin nhìn Hae Won và nhăn nhó, trông anh không hài lòng vì Hae Won đã nói rằng không có ai ở đây. Anh nắm chặt lấy cánh tay Hae Won một lần rồi xoa xoa và thả ra, sau đó bước lên thang máy mà Park Jong Hoon vừa bước ra.
Cửa đóng lại và bóng dáng của Woo Jin hoàn toàn biến mất. Park Jong Hoon vắt một chiếc khăn lên cổ, ướt đẫm mồ hôi như thể vừa đi tập thể dục về.
Hae Won thờ ơ gật đầu chào anh ta. Ở đâu cũng có những kẻ thức dậy và gây ồn ào từ sáu giờ sáng.
“Ông dậy sớm thế.”
“……Người đàn ông vừa xuống thang máy đó có phải là người quen của cậu Hae Won không?”
“Vâng?”
“Người vừa đi thang máy xuống đó.”
“À, thì là, ý là.”
Thật đơn giản nếu nói dối rằng cậu không biết, nhưng cậu không muốn phủ nhận sự tồn tại của Woo Jin nên cậu đã nói lảng tránh. Cậu chỉ hy vọng Park Jong Hoon sẽ đại khái nhận ra và quay lưng làm ngơ. Trái với mong muốn của Hae Won, Park Jong Hoon đã hỏi lại.
“Có phải người quen không?”
“Nếu là người quen thì sao ạ?”
“Cậu có biết Hyun Woo Jin không?”
Hae Won thầm quyết tâm tiếp tục giả vờ như mình không biết, nhưng tên của Woo Jin lại thốt ra một cách tự nhiên từ miệng Park Jong Hoon. Đôi mắt của Hae Won mở to.
“……Giáo sư biết hyung Woo Jin à?”
“Người vừa xuống đó có phải là Hyun Woo Jin không?”
“Sao giáo sư lại biết hyung của tôI ?”
“……”
Park Jong Hoon nhìn lại chiếc thang máy đã đóng cửa với vẻ như không thể tin vào những gì mình vừa tận mắt chứng kiến.
Khuôn mặt bối rối của ông ta nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang Hae Won. Rồi ông ta chậm rãi nhìn Hae Won từ đầu đến chân.
Hae Won, người đang khoác một chiếc áo choàng tắm của khách sạn, không mặc gì bên trong, và giữa những nút thắt hớ hênh là những vết bầm tím do ai đó dày vò suốt đêm trên cổ và ngực cậu. Ai nhìn vào cũng biết đây là dáng vẻ của một người tiễn người yêu đã cùng mình trải qua một đêm.
Hae Won thắt chặt chiếc áo choàng tắm trên ngực, và Park Jong Hoon, người vừa nhìn chằm chằm cậu, vội vàng quay đi. Vẻ mặt của ông ta trở nên lúng túng.
“……”
“Vậy tôi đi đây ạ.”
Hae Won quay lưng bỏ đi, bỏ lại Park Jong Hoon đang đứng đó và né tránh ánh nhìn.
[Tứ tấu đàn dây 5] Một đám đông bất ngờ đã tập trung tại nhà hát nhỏ nơi dự kiến tổ chức buổi hòa nhạc. Sự nhộn nhịp đó vẫn tiếp tục ngay cả sau khi buổi biểu diễn kết thúc.
“Chúng ta thực sự nên thành lập một tứ tấu đàn dây. Em không ngờ lại có phản ứng tốt đến thế.”