“Tất cả bạn bè của tôi đều kiếm được hơn gấp đôi số tiền đầu tư và đã rút lui. Đó là một sự thật rõ ràng, vậy tại sao anh cứ khăng khăng nói rằng đó là một vụ lừa đảo?”
Một giảng viên bất động sản nổi tiếng chuyên về đầu tư chênh lệch giá nói như thể anh ta bị oan.
Các nhà đầu tư không thể thu hồi vốn đã kiện anh ta. Trưởng ban Hwang bước vào và đưa cho Woo-jin một bản sao của hợp đồng kép. Woo-jin trải từng hợp đồng ngầm lên bàn và dùng cằm chống lên tay với vẻ mặt mệt mỏi khi đọc chúng.
Anh không thể tập trung vào công việc. Anh phải làm việc, nhưng mọi thứ đều phiền phức và mệt mỏi. Anh ngẩng đầu lên nhìn tên tội phạm lừa đảo tầm thường.
“Không phải cứ khăng khăng thì sẽ được như anh muốn đâu. Ở đây rõ ràng có một hợp đồng ngầm, vậy anh vẫn sẽ nói không phải sao?”
“Dù sao thì nếu tôi kiếm được tiền và rút lui thì đó không phải là một vụ lừa đảo sao?”
“Và khi anh đang túng thiếu, anh lại thu hút các nhà đầu tư khác và quảng cáo rằng anh sẽ đảm bảo lợi nhuận? Anh định làm gì nếu việc trả nợ vòng quanh đó vỡ lở?”
“Thì lúc đó tôi lại phải thu hút các nhà đầu tư khác. Tôi sẽ tiếp tục thu hút các nhà đầu tư, đầu tư và thực hiện lợi nhuận bằng số tiền đó, rồi lại thu hút tiếp, tôi sẽ làm như vậy.”
“…”
Woo-jin không nghe những gì anh ta đang lải nhải mà xoa thái dương. Anh gọi Trưởng ban Hwang.
“Đưa người này ra ngoài và lấy lời khai, và vì chúng ta sẽ tăng cường điều tra, hãy xem xét xem có nên thêm tội danh nào không.”
“Hả? Không, điều tra bổ sung gì ạ? Lời khai của tôi vẫn chưa kết thúc mà.”
“Người này sẽ lắng nghe anh. Hãy ra ngoài và nói chuyện đi.”
Woo-jin kéo tất cả tài liệu trên bàn lại và đưa cho Trưởng ban Hwang, bảo anh nhanh chóng đưa anh ta ra ngoài vì anh đang rất phiền. Bất ngờ nhận được tập tài liệu mà Woo-jin chuyển cho, Trưởng ban Hwang bảo nghi phạm đang bối rối đi theo và rời khỏi văn phòng của anh.
Tựa hẳn lưng vào ghế, Woo-jin ngửa cả đầu ra sau. Ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng anh nhếch lên chế giễu.
“….”
Có lẽ đó là ý muốn chia tay.
Có lẽ đó là ý không muốn nhìn thấy anh nữa, không muốn gặp anh nữa.
Có lẽ điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ biến mất khỏi trước mặt anh vì cậu ấy không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Moon Hae-won đã đá anh. Moon Hae-won đã rời bỏ anh. Hae-won đã vứt bỏ anh.
Anh cảm thấy xấu hổ như thể mình đã bị lột trần trước đám đông. Hae-won đã hiểu lầm anh chỉ vì nghe những lời của Park Jong-hoon.
Không như những gì họ nói, Woo-jin không phải là một kẻ bất thường, và anh cũng không giết họ. Anh chỉ phạm tội làm ngơ trước những gì đã xảy ra. Việc muốn chết và bị hút vào cái chết như những con thiêu thân luôn là sự lựa chọn tự nguyện của họ. Woo-jin không có trách nhiệm. Nó không liên quan đến anh.
Nhưng Hae-won hẳn đã lắng nghe những lời của Park Jong-hoon. Hae-won có lẽ nghĩ rằng Woo-jin ‘kỳ lạ’ vì những lời của Park Jong-hoon, người đã lôi những chuyện cũ rích ra và lải nhải như thể chúng vừa xảy ra ngày hôm qua.
Điểm lớn nhất mà Woo-jin cảm thấy bối rối là chính ở đó. Anh sợ và kinh hãi rằng Hae-won có thể nghĩ anh là một kẻ bất thường, rằng cậu ấy sẽ kết luận như vậy, rằng anh sẽ bị cậu ấy coi là một tên điên như vậy.
Có lẽ Hae-won không chỉ đơn giản là rời bỏ anh vì cậu ấy không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, mà là cậu ấy đã sợ hãi và bỏ trốn…?
Không có gì sai cả. Anh không phải là một kẻ bất thường. Nhưng chỉ cần nghĩ rằng Hae-won coi anh là một người như vậy, một cơn giận bất lực lại trào dâng.
Anh quyết định không lo lắng về Hae-won nữa. Vì một sự tồn tại vô dụng đã rời đi như vậy, nên đó là một điều may mắn cho anh. Ngay từ đầu, việc nắm giữ và sở hữu một thứ gì đó không mang lại lợi ích gì là một sai lầm.
Giờ thì kết thúc rồi.
Kết thúc rồi.
Trong khi chấp nhận sự chia tay dễ dàng hơn anh nghĩ, anh nhắm mắt lại. Và anh giả vờ không biết khuôn mặt Haewon đang hiện lên trong đầu anh.
∞ ∞ ∞
Bữa tối với mẹ anh giống như một cuộc gặp gỡ thường xuyên.
Đến nhà bố mẹ, Woo-jin bước xuống xe và ngước nhìn ngôi nhà riêng sáng đèn. Anh muốn nói rằng anh mệt mỏi và chỉ muốn quay lại, nhưng nếu anh bỏ bữa tối, mẹ anh sẽ nghĩ rằng có điều gì đó kỳ lạ và sẽ nhìn anh một cách nghi ngờ.
Anh nặng nề bước qua khu vườn và vào trong.
Trên bàn ăn bày đầy những món ăn mà Woo-jin thích. Như đã hẹn trước, bố anh vắng nhà vào những ngày anh đến ăn tối.
Có lẽ bố anh biết về anh rõ hơn cả mẹ anh. Mẹ anh không thể từ bỏ tính người của Woo-jin vì bà là mẹ, và bố anh biết rằng việc nắm bắt được bản chất của Woo-jin là một điều đe dọa nên ông đã làm ngơ.
Ngoại trừ những sự kiện gia đình đặc biệt, anh thậm chí không có cơ hội gặp bố mình. Anh không tham dự lễ giỗ của ông bà hoặc các ngày lễ vì Woo-jin bận. Ngoại trừ việc anh gặp ông một lúc trong đám cưới của anh trai mình vài năm trước, Woo-jin đã không gặp bố mình trong một thời gian dài.
Sau vụ việc mà Park Jong-hoon đã kể cho Hae-won nghe, bố anh đã đối xử với anh như một con quỷ được sinh ra từ tội lỗi. Anh ghét người bố coi mình là quái vật, và bố anh cũng ghét anh. Hai bố con ghét nhau, nhưng bố anh thì ghét anh nhiều hơn. Đó là một gia đình tuyệt vời.
“Bố con bảo hôm nay có hẹn.”
“Có gì mới đâu. Ông ấy đã bao giờ ở nhà đâu.”
“….”
Hôm nay, mẹ anh cũng đã thay bố anh, người vắng mặt, biện minh.
Woo-jin không cười khẩy mà ngồi vào bàn ăn.
Bây giờ anh không quan tâm đến bố anh nữa. Dù anh vượt trội hơn các anh em khác của mình, anh cũng không có ý định thể hiện thành tích của mình và khoe khoang với ông, người không thừa nhận sự thật đó. Đó là một hành động vô nghĩa.
Chỉ là sự lạnh lẽo của gia đình này, nơi anh cảm thấy xa cách, đã trở nên quen thuộc và anh tin rằng mình đã miễn nhiễm với nó do thói quen, lại đột nhiên được cảm nhận một cách rõ ràng.
Khi nhớ lại sự ghê tởm mà những người thân ruột thịt thể hiện, những ký ức ấm áp khi anh ở bên Hae-won lại ùa về.
Đôi mắt nhìn anh một cách trìu mến, khuôn mặt nức nở ôm lấy anh, đôi mắt đong đầy nước mắt, nụ cười mà cậu dành cho Woo-jin khi cậu nghe giọng anh bằng tai nghe như thể đang thưởng thức âm nhạc và anh cảm thấy bối rối. Sự chân thành đó, đầy ắp sự tin tưởng, nói rằng cậu yêu anh nhiều như một trăm ngôi sao…, đã ập đến Woo-jin.
Khi anh nhớ lại Hae-won, anh cảm thấy rất rõ sự khó chịu mà anh nhận ra mỗi khi anh đến nhà bố mẹ.
Woo-jin đã được Hae-won yêu. Nhiều như một trăm ngôi sao.
Có lẽ nó còn lớn hơn cả một trăm ngôi sao.
Anh thừa nhận rằng anh đã nghiện nó từ lâu. Dù không phải thời tiết như vậy, nhưng các khớp xương của anh lại lạnh buốt. Đó là tác dụng phụ và cái lạnh như hội chứng cai nghiện.
“Con ăn đây.”
Anh nói một cách hời hợt và cầm thìa lên.
“Không biết có hợp khẩu vị con không. Mẹ đã gói sẵn một ít đồ ăn kèm, lát nữa mang về đi. Con ăn cùng Hae-won nhé. Mẹ nghe nói con thuê người giúp việc đến nhà mỗi ngày mà, đúng không?”
“Không có Hae-won ạ.”
“Ừ?”
Ánh mắt của mẹ anh chạm vào trán anh trong khi anh đang ăn và trả lời một cách thờ ơ. Khi ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào giữa lông mày của anh, Woo-jin nói thêm.
“Con đã chia tay rồi.”
“… Gì? Tại sao?”
Choi Hyun-mi hỏi một cách bối rối.
Chỉ mới gần đây thôi bà đã gặp Hae-won. Chính Hae-won đã thu hút người mẹ đó bằng cách chứng minh hai người đang sống tốt như thế nào, họ yêu nhau đến mức nào và Woo-jin là một người đàn ông tốt đến mức nào.
Cậu đã nói chuyện rất hay, và cậu nói về Woo-jin đến mức bà đã tự nhiên nảy ra ý muốn có cậu làm con dâu, dù cậu là đàn ông.
Dù cho dù hẹn hò và chia tay là chuyện thường ngày của những đứa trẻ bây giờ, bà vẫn không thể tin được sự chia tay đột ngột của hai người đang có vẻ hạnh phúc đến vậy.
“Con đã giải quyết mọi chuyện rồi.”
“Gì? Tại sao? Con chán cậu ấy rồi sao? Con phát ngán rồi sao?”
Vì không thể tin được, bà đã hỏi anh như thể đang trách mắng.
“Cậu ấy còn quá trẻ. Chúng con không hiểu nhau, cậu ấy không biết lắng nghe người khác, và cậu ấy thất thường.”
Woo-jin trả lời mà không hề do dự. Trước khi Choi Hyun-mi nói thêm rằng anh đã chia tay chỉ vì những điều như vậy, anh đã nói lại.
“Cậu ấy làm phiền con. Cậu ấy đòi hỏi quá nhiều. Làm cái này đi, làm cái kia đi, đi đâu đó đi, làm cái gì đó đi…. Hà.”
“…”
Thở dài, Woo-jin ngẩng đôi mắt như đang cầu xin bà về phía mẹ anh, hỏi bà có tưởng tượng được điều đó khiến anh mệt mỏi đến mức nào không.
“Điều quan trọng nhất là con không có thời gian để làm việc. Con còn không biết nấu ăn, nên cứ tiện gì ăn nấy thôi. Còn phải lo nấu nướng, chuẩn bị đồ ăn, sáng đánh thức rồi đưa đi dàn nhạc, còn bao nhiêu thứ phải để ý nữa chứ.”
Chính vì không muốn để ý những thứ đó, anh mới thuê người giúp việc. Vì anh không thể kè kè bên cạnh giám sát 24/24, nên chỉ là mượn tay người khác mà thôi.
Việc chia tay Hae Won đúng là một điều may mắn. Woo Jin tìm đủ mọi lý do để hạ thấp giá trị của Hae Won.
Đó là lý do họ chia tay. Không phải bị bỏ rơi, không phải bị đá, dù sao thì anh cũng định dứt rồi.
Anh cố gắng xoa dịu những cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
“Ừm, đại loại là vì mấy lý do đó nên con mới bảo chia tay.”
Có vẻ như Woo Jin không hề muốn chia tay Hae Won, dù chính anh có lẽ cũng không nhận ra. Chắc chắn là họ đã cãi nhau. Choi Hyun Mi nhẹ nhàng khuyên nhủ Woo Jin.
“Ai cũng vậy thôi mà. Vừa quen vừa điều chỉnh để hợp nhau. Có phải hai đứa cãi nhau không?”
“Hae Won nhỏ hơn con tận sáu tuổi. Cãi nhau gì chứ. Hae Won chỉ có bị con mắng thôi, chứ làm gì có chuyện chúng con cãi nhau được.”
“Hae Won, dù gì cũng là người trưởng thành rồi. Sao con cứ coi cậu ấy như trẻ con vậy?”
“Quan trọng hơn là, cậu ta dốt đặc cán mai.”
“Hả?”
“Cậu ta chỉ biết chơi violin với tắm thôi.”
Càng nghĩ anh càng thấy chia tay là đúng đắn. Thứ đáng xem ở cậu ta chỉ có khuôn mặt thôi. Cái tính chua ngoa đanh đá kia, nếu coi là quyến rũ thì cũng được, nhưng mệt mỏi lắm.
Không phải là cậu không biết làm nũng. Lúc đầu thì lạnh lùng vậy thôi, chứ sau khi mở lòng ra rồi thì không giấu giếm gì, cho anh thấy hết con người thật.
Hơn nữa, tay cậu đâu có xấu. Cậu còn siêng tắm rửa nữa, nên người lúc nào cũng thơm tho. Chạm vào Hae Won khiến anh cảm thấy dễ chịu. Ôm cậu ngủ cũng ngon giấc.