Into The Thrill - Chương 181

Trước đây, anh chỉ coi tình dục là một hành động bài tiết, làm cho xong chuyện. Nhưng từ khi quan hệ với Hae Won, anh phải xem xét lại niềm tin bấy lâu nay về thuyết tiến hóa trong tình dục. Quan hệ với Hae Won, một người đàn ông, không phải là vì ham muốn duy trì nòi giống, mà nói là giải tỏa nhu cầu sinh lý thì tần suất lại quá nhiều. Woo Jin dường như quá ám ảnh về chuyện đó.

Ngay cả khi anh kiểm soát tốt bản thân, Hae Won vẫn nắm thóp được anh, khiến người đàn ông gần như không có cảm xúc như Woo Jin phải lao đao.

“Hai đứa cãi nhau vì chuyện gì? Mẹ gọi cho cậu ấy nhé?”

“Đừng làm vậy. Giờ chúng con hết rồi.”

Woo Jin lạnh lùng cắt ngang câu chuyện như thể không muốn ai can thiệp vào.

Choi Hyun Mi cảm thấy tiếc nuối. Bà nghĩ rằng cuối cùng Woo Jin cũng gặp được một mối nhân duyên tốt đẹp, có thể khiến anh trở nên “người” hơn.

Có lẽ là lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối cùng của Woo Jin.

Ít nhất thì Hae Won đã có một ảnh hưởng rất lớn đến Woo Jin. Đến mức anh còn muốn sống chung với cậu , thì có nghĩa là anh rất thích cậu , dù ngoài miệng có nói thế nào đi nữa.

Bà muốn hỏi thêm, nhưng Choi Hyun Mi lại thôi. Một nỗi thất vọng lớn ập đến.

“Vậy à. Thật ra, mẹ định gọi cho cậu ấy sau khi thấy cậu  trên TV, nhưng lại thấy sến súa quá nên thôi. May mà mẹ không gọi. Suýt nữa thì khơi lại vết thương lòng rồi. Hai đứa chia tay êm đẹp chứ? Không cãi nhau to chứ? Hae Won cũng chấp nhận đúng không?”

Bà hỏi, vì tin lời Woo Jin nói là hai người đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.

“Dạ?”

“Hai đứa chia tay trong vui vẻ chứ? Không làm tổn thương nhau chứ?”

“Không, mẹ vừa nói gì ạ? Cậu  lên TV ạ?”

“Ừ? Lần trước mẹ thấy cậu ấy trên TV. Con không biết à?”

“Khi nào ạ?”

Tay Woo Jin đang cầm bát cơm chợt khựng lại giữa không trung.

“Thứ sáu tuần trước thì phải? Hình như là chương trình giáo dục gì đó, cậu ấy xuất hiện ở đó. Cậu ấy còn chơi nhạc và phỏng vấn với người dẫn chương trình nữa. Biểu cảm của cậu ấy có vẻ hơi buồn, mẹ còn tưởng có chuyện gì, ai ngờ hai đứa lại chia tay.”

Gần đây, Choi Hyun Mi vô tình chuyển kênh TV và thấy mặt Hae Won. Bà mừng rỡ dừng công việc đang làm lại và chăm chú xem chương trình cho đến khi kết thúc.

Khuôn mặt cậu ấy trông có vẻ mệt mỏi, một mặt khác lại lạnh lùng khác hẳn với lần gặp trước, bà tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra.

Có vẻ như cậu ấy đã xuất hiện trên TV không lâu sau khi chia tay Woo Jin, và sự bối rối đó đã lộ rõ trên khuôn mặt.

“Tên chương trình là gì ạ?”

“Hình như là gì ấy nhỉ, Classic hành tây? Không, Classic rau củ gì đó hay là hạt gì ấy. Classic hạt dẻ! Chắc là hạt dẻ.”

Choi Hyun Mi loay hoay ghép các từ trong đầu để nhớ ra tên chương trình mơ hồ, rồi “À” một tiếng.

“…Classic hạt dẻ ạ?”

“Đó là tên chương trình.”

Khoảnh khắc Woo Jin nhăn mặt, khó chịu phát âm chữ “hạt dẻ” trông lạ lẫm đến buồn cười, Choi Hyun Mi suýt bật cười nhưng nhanh chóng kìm lại. Woo Jin không hề cười.

“…Đúng rồi. Hạt dẻ.”

“Cậu  aays xuất hiện ở đó ạ? Hae Won ấy ạ?”

“Cậu ấy xuất hiện khá lâu đấy. Lên hình đẹp trai lắm. Có khi làm người nổi tiếng còn thành công ấy chứ.”

Vậy mà con mình lại dứt cậu ấy, bỏ rơi cậu ấy vì lý do phiền phức, Choi Hyun Mi cảm thấy thương xót cho Woo Jin vì sự lựa chọn đó.

“Chia tay rồi hai đứa không liên lạc gì à? Hae Won có vẻ thích con lắm đấy. Cậu ấy chắc chắn đang rất khó khăn… Con không thể quan tâm đến cậu ấy một chút sao?”

“Mọi chuyện kết thúc rồi. Chắc chắn chúng con sẽ không liên lạc với nhau đâu.”

Vừa mới hỏi han xôn xao, giờ Woo Jin đã tỏ vẻ khó chịu, như thể bảo bà đừng nhắc đến Hae Won nữa.

Choi Hyun Mi thở dài trong lòng. Dù là đàn ông, nhưng bà cảm thấy Hae Won thật đáng quý và đáng mừng vì đã giúp Woo Jin có một mối quan hệ yêu đương bình thường.

Thay vì chờ đợi một người như vậy xuất hiện lần nữa, thì có lẽ Hae Won nhận sai và nhường nhịn Woo Jin còn nhanh hơn. Không phải vì chán ghét hay phát ngán, mà theo lời con trai thì chỉ là vì phiền phức, nên có vẻ như vẫn còn hy vọng hàn gắn mối quan hệ.

Woo Jin đặt chiếc thìa ăn dở xuống bàn.

“Con không ăn nữa à?”

“Con có việc gấp nên phải đi đây.”

“Ăn hết cơm rồi hẵng đi.”

“Con xin lỗi. Hôm nay phải xong việc mà con quên mất.”

Woo Jin vội vàng đứng dậy và đi ra xe với tốc độ không hề quan tâm đến người mẹ đang tiễn mình, rồi lái xe đi mà không thèm chào.

Vừa về đến nhà, Woo Jin đã đi tìm điều khiển TV. Anh đã trang bị một hệ thống TV và âm thanh cao cấp cho Hae Won, người thích nghe đĩa thu âm trực tiếp, để cậu ấy tha hồ nghe.

Sau khi Hae Won rời đi, không ai dùng đến chúng nữa. Anh lật từng chiếc gối trên ghế sofa để tìm điều khiển, rồi sau một hồi mới phát hiện ra nó nằm gọn trong ngăn kéo bàn trà, và nhăn mặt bật TV.

“Hạt dẻ…”

Woo Jin tìm kiếm chương trình đã phát.

Khi tìm kiếm “hạt dẻ”, chương trình giáo dục Classic hạt dẻ mà mẹ anh đã nhắc đến hiện lên. Đã nửa tháng kể từ khi Hae Won rời bỏ anh, và chương trình đã phát sóng được bốn ngày.

Nếu muốn tìm kiếm thì việc biết được nó ở đâu không hề khó. Nhưng Woo Jin không làm vậy. Anh không muốn bị xem là kẻ bị động. Quyền chủ động phải luôn nằm trong tay anh.

Dù Hae Won có giận dỗi vì những gì Woo Jin đã làm và trốn biệt tăm, thì sức chịu đựng của cậu ấy đối với những điều đó cũng rất kém cỏi. Cậu ấy là một người bốc đồng và cảm tính. Cuối cùng cậu ấy cũng sẽ khóc lóc mà quay lại, và anh sẽ làm cho điều đó xảy ra, Woo Jin đang chờ đợi thời cơ thích hợp.

Nhưng cậu lại lên TV để cho anh thấy. Đó là điều Woo Jin đã xin cậu đừng làm.

Anh không muốn ai nhìn thấy Hae Won. Cơn đau thắt ngực khi anh nhìn thấy Hae Won trên màn hình lớn trong nhà ăn của viện kiểm sát, trái tim đột nhiên hẫng một nhịp và anh không thể ý thức được bất cứ điều gì xung quanh ngoại trừ Hae Won, anh không muốn ai khác cảm nhận được trạng thái ngây ngất đó. Anh không thể chấp nhận chuyện đó.

Nếu có điều gì anh thực sự ghét trên đời này, thì việc không thể độc chiếm Hae Won sẽ là điều anh ghét nhất. Với suy nghĩ đó, Woo Jin đã bảo Hae Won đừng xuất hiện trên TV hay bất cứ chương trình nào.

Có vẻ như Hae Won không hề có ý định lắng nghe lời người khác, dù là trước hay sau khi chia tay.

Cuối cùng thì chuyện này cũng xảy ra, nhưng Woo Jin lại nghĩ đó là một điều tốt.

Một kẻ cứng đầu, tùy hứng, chỉ biết làm những gì mình muốn, ngông nghênh, dốt nát và thứ đáng xem chỉ có khuôn mặt, một hạt bụi vũ trụ bé nhỏ như Moon Hae Won đã bỏ rơi anh mà đi, vậy thì tốt hơn, Woo Jin giờ đây có thể thực sự tập trung vào công việc và anh cảm thấy may mắn về điều đó, anh vừa nghĩ vừa bật chương trình.

Chưa nói đến công việc chính, anh còn phải lo cho phòng chiến lược của tập đoàn, đưa Giám đốc Kim vào quỹ đạo và giúp tập đoàn hoạt động bình thường, đó là một vấn đề cấp bách.

Không chỉ có vậy. Anh còn phải lật đổ K-One Group khỏi vị trí trong bảng xếp hạng các tập đoàn lớn nhất. Anh không rảnh rỗi như Hae Won nghĩ.

Nếu cậu ấy nghĩ rằng bằng cách nào đó anh sẽ tìm ra cậu ấy và xin lỗi, thì đó chính là một trong những ảo tưởng lớn nhất của nhân loại.

Chuyện đó không thể xảy ra. Woo Jin chưa bao giờ lãng phí năng lượng vào những việc vô ích.

Anh cầm điều khiển tăng âm lượng. Chương trình bắt đầu với cảnh một nữ phát thanh viên mặc trang phục tươi tắn đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu bên cạnh một chiếc TV trong một studio nhỏ được trang trí như quán cà phê, nhìn vào màn hình đang chiếu một cảnh trong Liên hoan Kèn quốc tế Jeju.

Như Woo Jin dự đoán, bản concerto violin của Hankyung Symphony, một trong những chương trình của liên hoan dàn nhạc, vang lên. Anh chưa từng nghe Hae Won chơi bản nhạc này. Đây là lần đầu tiên anh nghe.

Với một khuôn mặt hoàn toàn tập trung, anh dán mắt vào màn hình mà không hề chớp mắt.

Với chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen để lộ mắt cá chân, Hae Won trông giản dị nhưng vẫn sành điệu vì đôi chân dài và khuôn mặt nhỏ nhắn.

Khi tiếng timpani hùng vĩ vang lên và các nhạc cụ bộ gỗ cất tiếng, Hae Won kẹp cây violin giữa vai và cằm, nhắm mắt và kéo đàn.

Dàn nhạc nín thở thưởng thức phần độc tấu của Hae Won. Hòa theo màn trình diễn của Hae Won, dàn nhạc đã tạo ra một bản concerto hùng tráng và sôi động.

Woo Jin quên cả thở và đắm mình vào màn hình.

Những chuyển động của Hae Won khi đồng thời gẩy hai nốt và kéo dây đàn một cách nhiệt huyết và mạnh mẽ dần mờ đi, và máy quay chuyển sang nữ phát thanh viên.

Khi Hae Won biến mất khỏi màn hình, cuối cùng anh cũng thở ra. Ngực anh nghẹn ứ, Woo Jin dùng nắm đấm siết chặt xoa xoa vùng tim.

“Xin chào quý vị khán giả, tôi là Lee Hyun Joo của Classic hạt dẻ. Nếu là người yêu thích nhạc cổ điển, chắc hẳn quý vị đã từng nghe đến Liên hoan Kèn quốc tế Jeju được tổ chức hai năm một lần. Điểm nổi bật của Liên hoan Kèn quốc tế Jeju lần này không phải là cuộc thi mà là Hankyung Symphony, đơn vị đã đảm nhận buổi biểu diễn khai mạc. Đặc biệt, sự quan tâm dành cho nghệ sĩ violin Moon Hae Won, người đã hợp tác biểu diễn bản Concerto violin số 1 giọng G thứ Op.26 của Bruch, là rất lớn. Kỹ năng biểu diễn xuất sắc cũng như ngoại hình điển trai của cậu ấy đã khiến cộng đồng mạng dậy sóng đến mức khán giả đã gửi rất nhiều yêu cầu đến chương trình của chúng tôi. Hôm nay, chúng tôi đã mời được nhân vật chính đó đến đây.”

Hae Won đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu bên cạnh người dẫn chương trình với vẻ mặt hơi căng thẳng, không biết đã ở đó từ khi nào. Khuôn mặt cậu ấy không hề có vẻ bối rối khi nghe những lời khen ngợi đó. Cậu ấy hơi nghiêng đầu và làm vẻ dễ thương rồi hướng mắt về phía nữ phát thanh viên đang vỗ tay nhìn mình.

“Xin chào Moon Hae Won. Cảm ơn cậu đã đến studio của chúng tôi. Chúng tôi đã rất khó khăn để mời được cậu đấy.”

“Xin chào, tôi là nghệ sĩ violin Moon Hae Won. Cảm ơn vì đã mời tôi đến đây.”

Hae Won chào hỏi một cách lịch sự và chỉnh tề, khác hẳn với thường ngày. Nữ phát thanh viên bảo cậu ấy đừng chào mình mà hãy chào khán giả và cười thân thiện chỉ về một hướng. Hae Won nhìn xung quanh rồi dừng mắt lại.

Mắt Woo Jin và Hae Won chạm nhau.

“….”

Bàn tay Woo Jin đang nắm chặt điều khiển siết mạnh đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Hae Won, người không biết gì về chương trình, thực sự nhìn chằm chằm vào máy quay. Như thể cậu ấy đang nhìn ai đó. Không, giống như cậu ấy đang cho ai đó thấy khuôn mặt của mình vậy.

“Nhân viên biên tập út của chúng tôi đã gọi cho Moon Hae Won rất nhiều nhưng cậu không bắt máy một cuộc nào. Đó có phải là sự thật không?”

Trước câu hỏi của nữ phát thanh viên, Hae Won đang nhìn vào máy quay quay sang nhìn cô ấy.

“Tôi không hay nghe máy số lạ.”

“Cậu có ngờ rằng mình lại được quan tâm đến vậy không? Thật ra, Liên hoan Kèn quốc tế Jeju nổi tiếng về các cuộc thi, nên buổi biểu diễn khai mạc chưa từng gây được tiếng vang như vậy. Vai trò của Hae Won là rất lớn. Cậu cảm thấy thế nào khi lên sóng truyền hình?”

“Ừm, vì ngày nào tôi cũng làm việc này… Nên tôi không nghĩ gì cả. Chỉ là tôi nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi từ những người mà tôi không thể liên lạc được thôi.”

Hae Won thờ ơ đáp lại những lời lẽ không ngớt tung hô mình của nữ phát thanh viên. Như thể đó không phải là chuyện đáng ngạc nhiên hay đáng chú ý gì cả. Hành động của cậu ấy điềm tĩnh và cách nói chuyện nhẹ nhàng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo