Into The Thrill - Chương 184

Mắt họ chạm nhau.

Nắm đấm của Woo Jin đang đút trong một túi áo siết chặt lại. Đã làm cái trò biến mất không một lời nào, Hae Won đã đánh mất sự sợ hãi và bước thẳng đến chỗ anh, nhìn thẳng vào mặt anh. Đó là một thái độ ngông nghênh và kiêu ngạo.

Khoảng cách dần thu hẹp lại. Hae Won chỉ đi ngang qua Woo Jin, người rút tay ra khỏi túi và sắp mở miệng nói gì đó.

Ánh mắt kinh ngạc của anh dõi theo bóng lưng của Hae Won. Tên ngốc liếc nhìn Woo Jin một cách bất an.

“Moon Hae Won.”

Anh gọi cái tên đó. Anh gọi cái tên mà anh còn không muốn gọi. Woo Jin chợt nhận ra rằng người đang đứng trước mặt anh chính là Moon Hae Won sau khi anh gọi cái tên đó.

Cậu  đã rời bỏ anh không một lời nào, bỏ rơi anh và bỏ mặc Woo Jin một mình. Đã gần một tháng trôi qua rồi. Anh đã không được nhìn thấy Hae Won, không được ôm cậu  trong một tháng.

Moon Hae Won là người tỏa sáng nhất, ấm áp nhất và đáng giá nhất, đồng thời cũng là người vô dụng nhất trong bong két mà anh đã xây dựng bằng tất cả sự tận tâm của mình.

Hae Won dừng bước và quay lại nhìn Woo Jin.

“…”

Đó là một ánh mắt không cảm xúc, nhìn vào một chất vô cơ. Nó giống với ánh mắt mà cậu  đã nhìn Woo Jin khi họ mới gặp nhau. Một đôi mắt không có sự tò mò hay quan tâm đến người khác, chỉ là có người ở đó nên ánh mắt dừng lại mà thôi, một đôi mắt khô khan và vô vị.

Tên ngốc cẩn thận hỏi Hae Won.

“…Anh ta là ai vậy? Người quen à?”

“Vâng. Người quen thôi.”

Người quen…….

Anh chỉ là người quen đối với Hae Won.

Anh nhíu mày khó chịu. Tên ngốc đồng thời liếc nhìn Woo Jin và Hae Won. Hae Won đang đeo hộp đựng violin. Hae Won không bao giờ giao violin của mình cho người khác. Khi ở bên anh, Woo Jin thường là người cầm hộp đựng violin. Chiếc hộp được cho là không hề hấn gì dù xe cán qua rất nặng, nhưng nó sẽ nặng hơn nữa nếu có thêm những cuốn sách như bản nhạc ở bên trong. Woo Jin vô thức cảm thấy an tâm vì Hae Won đã không bắt tên ngốc cầm hộp đựng violin.

“Hae Won, em không sao chứ?”

“Em không sao. Đúng là người quen mà.”

“Vậy anh đi được chứ?”

“Anh cứ đi đi.”

“Tôi sẽ lên lịch cho buổi biểu diễn vào thứ Ba hoặc thứ Tư tuần sau và liên lạc lại với em. Nếu em không khỏe thì hãy nói trước với tôi nhé.”

“Vâng.”

Tên ngốc gật đầu chào và liếc nhìn Woo Jin rồi quay trở lại đường cũ. Hắn ta lên thang máy và biến mất.

Hae Won nhìn Woo Jin như thể đang nhìn một người xa lạ tầm thường và lộ vẻ mặt muốn bảo anh nói nhanh lên nếu có gì muốn nói, có việc gì cần làm rồi cút đi.

Cậu  đã lôi kéo ai đó trong thời gian đó. Đúng là trò mà Moon Hae Won sẽ làm.

Khóe miệng của Woo Jin nhếch lên một cách kỳ quái về một bên khi anh chế giễu Hae Won.

“Ai vậy?”

“Người quản lý của em.”

“Người quản lý?”

Người quản lý của Hae Won là Woo Jin. Anh nhíu mày.

“Giờ em xuất hiện trên TV đấy. Anh xem chưa?”

“Anh không có thời gian để xem những thứ đó.”

“Em nổi tiếng đến mức có người đuổi theo xin chữ ký đấy. Em nổi tiếng đến mức ai cũng nhận ra em.”

Cậu  không phải là người thích được người khác chú ý đến. Đôi mắt khác lạ, thái độ khác lạ, ngay cả tư tưởng khác lạ của cậu  cũng khiến anh khó chịu. Anh cảm thấy như ai đó đã phá hỏng khu vườn hoa mà anh đã tạo ra và vun trồng.

“Trả tài liệu đây.”

“Tài liệu gì cơ?”

“Em đã lấy nó đi rồi mà. Ngoài em ra thì không ai động vào nó cả.”

“Sao anh không vào trong lục lọi đi. Chẳng phải anh chuyên lục lọi nhà người khác sao.”

“…”

Đôi mắt hơi nhăn lại của anh trở nên méo mó rõ rệt. Anh có rất nhiều điều muốn nói với Hae Won, người đã rời bỏ mình, nhưng đột nhiên anh lại không muốn nói gì cả.

“Em cố tình không đổi mật mã cửa vì biết anh đổi thế nào cũng biết nên anh cứ vào trộm đồ đi, sao anh không vào lục lọi như một tên trộm vặt đi.”

“Trộm vặt?”

“Ừ, trộm vặt.”

“…”

Hàm răng nghiến chặt của anh run lên bần bật.

“Anh cần cuốn nhật ký mà Taeshin  đã gửi cho em, đúng không?”

“…”

“Anh đã lục lọi khắp nơi nhưng không tìm thấy nên tức giận lắm đúng không? Em xin lỗi nhe, nhưng em đã vứt nó đi rồi. Anh không tò mò muốn biết trong đó viết gì sao?”

“…”

Anh nhìn Hae Won, người đang nói nhảm nhí mà không hề đáp lại với ánh mắt đầy hứng thú.

“Ở đó viết rất chi tiết đấy. Về anh là người như thế nào.”

“…Vậy à? Anh là người như thế nào cơ.”

Anh bước một bước và tiến đến chỗ Hae Won. Ánh mắt nhìn anh ngày càng trở nên xa lạ hơn. Hae Won không hề nhúc nhích khỏi chỗ đứng. Thay vào đó, cậu  dồn hết sức lực vào tay đang nắm chặt quai hộp đựng violin.

“Ở đó viết anh là người như thế nào?”

Woo Jin hỏi lại bằng một giọng trầm như thể anh tò mò muốn biết.

“Anh lợi dụng rồi vứt bỏ cậu ấy, đúng không?”

“Ở đó viết thế à? Lee Taeshin  viết rằng anh đã lợi dụng rồi vứt bỏ cậu ta à?”

“Hyun Woo Jin, anh đã giết cậu ấy, đúng không?”

“Tại sao em lại nghĩ rằng anh đã làm vậy? Không phải ở đó viết à, sao em còn hỏi? Nếu em đã xem rồi thì em phải biết chứ.”

Ngược lại, Woo Jin muốn hỏi. Woo Jin đã không xô cậu ta khỏi nóc nhà, cũng không ép cậu ta phải chết. Anh cũng không dùng những từ ngữ thô tục để làm tổn thương và hành hung cậu ta, nói rằng anh không yêu cậu ta, không thích cậu ta trong cuộc sống vô giá trị của cậu ta.

Vậy mà họ cứ nói anh đã giết cậu ta.

Họ gọi anh là rắn độc. Họ gọi anh là kẻ tàn sát hủy hoại linh hồn con người.

Cả hai đều có một cuộc sống ngắn ngủi. Những lời khẳng định của họ có vẻ đáng tin vì họ đã đánh cược mạng sống của mình.

Giờ thì anh đã phát ngán rồi. Linh hồn bình thường của họ đã trở nên tàn tạ khi ở bên cạnh Woo Jin, người không bình thường, và cuối cùng đã bị ăn thịt như thịt người, cả Lee Taeshin  và Kim Ha Young, và thậm chí cả Hae Won, người khẳng định rằng anh đã giết Taeshin .

Anh thực sự cảm thấy buồn nôn.

Vì anh không cảm thấy gì cả, vì anh không biết đau đớn, không biết buồn bã, không biết khổ sở.

Họ chỉ tay vào Woo Jin và khẳng định rằng anh đáng bị nghi ngờ vì anh chắc chắn sẽ làm những việc khủng khiếp như vậy. Họ đối xử với anh như một con quỷ sinh ra từ tội lỗi.

Anh đã giết cậu ấy.

Nhất định là anh đã giết cậu ấy.

“Tại sao em lại nghĩ rằng tại anh?”

“…”

“Tại sao em lại nghĩ rằng anh đã làm vậy? Anh đã làm gì chứ?”

“…”

Woo Jin nghẹn thở.

“Tôi không thể hiểu được. Tôi đã ôm ấp và chăm sóc họ, dành thời gian cho họ vì họ thích tôi. Tại sao họ lại hành động tùy tiện rồi tự ý chết đi và đổ tội cho tôi?”

Đúng là con người như vậy, Tae-shin đã khẩn thiết hét lên, bảo Hae-won hãy chạy trốn, đừng gặp hắn, phải vứt bỏ hắn đi.

Bàn tay của Woo-jin đã nắm thành quyền từ lúc nào. Giống như những kẻ không thể gánh nổi sự thật khi đối mặt với một thực thể nào đó, đối diện với một bí mật khổng lồ, họ đã tự kết liễu mạng sống để vạch trần sự thật, họ đã cố gắng thông báo rằng Woo-jin không phải là con người mà là quái vật thông qua cái chết.

Trớ trêu thay, đó lại là những người từng nói thích hắn, những người từng nói yêu hắn.

Cả hai đều yêu anh, cả hai đều tự sát. Thậm chí tuổi lìa bỏ cuộc sống cũng giống nhau. Nhưng Hae-won lại bị bao gồm vào đó. Cậu đang khẳng định anh là quái vật.

Trong đôi mắt của Hae-won đang nhìn mình đầy nghi ngờ, Woo-jin vô thức nghe thấy tiếng then cài nào đó mà anh đã cố gắng siết chặt bấy lâu nay bị bung ra. Đó là bản chất mà anh đã cố gắng kìm nén, khẳng định mình không khác gì những người bình thường.

Vì Hae-won mà kế hoạch liên tục bị đảo lộn, anh thốt ra những lời mà ngay cả bản thân cũng không lường trước được, và một thứ gì đó bị khuấy động. Đó là một cảm giác khó chịu.

Sự khó chịu mà anh cảm thấy khi nhìn Hae-won co ro khóc, một thứ gì đó xa lạ và gây cảm giác khó chịu mà anh cảm thấy khi nhìn Hae-won trên màn hình lớn, một lần nữa đẩy anh vào trạng thái không thể kiểm soát được.

Woo-jin quyết định tuân theo khuôn mẫu.

Chỉ cần tuân theo khuôn mẫu là được. Sẽ không có chuyện trở nên kỳ lạ, cũng sẽ không có chuyện bị nhìn nhận một cách kỳ lạ. Khả năng tự chủ không phải là sự kiên nhẫn cố gắng vớt vát mà được củng cố bằng thói quen đã được nội hóa, và Woo-jin đã luyện tập chịu đựng trong một thời gian dài.

“Vứt bỏ cái giọng điệu lố bịch đó đi và đưa tài liệu đây. Tôi không có thời gian.”

Ánh mắt nhìn xuống lạnh lẽo như mặt hồ đóng băng. Hae-won trừng mắt nhìn hắn đến chết. Hàm răng nghiến chặt cùng với ánh mắt dao động.

“Anh giết Tae-shin, rồi tiếp cận tôi vì sợ bị lộ chuyện đó phải không?”

“Ăn nói cho có lý đi. Ai đã làm mù mắt ai đó rồi liên lạc với tôi lúc đó, không phải là cậu sao? Đã quên rồi à?”

Chính Hae-won là người đã tìm đến Woo-jin trước, cầu xin sự giúp đỡ.

Woo-jin nhìn Hae-won theo kiểu đó, như Đấng Tạo Hóa ngạo mạn nhìn xuống thế giới từ trên cao.

Bất kỳ lời nào Hae-won thốt ra cũng không thể gây ra dù chỉ là một vết xước cho anh. Cảm xúc của một sinh vật nhỏ bé yếu đuối, không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho anh, trào dâng một cách đau đớn. Mỗi khi nghĩ đến Woo-jin, toàn thân cậu  như bốc cháy, nhưng đối mặt và đối diện với Woo-jin trước mắt còn đau đớn gấp bội.

“Anh giết cậu ấy.”

“Tôi đã bảo đừng gọi tôi là này rồi mà.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo