Into The Thrill - Chương 185

“Anh đã giết cậu ấy.”

“Không. Như cậu  cũng biết, Lee Tae-shin đã tự mình nhảy xuống. Tôi thậm chí còn không biết cậu ta đã chết.”

Woo-jin đã nói thật lòng. Đôi mắt của Hae-won méo mó đau đớn khi nhìn hắn như vậy.

Cậu  lắc đầu. Cậu  không muốn cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào với hắn. Với vẻ mặt lạnh lùng, Hae-won khinh bỉ nói như thể đang nhìn một tên rác rưởi không thể cứu vãn.

“Anh đã khiến cậu ấy tự sát. Đó chính là giết người.”

“Khiến cậu ấy tự sát à…, haiz, toàn bộ những gì cậu  nói đều đầy lỗi. Dù có đưa ra lựa chọn gì đi chăng nữa thì đó cũng là do chính bản thân cậu ta làm.”

“Do chính bản thân cậu ta làm sao?”

“Đúng vậy. Đó là lựa chọn của chính cậu ta.”

Hae-won nhắm mắt lại khi nghĩ đến Tae-shin. Cậu  mở đôi mắt đã nhắm chặt. Woo-jin vẫn đứng trước mặt cậu .

“Đưa tài liệu đây. Đã rời đi rồi thì hãy kết thúc chuyện này đi, đừng làm cái trò hề lố bịch này nữa. Và đừng hỏi những câu hỏi vớ vẩn đó. Cậu  đã khẳng định tôi là loại người đó rồi còn gì.”

Anh  coi căn hộ của cậu như một khách sạn, chỉ tìm đến khi anh muốn, và nếu muốn làm gì đó cùng nhau, Hae-won sẽ phát điên lên, phải bám lấy anh mới được. Mỗi khi cậu  trở nên sai lệch như vậy, anh sẽ dỗ dành, an ủi bằng những lời ngọt ngào, đối xử với cậu  không khác gì việc cậu  thích dạng người sẵn sàng xòe chân bất cứ lúc nào chỉ cần anh nói. Ngay cả khi cậu  không nghe lời, anh cũng sẽ nắm chặt cậu  bằng lời chia tay mà Hae-won sợ nhất và thao túng cậu .

Những chuyện bị đùa giỡn chiếm lấy tâm trí cậu  một cách lộn xộn. Cậu  cảm thấy nghẹt thở. Anh đã làm những chuyện như vậy, khiến tâm hồn cậu  không thể phục hồi, nhưng giờ lại nói một cách đơn giản như vậy.

“Đã rời đi rồi thì hãy kết thúc đi?”

“Đúng vậy. Thật là bẩn thỉu, đây là cái trò gì vậy.”

“Bẩn thỉu à? Tôi sao?”

Hae-won bật cười. Cậu  thực sự quá kinh ngạc đến mức tiếng cười tự động bật ra.

“Vui lắm hả khi đùa giỡn với tôi? Vì tôi là đứa trông có vẻ thích xòe chân cho đàn ông nên chỉ cần anh nói là tôi sẽ tự động xòe chân bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, nên anh cảm thấy sung sướng đến phát điên phải không? Vì vậy mà anh đã đưa tôi vào căn nhà tân hôn mà anh chuẩn bị để kết hôn à? Anh thích ngủ với tôi đến mức phải làm những chuyện như vậy à? Ngủ với tôi…, anh thích lắm phải không?”

“Im mồm và đưa tài liệu mà cậu  đã lấy đi đây.”

Woo-jin tránh ánh mắt chằm chằm của cậu  và nói một cách thô bạo.

“Anh đã giả vờ đến buổi hòa nhạc dù chưa từng đến vì muốn thử tôi, anh đã cho người theo dõi tôi, anh đã nói chia tay nhưng lại khiến tôi không thể làm gì ở phía sau…, anh đã làm đủ mọi trò chỉ vì muốn ngủ với tôi. Anh không tự tin đến mức phải làm những chuyện như vậy mới an tâm à?”

Hae-won cứ liên tục chạm vào điều gì đó. Nếu cứ nghe những lời chế nhạo của Hae-won như thế này, anh có thể sẽ làm điều gì đó. Anh có thể sẽ làm những chuyện phi lý và phi logic.

“Đừng có vớ vẩn. Ai thèm cậu  chứ.”

“Ngây thơ thật đấy. Anh tin rằng nếu anh làm những chuyện như vậy thì tôi sẽ yêu anh mãi mãi à? Một người làm kiểm sát viên lại ngây thơ như vậy thì phải làm sao?”

“Moon Hae-won.”

“À, bây giờ tôi mới hiểu.”

Dù đã bị phát hiện ra tất cả những gì anh đã làm với cậu , Woo-jin vẫn đường hoàng. Anh đang nói rằng mình không có lỗi. Nếu không phải do chính tay anh đẩy người ta xuống thì Woo-jin không giết ai cả, và anh không làm gì sai cả.

Hae-won cười khẩy trước thái độ đường hoàng và ngạo nghễ đó.

“Anh không biết những chuyện đó à?”

“Tôi đã bảo đừng gọi tôi là này rồi mà.”

“Anh không biết. Hyun Woo-jin…, anh vốn không biết.”

“…Haa. Đưa tài liệu đây. Đừng có làm phiền tôi nữa.”

Woo-jin nhăn mặt hết cỡ như thể anh không muốn đối diện với cậu  nữa. Anh đang dao động.

“Anh không có cảm xúc mà.”

“…”

Hae-won giờ đã nhận ra lời nói nào có thể gây tổn thương cho Woo-jin. Và nó đã trúng đích. Ánh mắt của Woo-jin, ánh mắt mà cậu  chưa từng thấy, ghim chặt vào mặt Hae-won một cách nặng nề.

“Hyun Woo-jin, anh vốn không biết cảm xúc là gì.”

“…Đừng có nói vớ vẩn và đưa tài liệu đây mau.”

“Anh chỉ là một tên thái nhân cách thôi. Anh có biết thái nhân cách là gì không?”

“…”

“Anh không bình thường.”

“…”

Tại sao nhỉ?

Dù không có một chút thay đổi biểu cảm nào, Hae-won đột nhiên nghĩ rằng Woo-jin sắp khóc.

Không phải là tức giận, cũng không phải là phản bác và cười khẩy, mà là khuôn mặt trống rỗng, không có gì nổi lên, ánh mắt, biểu cảm, đôi mắt ấy, nhìn chằm chằm vào Hae-won, lặng lẽ chìm xuống như một cái hố sâu không đáy, không thể nhìn thấy đáy.

“Vậy nên anh mới không thể biết. Tae-shin đã tự sát vì sao, Kim Ha-young đã hạnh phúc như thế nào khi trang trí căn penthouse đó. Ngay cả khi kéo tôi vào căn nhà đó, anh cũng không cảm thấy tội lỗi gì phải không? Vì đối với anh, đó là điều đương nhiên.”

Anh không cố gắng chịu trách nhiệm cho cậu , người đã bị liệt nửa người do tai nạn giao thông. Ngay cả điều đó cũng chỉ là sản phẩm phụ của mục đích mà anh muốn đạt được.

“Dù tôi nói như vậy anh cũng không hiểu đâu phải không? Đầu óc anh thông minh và phi thường như vậy mà anh vẫn không hiểu gì cả phải không?”

Hae-won càng ngày càng nhận ra những lời nói nào có thể gây tổn thương cho Woo-jin. Mỗi khi cậu  thốt ra một lời, cái hố lại càng sâu thêm. Một cơn gió trống rỗng thổi đến từ cái hố sâu. Cơn gió thổi dữ dội trong đôi mắt của Woo-jin.

“Anh có hiểu những gì tôi đang nói không? Anh có nghe ra không?”

Hae-won thúc giục, dùng ngón tay gõ gõ vào thái dương của mình. Đôi mắt của Woo-jin không hề lay động. Anh chỉ đang nhìn chằm chằm vào Hae-won, người đang cố gắng chế giễu, sỉ nhục và làm tổn thương anh.

“Anh sẽ không bao giờ biết cảm giác của tôi bây giờ là gì, tôi muốn giết anh đến mức nào đâu. Hyun Woo-jin, anh không bình thường mà.”

“…”

“Vậy nên tôi sẽ cho anh biết. Tôi…, tôi sẽ cho anh biết cảm giác muốn chết là như thế nào. Anh cũng hãy cảm nhận đi. Tôi sẽ khiến anh muốn chết.”

Cậu  tiến lại gần Woo-jin, người đang đứng im lặng. Cậu  nắm lấy vai anh và nâng cằm anh lên. Cậu  hôn lên đôi môi cứng đờ của Woo-jin một cách dịu dàng như một cặp tình nhân.

Cậu  dùng lưỡi liếm đôi môi đóng băng. Lưỡi của Hae-won trêu đùa bên trong miệng Woo-jin, người không có bất kỳ phản ứng nào. Cậu  đã hôn một nụ hôn dài như thể tan chảy. Như thể đây là lần đầu tiên, cậu  đã hôn bằng tất cả sức lực của mình.

Hae-won rời môi anh.

“Haa, haa…”

Hơi thở gấp gáp tan biến. Hơi nóng bốc lên như ảo ảnh. Cậu  có thể ngửi thấy mùi hương da thịt sâu lắng của Woo-jin.

Cậu  dụi môi lên má, tai, thái dương của anh, người không hề động đậy. Hai người  hít hà mùi hương của nhau, mùi hương cơ thể quen thuộc và dịu dàng khiến Haewon  muốn khóc, khiến sống lưng cậu  tê dại trong một thời gian dài. Cậu  ghé sát môi vào tai anh và thì thầm.

“Nếu anh muốn chết, hãy suy nghĩ thật kỹ. Đến lúc đó, anh hãy phán đoán và nói cho tôi biết cảm xúc đó là lựa chọn của chính anh hay không nhé?”

“…”

“Hãy nói cho tôi biết, đó là lựa chọn của chính bản thân anh hay không.”

Cậu  rời khỏi anh, người đang cứng đờ như thể sắp nứt ra.

Hae-won bấm mật khẩu cửa mà cả cậu  và anh đều biết và bước vào căn hộ.

∞ ∞ ∞

“Cậu vừa nói gì vậy.”

“…Tôi hiện không có nó bên mình.”

“Cái gì? Cậu nói đã tuồn nó ra ngoài rồi hả?!”

“Không phải. Tôi sẽ sớm thu hồi lại thôi. Nó chẳng khác gì đang nằm trong tay tôi cả.”

“nói cái gì vậy? Cậu nghĩ đó là một lời biện minh à!”

Một vật gì đó bay tới. Nó đập bịch vào trán của Woo Jin, rồi rơi xuống, đó là một chiếc cốc làm bằng gốm. Chiếc cốc gốm nặng trịch rơi xuống bàn, tạo ra một âm thanh nặng nề.

Woo Jin nhìn chằm chằm vào chiếc cốc gốm đã đập vào trán mình, không thể tin vào mắt mình. Anh nhìn chiếc cốc, rồi ngước mắt lên nhìn Chánh Văn Phòng.

Không kiềm chế được cơn giận dữ nhất thời, Chánh Văn Phòng đã ném bất cứ thứ gì vớ được trong tay. Gã nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh máu từ trán Woo Jin đang chảy ròng ròng xuống. Dường như ngay cả sau khi đã làm Woo Jin ra nông nỗi đó, cơn giận của gã vẫn chưa nguôi ngoai.

Những vệt máu chảy qua lông mày, xuống khóe mắt và đọng lại trên tròng mắt. Woo Jin dùng mu bàn tay lau vội mắt, rồi đứng dậy. Anh lấy một chiếc khăn tay từ túi quần sau ra và ấn lên trán.

“Ngay cả mức độ căng thẳng này cũng không xử lý được, không hiểu sao lại đòi làm chính trị. Tôi xin phép.”

“Hyun Woo Jin!”

Đôi mắt đỏ ngầu, nhuốm máu quay lại nhìn gã. Chánh Văn Phòng vừa định đứng lên đuổi theo Woo Jin như thể sắp tóm lấy  để làm gì đó, nhưng lại ngập ngừng rồi ngồi phịch xuống khi nhìn thấy dáng vẻ quái dị đó.

“Ngài có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi một người rơi xuống đáy vực không?”

“Cái gì?”

“Ngài nghĩ cái trạng thái ‘đến cha mẹ cũng không nhận ra’ chỉ xảy ra khi say xỉn thôi à? Để tôi cho ngài nếm trải thế nào là ‘thực sự kết thúc’ nhé?”

“Này!”

“Trước khi mở miệng, trước khi hành động, hãy suy nghĩ trước đi.”

Anh lập tức rời đi. Anh xuống xe, lên thang máy và đi thẳng lên căn hộ của Hae Won. Woo Jin nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên bức tường thép bóng loáng như gương. Máu đã ngừng chảy, nhưng trên trán vẫn còn những vệt máu khô đóng cục. Anh dùng khăn tay lau qua loa, rồi bước ra khỏi thang máy.

Bốn điều tra viên đang đứng chờ anh  trước cửa căn hộ. Họ cúi đầu chào khi nhìn thấy Woo Jin.

Woo Jin đứng trước khóa cửa. Các điều tra viên chăm chú nhìn vào lưng anh, chờ đợi cánh cửa mở ra.

“…”

Mật khẩu vẫn như cũ. Hae Won nói rằng dù có đổi thì cũng vô ích, nên cậu đã không đổi.

Hãy đột nhập vào và lục lọi như một tên trộm. Đó là việc Woo Jin giỏi nhất.

“Công tố viên?”

“…”

Woo Jin chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào bàn phím, ngón tay anh dừng lại ngay trước khi chạm vào, chứ không hề ấn số.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo