“Anh không nhớ mật khẩu à?”
“…Không phải.”
Giọng nói của Hae Won, chế nhạo anh là một kẻ không bình thường, một tên tâm thần, cứ văng vẳng trong đầu anh.
Sau một thoáng do dự, anh tiếp tục thực hiện kế hoạch. Anh mở khóa cửa và bước vào trong.
Căn hộ không có nhiều đồ đạc, toát ra một bầu không khí lạnh lẽo ở khắp mọi nơi. Hae Won không có ở đó.
“Thu thập tất cả những mảnh giấy có viết số, dù chỉ là một mẩu nhỏ.”
Các điều tra viên ùa vào, vẫn còn đi giày trên chân.
Giống như lần đầu tiên lục soát căn hộ của Hae Won, họ lật tung những đồ đạc ít ỏi một cách nhiệt tình. Woo Jin cũng lục soát cùng họ. Anh bắt đầu từ ngăn kéo bồn rửa trong bếp, rồi lục soát kỹ cả bên trong tủ lạnh, thậm chí còn di chuyển tủ lạnh ra phía trước để kiểm tra cả sàn nhà.
Ban đầu vốn đã không có nhiều đồ đạc, nên việc lục soát cũng không mất nhiều thời gian. Bản thân những tờ giấy có ghi số cũng không có nhiều. Woo Jin dẫm lên những bộ quần áo lộn xộn của Hae Won, dẫm nát cả những bản nhạc yêu thích vứt bừa bộn trên sàn. Anh mở tủ quần áo, cố tình lôi hết quần áo ra và ném xuống sàn. Lúc này, những điều tra viên đang lục soát căn nhà đột nhiên dừng lại.
Woo Jin đang quỳ gối mở ngăn kéo tủ quần áo, anh quay đầu lại.
Hae Won đang đứng ở cửa ra vào. Cậu hé mở cánh cửa, và nhìn vào bên trong với một vẻ mặt không hề ngạc nhiên, như thể cậu đã đoán trước được điều này.
Các điều tra viên trao đổi những ánh mắt khó xử, rồi nhìn Woo Jin. Ý của họ là xin chỉ thị. Woo Jin nhìn Hae Won, rồi quay lại nhìn tủ quần áo và nói:
“Tiếp tục đi. Đừng bận tâm.”
Các điều tra viên, những người đang làm loạn căn nhà với một khí thế hung hãn, vẫn tiếp tục lục soát một cách có trật tự, cố gắng giảm thiểu tiếng ồn.
Mặc kệ Hae Won đang nhìn, Woo Jin lục lọi đồ đạc còn hung bạo hơn lúc nãy. Một chiếc cốc thủy tinh đặt trên bàn bên cạnh rơi xuống sàn. Âm thanh vỡ vụn vang lên sắc nhọn, nhưng anh không hề quay lại.
“Dường như không có gì cả.”
“Đã lục soát kỹ chưa? Đã kiểm tra phòng tiện ích chưa?”
“Đã kiểm tra rồi.”
“…”
Woo Jin cũng dừng lại việc lục soát.
Không có gì cả. Rõ ràng là nó không có ở đây. Anh duỗi thẳng đầu gối đang bẩn thỉu ra và đứng dậy. Anh phủi phủi quần, dẫm lên những đồ vật rơi trên sàn và tiến đến chỗ Hae Won, người vẫn đang bám vào cánh cửa hé mở và nhìn vào bên trong.
Woo Jin cố tình không liếc nhìn Hae Won một cái nào, anh xô mạnh vai cậu à bước ra ngoài. Các điều tra viên liếc nhìn Hae Won, rồi ùa nhau theo Woo Jin ra khỏi căn hộ.
Hae Won bị Woo Jin đẩy lùi lại vài bước, cậu nhìn theo bóng lưng của Woo Jin đang bước về phía thang máy mà không hề có một lời giải thích hay xin lỗi nào.
Woo Jin lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
“Di chuyển đến nhà của Moon Woo Shik.”
“Nó không có ở đó.”
Bước chân của Woo Jin và các điều tra viên đi theo anh đồng loạt dừng lại. Woo Jin quay người lại, nhìn Hae Won vẫn đang bám vào cánh cửa.
“Cái gì không có ở đó?”
“Thứ anh đang tìm kiếm.”
Vẻ mặt và giọng điệu của Woo Jin toát ra sự thù địch, xen lẫn với sự chán ghét đến mức anh thậm chí không muốn nói chuyện với Hae Won. Anh cảm thấy ghê tởm con người mình trong quá khứ, kẻ đã từng khao khát sở hữu Hae Won, kẻ đã từng dâng hiến toàn bộ cơ thể mình cho dục vọng đó. Người đã từng yêu anh đến thế, giờ đây lại biến Woo Jin thành một sự tồn tại đáng ghê tởm.
Mọi thứ đều mục nát và thối rữa. Sự thối rữa của Moon Hae Won cũng là điều đã được dự đoán. Anh vốn dĩ không tin tưởng ai cả.
“Thứ tôi đang tìm kiếm là cái gì?”
“Muốn có nó à?”
Hae Won cười khẩy với anh một cách lạnh lùng. Hơi thở của Woo Jin nghẹn lại.
Woo Jin làm chuyện đó không phải vì anh muốn ngủ với Hae Won. Anh chỉ muốn kiểm soát Hae Won dễ dàng hơn thôi. Anh cũng không đến mức thiếu tự tin đến nỗi phải làm những việc như vậy để cảm thấy an tâm.
Nhưng Hae Won lại nhìn nhận anh theo cách đó. Cậu coi anh là một người thiếu sót một điều gì đó quan trọng. Giống như cha anh, giống như mẹ anh, giống như anh em của anh đã từ chối anh như một sự tồn tại không hoàn thiện.
Ngay cả khi Woo Jin đã luôn nghi ngờ rằng mình có thể không bình thường, giống như những gì họ nói, Hae Won đang đóng một chiếc đinh vào nỗi sợ hãi đó của anh. Anh chỉ đang cầm một cây kim nhỏ, nhưng thay vào đó, nó lại đâm sâu vào da thịt anh.
Mỗi khi Hae Won nói điều gì đó, biểu cảm của cậu thế nào, ánh mắt cậu hìn anh ra sao, Woo Jin đều cảm thấy cây kim đâm vào da thịt anh như một con rắn đang ngọ nguậy và đâm vào toàn bộ cơ thể anh.
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Đưa tài liệu ra đây.”
“Muốn có nó à?”
“Mọi người đi trước đi.”
Anh nói một cách lạnh lùng. Anh đuổi các điều tra viên đang đứng chờ lệnh của mình đi trước.
Chỉ còn lại Woo Jin và Hae Won trên hành lang. Họ nhìn nhau chằm chằm, như thể không có điểm dừng.
“Tôi không muốn chết chỉ vì cậu ăn cắp cái sổ sách vớ vẩn đó đâu.”
“Muốn có nó à?”
“Haa…, Moon Hae Won.”
Anh đưa bàn tay to lớn của mình vuốt ngược lên khuôn mặt, rồi nhìn Hae Won bằng đôi mắt mệt mỏi.
“Được thôi, cứ cho là tôi đã giết người đi.”
Woo Jin nói rằng anh sẽ cứ cho là như vậy, mặc dù anh không bao giờ có thể thừa nhận điều đó.
“Cậu cứ khăng khăng rằng tôi đã giết người, vậy thì cứ cho là tôi đã giết người đi.”
“…”
“Cứ cho là tôi đã giết người đi. Nếu cậu muốn như vậy thì cứ cho là như vậy đi.”
Anh thậm chí còn xúc phạm cái chết của Tae Shin, chỉ để Hae Won không phải mệt mỏi hơn nữa, và cứ cho là như vậy nếu cậu muốn nghe lời thú tội đó đến thế.
Anh đã thất vọng đến mức không còn gì để thất vọng hơn nữa. Anh đã rơi xuống đáy vực và không cảm thấy gì cả, nhưng Hae Won lại một lần nữa khiến anh cảm thấy thất vọng tột độ, như thể cơ thể anh đang sụp đổ.
“Tôi không hề bắt cá hai tay với So Young. Tôi đã gửi So Young đến Mỹ và mọi chuyện kết thúc ở đó. Sau đó tôi chưa từng gặp lại cô ấy, cũng chưa từng liên lạc.”
“Anh định biện minh cho từng chuyện một à? Không phải là có quá nhiều chuyện để biện minh sao? Tôi không có thời gian để nghe đâu.”
“…”
“Nếu anh muốn biện minh một cách thảm hại như vậy thì hãy tự nói chuyện với bức tường đi.”
Hae Won định quay người bỏ đi, nhưng Woo Jin đã nắm lấy cổ tay cậu . Khi nhiệt độ cơ thể của họ chạm vào nhau, cả hai đều cứng đờ lại. Chỉ là da thịt chạm vào nhau thôi, nhưng cả Hae Won và Woo Jin đều không thể thờ ơ. Họ đã có một lịch sử dài, và họ đã hòa quyện vào nhau quá lâu. Bàn tay anh rất ấm áp, và mỗi khi Woo Jin đan tay vào tay Hae Won, cậu lại cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ thường.
Hae Won nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình. Đó là bàn tay đã từng là tất cả của cậu, và là bàn tay mà cậu muốn trao tất cả mọi thứ của mình cho. Anh phủ nhận sự dao động cảm xúc dữ dội. Hae Won trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lùng như băng.
“Bỏ tay ra.”
“Thật sự là mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Dì còn định gả hai người cho nhau đấy.”
“Tôi không có ý định đó.”
“Không phải là anh không có ý định đó, mà là anh không cần phải làm thế nữa. Vì anh đã nuốt chửng Han Kyeong mà không cần đến Kim So Young, nên giờ anh không cần phải làm vừa lòng gia đình đó nữa, và anh cũng không cần Kim So Young nữa. Nếu cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng, anh đã không dứt bỏ cô ta rồi. Anh là một con người như vậy mà.”
“Đừng khiêu khích tôi nữa. Không biết tôi sẽ làm gì cậu đâu.”
“Cảnh cáo gì mà nực cười vậy. Từ trước đến giờ anh toàn làm theo ý mình mà.”
Anh nắm chặt lấy cổ tay Hae Won hơn, khiến cổ tay cậu đau nhức khi anh cố gắng vặn tay câu
“Hãy giả vờ như không biết và trườn vào khi tôi đang giữ cậu như thế này.”
“Cái gì?”
“Đây là lần cuối cùng của tôi. Tôi sẽ bỏ qua cho cậu một lần.”
“Hyun Woo Jin, anh điên thật rồi à?”
“Tôi sẽ bỏ qua cho cậu một lần.”
Woo Jin ban phát sự khoan dung, nói rằng anh sẽ coi như chưa từng nghe thấy tất cả những lời lẽ mà Hae Won đã cố tình nói ra để chà đạp anh ngày hôm qua.
“Lần này tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
Anh chỉ muốn giữ Hae Won trong tầm mắt mình, bên cạnh mình. Chỉ có vậy thôi. Không có mục đích gì cả. Vì không có mục đích gì cả, vì không có sự tồn tại nào đáng để gọi là mục tiêu, nên Woo Jin không thể tìm ra một con đường vòng nào khác, ít nhất là đối với Hae Won. Nguyên nhân của sự bối rối này chỉ có vậy thôi.
Anh vừa ghê tởm con người mình, kẻ đã khao khát Hae Won đến phát ốm, và nguyền rủa bản thân, nhưng khi anh nắm lấy cổ tay cậu và chạm vào da thịt cậu, anh đột nhiên muốn tha thứ cho Hae Won. Anh muốn tiếp tục nắm lấy bàn tay này. Anh muốn ôm cậu vào lòng, và hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Anh chỉ muốn kết thúc cuộc tranh cãi này và quay trở lại như trước đây.
“Anh định cứ thế bỏ qua cho tôi à? Tôi không thể bỏ qua được.”
“Hae Won à.”
“Cái tài liệu đó quan trọng đến vậy à? Nếu làm tốt thì anh cũng sẽ quỳ gối đấy.”
“…”
“Muốn có nó à?”
Không thể biết chính xác anh đang hỏi muốn có cái gì.
Là đang nói đến Moon Hae Won, hay là đang nói đến sổ sách…
“Anh muốn có đến thế à?”
“Muốn có.”
Anh trả lời.
Anh muốn có. Anh muốn có Hae Won, người đã gọi anh là quái vật. Nếu có thể có được, anh muốn có. Nếu Hae Won quay trở lại ngay bây giờ, mọi thứ sẽ ổn định.
Woo Jin không quen với những việc như thế này. Điều anh sợ không phải là việc anh không có quyền lực đối với những gì mình khao khát, mà là việc anh đánh mất quyền kiểm soát đối với bản thân, người mà anh tin rằng mình có thể kiểm soát, và việc anh sẽ mất đi tất cả những gì anh đã xây dựng và học được cho đến nay.
Anh sợ rằng con quái vật mà cha anh khẳng định và mẹ anh lo sợ đang thực sự tồn tại bên trong anh, và rằng sự tồn tại đó sẽ bất ngờ lộ diện.