Haewon nói với Woojin đang đứng im lặng. Ngay cả khi ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, thái độ của anh vẫn trang trọng như thường lệ, không hề bộc lộ bất kỳ điều gì ra ngoài.
Anh rót nước và uống trước, sau đó cầm nĩa và dao như một thói quen. Một loạt các động tác diễn ra một cách tự nhiên và trôi chảy. Anh không rời mắt khỏi Haewon. Anh cắt thịt bằng dao. Con dao di chuyển với tốc độ ổn định. Anh đưa miếng thịt đã được cắt thành những miếng có kích thước đều nhau vào miệng. Quai hàm của anh chuyển động chậm rãi khi anh ngậm miệng và nhai thịt.
Seokjung cũng cắt thịt và đưa lên miệng Haewon. Anh ta nhìn vào mắt Woojin và Haewon há miệng. Miếng thịt đỏ tươi chui tọt vào miệng. Seokjung dùng ngón tay cái lau đi vết nước thịt dính trên khóe miệng Haewon.
“Sao lại ăn dính thế này. Đến cả ngón tay của anh cũng ăn luôn à. Có muốn mút ngón tay không?”
“A.”
Haewon há miệng.Haewon mút 2 ngón tay anh ta đưa ra một cách ướt át
“Nhột quá. Mút giỏi ghê. Trông có vẻ mút cái khác cũng giỏi đấy.”
Seokjung rút những ngón tay vừa đưa cho Haewon ra và đưa lên miệng mút ngon lành.
“Nước bọt cũng ngọt nữa. A, anh cương rồi. Phải ăn nhanh thôi.”
Seokjung thản nhiên cắt thịt.
“Anh Woojin đốt biệt thự ở Yangpyeong à?”
Haewon hỏi. Cậu có cùng biểu cảm và giọng điệu như khi ngồi trên đùi anh và nói ngọt ngào. Seokjung vòng tay qua eo Haewon và kéo sát phần thân dưới đang ngồi không vững.
“Woojin à, có phải anh không biết đó là nơi chúng ta trân trọng đến mức nào nên mới đốt lửa không. Không ai đến đó cả, nó nằm sâu trong rừng nên chúng ta không cần phải lo lắng về ánh mắt của người khác, tuyệt vời biết bao. Nhờ có việc giám đốc Kim Jeonggeun bỏ mặc nó sau khi con gái ông ta chết nên chúng ta mới sử dụng nó tốt đến tận bây giờ.”
“…….”
“Con bé mà đã đính hôn với anh đấy.”
“…….”
“Woojin của chúng ta có vẻ xui xẻo nhỉ. Người gặp ai cũng chết hết. Anh là biểu tượng của bất hạnh và nguyền rủa à? Anh phải làm lễ trừ tà thôi. Để tôi giới thiệu cho anh một bà đồng giỏi nhé?”
Woojin không nói gì. Dường như những gì Seokjung nói đều không lọt vào tai anh. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Haewon mà thôi. Ánh mắt nhìn như mũi tên. Mỗi khi ánh mắt đó ghim vào gáy và cánh tay trần của Haewon, những vùng đó lại nhức nhối đến mức không chịu nổi.
Haewon đang gây tổn thương cho anh. Cảm giác phấn khích khi muốn gây ra những vết thương lớn hơn những gì tôi đã nhận đến mức phần thân dưới của tôi run rẩy dữ dội.
“Tôi còn biết một người đã chết nữa đấy.”
“Hử?”
Haewon nói một cách vui vẻ, như thể vừa phát hiện ra một sự trùng hợp ngạc nhiên nào đó.
“Bạn tôi.”
“Ai?”
Seokjung tò mò hỏi, ngừng cả ăn.
“Tae Shin.”
“Tae Shin……, ai, à nó à? Nó cũng dễ thương đấy chứ.”
Anh ta gật đầu thừa nhận. Haewon cảm thấy chóng mặt. Cơn buồn nôn như muốn ói ra trào lên từ cổ họng. Cậu nghiến răng chịu đựng cơn buồn nôn, như thể nuốt cả nắm đấm vào bụng.
Woojin từ từ cắt thịt và đưa vào miệng nhai. Seokjung cắt thịt đưa vào miệng Haewon, rồi lại cần mẫn cắt thịt và đưa vào miệng mình. Chỉ có tiếng cắt thịt và nhai thịt vang lên rôm rốp. Đó là một thứ âm thanh ghê tởm. Một thứ ăn thịt ghê tởm.
“Bảo anh Woojin về đi thôi.”
“Hử? Anh ấy vẫn chưa ăn hết mà? Anh vẫn còn chuyện muốn nói.”
“Bảo anh ấy đi nhanh đi.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn làm.”
“Aaa……. Woojin, đi về đi thôi. Nghe nói Han Kyeong đã làm rớt phiên điều trần của Ủy ban Chứng khoán và Hối đoái về công ty con chứng khoán của chúng ta đấy, chuyện đó thì để sau gặp riêng nói chuyện kín đáo sau nhé. Ăn xong rồi thì mau đứng lên đi.”
Môi của Seokjung vẽ lên một đường cong mượt mà. Biến đi cho khuất mắt, anh ta vẫy tay trong không trung với một cử chỉ như vậy. Woojin đứng dậy không một chút biểu cảm nào, như một cỗ máy. Đôi mắt nhìn Haewon đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Anh ta dùng tay hất tung những chiếc đĩa trên bàn sang một bên, và nhấc bổng Haewon đang ngồi trên đùi anh ta lên đặt lên bàn.
Anh ta nắm lấy hai má Haewon, người đang quay lại nhìn bóng lưng của Woojin, và vặn mạnh. Ánh mắt của Haewon chạm phải ánh mắt của Seokjung đang đỏ ngầu.
“Muốn làm đúng không? Tôi cảm thấy từ nãy đến giờ bên dưới của cậu đang rạo rực đấy.”
“…….”
Anh ta nắm lấy hai đầu gối của cậu và banh ra một góc sắc bén. Haewon nghe thấy tiếng Woojin bỏ đi và nhắm mắt lại. Ngay khi một thứ gì đó ẩm ướt sắp chạm vào môi cậu, một âm thanh vỡ tan vang lên.
Cậu mở mắt ra một cách đột ngột. Vai vẫn chưa lành hẳn mà Woojin đã túm lấy gáy Seokjung và ném xuống đất. Anh ta ngã lăn xuống đất, những chiếc ghế đổ rạp, những món đồ trang trí và bình hoa cắm hoa tươi vỡ tan tành.
Trước khi Seokjung kịp cựa quậy, Woojin đã nhặt chiếc ghế gỗ nguyên khối đang nằm dưới đất lên và đập thẳng vào cửa sổ kính. Lần đầu tiên đập xuống thì kính bị nứt, lần thứ hai đập thì những vết nứt loang lổ như mạng nhện. Đập thêm một lần nữa thì cửa sổ vỡ tan tành.
Như nhặt một chiếc túi rác lăn lóc trên đường, Woojin túm lấy cổ áo Seokjung và dựng anh ta dậy. Cơn gió mạnh thổi từ tòa nhà cao tầng ùa vào như gió bấc qua lỗ thủng.
Quần áo của Seokjung và Woojin bay phấp phới trong cơn gió hung bạo. Anh nhét đầu của Seokjung ra ngoài cửa sổ vỡ và dùng tay ấn xuống.
“A, chết tiệt! Mày muốn chết hả?! Thằng chó. Đã chỉ là một thằng công tố viên cặn bã mà dám!”
Cổ họng anh ta gần như chạm vào những mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn.
Seokjung vội vàng nắm lấy khung cửa sổ bằng cả hai tay và cố gắng chống cự. Sức mạnh đè xuống của Woojin và sức mạnh chống lại va chạm nhau khiến cơ thể họ run rẩy.
Woojin, người không hề thay đổi sắc mặt mà đè Seokjung xuống, mở miệng nói.
“Tao đã muốn làm như thế này với mày từ trước rồi.”
“Thằng, hức……, thằng chó chết……, hức.”
Chỉ cần ấn xuống một chút nữa thôi là mảnh kính sẽ xuyên thủng gáy anh ta mất. Anh ta cố sức chống cự. Khuôn mặt Seokjung đỏ bừng, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán và gáy.
“Giám đốc!”
Ngạc nhiên trước tiếng động, người lái xe mở cửa và xông vào, phát hiện ra Seokjung đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng và Woojin đang điên cuồng muốn giết anh ta, liền đuổi theo.
Anh ta cố gắng gỡ Woojin ra, nhưng không được. Lúc đó, người lái xe đánh vào vai Woojin. Đầu gối anh khuỵu xuống ngay lập tức.
“Khạc! Ư hức, ư hức, cái đệt, ái chậc!”
Seokjung, người đang thò đầu ra ngoài cửa sổ kính như thể bị treo trên máy chém, ngã ngửa ra sau như vừa được giải thoát. Anh ta thở dốc, tim như muốn nổ tung.
“Các người đang làm cái gì vậy?! Giám đốc, ngài có sao không?”
“Khốn kiếp, bắt lấy thằng đó. Thằng đó vừa định giết tao……, khụ, vừa định giết tao!”
“Hai người đùa giỡn nên mới thế thôi mà……, nếu muốn kiện thì cứ kiện đi.”
Woojin vỗ nhẹ vào cánh tay tái mét của người lái xe rồi nói. Anh chỉnh lại trang phục xộc xệch và nắm lấy cổ tay Haewon đang đứng ngây người. Anh kéo mạnh Haewon về phía mình và rời khỏi đó.
“……Bỏ ra.”
“…….”
“Bỏ ra!”
Haewon hét lên và vùng vẫy để gỡ tay anh ra, nhưng không lay chuyển được chút nào. Một thứ gì đó cứng như băng và lạnh lẽo lan ra từ lòng bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu.
Lên đến thang máy anh cũng không buông tay, mãi cho đến khi cậu bị ép lên xe anh anh vẫn không buông tay. Bàn tay anh ấn mạnh lên đỉnh đầu Haewon và đẩy cậu vào xe.
“Vĩ cầm đâu?”
“……Ở, ở trong xe của thằng khốn đó.”
“…….”
Woojin đảo mắt nhìn quanh bãi đậu xe để tìm xe của Seokjung. Một chiếc xe nổi bật đang đậu ở góc. Anh đi về phía xe của Seokjung. Anh mở mạnh vòi cứu hỏa trên tường tòa nhà đậu xe và lấy bình chữa cháy bên trong ra. Woojin không chút do dự đập vỡ kính xe. Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi. Anh tiếp tục đập vỡ cửa kính bằng bình chữa cháy, lấy cây vĩ cầm của Haewon để trong xe ra. Về đến xe, anh đặt cây vĩ cầm xuống ghế sau và lên ghế lái.
Tiếng báo động chói tai chỉ nhỏ đi một chút khi cửa xe đóng lại. Woojin nhấn ga. Xe anh nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe.
Con đường im ắng đến mức khó tin rằng vừa mới xảy ra một vụ náo loạn. Bên trong xe cũng vậy. Woojin không hề thay đổi giọng nói. Tiếng cảnh báo nhỏ vang lên nhắc nhở thắt dây an toàn vì chưa thắt dây an toàn.
Woojin và Haewon đồng thời kéo dây và thắt dây an toàn. Bên trong xe lại trở nên im lặng. Chỉ còn tiếng thở dốc bất ổn của Haewon nghe như tiếng run rẩy sau cơn khóc dữ dội.
Woojin đang cắn chặt môi và nhìn thẳng về phía trước một cách đáng sợ không còn là lớp vỏ lạnh lùng trước đây, nơi mà chạm vào sẽ không cảm thấy nhiệt độ. Cơn giận bùng nổ đang sôi sục như dung nham.
Vừa lái xe anh vừa lấy chai nước trong hộp đựng đồ và đưa cho cậu. Khi Haewon không nhận mà nhìn anh, anh ném chai nước lên đùi cậu.
“Súc miệng đi. Súc miệng rồi nhổ ra.”
“Tại sao?”
“Còn hỏi? Nhanh lên.”
“Anh là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi. Anh không là gì cả.”
“Mau súc miệng đi.”
Anh bỏ tay lái, lấy chai nước mở nắp đưa cho cậu. Khi Haewon không nhận, anh đập mạnh vào ngực cậu như ném. Haewon trừng mắt nhìn anh rồi cầm lấy chai nước định đưa lên miệng thì giật mình. Cậu đã quen với anh nên vô thức làm theo những gì anh bảo. Haewon thích Woojin quá nhiều nên đã làm theo những gì anh bảo. Cậu đã hành động theo những gì anh muốn.
Cậu hất nước trong chai vào người anh. Nửa thân trên bên phải của Woojin ướt sũng từ đầu đến tay và nước nhỏ giọt.
“Anh đi mà súc miệng ấy.”
“…….”
Nước che khuất tầm nhìn. Woojin dùng tay lau mặt.
“Đừng nghĩ đến chuyện dính líu đến những thằng khốn đó nữa. Thằng đó là đồ bỏ đi nên có thể mọi chuyện diễn ra theo ý cậu, nhưng những thằng khác thì không. Cậu có thể thật sự bị thương đấy.”
“Tôi sẽ gặp lại. Tôi đã hẹn gặp lại rồi. Một đứa trông thích dạng banh háng thì sẽ làm gì chứ. Sẽ làm những gì nó thích thôi. Tôi sẽ làm những gì tôi thích. Từng cái từng cái, tôi sẽ mút hết cho bọn nó. Anh cũng thích tôi mút vào miệng anh mà.”