“…….”
“Dừng xe lại. Đến cả việc hít thở chung bầu không khí với anh tôi cũng thấy ghê tởm.”
“Tôi đã bảo đừng gọi tôi như vậy mà.”
“Vậy thì gọi anh là gì đây. Gọi là anh à? Này Hyun Woojin, giữa anh và tôi kết thúc rồi. Đừng có ảo tưởng rằng chúng ta vẫn đang gặp nhau.”
Giọng nói đang cố gắng mỉa mai trở nên run rẩy một cách đáng thương. Có đủ mọi cảm xúc, từ đau khổ, phẫn uất, bất công, buồn bã, đến tan nát cõi lòng khi nghĩ đến Tae Shin.
“Lần sau mà có chuyện như thế này thì tôi sẽ bỏ cậu ở đó luôn đấy.”
Woojin nói. Anh nhìn thẳng về phía trước, không hề thay đổi vẻ mặt cứng đờ.
Anh đang biện minh cho hành động của mình, như thể đã sử dụng bạo lực vô nghĩa đó vì Haewon.
“Bỏ đi thì bỏ. Chẳng phải tôi cũng sẽ bị như Tae Shin đã từng bị thôi sao. Nếu không chịu nổi thì tôi sẽ trốn. Nếu không chịu nổi thì…….”
Cậu định chế giễu anh, nhưng rồi giật mình. Cậu quay lại nhìn anh. Ánh đèn của những chiếc xe đang đi tới chiếu vào khuôn mặt anh, khiến đường nét trở nên sắc sảo hơn. Haewon bàng hoàng nhìn khuôn mặt nghiêng sắc bén hiện ra rồi lẩm bẩm như nói một mình.
“……Là Tae Shin à?”
“…….”
“Cái khu rừng đó……, người mà đã bị lạc và đi lạc ở đó ba ngày liền……, chẳng lẽ là Tae Shin sao?”
“…….”
Môi anh mím chặt lại và không trả lời. Tim Haewon đập nhanh như điên. Haewon lắc đầu.
Không phải, không phải. Chắc không phải đâu. Không phải.
Không phải. Không phải!
“Anh điên rồi à? Anh thật sự điên rồi à?! Vậy mà anh không biết tại sao cậu ấy chết à? Thật sự không biết sao!”
“……Hà, Haewon à.”
“Đừng gọi tên tôi. Nghe ghê tởm và khó chịu lắm. Đừng bao giờ gọi tên tôi nữa! Đồ khốn kiếp!”
Cậu đấm vào anh. Chỉ đánh vào vai anh. Chỉ đánh vào phần mà cậu đã định dùng đá đánh chết. Mỗi lần như vậy khuôn mặt Woojin lại méo mó, nhưng anh không hề ngăn cản Haewon.
Một chất lỏng màu sẫm hơn bắt đầu thấm ra và làm ướt vải áo trên vai anh mặc chiếc áo khoác màu xám đậm. Ngay cả khi nhìn thấy vai anh biến thành màu đỏ sẫm, cậu vẫn không ngừng đấm.
Đột nhiên chiếc xe loạng choạng. Chiếc xe của Woojin, chiếc xe đã cố gắng lái xe mà không bị lệch khỏi làn đường, cuối cùng dừng lại ở ven đường.
Dòng máu chảy xuống từ vai anh nhỏ giọt xuống tay cầm cần số.
“Tại sao anh lại làm thế. Tại sao anh lại làm thế với Tae Shin?! Tại sao lại làm như vậy!”
“…….”
“Tại sao anh lại làm như vậy , đồ điên! Cậu ấy chỉ thích anh thôi mà !!….Tại sao?!”
Dù có đánh đập thế nào cũng không nguôi ngoai được gì cả. Cổ họng cậu như muốn bốc cháy.
Woojin, người đã gây ra nỗi đau này, và cả Tae Shin đã chết……, giờ thì cậu ghét tất cả mọi thứ.
Cậu muốn kết thúc cuộc đời mình ngay lập tức. Hơi thở Haewon dồn dập đến tận cổ khi cậu điên cuồng đấm vào anh. Sức mạnh của bàn tay đánh mạnh cũng yếu dần đi, và sau đó cậu chỉ còn có thể đánh anh một cách yếu ớt.
“Anh có phải là con người không? Anh……, Hyun Woojin anh có phải là con người không?”
Cậu nắm chặt vạt áo của người đàn ông mà cậu đã thích và vẫn còn yêu, nên cảm thấy như phát điên lên và hỏi đi hỏi lại. Nước mắt làm nhòe tầm nhìn.
Woojin, người đã im lặng chịu đựng sự tàn bạo của Haewon, lên tiếng.
“Không phải con người.”
“Tại sao anh lại làm thế! Tại sao!?”
“Tôi nghĩ là có thể lợi dụng được. Cần thiết cho công việc. Chỉ vậy thôi.”
Anh không hề đối xử tệ với cậu ấy. Anh đã dành thời gian, công sức và nỗ lực. Woojin không nghĩ rằng mình đã làm gì sai với Tae Shin. Nhưng dáng vẻ Haewon đang lao vào anh bằng cả cơ thể mình chỉ ra rằng Woojin có tội.
Anh chỉ nhìn Haewon đang trút giận lên mình với ánh mắt vô cơ, không cảm xúc, tại một điểm bối rối.
“Anh nghĩ đó là lời biện minh à?”
“Tôi……, không bình thường.”
“……Gì cơ?”
“Tôi vẫn không biết cái gì sai ở chỗ đó!”
Cậu có cảm giác như đang bị chất vấn về những câu chuyện chỉ mang tính trừu tượng, không có nền tảng vật chất, những thứ mà Woojin đã cố gắng hiểu trong suốt cuộc đời mình.
Dù tìm kiếm thế nào cũng không có câu trả lời. Dù cố gắng giải quyết thế nào cũng không giải quyết được. Woojin hét lên rằng anh cảm thấy ngột ngạt đến chết, rằng anh sắp phát điên.
Woojin cố tình chỉ nhìn thẳng về phía trước và không hề liếc nhìn Haewon dù chỉ một chút. Anh sợ rằng nếu nhìn vào Haewon, anh sẽ làm điều gì đó. Anh sợ bản thân mình đang mất dần khả năng kiềm chế.
Anh dán giấy ăn lên mu bàn tay đang chảy máu, cắt đứt sự quan tâm và ánh mắt hướng về phía Haewon một cách dứt khoát. Giấy ăn trắng nhanh chóng nhuộm đỏ. Anh vứt giấy ăn đẫm máu xuống sàn và dán giấy ăn mới lên mu bàn tay.
Tiếng thở dốc dữ dội của Haewon cứ chạm vào mặt anh.
Woojin thực sự không hiểu. Anh vẫn nghi ngờ liệu mình có đưa ra nguyên nhân thỏa đáng cho sự lựa chọn cực đoan của Tae Shin và Ha Young hay không.
“Chuyện đó có phải là chuyện lớn đến mức dễ dàng chết đi như vậy không? Đó chỉ là……, chỉ là sự bài tiết thôi mà.”
Woojin lẩm bẩm như nói một mình vì không thể hiểu được.
Lúc đó, một tiếng “chát” vang lên chói tai và đầu Woojin ngoẹo sang một bên. Một dấu tay đỏ hằn rõ trên má anh. Bàn tay Haewon vừa tát vào má anh đang lơ lửng trên không và run rẩy.
“Những gì anh đã làm với tôi cũng là bài tiết à?”
“…….”
Má anh nóng bừng. Cơn đau ở má bị Haewon tát còn đau hơn cả vai bị rách thịt.
“Anh vẫn không hiểu à? Tại vì anh là đồ khốn như thế này đấy.”
“…….”
Cậu chỉ nói những điều mà anh không thể hiểu được dù có sống cả đời. Anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc của họ dù có sống mãi mãi.
Woojin cũng muốn hiểu tại sao Haewon lại tức giận như vậy, tại sao lại nhìn mình với ánh mắt tuyệt vọng như vậy. Nếu hiểu được, anh muốn xin lỗi nếu đó là lỗi của mình. Nếu có thể kết thúc mọi chuyện bằng một lời xin lỗi thì anh muốn kết thúc mọi chuyện như vậy.
Và anh muốn nắm tay Haewon. Anh muốn nắm lấy má Haewon và hôn cậu. Anh muốn sống cùng nhau trong một ngôi nhà, ngủ và thức dậy trên cùng một chiếc giường. Anh muốn khôi phục lại cuộc sống bình dị đó.
“Vì cái người mình yêu đến phát điên lại là đồ khốn như thế này…….”
“…….”
“Vì yêu một con người như anh quá nhiều, vì điều đó quá đau đớn, không phải vì bị như vậy mà chết, mà là vì quá yêu anh nên không thể chịu đựng được mà chết đấy!”
Vì anh là đồ khốn như thế này, vì yêu anh là đau khổ, vì quá yêu anh…….
Anh mơ hồ cảm thấy như vậy. Đó không phải là một cảm xúc cực đoan đến mức muốn kết thúc cuộc đời mình, nhưng có lẽ cái thôi thúc không thể kiểm soát được đã ập đến với anh khi nhìn Haewon ngồi trên đùi Seokjung cũng tương tự như vậy.
Có lẽ……, có lẽ là như vậy đấy.
“Yêu tôi quá nhiều nên đã chết à?”
“…….”
“Vậy sao cậu không chết đi????”
Anh hỏi khi nhìn Haewon đang rơi nước mắt xuống má. Cậu cắn chặt môi dưới. Cậu cắn mạnh đến mức như muốn cắn đứt thịt. Cậu mím chặt môi, cố gắng không thốt ra bất kỳ cảm xúc nào đang trào dâng.
“Cậu không yêu tôi à?”
Câu hỏi sai lệch và cái nhíu mày đầy dai dẳng của Woojin, người hoàn toàn không hiểu bối cảnh, hỏi Haewon rằng cậu có yêu anh không, rằng nếu yêu anh đến thế thì chẳng phải cậu cũng nên chết đi sao.(*???)
Cậu dùng mu bàn tay lau đi đôi mắt đang nhòe đi vì nước mắt. Haewon nói bằng giọng trầm lắng.
“Sau khi giết anh xong thì lúc đó tôi sẽ chết. Sau khi phá nát cuộc đời anh thì tôi sẽ chết. Hãy mở to mắt ra mà xem cuộc đời anh bị phá nát như thế nào đi.”
Woojin không nói gì. Anh cứ nhìn Haewon chằm chằm, tay thì vẫn nhỏ máu và chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình. Woojin chỉ nhìn Haewon và chậm rãi mở miệng.
“……Vậy hiện giờ em có phải là đang yêu tôi không?”
“…….”
“Có phải đang yêu không?”
“…….”
“Vì tôi không bình thường, vì tôi là quái vật nên giờ em không thể yêu nữa à?”
Người vừa suýt giết người, phá xe anh, và trước đó đã đốt lửa định thiêu rụi mọi thứ đang một mình bám víu vào một vấn đề vô giá trị mà không ai quan tâm và hỏi.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của Woojin trông như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.
“Có phải là đang yêu tôi……, đúng không?”
“Anh có biết yêu là gì không?”
Haewon hỏi. Woojin không trả lời.
“Anh có biết yêu là gì không?”
“Không biết.”
Anh không thể biết. Anh sẽ không bao giờ biết. Haewon lại hỏi những điều anh không biết. Cậu chất vấn những điều anh không thể trả lời.
“Đến cả cái đó là gì mà anh còn không biết thì hỏi làm gì? Liên quan gì chứ.”
Chiếc xe của anh đang đỗ bên vệ đường lại lao về phía trước. Haewon không hỏi anh định đi đâu.
Sau một hồi lái xe thì họ đến nhà Haewon.
Woojin đã không đưa Haewon đến căn hộ mà đưa cậu đến nhà bố cậu. Cậu cảm thấy như đó là một ám chỉ rằng đừng đến căn hộ.
Haewon vội vàng xuống xe mà không hề ngoảnh lại nhìn anh.
Woojin xuống xe theo và lấy cây vĩ cầm ở ghế sau đưa cho cậu. Cậu giật lấy nó từ tay anh như sợ ai đó sẽ lấy mất. Anh lẳng lặng nhìn Haewon ôm chặt cây vĩ cầm như sợ ai đó sẽ cướp mất và bấm chuông cửa rồi nói.
“Bây giờ tôi không tỉnh táo đâu.”
“Anh vốn dĩ đã không tỉnh táo rồi.”
“Bây giờ còn tệ hơn.”