“Đi Yangpyeong mà lăn lộn đi. Đừng bám lấy tôi. Thật ghê tởm.”
Anh đang nói những điều bẩn thỉu. Hae Won cau mày vì ghê tởm và mở khóa cửa căn hộ áp mái.
Khi cậu định cứ thế bước vào trong, Woo Jin túm lấy cổ tay Hae Won. Tay anh chạm vào cậu. Nhiệt độ cơ thể anh chạm vào cậu. Hae Won kinh hãi và đẩy anh ra. Cậu càng đẩy mạnh, sức siết trong bàn tay nắm lấy cổ tay cậu càng chặt hơn.
“Đừng chạm vào tôi. Buông ra!”
“Anh sẽ dọn dẹp để em không phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của anh nữa. Nếu em đưa tài liệu cho anh, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Nếu anh không cố gắng thì làm sao tôi có thể cho anh được!”
“Em đang có ý đồ gì vậy. Ngay cả khi em có nó, em cũng không thể đe dọa anh. Anh không cần phải nhấc một ngón tay để đối phó với hạng người như em, em hiểu không?”
“Ngay cả khi không thể đe dọa anh, tôi vẫn có thể làm anh khó chịu, đúng không? Anh lo lắng nên mới đến đây. Một người chuyên lục lọi nhà người khác, tại sao anh lại chờ đợi một cách bình thường trước cửa nhà người khác trong khi lo lắng như vậy. Hãy nhấc một ngón tay lên và loại bỏ tôi đi. Hãy giết cả tôi đi……!”
Anh không buông tay đang nắm lấy cổ tay cậu ra. Mỗi khi cậu bướng bỉnh như thế này, anh lại có ánh mắt của một kẻ muốn ngủ với cậu, muốn làm gì đó với cậu. Một lớp sơn bóng thú tính đậm đặc phủ lên, và Hae Won cảm thấy cổ họng mình khô khốc chỉ vì nhìn vào mắt anh, và cuối cùng cậu cảm thấy mình sẽ vỡ vụn như một mẩu rác nếu chạm vào.
Hae Won đấm vào tay Woo Jin. Anh không hề nhúc nhích. Hae Won tuyệt vọng ngước nhìn anh.
“Em cũng muốn gặp anh mà, đúng không?”
“……Cái gì?”
“Chẳng phải là vì muốn gặp anh nên em mới không trả lại sao?”
“Mớ, mớivớ vẩn gì vậy. Đừng có nói xàm. Đồ điên.”
Cậu ra sức giằng tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh đang nắm chặt lấy cổ tay cậu, ánh mắt cậu méo mó như thể đang nhìn thứ gì đó kinh tởm. Mặt cậu đỏ bừng lên. Trái tim cậu đập loạn xạ như thể vừa bị tấn công bất ngờ.
“Biết anh sẽ tiếp tục tìm đến đây nên mới không trả lại đúng không. Nếu ghét nhìn mặt anh đến vậy thì ngay từ đầu đừng có lấy đi chứ.”
“Đừng có nực cười. Tôi… tôi sẽ dùng nó để làm anh khó khăn. Tôi sẽ đưa nó cho Park Se-yong. Tôi sẽ gọi phóng viên, báo cáo cho họ.”
Hơi thở của Hae-won, người đang cố gắng giằng ra, và Woo-jin, người đang giữ chặt lấy cậu, trở nên gấp gáp.
“Không có tên anh trong đó. Dù phóng viên có khui ra thì người bị ảnh hưởng không phải là anh mà là Kim Jeong-geun và những người có tên trong danh sách thôi. Cái đó cần cho công việc, chứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
“Không sao thì đến đây làm gì. Tôi có đốt hay vứt nó đi thì anh cũng kệ chứ.”
“…em cứ liên tục xuất hiện trên TV, cứ lảng vảng trước mắt anh thì làm sao anh không quan tâm được. Anh nhìn thấy em mà.”
“…”
“Cứ thấy em hoài thì làm sao mà không quan tâm được chứ.”
“Chúng ta kết thúc rồi.”
Đó là một giọng điệu phũ phàng đến mức nếu Woo-jin có khái niệm về lòng tự trọng thì nó đã bị anh nghiền nát xuống tận đáy. Hae-won nhìn anh, không đáp lời, rồi nói như cái lần cậu chế nhạo anh là kẻ bất thường.
“Chúng ta thật sự kết thúc rồi. Anh vẫn chưa hiểu sao?”
“…”
“Anh không hiểu hả? Nếu không hiểu thì làm ơn cứ giả vờ là đã hiểu đi!”
Khoảnh khắc đó, khoé mắt Woo-jin run rẩy. Anh không có cảm xúc, không thể cảm nhận được cảm xúc, cũng không thể đồng cảm, nhưng đôi mắt anh lại trông thật buồn. Không thể chịu đựng cũng không thể xử lý được nỗi buồn đang ập đến, hơi thở của Woo-jin trở nên rối loạn.
Bàn tay đang nắm chặt lấy cậu trở nên nóng rực. Anh lắc cánh tay của Hae-won, người không nhìn anh, bằng mọi giá khiến cậu phải nhìn mình, và anh nói.
“Cứ coi như anh đã giết cả hai người đi. Nói xem phải làm thế nào. Nếu phải đến mộ xin lỗi thì anh sẽ làm. Đến đó nói xin lỗi vì đã giết họ, được chứ?”
“Nói chuyện cho có lý đi. Anh còn chẳng biết xin lỗi là gì mà cứ giả vờ hối hận! Chỉ nói mồm miệng thì đó là hối hận à?”
“Vậy phải làm gì mới là hối hận. Nếu nói cho anh biết hối hận là làm gì thì anh sẽ làm. Anh sẽ làm y như vậy.”
“Chuyện này mà chỉ kết thúc bằng hối hận sao?”
Woo-jin thật sự sắp phát điên rồi. Từ đầu đến cuối cậu chỉ toàn nói những chuyện vô nghĩa. Nếu cậu nói cho anh hiểu, nói cho anh tin được thì anh mới có thể tìm ra cách giải quyết, mới có thể hành động, nhưng Hae-won lại chỉ nói là không thể. Không có cách nào cả, không thể nào quay lại được. Điều đó khiến anh ngày càng phát điên.
“Nếu hối hận cũng không xong, xin lỗi cũng không xong thì em muốn anh phải làm gì. Chẳng lẽ thật sự anh phải chết thì em mới tha thứ sao?”
“Sao tôi biết được. Anh tự mà lo đi. Muốn chết thì cứ chết.”
Hae-won dồn hết sức lực cuối cùng đẩy anh ra. Bàn tay của Woo-jin buông ra. Cổ tay cậu, nơi anh vừa nắm chặt, đã đỏ ửng lên.
Cậu mở khoá cửa đã bị đóng lại. Vừa mở cửa bước vào thì giọng nói trầm thấp của Woo-jin níu chân cậu lại.
“…anh không ngủ được.”
“…”
Hae-won quay lại nhìn anh. Không hề có vẻ gì là hối hận hay buồn bã, mà chỉ có một khuôn mặt vô cảm với vẻ mệt mỏi cùng cực.
“Không có em, anh không ngủ được.”
Ánh mắt đang nhìn xuống sàn nhà hướng lên nhìn Hae-won.
“Anh không làm được gì cả.”
“Tốt thôi. Nếu cứ tiếp tục không ngủ được như vậy thì đến một ngày anh sẽ chết thôi.”
“…”
“Vậy thì, chết cho tốt.”
Hae-won mở cửa bước vào trong.
∞ ∞ ∞
Woo-jin nhìn số của Lee Seung-min nhấp nháy trên màn hình, người đang liên tục gọi cho mình, nhưng anh không bắt máy. Thấy điện thoại của anh cứ rung liên tục, người pha chế quan sát sắc mặt của anh, người cố tình không nghe máy, rồi lặng lẽ quay đi.
Tất cả mọi thứ về anh đều không vừa ý, nhưng điều anh không thích nhất là, anh không phải là một con quái vật không có cảm xúc, mà là dù anh uống rượu cũng không say. Nếu những ngày như thế này cứ tiếp diễn thì anh sẽ phải uống thuốc để có thể ngủ được, dù là ép buộc.
Woo-jin hoàn toàn không thể ngủ được.
Anh phải mở bản nhạc của Hae-won suốt đêm, lặp đi lặp lại hàng trăm, hàng nghìn lần, rồi nhìn ánh sáng xanh lam của bình minh len lỏi vào qua cửa sổ.
Chỉ cần ngủ thiếp đi một chút, dù chỉ là năm hay mười phút, anh lại mơ thấy giấc mơ về Ha-young. Trước đây, mỗi khi mệt mỏi anh cũng thường mơ thấy Ha-young, nhưng sau khi Kim Jeong-geun vào tù thì anh không còn mơ thấy nữa. Anh cho rằng vì mọi chuyện đã kết thúc hoàn hảo như kế hoạch nên cảm giác tội lỗi đối với cô cũng đã biến mất.
Nhưng Woo-jin lại nhìn thấy Ha-young trong giấc mơ. Ha-young treo cổ tự tử trên cây hắc mai, đung đưa theo những cánh hoa, còn Lee Tae-shin thì nằm sõng soài trên sàn nhà với não văng tung toé. Và ở một bên là giấc mơ Hae-won bị các thành viên hầm trú cưỡng hiếp.
Tỉnh dậy từ giấc ngủ như bị bóng đè, anh phải ngồi ngây người ra một lúc lâu. Thế giới tinh thần của anh vốn đã luôn suy sụp, nhưng chưa bao giờ nó lại hỗn loạn đến như vậy. Đôi mắt anh chớp chớp như thể có cát lọt vào.
Anh dụi mắt bằng mu bàn tay rồi uống cạn ly rượu. Cảm giác nóng rực như ngọn lửa lan xuống thực quản từ ly rượu có nồng độ cao rất rõ ràng, nhưng anh không thể mất kiểm soát được. Đây là lần đầu tiên anh khao khát được say bí tỉ, gục ngã và quên đi mọi thứ dù chỉ trong chốc lát. Anh không muốn nghĩ về Hae-won dù chỉ là năm phút.
Anh bối rối. Anh khổ sở thế này là vì Hae-won nói rằng mọi chuyện thật sự đã kết thúc, hay là vì anh đã hoàn toàn mất kiểm soát và quyền chi phối đối với Hae-won nên cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng. Anh không thể phân biệt được.
Anh chưa bao giờ dồn hết tâm sức để mong muốn điều gì đến như vậy, và những thứ mà anh tin là hoàn hảo đều chỉ là ảo ảnh.
Thứ gọi là kiểm soát vượt lên trên sự hoàn hảo, ngay từ đầu đã không hề tồn tại.
Những khoảnh khắc anh tin rằng mình đã nắm Hae-won trong tay, không phải là do nỗ lực của Woo-jin mà là vì Hae-won yêu anh nên mới có thể như vậy.
Nhưng Woo-jin lại tin rằng đó là sự kiểm soát.
Hae-won nhường nhịn và chịu đựng anh vì yêu anh, chứ không hề biết rằng mọi chuyện đang diễn ra theo ý anh, theo những gì anh muốn và theo kế hoạch của anh.
Sự hoàn thành của việc sở hữu Hae-won… đã trở nên hoàn hảo.
Điện thoại tiếp tục rung lên. Woo-jin bắt máy. Giọng nói bình tĩnh đến khó tin, dù cho anh đã uống hết nửa chai whisky mà không cần đá, vang lên.
“đừng gọi nữa. Tôi đã không nghe máy tức là tôi không muốn nghe rồi.”
―anh đang ở đâu thế?
“Đã qua giờ tan làm lâu rồi.”
Lee Seung-min thở dài một tiếng đầy bực bội.
―Để Lee Seok-jung mặc kệ như vậy rồi bắt chúng ta phải làm sao? Cho dù là anh thì nếu cấp trên ra lệnh tôi cũng không còn cách nào khác đâu, anh không biết sao?
Anh ta nói một cách than vãn vì không muốn bị cuốn vào những vụ việc lớn nữa. Woo-jin nhíu mày.
“Bằng chứng ghi âm việc nhận hối lộ bằng giọng của chính anh ta, bản sao kê tài khoản… Tôi còn phải đưa thêm cái gì nữa? Hay là, tôi phải kề dao vào cổ anh ta để ép anh ta thú tội mới được à? Nếu không thích như vậy thì hãy đưa tôi vào đội điều tra đi. Nếu không đủ quyền hạn thì cứ để tôi tự làm. Muốn ra sao thì ra.”
―anh nói chuyện như vậy là kiểu của người gây chuyện à? Chỉ cần bóp nghẹt vừa đủ thôi chứ. Anh không hiểu ý của việc điều chỉnh tốc độ điều tra là gì à?
“Lee Seok-jung đã động vào đồ của tôi. Còn Lee Dae-young chết tiệt gì đó kệ xác hắn ta, tôi không quan tâm.”
Woo-jin vẫn còn nhớ đến cái khuôn mặt xấc xược của Hae-won, người đã ngồi lên đùi Lee Seok-jung và nhìn chằm chằm vào anh, đến mức đầu anh muốn nổ tung ra. Cứ như bị ai đó dùng dùi cui đánh vào sau gáy vậy.
Anh nhíu mày một cách dữ tợn.
―Vậy thì phải kiếm cớ khác để trói anh ta vào chứ. Sao nhất thiết lại phải là Lee Dae-young chết tiệt gì đó! Park Hyung-soo còn chưa đủ sao, mày muốn chặt hết đầu các công tố viên à? Làm gì cũng phải vừa phải, kín đáo một chút chứ, vừa phải thôi!
“Việc truy tố là toàn quyền của tôi. Dù là kẻ đưa hay kẻ nhận hối lộ thì tôi cũng sẽ trừng phạt theo pháp luật.”
―Hyun Woo-jin!
Giọng nói đầy giận dữ gọi tên anh một cách đe doạ, nhưng Woo-jin đã cúp máy. Nhưng anh không tắt nguồn. Anh thờ ơ nhìn chiếc điện thoại rung lên vài lần rồi im bặt, rồi uống cạn ly rượu.
Điều khiến anh thật sự phát điên không phải là Hae-won, người không nghe lời anh, cũng không phải là Lee Seung-min, người nói rằng dù phạm pháp thì tổ chức vẫn là trên hết, mà là bộ não của anh, dù có uống bao nhiêu rượu cũng không say.
Anh giờ đã thừa nhận một nửa rằng có lẽ anh đúng là một con quái vật, không phải là đã đánh mất sự bình thường mà là ngay từ đầu đã không hề có nó.
Woo-jin là một con quái vật.