Một con quỷ được sinh ra từ tội ác, như lời cha anh nói.
Nhưng anh không quan tâm đến điều đó.
Quái vật hay ác quỷ… bất thường hay cặn bã của xã hội thì sao chứ…
Ngay cả khi anh nói rằng cứ coi như anh đã giết cả Lee Tae-shin và Kim Ha-young rồi thì Hae-won vẫn ghét bỏ anh. Cậu rùng mình như thể một loài bò sát kinh tởm đang chạm vào cổ tay cậu.
“Rốt cuộc muốn tôi phải làm gì đây…”
Hae-won ghét anh. Cậu ghét anh.
Thứ tình cảm êm dịu trước đây giờ đã không còn chỗ cho anh chen chân vào, mà còn đẩy anh ra với một sức kháng cự mãnh liệt. Có vẻ như việc anh phải chết mới kết thúc được chuyện này không phải là nói đùa. Không phải là những lời nói bột phát trong cơn giận dữ.
Anh muốn quay lại cái lúc mà Hae-won mở cửa ra thì anh sẽ nghe thấy giai điệu violin của cậu, đồ đạc của cậu được đặt ở khắp nơi, thoang thoảng hương thơm của cậu, và Hae-won sẽ quay lại nhìn anh và chào đón anh trở về.
Để quay lại cái lúc đó, để khôi phục lại ký ức đó, Woo-jin chỉ còn cách phải chết.
Anh chưa hề phạm phải sai lầm lớn đến mức phải trả giá bằng cái chết.
Anh vẫn không hiểu tại sao Hae-won lại làm ầm ĩ lên như vậy, dù không phải là người trong cuộc.
Mọi người đều biết, chỉ có Woo-jin là không biết.
Xin ai đó hãy giải thích cho anh hiểu, hãy chỉ cho anh cách giải quyết…
Đến mức này, anh thật sự đã cảm thấy mệt mỏi với Hae-won đến mức kiệt sức. Anh phải dừng cái việc này lại ngay, vì nó vô ích, phi lý và chỉ gây tốn kém, nhưng anh không thể buông bỏ được sự ám ảnh dai dẳng đối với Hae-won.
Thêm vào đó, cậu còn dám nói những lời ngốc nghếch như sẽ đưa sổ sách cho Chánh Văn phòng Tổng thống, khiến anh chỉ muốn xông vào bóp cổ cậu.
Woo-jin uống cạn ly whisky cuối cùng rồi đứng dậy.
Ra khỏi quán bar, anh lên chiếc taxi đang đợi sẵn.
“Ui chà, mùi rượu… nồng quá đi. Anh đi đâu vậy?”
Vừa thấy Woo-jin lên xe, tài xế đã bịt mũi lại vì mùi cồn nồng nặc.
“Mùi rượu nồng lắm sao?”
“Tôi sắp say luôn rồi đây.”
“Trông tôi có say lắm không?”
“Mùi rượu nồng như vậy thì chắc chắn là trông anh say rồi. Anh đi đâu vậy?”
“Hãy đưa tôi đến Tera Tower ở khu S.”
Woo-jin tựa lưng vào ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mùi rượu nồng nặc nhưng tinh thần của anh lại ngày càng minh mẫn.
Một lúc sau, chiếc taxi chở anh dừng lại trước căn hộ của Hae-won.
Woo-jin trả tiền rồi xuống xe.
Đã đến cái mùa mà gió đêm thổi lạnh gáy. Không khí se lạnh và có chút giá.
Đã là mùa thu.
Anh khoác chiếc áo vest đang cầm trên tay rồi đi bộ đến cửa hàng tiện lợi gần đó.
Anh mua một chai soju. Mở nắp ra, anh uống một nửa như uống nước, rồi đổ phần còn lại lên quần áo. Anh xoa bàn tay ướt đẫm soju lên áo vest và bôi lên gáy như bôi nước hoa. Mùi rượu nồng nặc đến mức mũi anh cay xè.
Nhìn mình phản chiếu qua tấm kính của cửa hàng tiện lợi, anh nới lỏng cà vạt xuống một nửa và làm rối tung nó lên, cởi cả cúc áo sơ mi. Cố tình làm rối tung mái tóc đã được chải chuốt cẩn thận.
Một gã say rượu đang đứng trước mặt anh. Anh lướt qua ánh mắt kỳ lạ của nhân viên bán hàng rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Woo-jin đi lên căn hộ của Hae-won.
Dù biết mật khẩu cửa nhưng anh không bấm mà gõ cửa.
Anh gọi tên Hae-won, nhớ lại cái giọng nói khó chịu và ghét bỏ của cậu khi anh gọi tên cậu.
“Hae-won à. Hae-won à! Mở cửa ra đi. Hae-won à. Moon Hae-won!”
Vừa đập cửa vừa liên tục gọi to tên Hae-won, Woo-jin cảm thấy một sự nóng nực khó tả đang dâng cao. Đây chỉ là diễn xuất thôi, nhưng anh lại cảm thấy thật sự buồn bã và đau khổ như thể đang nhập vai vậy.
Anh không thể chịu đựng được vì muốn gặp Hae-won.
Khi anh đập cửa điên cuồng đến mức đau cả tay thì cửa mở ra. Anh xông vào, nắm lấy cánh cửa đang mở hé ra.
Anh đối mặt với Hae-won, người đang nhìn anh với ánh mắt cảnh giác. Sau đó, cậu nhìn anh với ánh mắt đầy sợ hãi, Woo-jin đang say xỉn và bốc mùi kinh khủng.
“Anh… anh đã giết họ rồi. Cứ coi như vậy đi. Em muốn nghe câu này đến vậy sao?”
“Biến đi trước khi tôi gọi cảnh sát.”
“Hae-won à.”
“Đừng gọi tên tôi.”
“Hae-won à… Hae-won à. Hae-won à. Moon Hae-won.”
“Đừng gọi tên tôi! Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy. Nếu công tố viên muốn bị bêu rếu thì cứ tiếp tục đi.”
Hae-won định đóng cửa lại. Woo-jin, như một phản ứng, giật mạnh cánh cửa và xông vào trong.
Hae-won lùi lại phía sau. Woo-jin bước vào căn hộ với đôi giày còn đang đi trên chân. Cánh cửa phía sau lưng anh đóng sầm lại.
“Đi ra đi.”
“…Hae-won à.”
“Đi ra!”
Phớt lờ tiếng kêu đuổi, anh loạng choạng bước đi như người say rượu. Anh vấp ngã rồi ngồi phịch xuống giường. Chống khuỷu tay lên đầu gối và vùi mặt vào hai tay. Anh xoa mạnh vào làn da sần sùi trên mặt đến mức cảm thấy đau rát.
Không biết là do anh đang say hay là đang giả vờ say, mà đầu anh thật sự đau như búa bổ.
Hae-won túm lấy cổ áo Woo-jin và kéo anh ta dậy. Cậu đẩy anh ra, không cho ngồi lên giường. Cậu túm lấy quần áo anh và kéo anh dậy, nhưng Woo-jin lại nắm lấy tay Hae-won đang túm lấy quần áo anh.
Trước khi cậu kịp giật tay ra thì anh đã đan tay vào tay cậu. Hae-won bị anh giữ chặt. Woo-jin ngẩng đầu lên, nhìn xuống bàn tay Hae-won.
“Em không bị thương ở đâu chứ?”
“Buông ra.”
“Em không được bị thương ở đâu hết.”
“Tôi bảo buông ra!”
“Anh muốn ngủ với em.”
“……”
“Anh muốn hẹn hò với em.”
“……”
“Anh muốn nghiêm túc.”
Hae-won đứng im, tay vẫn bị anh ta nắm chặt.
Cậu nhìn xuống anh với mái tóc rối bù và quần áo xộc xệch và lắng nghe những lời Woo-jin lảm nhảm.
“Buông ra.”
“Em định đi đâu.”
“Buông ra đã…, buông ra một lát.”
“Đừng đi đâu cả. Ở đây đi. Mình nằm cùng nhau nhé?”
“Một lát thôi…. Buông tôi ra.….”
Hae-won nói nhẹ nhàng. Hae-won lạnh lùng như băng giá đã trở nên tươi sáng như ánh nắng mặt trời như trước đây. Anh ta xúc động ngước nhìn Hae-won như vậy và buông tay ra.
Hae-won đi về phía nhà bếp. Cậu mở ngăn kéo, lấy ra thứ gì đó rồi quay trở lại chỗ anh ta đang ngồi trên giường.
Trên tay cậu là một con dao. Hae-won dí con dao gọt hoa quả vào dưới cằm anh ta.
“Muốn ngủ với tôi thì nuốt cái này vào đi.”
“……”
Người đang dí dao là Hae-won, nhưng trong đôi mắt Woo-jin lộ ra giữa mái tóc đen rối bời, ánh sáng sắc lạnh của lưỡi dao đang chuẩn bị đâm vào đối phương lóe lên.
Bàn tay cầm dao trắng bệch. Woo-jin từ từ nhìn lưỡi dao đang chĩa vào mình, bàn tay cầm dao và Hae-won, rồi ngước mắt lên.
“Nó to quá làm sao nuốt được chứ? Phải đưa cho anh thứ gì nuốt được chứ.”
“Nếu anh còn chạm vào tay tôi thêm một lần nữa thì lúc đó tôi sẽ đâm thật đấy.”
Lời cảnh cáo vừa dứt, anh đã nắm chặt mu bàn tay đang cầm dao.
Toàn thân Hae-won khẽ giật mình. Đôi mắt sáng quắc của anh, không biết là đang say hay đang giả vờ say, phát ra ánh sáng sắc bén như mảnh băng.
Anh dồn lực kéo mu bàn tay Hae-won về phía mình. Lưỡi dao di chuyển. Đầu nhọn sắc bén chạm vào yết hầu của Woo-jin. Hae-won khựng lại. Cậu chống cự để không bị kéo đi nữa.
“Hay là mỗi lần đâm một nhát thì mình hôn một cái nhé?”
“……”
Bàn tay kinh ngạc của Hae-won khẽ run lên, Woo-jin dồn lực đẩy cậu về phía mình.
Lưỡi dao găm vào da thịt.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hae-won giật mình ném con dao đang cầm trên tay xuống. Choang, lưỡi dao sắc bén rơi xuống sàn, ánh sáng tán loạn.
Máu đỏ tươi chảy xuống từ cổ Woo-jin.
“Hôn anh đi.”
“Đồ điên.”
“Mỗi lần đâm một nhát thì hôn một cái.”
“Tôi sẽ gọi cảnh sát. Mau…, mau cút đi.”
Hae-won tìm chiếc điện thoại đặt trên bàn. Cậu cầm điện thoại lên, bấm số và nhìn Woo-jin, nhìn cái cổ đang chảy máu của anh bằng đôi mắt run rẩy.
Woo-jin không thèm quan tâm đến việc cậu có báo cảnh sát hay không, vẫn ngồi lì trên giường.
Hae-won không thể báo cảnh sát, ném chiếc điện thoại đang cầm trên tay về phía anh. Chiếc điện thoại không trúng Woo-jin mà rơi xuống một chỗ khác.
“Cút đi. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Mỗi khi gặp Hae-won, máu lại trào ra từ cơ thể anh. Những giọt máu nở ra như hoa. Woo-jin thậm chí còn mong chờ sự nở rộ của những giọt máu đó.