“Làm ơn ngủ với anh một giấc đi. Anh… anh không ngủ được. Anh không biết đã mấy ngày rồi.”
Anh xoa khuôn mặt như đang bị bết dính bởi sự mệt mỏi. Không biết là do uống rượu, do không ngủ được, hay là do cả hai, mà đầu anh đau như muốn vỡ tung ra. Anh dùng chăn lau mặt và gáy. Máu đã ngừng chảy, nên lượng máu dính trên chiếc chăn trắng không còn nhiều nữa.
Anh ngửi thấy mùi hương của Hae-won. Woo-jin đưa chiếc chăn lên mũi ngửi. Trong khi Hae-won đang nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, anh ngửi mùi hương của cậu như một con thú đang săn mồi.
Đáng lẽ anh không nên trả lại chiếc giường đó.
Ít nhất anh nên giữ lại đồ dùng giường ngủ. Anh thật sự chưa từng nghĩ đây sẽ là kết thúc. Anh mơ hồ hy vọng rằng nếu anh cứ khăng khăng, quát mắng, ngụy biện vừa phải, nói dối và dỗ dành thì Hae Won sẽ giả vờ không thể thắng và quay lại.
Anh không giỏi kiểm soát, cũng không có tài điều khiển tình hình theo ý mình. Anh là một kẻ bất thường, chẳng có gì giỏi cả. Những thành quả mà anh từng tin là mình đã đạt được đều là tòa tháp được xây dựng bằng dối trá và hăm dọa. Đó là một tòa tháp yếu ớt và vô nghĩa, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào chỉ cần ai đó chạm vào, và nó còn bốc lên một mùi hôi thối ghê tởm.
“Dù có uống bao nhiêu rượu thì cũng không thể say.”
“……”
“Trước khi đến đây, anh đã uống hết một chai whisky và nửa chai soju, nhưng anh vẫn không say. Em có biết điều gì thật sự khiến anh phát điên không?”
“……”
“Cả bố và mẹ đều nói anh bị điên… nhưng anh lại không nghĩ mình điên. Dù anh cố gắng buông bỏ tâm trí đến đâu thì cũng không thể buông bỏ được. Mọi thứ đều rõ ràng và minh bạch đến nỗi anh không thể chấp nhận việc mọi người nói anh bị điên.”
“……”
“Anh cũng ước mình điên. Ước gì anh phát điên và không nhìn thấy gì cả, ước gì là như vậy. Anh cũng không muốn sống một cách tuyệt vọng như thế này để chứng minh rằng mình không phải là một tên cặn bã.”
“……”
‘Tôi … tôi chưa từng giết ai mà.’
Anh lẩm bẩm một cách nhỏ nhẹ vào khoảng không, nơi không ai lắng nghe.
Cơ thể loạng choạng của anh đứng thẳng dậy một cách hoàn hảo, tỏa ra một sự lạnh lẽo đáng kinh ngạc, như thể nó chưa từng lung lay.
Anh tiến về phía Hae Won. Hae Won phải ngước lên để nhìn khuôn mặt anh. Mới hôm nào anh còn ôm eo cậu, vùi mặt vào ngực cậu và tận hưởng sự ấm áp bao bọc lấy mình, nhưng giờ đây họ lại đứng đó như những thực thể tách biệt, ở một nơi không thể quay đầu lại được. Bức tường kính mà cậu đã thấy Seung Cheol tiếp khách trong tù đang nằm giữa Hae Won và Woo Jin.
“Nếu anh chết, lúc đó em có hôn anh không?”
“Không.”
“Thật nhẫn tâm.”
Tay của Woo Jin vươn ra như muốn chạm vào má cậu. Hae Won quay mặt đi, tránh né cái chạm ấy. Bàn tay dừng lại trong không trung và nắm chặt thành nắm đấm.
“Anh không thật sự thích em.”
“……”
“Anh… không thật sự yêu em.”
Giọng nói mà cậu muốn thu âm và phát lại mỗi khi muốn nghe giờ đây đang chìm trong hối hận, nhưng dường như anh không coi bản thân sự việc đó là một sai lầm.
Tiếng thở dồn dập và thô ráp dần trở nên im lặng.
Anh nhìn Hae Won đang quay mặt đi trong một lúc lâu rồi rời khỏi căn hộ.
Ánh mắt Hae Won bàng hoàng dừng lại trên tấm ga giường bị anh làm rối tung và những vết đỏ còn sót lại trên đó, và con dao rơi trên sàn nhà.
∞ ∞ ∞
“Hae Won, đây là sandwich của cậu.”
“…À, vâng.”
Hae Won nhận lấy chiếc sandwich mà người quản lý đưa cho và bóc lớp vỏ bên ngoài, cắn một miếng. Cậu không cảm nhận được vị gì, không ngửi được mùi gì, và không có cảm giác gì cả.
Cậu ăn được nửa cái rồi đặt xuống. Thấy vậy, người quản lý đã ăn hết phần sandwich của mình hỏi:
“phải ăn gì đó thì mới có sức để biểu diễn chứ. Tôi mua thứ khác cho cậu nhé?”
“Cà phê. Latte đá.”
“Cậu có thể bị cảm đấy, nên uống đồ ấm thì hơn. Thời tiết đã mát mẻ hơn nhiều rồi.”
“Latte đá.”
“Vâng.”
Người quản lý khẽ thở dài vì sự bướng bỉnh của Hae Won rồi đứng dậy.
Một nhân viên của công ty đã trang điểm đơn giản cho cậu bước vào, mang theo bộ quần áo được bọc trong một lớp vinyl trong suốt. Đó là một bộ vest gồm áo sơ mi đen co giãn tốt và quần đen. Cậu cũng mang theo đôi giày da đen bóng loáng.
“Đây là đồ được tài trợ đấy. Cậu có biết nó giá bao nhiêu không? Hơn hai mươi triệu won đấy.”
“À, vâng.”
“Vì cậu bảo là không đeo được đồng hồ vì vướng víu, nên hãy đeo cặp măng sét và trâm cài cà vạt này nhé.”
“Vâng.”
“Chúc mừng cậu vì buổi biểu diễn đầu tiên đã bán hết vé. Cậu đã thấy vòng hoa mà giám đốc gửi đến chưa?”
“Vâng.”
Dù cố gắng đối xử tử tế đến đâu, nhưng vì Hae Won chỉ đáp lại bằng những câu trả lời cộc lốc và thiếu thành ý, nên nhân viên nọ gắng gượng cười rồi không nói thêm gì nữa.
Phòng chờ trở nên yên tĩnh.
Hae Won dùng một chiếc khăn lau sợi nhỏ để lau những hạt nhựa thông trắng rơi xuống dưới cầu đàn, rồi lau bề mặt đàn, sau đó đặt cây vĩ cầm xuống và bôi nhựa thông lên vĩ.
Trên tường phòng chờ có dán poster buổi độc tấu. Bên dưới hình ảnh Hae Won cầm vĩ cầm đứng nghiêng là một lý lịch trích ngang ngắn gọn.
Tốt nghiệp trường nào, biểu diễn ở đâu, chơi bài gì trong album nào, đã tham gia những buổi biểu diễn nào… không phải là một lý lịch lẫy lừng đến mức có thể bán hết vé cho một buổi độc tấu như thế này.
Cậu ngây ngốc nhìn khuôn mặt mình trong ảnh, như thể đó là một người khác.
Lông của cây vĩ dùng để độc tấu đã được thay gần đây. Cậu bôi nhựa thông và xoa vào tay. Cậu kiểm tra âm thanh bằng cách kéo legato từng dây của cây vĩ cầm đã được lên dây sẵn.
Các bài hát được công ty chọn cho cậu, có cân nhắc đến sự nổi tiếng của Hae Won. Cậu đã quyết định chọn Violin Sonata cung La trưởng, M.8 của C. Franck mà công ty giới thiệu và Violin Sonata số 1 cung Sol thứ, BWV 1001 của Bach mà cậu đã chọn.
Chương trình được sắp xếp như sau: Sonata không nhạc đệm của Bach trước, sau đó là hai tác phẩm nhỏ, và sau giờ giải lao là Sonata vĩ cầm của Franck.
Sonata không nhạc đệm của Bach là một trong những bài hát mà Hae Won thường chơi, nên cậu đã cố tình chọn nó. Cậu không có tinh thần để lao vào luyện tập một cách mù quáng, nhưng cũng không có chuyện màn trình diễn sẽ không thành công nếu cậu lao vào luyện tập.
Sonata vĩ cầm của Franck cũng được cậu hoàn thành một cách khó khăn bằng cách luyện tập với giáo sư. Nếu cậu chơi một bài hát mà mình không quen thuộc, chắc chắn cậu sẽ mắc lỗi. Hae Won đang ở trong trạng thái mất hồn, và cậu không thể hoàn thành bất cứ điều gì nếu nó không phải là một lịch trình đã được lên sẵn.
Nếu chỉ bán được một nửa số vé, có lẽ cậu đã vô trách nhiệm trả tiền phạt vi phạm hợp đồng và yêu cầu hủy bỏ. Vì buổi biểu diễn đã bán hết vé nên việc trốn thoát đã là chuyện không thể.
Nhân viên cứ rộn ràng bên cạnh cậu biến mất, và Hae Won hít thở sâu để cố gắng căng thẳng, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng hôm nay, và một giờ nữa thôi, là buổi biểu diễn.
Đột nhiên nước mắt tuôn rơi, làm ướt má cậu.
Gần đây chuyện này xảy ra thường xuyên. Cậu muốn Woo Jin chết, hoặc cậu chết, hoặc ai đó chết nhanh lên để chấm dứt những suy nghĩ dai dẳng kinh khủng này.
Cậu ghen tị với Tae Shin. Cậu cầu nguyện rằng một tai nạn bất ngờ và không may sẽ xảy ra và cướp đi mạng sống mong manh của cậu.
Hae Won lau nước mắt bằng mu bàn tay, như thể đang lau nước mũi. Cậu soi gương xem lớp trang điểm có bị lem không. Cậu xoa má để xóa đi ranh giới do nước mắt tạo ra.
Cốc cốc, có tiếng gõ cửa, cậu trả lời bảo vào. Cậu nghĩ đó là người quản lý đi mua cà phê, nhưng khi cửa mở ra, thứ bước vào lại là một lẵng hoa lớn đến khó tin.
Vẻ mặt của Hae Won trở nên lạnh lùng. Những lẵng hoa lớn đến mức che khuất cả một người đàn ông trưởng thành lần lượt được mang vào, chiếm hết mọi không gian còn lại trong phòng chờ.
Các nhân viên sau khi giao hoa xong đã chào hỏi và quay đi. Mùi hương hoa ngọt ngào ngột ngạt tràn ngập không gian chật hẹp. Lee Jin Young cũng không được bình thường. Đã suýt mù rồi mà còn đến tìm cậu, mũi đã bị gãy rồi mà vẫn còn làm những chuyện như thế này. Mắt Hae Won mở to khi cậu cầm tấm thiệp được cắm trên lẵng hoa lớn lên và mở ra.
“……”
Đó không phải là Lee Jin Young. Mà là Woo Jin.
[Chúc mừng buổi độc tấu đầu tiên của nghệ sĩ vĩ cầm Moon Hae Won.]
Không có tên, nhưng đó là chữ viết tay của Woo Jin.
Cậu vò nát tấm thiệp ngay lập tức và ném xuống sàn. Cậu điên cuồng rút những bông hoa vô tội cắm trên lẵng hoa ra và ném xuống sàn. Cậu vừa thở hổn hển vừa rút những cành hoa ra, ném xuống, giẫm đạp lên chúng.
“Hae Won! Hae Won, sao vậy?!”
Ai đó đã giữ lấy Hae Won đang phát điên và ngăn cậu lại. Mặt đỏ bừng lên, Hae Won đang điên cuồng phá hoại lẵng hoa, thở hổn hển và nhìn lại người quản lý.
“Cậu bị điên à? Sao tự nhiên lại thế này?”
“Haa, haa, cái này, cái này mang vứt hết đi nhanh lên. Dọn dẹp nhanh lên!”
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ dọn hết mà. Bình tĩnh lại đi. Sắp biểu diễn rồi, bình tĩnh lại nào.”
Những bông hoa bị rút ra một cách tàn nhẫn nằm ngổn ngang dưới chân Hae Won. Hơi thở gấp gáp càng trở nên dồn dập hơn, Hae Won vội vàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống trên những bông hoa.
“Phải trang điểm lại rồi… haiz, chuyện gì thế này.”
Người quản lý thở dài và gọi một nhân viên đến dọn dẹp lẵng hoa. Những lẵng hoa chiếm không gian lần lượt được đưa ra ngoài, và những bông hoa xinh đẹp rơi trên sàn nhà cũng bị quét vào hót rác. Hoa bị úp ngược vào thùng rác.
Hae Won muốn túm lấy ai đó và khóc, nhưng cậu đứng đó cố gắng kìm nén tiếng khóc.
“Phát điên mất, thật đấy. Đạo diễn Kim Jae Min còn chưa đến à?”
“Đạo diễn bảo sẽ đến đúng giờ. Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.”
Người quản lý và nhân viên công ty luống cuống không biết phải làm gì.
Rõ ràng là anh đã cố tình làm như vậy để khiến cậu ngạt thở đến chết. Chỉ cần nghĩ đến thôi là cậu đã phát điên rồi, cậu chỉ muốn lao vào đâu đó và kết thúc cuộc đời mình, Woo Jin đang làm mọi thứ có thể để khiến cậu phát điên.
“Hae Won à!”
Jae Min nhận được tin và vội vã chạy vào phòng chờ, thở dốc. Hae Won vùi mặt vào vai Jae Min, người đang ướt đẫm nước mắt, và bật khóc nức nở.