Into The Thrill - Chương 205

Woojin không hề phản ứng. Anh vẫn giữ nguyên biểu cảm và giọng điệu giống như lúc mới bước vào phòng thẩm vấn. Đó là cách được huấn luyện để gây áp lực lên đối phương.

“Anh có biết nguyên tắc cơ bản của điều tra kiểm sát là gì không?”

“Tao đâu phải là công tố viên quèn nên không biết.”

“Tại ngoại.”

“……”

“Không thường có chuyện bị bắt giam trong quá trình điều tra đâu. Thường thì người ta sẽ thả ra thôi. Đặc biệt là những tài phiệt như anh.”

“……mẹ kiếp.”

“Nhưng nếu bị bắt giam thì có nghĩa là gần như phạm tội quả tang, tội quá nặng nên không ai có thể can thiệp được. Chuyện này ngay cả chủ tịch K-One ra mặt cũng không giải quyết được đâu. Nếu anh tin rằng ông nội anh chỉ cần dúi cho vài trăm triệu là có thể được thả ra thì anh lầm to rồi đấy.”

Woojin bình tĩnh giải thích tình hình mà anh ta đang gặp phải.

Có vẻ như anh ta không hiểu, nên ở đoạn “lầm to”, Woojin còn dùng ngón tay gõ gõ lên bàn để nhấn mạnh.

“Mày nghĩ tao bị nhốt ở đây thì không làm được gì chắc?”

Khóe miệng Seokjung nhếch lên chế nhạo.

Woojin nhìn chằm chằm anh ta. Seokjung thản nhiên tận hưởng đôi mắt sắc bén như lưỡi dao đang thiêu đốt da thịt anh ta, rồi tiếp tục nói:

“Dạo này em họ mày lên TV suốt đấy nhỉ?”

“……”

Khóe mắt Woojin giật giật. Nhưng anh không phản ứng gì thêm. Woojin thậm chí còn thở dài, tỏ vẻ khinh bỉ. Như thể anh không hề quan tâm dù cái tên Hae Won có bị nhắc đến bao nhiêu lần trong cái miệng bẩn thỉu đó đi chăng nữa.

Anh bỏ qua câu trả lời của Seokjung, tiếp tục gõ bàn phím laptop, soạn câu hỏi tiếp theo.

“Bỏ mấy lời vô nghĩa đó đi, chúng ta tiếp tục thôi. Nguồn gốc của 300 triệu won chuyển vào tài khoản của em gái vợ Cao Kiểm trưởng Lee Daeyoung có phải là của Lee Seokjung không?”

“Không chỉ có tao là tức giận vì mày phóng hỏa ở đó đâu, đúng không? Suýt chết đến nơi rồi, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Hyo Sang hay Gi Jae là đồ bỏ đi à? Bọn nó cũng là những đứa con quý được yêu thương trong gia đình, rất nhạy cảm với những chuyện như vậy đấy. Ai mà chẳng khó chịu khi có người muốn thiêu sống mình, đúng không?”

“……”

Đôi mắt Woojin, vốn chỉ nhìn vào màn hình laptop, hướng về phía anh ta với vẻ chế giễu.

“Hyo Sang thì lại giả vờ ngây thơ, nhưng ai mà không biết hắn thích những khuôn mặt xinh đẹp, lén lút bòn rút phía sau lưng chứ. Gi Jae cũng bám lấy những đứa mình thích thôi. Mày nghĩ bọn chúng sẽ để yên cho Moon Hae Won à?”

“……”

“Cậu ta cũng có góc ngây thơ bất ngờ đấy. Mày nghĩ tao bị nhốt ở đây thì sẽ không làm gì, ngoan ngoãn ngồi yên chắc? Về lý mà nói, tao chẳng liên lạc với Hyo Sang chắc? Phải giữ Moon Hae Won lại thì Woojin mới nghe lời chứ. Thằng khốn Hyun Woojin mắt trợn ngược lên, phóng hỏa đốt nhà, chúng tao tận mắt thấy mày lo lắng run rẩy đến mức nào vì sợ cái cục nợ đó có ai đụng vào mà, tao còn lựa chọn nào khác chứ. Đương nhiên là phải xử lý cái cần xử lý rồi.”

Bàn tay đang gõ bàn phím khựng lại.

Khi tiếng gõ lạch cạch im bặt, môi Seokjung nở một nụ cười nham hiểm.

Seokjung không dừng lại. Anh ta ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, nói nhảm nhí trong tư thế gần như nằm.

“Em họ mày mặt mũi xinh xắn, nhìn cũng thích mắt mà. Lại còn lên TV suốt nên chắc cũng nổi tiếng lắm rồi. Chắc cũng có nhiều người nhận ra đấy. Hay là tao bắt cóc nó về rồi quay một bộ phim thật nóng bỏng nhỉ.”

“……”

“Nếu bắt Moon Hae Won đến quay thì chắc chắn sẽ ra lò một bộ phim khiêu gợi đấy. Dạo này nó cũng nổi tiếng rồi, nếu video đó được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc thì sẽ thế nào nhỉ. Hiện trường Moon Hae Won dâng hiến thân xác. Tiêu đề thế nào? Muốn giật gân hơn chút không? Mọi người đều từng bú mút cái lỗ đít của Moon Hae Won. Cái lỗ rộng hoác của nghệ sĩ violin, à không, dùng cái lỗ ướt át thì sao nhỉ.”

“……”

“Bố mẹ Moon Hae Won mà xem được chắc thích lắm nhỉ. Đúng không?”

Ánh mắt Woojin lập tức thay đổi. Anh bật dậy.

Chiếc ghế đổ ầm xuống đất. Anh vòng qua bàn, đi thẳng đến chỗ Seokjung. Bàn tay anh túm lấy gáy Seokjung, không chút do dự mà đập xuống bàn.

“Ư ư!”

Một tiếng “ầm” lớn vang lên, có thứ gì đó vỡ tan tành. Anh nắm tóc chặt đến mức có thể cảm nhận được da đầu đang nóng lên, rồi giật mạnh đầu anh ta lên.

“Vừa nãy mày nói gì? Nói lại xem.”

Dưới bàn tay đang ôm chặt mũi, một vũng máu ộc ra. Woojin định đập xuống lần nữa thì anh ta vùng vẫy dữ dội. Ghế bị lật tung, laptop và tài liệu trên bàn rơi xuống sàn.

“Nói lại xem. Vừa nãy mày nói gì.”

Anh liên tục đập đầu anh ta xuống bàn với vẻ mặt không chút biểu cảm, đồng thời lặp đi lặp lại câu hỏi với giọng điệu không đổi.

Đúng lúc đó, cửa phòng thẩm vấn bật mở. Trưởng phòng Lee Seungmin và mấy công tố viên khác hét lớn rồi xông vào.

“Cậu đang làm cái gì vậy hả!”

“Nói lại xem nào, thằng chó chết.”

“Hyun Woojin, cậu điên rồi à?! Không buông ra hả?! Này! Thằng khốn này?!”

“Nói lại xem nào. Vừa nãy mày nói gì.”

“Bỏ ra……”

Họ phải gỡ từng ngón tay của Woojin đang túm chặt tóc Seokjung ra thì thôi. Lúc đó Woojin mới thở dốc. Vẻ mặt anh trở nên dữ tợn. Các công tố viên túm lấy hai cánh tay của Woojin, đẩy mạnh anh vào tường.

“Thả ra, thả ra đi. Này, mày vừa nói gì? Hả? Mày định làm gì? Thằng chó chết này, thả ra! Không thả hả?!”

“Công tố viên Hyun!”

“Tiền bối!”

“Thả ra, thả tôi ra. Tôi còn chưa thẩm vấn xong.”

“Hyun Woojin, thằng điên này! Lôi nó ra! Lôi nó ra ngay lập tức!”

“Mẹ kiếp, thả ra!”

Woojin giãy giụa, la hét đòi thả ra, đòi giết chết nghi phạm.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn. Họ phải nhờ đến cả những người khác xúm vào mới lôi được Woojin ra khỏi phòng thẩm vấn.

Lee Seungmin rút ra mấy tờ giấy ăn, ấn lên mặt Lee Seokjung, rồi hét lên bảo gọi xe cấp cứu.

Người quản lý của Hae Won giờ đây cũng không còn ngạc nhiên khi nhìn thấy Woojin đứng trước cửa căn hộ nữa. Anh ta cũng không hề quan tâm đến mối quan hệ giữa anh và Hae Won là gì.

Chỉ là anh ta cảm thấy khó chịu khi ở cùng không gian với một người có bầu không khí đáng sợ như vậy, và mỗi khi Woojin đứng đó nhìn họ, anh ta lại vô thức nói nhanh hơn và hành động vội vàng hơn.

“Cầm lấy này. Tối nay dùng cái này ăn tối nhé. Đại diện nói muốn ăn tối cùng Hae Won vào tối kia, cậu thấy thế nào?”

Người quản lý đưa túi đồ ăn đã được gói ghém cho Hae Won rồi hỏi.

“Cứ báo địa điểm và thời gian cho tôi là tôi tự đến thôi. Không cần phải đến đón đâu.”

“Vâng, vậy tôi xin phép. Cậu nghỉ ngơi đi.”

Anh ta nhanh chóng chào rồi lên thang máy, biến mất như chạy trốn.

Hae Won không thèm nhìn Woojin đang đứng đó, mở khóa cửa. Cậu định bước vào thì anh giữ cửa lại rồi đi theo vào.

Chính chủ còn chưa bước vào, Woojin đã cởi giày và đi vào trong. Hae Won vẫn đứng đó, giữ cửa và nhìn theo bóng lưng anh.

“Vào đi. Anh có chuyện muốn nói.”

“Xin lỗi nhưng tôi không có gì để nói với anh cả.”

“Hae Won à.”

“Xin anh hãy rời đi.”

“Anh nói chuyện nhanh thôi rồi đi.”

“Nếu anh không đi thì tôi đi.”

Hae Won đóng sầm cửa lại. Cậu ấn nút gọi thang máy xuống tầng hầm rồi chờ đợi. Woojin bước ra, đứng cạnh cậu. Hae Won lập tức quay đi thì anh lại chắn trước mặt cậu. Cậu trừng mắt nhìn anh đang đứng sừng sững như bức tường.

“Anh làm cái gì vậy.”

“Em hãy đến New York, ở cùng Seo Ok Hwa đi. Anh sẽ nói chuyện trước.”

“…… đúng là đồ điên có óc sáng tạo. Anh nói gì cơ?”

Cậu không tức giận mà chỉ cảm thấy cạn lời. Đôi mắt vốn dĩ sắc bén của Hae Won bùng cháy dữ dội.

“Em hãy đến New York đi.”

“Để tôi sống chung với người phụ nữ mà anh bắt cá hai tay ấy hả? Hay đấy. Cô ta chắc vẫn chưa biết là anh đang bắt cá hai tay đâu nhỉ, tôi phải cho cô ta biết mới được.”

“Ừ.”

“……”

Anh càng ngày càng nói những điều khó hiểu. Chỉ việc phải đối mặt với anh trong tình huống này thôi cũng đã là một cực hình rồi, anh còn lảm nhảm những lời không thể chấp nhận được, khiến cậu chao đảo.

Cậu không muốn dính líu đến anh hay bất cứ điều gì liên quan đến anh, cả cô bạn gái đã chết của anh và Kim Soyoung, người đã bán thân để có được Hankyung. Cậu không muốn nghĩ đến những người đó nữa.

Chỉ riêng việc chôn vùi những ký ức đó thôi cũng đã khiến cậu đau khổ, trằn trọc mỗi đêm rồi, mà Woojin lại xới tung lên như vậy. Máu trong người cậu sôi sục.

“Lee Seokjung đang bị tạm giam và đang tìm cách trả thù em đấy.”

Anh quyết định sẽ không nói dối nữa. Nếu anh biết Hae Won ghét nói dối đến vậy thì anh đã không làm thế. Woojin biết rằng anh đã phá hỏng mọi thứ. Vì vậy anh đã nói thật.

Mắt Hae Won mở to.

“Anh cho người bắt giam anh ta, rồi trút giận lên tôi à?”

“Vì anh ta biết anh thích em. Anh ta sẽ lợi dụng chuyện đó.”

“……”

Cậu cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Woojin với đôi mắt đẫm lệ đầy oán hận. Anh giờ đây đang buông ra những lời lẽ vô nghĩa.

Thích anh, yêu anh, giá mà đừng thích, giá mà đừng yêu……

Đâu phải là thích anh, đâu phải là yêu anh……

Thật sự là cậu không biết phải làm gì nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo