Into The Thrill - Chương 210 - Đừng khóc

Chỉ để lại một vết sẹo sâu sắc cho một người không có cảm xúc.

Hae Won cười thầm trong lòng.

Dù sao thì cả hai cũng đã vượt qua điểm không thể quay đầu lại. Nếu dấu vết của cậu còn lại trong lòng Woo Jin, thì như vậy là đủ rồi.

Im Hyo Sang túm lấy tay Hae Won đang ngồi thất thần.

Hae Won là người sẽ phản ứng kịch liệt chỉ cần ai đó nắm chặt cổ tay cậu, chỉ cần ai đó ấn mạnh vào cậu. Thậm chí có một tên còn suýt mất mạng. Vì Hae Won đã cố bẻ gãy ngón tay hắn và định làm hỏng mắt hắn.

Nhưng bây giờ Hae Won không muốn làm gì cả. Cậu chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này.

Yoo Gi Jae mang tay Hae Won ra sau và trói vào cột rồi nói.

“Tao cũng không muốn làm đến mức này đâu… Nhưng Woo Jin cứ khăng khăng như vậy nên bọn tao cũng phải chừa đường lui chứ.”

“Uống cái này đi.”

Im Hyo Sang đưa lọ thuốc ra với giọng điệu thân thiện nhất trần đời. Đó là loại thuốc đã chảy xuống cổ họng cậu ở biệt thự Yangpyeong. Hae Won nghiến răng.

“Uống vào có lẽ sẽ tốt hơn đấy. Sau này sẽ rất khó khăn đấy.”

“Cút đi.”

“Ừ, được rồi.”

Anh ta đặt lọ thuốc xuống rồi lấy rượu. Yoo Gi Jae bật nhạc. Nhạc jazz vang lên. Im Hyo Sang cởi cúc áo sơ mi của Hae Won ra, nhưng có lẽ thấy phiền phức nên đã giật đứt nó. Những chiếc cúc áo bị giật đứt rơi xuống sàn. Cơ thể cậu run lên. Da trên cổ tay bị trói chặt đến mức đau rát mỗi khi trọng lượng cơ thể cậu lay động.

“Nhìn vào camera rồi cười lên đi. Đừng có khóc.”

“…”

“Tao ghét cái kiểu sướt mướt. Tao có ép mày đến đây đâu? Mày tự đi theo mà. Mày biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra ở đây rồi còn gì?”

Im Hyo Sang túm lấy đỉnh đầu Hae Won và kéo cậu lên, hỏi với một khuôn mặt xa lạ. Cổ cậu ngửa ra. Im Hyo Sang áp môi lên cổ Hae Won, giữ chặt đầu cậu lại. Hơi thở rít vào như thể đang ngửi mùi, khiến da cậu lạnh toát.

Bọn chúng cởi quần áo. Yoo Gi Jae chỉ mặc độc chiếc quần lót tiến đến phía sau, cởi thắt lưng quần Hae Won rồi kéo quần và đồ lót của cậu xuống cùng một lúc.

Yoo Gi Jae ép háng mình vào mông Hae Won, xoay hông và liếc nhìn làn da đặc biệt sạch sẽ của cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Chẳng trách Woo Jin lại phát điên lên.”

“Đúng đấy. Mang ai về cũng thờ ơ, hóa ra là có lý do cả.”

“Thằng nhóc đáng yêu đó. Dám cả gan chơi xỏ bọn tao?”

Cằm nghiến chặt run lên bần bật. Những giọt nước mắt chảy dài trên má, vướng lại trên cằm rồi chảy dài xuống cổ. Môi và lưỡi của Im Hyo Sang, người đang mút cổ Hae Won, di chuyển xuống ngực cậu. Lưng Hae Won cong lên. Tay cậu bị trói nên dù cố gắng vùng vẫy cũng vô ích.

“Mày chưa từng làm cái này à?”

“…Cút đi.”

“Từ nãy đến giờ mày cứ bảo tao cút đi đâu đấy. Tao muốn cút lắm chứ, nhưng biết cút đi đâu bây giờ.”

“Mồm nó toàn máu kìa.”

Máu chảy ra từ kẽ môi mím chặt và thấm ướt khóe miệng cậu. Im Hyo Sang uống một ngụm rượu rồi nhăn mặt. Anh ta bôi đầy gel lên tay rồi tiến đến. Anh ta dùng lưỡi liếm dòng máu đang chảy trên khóe miệng Hae Won, rồi ôm lấy cậu và vòng tay ra sau. Anh ta bôi đầy thứ chất lạnh lẽo vào giữa hai khe mông. Cơ thể trần truồng của Hae Won run rẩy như cành cây gặp gió.

“Có bao giờ mày nhét hai cái vào một lỗ chưa?”

“Hức…, ư, đừng mà. Đừng…, đừng mà.”

“Mày cũng muốn quỳ xuống xin bọn tao à?”

Một bàn tay xa lạ chạm vào da cậu. Hae Won run rẩy trong vòng tay Im Hyo Sang.

“Ở đây mềm mềm, thích thật đấy.”

“Lâu lắm rồi tao mới thấy hưng phấn như thế này.”

“Để tao làm trước nhé?”

Bọn chúng tùy ý xáo trộn và mặc cả cơ thể Hae Won theo ý muốn. Hae Won không phải là người đối với bọn chúng. Cậu là đồ vật và là đồ chơi.

“Đừng mà, đừng mà…!”

“Nói những lời đó thì muộn rồi.”

Bọn chúng nắm chặt hai bên mông và banh ra. Một giọt máu lại chảy xuống từ khóe môi đang cắn chặt của Hae Won. Hơi thở nóng rực và mùi hương xa lạ đổ dồn vào gáy và sống lưng cậu. Cậu nổi da gà. Quá kinh khủng, quá thảm hại, cậu chỉ muốn mất trí. Cậu muốn làm tổn thương anh, và cậu muốn trừng phạt bản thân vì đã không nghe lời cảnh báo của Tae Shin. Cậu muốn chết ngay lúc này. Nhưng cậu sợ hãi. Thật kinh khủng.

“Cho tôi thuốc đi. Tôi uống cái đó. Cái đó…, cái đó.”

“…Mày muốn vậy à?”

Hae Won vừa khóc vừa van xin. Im Hyo Sang dương vật đang cương cứng lên rồi quay người lại. Khoảnh khắc anh ta cầm lấy lọ thuốc đặt trên bàn và tiến đến, cánh cửa đã vỡ tan tành cùng với một tiếng động lớn. Đôi mắt kinh ngạc hướng về phía phòng ngủ.

Woo Jin lảo đảo bước ra từ bên trong. Bộ quần áo rách bươm, người đầy máu me, anh loạng choạng bước ra rồi ngã xuống sàn.

Im Hyo Sang và Yoo Gi Jae nhìn nhau đầy cảnh giác và ngập ngừng.

“Hà, hộc…, hà. Hà…”

Trên tay Woo Jin đang nắm chặt một chiếc bút máy mà anh luôn mang theo trong túi áo vest. Một miếng thịt người lủng lẳng trên ngòi bút. Bàn tay cầm chiếc bút máy như một thứ vũ khí giết người, các khớp xương trắng bệch và các mạch máu nổi lên như muốn nứt ra vì anh nắm nó quá chặt.

Anh chống tay xuống sàn, lảo đảo đứng dậy và dùng mu bàn tay lau mặt. Mỗi khi tay anh chạm vào, lại có một vệt máu loang ra.

Yoo Gi Jae vội vàng nhặt quần lên khi Woo Jin, tay cầm chiếc bút đang nhỏ máu, tiến đến. Hắn vấp ngã vì chân bị xoắn lại.

“Ăn nói, hà…, ăn nói tử tế thì bảo đừng có làm…, bọn mày tưởng tao nói thế là vì tao thích à?”

Anh lẩm bẩm, đôi mắt vốn đã bị tháo bỏ hoàn toàn xiềng xích trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể anh không muốn những chuyện này xảy ra.

Chiếc bút máy Montblanc màu xanh lam nhắm vào con ngươi bên phải của Yoo Gi Jae đang nằm gục xuống. Yoo Gi Jae hét lên kinh hãi và né tránh. Anh ta cầu cứu, nhưng không ai nghe thấy.

Xoẹt-!

“Ác!”

Chiếc bút máy ghim mạnh vào sàn nhà trải thảm. Ngòi bút văng ra và đồng thời chiếc bút máy gãy làm đôi.

Ánh mắt anh tìm kiếm một vũ khí khác. Woo Jin nhặt chiếc ống thép đang lăn lóc trên sàn lên. Anh vung ống thép vào đầu Yoo Gi Jae đang bò trên sàn, rồi liên tục đập vào đầu hắn, khiến tứ chi hắn duỗi thẳng như một con ếch.

Im Hyo Sang, người đang nhặt quần lên và lùi lại bằng mông, phát cuồng lên khi ánh mắt Woo Jin chạm vào mình.

“Woo Jin à, u, Woo Jin à, khoan đã. Nói chuyện đã. Tao chỉ làm theo lệnh thôi mà. Seok Jung bảo tao làm thế, mày biết tao mà? Tao bảo gì làm nấy mà. Hả? Woo Jin à, Woo Jin à, mẹ kiếp! Xin lỗi. Xin lỗi. Tao sai rồi. Woo Jin à, mẹ kiếp…, Woo Jin à, xin mày, á!”

Không thể nhắm vào đầu nên chiếc ống thép bay loạn xạ. Những âm thanh nghiền nát da thịt và xương hòa lẫn vào giai điệu jazz.

“Hà, những kẻ không nghe lời thì, hả? Hộc, mày nghe cái câu, mẹ kiếp, roi vọt là thuốc chưa? Lời người xưa không sai đâu.”

Bộp, bộp, bộp…!

Cơ thể trần truồng của Im Hyo Sang, người còn chưa kịp kéo quần lên đến đùi, trở nên loang lổ như thể vừa bị vô số roi quất vào.

Những tiếng kêu cứu, tiếng khóc, những lời chửi thề thỉnh thoảng buột ra không kìm nén được trong tiếng thở dốc có kiểm soát của Woo Jin, tất cả cùng nhau vang lên.

“…Sao cái này không cử động vậy. Đứng lên. Cứ ồn ào nữa đi. Tao đã bảo đừng mà.”

Không còn một thứ gì nguyên vẹn cả. Woo Jin, người đầu tóc rối bời như thể vừa trải qua một trận ẩu đả dữ dội, ngẩng đầu lên. Anh giơ cao chiếc ống thép về phía Im Hyo Sang đã bất động.

Lúc đó, Hae Won lẩm bẩm một cách vô hồn.

“Dừng lại đi…”

Woo Jin giật mình khi nghe thấy giọng nói từ phía sau lưng, rồi từ từ quay lại. Hae Won, người nửa thân trên không mảnh vải che thân và tóc tai rối bời, vẫn đang bị trói vào cột. Anh ném chiếc ống thép lên người Im Hyo Sang, rồi tiến về phía Hae Won.

“…”

“…”

Anh cắt đứt sợi dây trói tay Hae Won. Anh kéo chiếc áo sơ mi đang vắt trên cánh tay lên và cài cúc lại cho cậu, ôm lấy Hae Won đang ngồi bệt xuống và kéo quần lót và quần dài lên cho cậu. Anh kiểm tra bàn tay đang run rẩy của Hae Won. Máu dính đầy tay cậu khi Woo Jin chạm vào. Woo Jin cứ lau mãi tay cho Hae Won mà không biết đó là máu của mình.

“Em có bị thương ở đâu không?”

Woo Jin hỏi. Hae Won không trả lời mà chỉ run rẩy. Nước mắt cứ chảy khiến haewon không nhìn rõ mặt anh. Anh cẩn thận dùng đầu ngón tay lau những vết máu đang chảy ra từ khóe miệng rách toạc của cậu. Nước mắt của Hae Won rơi xuống mu bàn tay anh.

Cơ thể Yoo Gi Jae đang nằm sấp trên sàn giật giật. Những tiếng rên rỉ vang lên rời rạc từ khắp nơi.

Woo Jin sắc bén quay lại, Hae Won vội vàng giữ anh lại.

“Đừng giết ai nữa.”

“…”

“Không được giết ai cả.”

“…Anh biết rồi.”

Woo Jin dìu Hae Won đứng dậy. Anh nhìn lại những gì mình đã gây ra một cách lạnh lùng. Woo Jin lục lọi trong túi quần và túi áo sơ mi rồi lấy chìa khóa xe ra nhét vào tay Hae Won.

“Em cầm lấy cái này. Đàn violon đâu?”

“không biết…”

“Em mang đến đây à?”

“không biết. không biết gì cả.”

Không có đàn violon trong căn hộ. Woo Jin lục tung khắp nơi, lật tung khắp nơi, giẫm lên lưng Yoo Gi Jae để tìm hộp đàn violon của Hae Won đang đặt ở lối vào thư phòng. Anh đeo đàn violon lên vai Hae Won. Anh kéo tay cậu và bảo cậu nắm chặt lấy dây đeo vai.

“Mau đi đi.”

“… không muốn.”

“Mau đi đi. Nhanh lên.”

“không muốn.”

“Đừng lo lắng, anh sẽ không giết ai đâu, mau đi đi. Đến chỗ Kim Jae Min mà ở.”

“…”

“Đừng khóc.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo