Into The Thrill - Chương 211

“…”

“Em muốn phá nát cuộc đời anh mà. Em đã đạt được điều mình muốn rồi, bây giờ nghe lời anh đi.”

“…”

Anh không phải đang chế giễu, mà thực sự đang nói rằng cậu đã làm rất tốt, đến mức này là đã làm rất tốt rồi, anh đang khuyến khích và khen ngợi cậu. Khuôn mặt và ánh mắt anh như thể đang trao cho cậu mười ngôi sao.

Anh thấy bọn côn đồ lồm cồm bò dậy từ phía phòng ngủ. Im Hyo Sang bắt đầu bò trên sàn, có lẽ anh ta vẫn chưa chết.

Woo Jin dùng sức kéo Hae Won đang định ngồi bệt xuống đi. Anh lau những giọt nước mắt trên má cậu, nhưng máu cứ liên tục dính vào. Anh dừng những hành động vô nghĩa đó lại và đẩy Hae Won đến chiếc cửa có chèn một mảnh vỡ của chiếc kệ vào.

“Em lái xe được chứ?”

Hae Won vô thức gật đầu. Những giọt nước mắt cùng nhau rơi xuống.

“Đừng đến căn hộ. Đến nhà bố em mà ở, hoặc đến chỗ Kim Jae Min. Biết chưa nào?”

Lần này thì cậu lắc đầu. Toàn thân cậu run lên bần bật.

“Đi đi, đi đi thôi.”

Anh đá mạnh mảnh gỗ mà anh đã chèn vào khe cửa rồi định đóng cửa lại. Hae Won vội vàng túm lấy cánh cửa, Woo Jin quay lại nhìn cậu.

Việc Woo Jin phá nát cuộc đời anh theo như mong muốn của Hae Won vẫn còn nằm lại trong phòng suite của khách sạn mà anh đã xây.

“Đã không thể giải quyết được thì sao còn làm lớn chuyện như vậy. Em ghét anh đến thế à?”

“…”

Hae Won gật đầu. Cậu ghét anh. Cậu ghét anh vô cùng.

Woo Jin vuốt ve gò má đẫm nước mắt của Hae Won, nghiêng đầu và hôn cậu. Anh đặt đôi môi của mình lên môi cậu một cách nhẹ nhàng như đang đối xử với một thứ gì đó quý giá. Vị mặn chát của nước mắt thật đậm đà.

Anh hôn cậu một cái rồi buông môi ra.

Đó không phải là cái giá phải trả của việc yêu một ai đó.

Woo Jin thuộc kiểu người nhận ra mọi chuyện rất nhanh. Anh không có ý định phủ nhận và che đậy kết quả những gì mình đã gây ra.

Anh lau những giọt nước mắt trên má Hae Won bằng ống tay áo không dính máu.

“Cảm ơn em vì đã cho anh ngủ nhờ đêm qua.”

Anh đẩy bàn tay đang vô thức bám víu lấy mình ra rồi đóng sầm cửa lại.

Hae Won hét lên và đập cửa. Cánh cửa đóng chặt không hề lay chuyển như một cánh cổng thành khổng lồ. Hae Won vừa khóc vừa gọi tên Woo Jin rồi cầm chìa khóa xe dính máu và rời khỏi khách sạn.

Cậu rùng mình tìm xe của Woo Jin. Cậu lên xe anh và khởi động máy bằng những thao tác quen thuộc rồi lái xe đi. Hae Won vừa lái xe vừa khóc nức nở, bỏ chạy khỏi bãi đỗ xe và hòa vào dòng xe trên đường.

Sau khi không còn nhìn thấy khách sạn nữa, sau khi không còn nhìn thấy biển cả nữa, cậu tấp xe vào lề đường.

Những chiếc xe lao vụt qua bên cạnh Hae Won đang khóc nức nở, tung lên những đám bụi mù mịt.

Sau khi chia tay anh, Hae Won không có ngày nào ngừng rơi nước mắt, và sau khi chia tay Hae Won, Woo Jin không có ngày nào ngừng đổ máu.

Anh đến căn hộ và tắm rửa cho cái thân xác bê bết máu. Anh cúi đầu dưới làn nước đang xối xả và ngây người nhìn những dòng máu đang bị cuốn xuống cống.

Anh thay quần áo và đến văn phòng công tố. Chiếc xe của Im Hyo Sang, chiếc xe gây sự chú ý không kém gì xe của Seok Jung, tiến vào bãi đậu xe của văn phòng công tố.

Woo Jin vừa bước ra khỏi xe thì thư ký Choi đang đợi sẵn đã tiến đến và đưa cho anh một chiếc túi mua sắm.

“Đã mang hết đến rồi chứ ạ?”

“Tôi đã mang hết đến rồi.”

“Anh vất vả rồi.”

Woo Jin vội vã bước đi, bỏ lại phía sau thư ký Choi, người đang nhìn chiếc xe mà anh không thích cũng không ưa một cách khó hiểu.

Anh chỉ băng bó qua loa những vết bầm tím và trầy xước, nên mỗi khi di chuyển, những cơn đau nhức nhối lại lan ra từ các xương sườn bị gãy. Anh ôm bên sườn một cách khó chịu và đi về phía văn phòng.

Vừa phát hiện ra anh, Jung Ho Myung, người đang sốt ruột chờ Woo Jin, đã cau mày và đuổi theo anh.

“Tiền bối! Sao bây giờ anh mới đến. Điện thoại lại còn không nghe máy nữa chứ.”

“À, tôi để quên trên xe mất rồi.”

Đó là một lời nói không giống anh chút nào.

“Anh để quên trên xe ạ? Để tôi mang cho anh nhé? Cho tôi chìa khóa xe đi.”

“……Đưa cho ai đó rồi.”

“Điện thoại ạ?”

“Không, xe. Kệ đi. Trong đó không có gì đâu.”

Woo Jin không bao giờ ghi lại bất cứ điều gì vào điện thoại. Đó là thứ dễ bị nghe lén và dễ bị đánh cắp.

Jung Ho Myung túm lấy tay Woo Jin, người chỉ nói những điều khó hiểu. Vẻ mặt anh ta bỗng trở nên méo mó. Jung Ho Myung giật mình buông tay ra.

“Anh sao vậy?”

“……Đau.”

Có vẻ như có chỗ nào đó bị gãy. Anh ấn mạnh vào bên sườn mình.

“Anh bị thương ở đâu à?”

“Không sao. Sao?”

Anh thúc giục người kia nhanh chóng nói những gì cần nói, đừng bận tâm đến anh.

“Chẳng phải tôi đã gọi điện rồi sao. Sao lại là ‘sao’? Trưởng phòng Lee Seung Min đang cố gắng lôi kéo bộ phận thanh tra để kỷ luật anh đấy. Ngay cả Chánh văn phòng Tổng thống cũng đã ra mặt.”

Jung Ho Myung cố gắng hạ thấp giọng thì thầm để tránh bị ai đó nghe thấy, nhưng giọng anh ta vẫn khàn khàn vì phải nhấn mạnh tất cả các từ.

“Thấy chưa, không được tin ai cả.”

“Sao anh lại nói thế? Chúng ta cũng phải phòng thủ chứ.”

“Chúng ta?”

“Vâng, chúng ta. Ý tôi là tôi và anh đấy ạ.”

“Không phải chúng ta mà là tôi mới đúng.”

“Sao ạ? Vậy tôi thì sao?”

“Cậu thì……, cậu sẽ không bị ảnh hưởng đâu. Đừng nói nhảm nữa, đi làm việc đi.”

“……”

“Đừng hé răng nửa lời mà cứ nằm im đấy. Làm theo những gì tôi bảo.”

“……Vâng, tôi hiểu rồi.”

Jung Ho Myung quay đi với vẻ mặt đầy lo lắng dù anh đã bảo đừng lo lắng.

Woo Jin mở cửa văn phòng. Bên trong văn phòng hỗn loạn. Có vẻ như bộ phận thanh tra đã đến đây. Trưởng phòng Hwang, người đang dọn dẹp văn phòng bừa bộn, đã tức giận khi nhìn thấy Woo Jin.

“Công tố viên, sao anh không nghe máy vậy?”

“Tôi để điện thoại trên xe……. Thôi kệ đi, có chuyện gì vậy?”

“Bộ phận thanh tra đã lục soát văn phòng vì nói rằng có việc cần điều tra.”

Anh ta nói một cách đau khổ. Woo Jin chỉ gật đầu rồi đi vào văn phòng riêng. Văn phòng riêng cũng bừa bộn vì có dấu vết ai đó đã lục lọi. Một số ngăn kéo bàn còn mở hé.

Anh đã chuyển những thứ quan trọng về nhà khi chuyển văn phòng. Trong chiếc túi mua sắm mà thư ký Choi mang đến có máy tính xách tay và các tài liệu khác. Sẽ tốt hơn nếu có cả sổ sách mà Hae Won đã mang đi, nhưng anh không có thời gian để đi lấy cả nó. Anh phải hành động trước khi các thành viên hầm trú ẩn hoàn hồn.

May mắn thay, anh đã lấy thêm được một vài tài liệu mà bộ phận thanh tra chưa động đến. Woo Jin cầm chiếc túi mua sắm và cặp tài liệu lên rồi lại đặt chúng xuống.

“Ư……”

Cơn đau dữ dội đâm vào nội tạng anh. Anh nín thở trong giây lát rồi khẽ rên rỉ. Mặt anh tái mét và mồ hôi túa ra trên trán.

“Công tố viên, Phó Viện trưởng đang tìm anh.”

Điện thoại nội bộ reo lên ầm ĩ, rồi trưởng phòng Hwang gọi anh. Woo Jin cau mày lắc đầu. Trưởng phòng Hwang, người đang cầm ống nghe, thở dài và báo cho đối phương biết Woo Jin không có mặt.

Anh chỉ lấy những thứ cần thiết rồi ra khỏi văn phòng. Trưởng phòng Hwang, người đã đặt ống nghe xuống, đuổi theo anh.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Trưởng phòng Hwang, người chỉ cùng anh thực hiện những cuộc điều tra quan trọng, không quen với cuộc điều tra nội bộ của bộ phận thanh tra và sự đối xử tệ bạc này. Vẻ mặt căng thẳng của anh ta không còn chút tinh nghịch nào như mọi khi.

“Họ muốn ngăn chặn cuộc điều tra của Lee Dae Young.”

“Chẳng lẽ vì vậy mà họ lại động đến anh sao?”

“Từ trước đến giờ chẳng phải vẫn thế sao. Tôi cũng từng như vậy mà. Nếu cần thì dẫm đạp lên chỗ này, nếu cần thì đè bẹp chỗ kia. Chẳng phải chúng ta vẫn luôn làm như vậy sao.”

“……Dù vậy đi nữa.”

Anh ta buồn bã cúi gằm mặt.

“Mà rốt cuộc anh đang đi đâu vậy?”

Trưởng phòng Hwang hỏi với vẻ mặt sốt ruột, như thể anh ta không thể hiểu nổi tại sao anh lại rời khỏi vị trí vào thời điểm quan trọng này.

“Tôi đi xin thôi việc.”

“Hả?”

“Đến lúc phải dừng lại rồi.”

“Hả? Anh vừa nói gì vậy, công tố viên?”

“Tôi đi trước đây. Mọi người cứ tự lo rồi về đi.”

Anh vượt qua Trưởng phòng Hwang đang đứng ngây người và đi về phía bãi đậu xe.

Anh lên chiếc xe thể thao gây ồn ào không kém gì vẻ ngoài và đạp ga. Anh ghét sự ồn ào này, nhưng tốc độ phản ứng của nó thì lại tuyệt vời.

Bãi đậu xe của Viện Kiểm sát Tối cao đã chật kín. Woo Jin đậu xe một cách cẩu thả như thể vứt xe ở đó rồi bước xuống.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo