Into The Thrill - Chương 219

“Ngồi ở hàng ghế thứ ba nên nhìn rõ lắm. Nhưng vì không phải gu nhạc của anh nên anh hầu như không nghe.”

Anh nói một cách bình thản như thể chúng tôi vừa gặp nhau ngày hôm qua.

Bàn tay trái của Hae Won nắm chặt thành quyền và đút trong túi áo khoác.

Cậu sờ thấy chiếc nhẫn lẽ ra anh phải đeo cho cậu theo kế hoạch. Cậu đã nhặt nó lên khi nó lăn lóc trong xe. Cậu đeo nó mà không hỏi ý kiến chủ nhân. Đã lâu lắm rồi kể từ khi cậu nhặt được nó, và giờ cậu cũng không muốn trả lại. Trước hết, không có bằng chứng nào cho thấy nó là của anh. Nó chỉ tình cờ ở trong xe anh, và nó chỉ tình cờ vừa khít ngón áp út bên tay trái của cậu.

Bãi đậu xe ở phía sau tòa nhà tối tăm hơn so với cổng chính của nhà hàng.

Những bông tuyết như lông ngỗng ngày càng lớn hơn. Ngay khi những bông tuyết rơi xuống ánh đèn tròn màu đỏ cam, chúng liền tan chảy thành những giọt nước. Tiếng tuyết rơi xào xạc khiến bầu không khí trở nên nặng nề.

Cậu chưa từng tưởng tượng đến việc tái ngộ. Hae Won nhìn chằm chằm vào anh rồi quay đi.

Cậu đang đi về phía xe thì có ai đó nắm lấy cổ tay cậu. Đó là một nhiệt độ nóng bỏng. Chỉ cần bị nắm lấy, Hae Won đã nhận ra ngay đó là ai.

Hae Won bị đẩy vào bóng tối. Trước khi lưng cậu đập vào bức tường khuất khuất có tuyết rơi, cánh tay anh đã ôm lấy cậu trước. Thứ đập vào tường là cánh tay của Woo Jin.

Hae Won túm lấy cổ áo anh và cậu là người hôn anh trước. Cậu bám lấy anh một cách điên cuồng. Đôi môi nóng bỏng chạm vào nhau. Đôi tay rắn chắc của Woo Jin ôm chặt lấy lưng cậu như muốn siết nghẹt.

“Hà, ưm…”

Cậu đau khổ nhăn nhó và bám lấy anh. Những ngón tay nắm chặt lấy vai anh trở nên trắng bệch. Đó là đôi môi của Woo Jin. Đó là hơi thở của anh. Sự yêu hận dơ bẩn và dục vọng sôi sục hướng về nhau tạo nên những lưỡi dao ghê tởm.

Chúng tôi điên cuồng chiếm lấy đôi môi của nhau. Cậu đẩy lưỡi vào trong đôi môi nóng bỏng và gấp gáp mút lấy những thớ thịt đang quấn quýt.

Cậu và anh đã kết thúc rồi, mọi thứ đã đứt đoạn rồi, anh là người cậu không thể tha thứ, nhưng Hae Won lại khao khát đôi môi của anh như phát điên. Cậu bám lấy anh như thể đây là nụ hôn mà nếu không phải bây giờ thì cậu sẽ không bao giờ có thể làm được nữa.

Không tin vào thực thể đang lao tới, Woo Jin như muốn tin vào những gì mình có thể chạm vào bằng tay, và anh sờ soạng khắp cơ thể Hae Won đến mức da thịt cậu đau nhói.

Cậu không thể thở và cảm thấy phổi mình như đang bốc cháy. Cậu rời môi anh và gấp gáp hít thở.

“Hà, hà…, hức…”

Chưa kịp phập phồng lồng ngực vài lần, Woo Jin đã áp sát toàn thân vào cậu, không cho cậu một chút thời gian để thở. Việc chúng tôi đang chồng chất lên nhau ở ngoài trời và tuyết đang rơi trên bầu trời cũng biến mất khỏi tâm trí họ. Những thôi thúc nguyên thủy kéo về phía nhau quá dễ dàng làm bốc hơi lý trí.

Cảm xúc và nhiệt độ cơ thể đồng thời dâng cao. Vành mắt cậu nóng bừng. Một sự thôi thúc quá mãnh liệt và không thể cưỡng lại đã khuấy đảo não bộ và khiến đôi chân cậu loạng choạng. Không phải vì cậu đã đến tuổi thành thục về tình dục. Hae Won và Woo Jin đã phát điên vì nhau.

Đôi tay đã mất đi hơi ấm vì không khí lạnh của mùa đông. Bàn tay anh vuốt ve Hae Won nhanh chóng đan vào nhau. Hae Won giật mình và rời đôi môi đang điên cuồng chiếm đoạt.

“Hà, hà…”

Lồng ngực chạm vào nhau cùng thở dốc. Hơi thở trắng xóa vỡ vụn qua đôi môi hở ra. Những người đang trò chuyện ríu rít đi ngang qua phía sau họ, những người đang rối rắm thành bóng tối trong một góc tối. Hae Won nín thở trong giây lát. Cậu ngước mắt lên nhìn anh bằng đôi mắt ướt át. Woo Jin nhìn Hae Won chằm chằm với đôi mắt cụp xuống.

“Anh đang làm cái gì vậy?”

“Cái này lấy ở đâu ra?”

Bàn tay đang đan chặt vào nhau của Woo Jin đang mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của Hae Won. Thật xấu hổ cho những chiêu trò ngụy biện rằng chúng tôi đã chia tay.

“Em nhặt được.”

“Nhặt ở đâu?”

“Em nhặt được. Nên nó là của em. Ai nhặt được thì người đó là chủ.”

Một bên lông mày anh hơi nhíu lại như thể muốn chỉ ra điều gì đó.

“Anh đã nghe chuyện từ công tố viên Kim Han Se.”

“Chuyện gì?”

“Rằng em muốn anh được thả ra.”

Với vẻ mặt bối rối, Hae Won cắn chặt môi, đôi môi đang đỏ ửng và cảm thấy đau nhói.

“Em rõ ràng đã nói là em sẽ báo tin nặc danh rồi mà. Tại sao mấy tên công tố viên lại nhiều chuyện thế?”

“Anh đã hỏi kỹ. Không đời nào tên khốn đó lại đề xuất anh vào danh sách được ân xá đặc biệt mà không có lý do gì cả.”

“Anh đã tự thú với một người như thế ư? Anh có bị điên không?”

“Em muốn phá nát cuộc đời anh mà. Anh chỉ muốn làm theo những gì em muốn thôi. Đằng nào cũng tan nát rồi thì phải tan nát cho ra trò, phải tan nát một cách hoàn hảo.”

“…”

Hae Won dồn hết sức lực để trừng mắt nhìn anh. Cậu gửi một tín hiệu rõ ràng bằng đôi mắt ướt át rằng cậu ghét anh, mang theo tất cả những cảm xúc tiêu cực có thể chứa đựng, sự oán hận, thù hận và căm ghét, cậu nói rằng cậu ghét anh. Woo Jin cúi xuống nhìn cái bộ dạng đó và thì thầm.

“Như vậy thì em mới tha thứ cho anh.”

“Ai thèm tha thứ chứ. Em không tha thứ đâu. Tuyệt đối không tha thứ.”

“Vậy thì tốt quá.”

“Tốt cái gì chứ. Việc em không tha thứ cho anh thì có gì tốt?”

“Vì em vẫn như vậy. Vì em vẫn khó tính như vậy. Thấy em làm ra cái bộ dạng đó sau khi biến anh thành ra thế này thì anh mới yên tâm được. Chứ có thằng điên nào mà chiều được cái tính khí của em đâu.”

“…”

Woo Jin vừa nắm chặt tay cậu để tay cậu không bị lạnh, vừa ôm chặt lấy lưng cậu bằng cánh tay để lưng cậu không bị cóng, anh vừa mỉm cười kín đáo như chế giễu.

Anh vẫn y nguyên đến kinh ngạc. Kể cả khi đã mất tất cả và rơi xuống một nơi khó có thể hồi phục, anh vẫn y hệt như cái lúc mà anh muốn nhào nặn và điều khiển mọi thứ theo ý mình. Chỉ là anh đã sâu sắc hơn thôi.

Những bông tuyết đang bay lượn trên không trung rơi xuống vai anh. Một bông tuyết rơi xuống hàng mi của anh một cách lặng lẽ. Anh chớp mắt vì mảnh tuyết che khuất tầm nhìn. Anh nhíu một bên mày.

Hae Won vô thức đưa tay lên và phủi bông tuyết dính trên mắt anh.

“…”

“…”

Ngay khi bàn tay phủi đi những thứ dính trên mắt chạm vào mắt anh, đôi mắt Woo Jin chậm rãi nhắm lại rồi mở ra, tạo nên một bóng râm đậm nét như thể anh đã chờ đợi sự tiếp xúc nhỏ bé đó từ lâu lắm 

Hae Won hạ tay xuống. Vẫn bị anh giữ chặt, cậu hoang mang nhìn Woo Jin.

Tóc anh dài hơn. Có vẻ anh gầy đi một chút. Đường nét khuôn mặt trở nên sắc sảo hơn dưới ánh đèn đường.

Anh vốn là người kén ăn. Dù anh trông vẫn như trước, nhưng thực tế là anh đã ở trong tù cả năm trời. Nơi giam giữ những kẻ phạm tội chắc chắn không thể cung cấp sự thoải mái và tiện nghi mà anh yêu thích.

Nhà tù là nơi người ta phải ngủ không ngon giấc trên sàn nhà cứng ngắc khiến các khớp xương đau nhức, nuốt trôi những thứ giống như cám lợn không hợp khẩu vị để duy trì sự sống, bị giam cầm trong trạng thái không thể làm bất cứ điều gì theo ý mình, và chỉ có thể chịu đựng được bằng cách biến sự mệt mỏi và cảm giác thất bại thành sự vô vị của cuộc sống hàng ngày. Woo Jin đã ở trong một nơi như vậy cả năm trời.

Nhưng trong đôi mắt anh lại ẩn chứa sự tịch mịch. Không hề có sự oán trách hay truy hỏi nào dành cho Hae Won, người đã biến anh thành ra như vậy. Kẻ đã trả giá cho tội lỗi của mình chỉ cảm thấy nhẹ nhõm một mình.

Thời gian một năm dường như không tước đi điều gì từ anh mà ngược lại, nó đã lấp đầy thứ gì đó.

“Buông ra.”

Hae Won đẩy vai anh để bảo anh buông ra. Nhưng anh vẫn bất động. Đó là một đêm đông tuyết rơi. Dù anh có ôm chặt lấy cậu trong vòng tay một cách ghê tởm đến đâu, thì vẫn có một luồng khí lạnh buốt dọc sống lưng ở khắp mọi nơi.

Woo Jin phớt lờ yêu cầu buông tay của cậu, vuốt ve cánh tay Hae Won và ôm chặt lấy lưng cậu hơn nữa để cậu không thể trốn thoát đi đâu được.

Hae Won cố gắng gồng mình lên để không chạm vào ngực anh. Cậu cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể. Nhìn xuống cái cử động nực cười đó, anh nở một nụ cười bình yên phù hợp với đêm Giáng Sinh.

“Có ai nhìn thấy đấy.”

Ngay cả trước lời cảnh báo hãy buông cậu ra, anh vẫn không buông tay mà chỉ nhướn một bên mày.

“Ai cơ chứ. Thằng nhóc mười chín tuổi sung mãn khả năng sinh sản á?”

“Em sẽ hẹn hò với trai trẻ đấy. Em chán người lớn tuổi rồi. Em phát ngán rồi. Đặc biệt là những ông già sáu tuổi như anh ấy.”

“Thằng nhóc nào mà chịu nổi em chứ, mỗi lần gặp là tu hết cả chai rượu hơn một triệu won.”

“Em tự bỏ tiền ra mua là được chứ gì. Nghe bảo là kém mười hai tuổi, nên em phải chấp nhận chi phí đó thôi.”

“Vậy anh cũng phải hẹn hò với em nào kém mười hai tuổi mới được.”

“……”

Hae Won trừng mắt giận dữ, dù trước đó chính cậu đã khơi mào sự khó chịu cho Woo Jin.

Anh đã gây ra cho cậu nỗi đau này, gây ra cho cậu nỗi buồn như vậy, mà giờ lại cứ huyên thuyên bảo sẽ hẹn hò với em kém mười hai tuổi, cái miệng thối tha đó thật biết cách nói đấy.

Cậu đẩy anh ra. Cậu định dùng sức để đẩy anh ra thì có ai đó tiến đến bãi đậu xe. Những người trông như một cặp đôi đang trò chuyện ríu rít gì đó và bước đến.

Woo Jin nắm lấy gáy Hae Won và giấu mặt cậu vào ngực anh. Có lẽ họ đã nhận ra sự hiện diện của chúng tôi đang quấn quýt trong bóng tối, cậu gái kêu lên “Ôi trời” rồi dùng khuỷu tay huých vào sườn người đàn ông. Họ cười khúc khích và đi ngang qua sau lưng Woo Jin.

Chỉ đến khi tiếng xe rời khỏi bãi đậu xe đã đi xa, anh mới buông gáy cậu ra. Đầu mũi cậu đỏ ửng vì bị ép chặt vào ngực Woo Jin. Vành mắt cậu cũng ướt đẫm.

Trong đôi mắt Hae Won đọng lại những giọt nước mắt trong veo.

“Trong đời này, em chưa từng sửa đổi mục tiêu của mình một lần nào. Em có thể vòng vo, chờ đợi, nhưng em chưa từng từ bỏ mục tiêu của mình.”

“……”

“Em cũng sẽ không từ bỏ anh.”

“Hãy từ bỏ đi. Chẳng phải anh cũng đã từ bỏ Take Six rồi sao. Đằng nào anh cũng không thể hoàn thành cái danh sách đó.”

Cậu biết rằng sau cậu, mục tiêu thứ năm trong danh sách của anh, đã có mục tiêu thứ sáu. Cậu vẫn nhớ rõ cái vẻ mặt mỉm cười của anh khi nói rằng anh đã có một mục tiêu mà anh muốn chà đạp. Có lẽ anh không có thời gian để xử lý đến mục tiêu thứ sáu.

Không lâu sau khi mục tiêu thứ sáu xuất hiện trong danh sách của anh, những chuyện không thể kiểm soát đã xảy ra một cách rời rạc. Cả Woo Jin và Hae Won đều không thể bám víu vào bất cứ điều gì trước dòng nước lũ đột ngột dâng cao. Chúng tôi chỉ có thể bị cuốn trôi và bị cuốn xuống dòng nước xiết.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo