Into The Thrill - Chương 220

Trước lời nói của Hae Won, Woo Jin mỉm cười như lúc đó. Sống mũi cậu cay xè. Hae Won nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, không thay đổi tư thế đang ôm nhau trong bóng tối.

“Ai bảo là anh đã từ bỏ chứ? Cậu ta là bạn tù của anh đấy.”

“……Trong cái lúc đó mà anh còn xử lý cả chuyện đó rồi mới vào tù cơ á?”

“Nếu kẻ nào đó dám đụng vào em thì dù là ai, anh cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Vậy nên đừng có hẹn hò lung tung. Đừng có tùy tiện phá nát cuộc đời người khác.”

“……”

“Hãy hành động có trách nhiệm vào. Đừng có nói vớ vẩn trước mặt người đã phải vào tận nhà tù để được em tha thứ.”

“……Em không tha thứ.”

Chúng tôi đang lặp đi lặp lại cái cuộc trò chuyện luẩn quẩn đó thì lại có ai đó tiến vào bãi đậu xe. Lần này là một gia đình đưa hai đứa con nhỏ đi ăn ngoài. Woo Jin nắm lấy gáy Hae Won và ép vào ngực anh. Có vẻ như anh lo lắng việc Hae Won đã trở nên nổi tiếng và mọi người nhận ra cậu, nên anh cứ cố gắng giấu mặt cậu.

“Oa, họ hôn nhau kìa. Bố ơi, họ hôn nhau kìa.”

“Suỵt, im lặng nào. Đừng nhìn. Sao họ lại làm thế ở ngoài đường thế kia? Thật là khó coi.”

Một giọng nói cáu kỉnh kéo tay đứa bé trai đang ầm ĩ. Chiếc xe chở họ rời khỏi bãi đậu xe.

Mãi đến lúc đó, Woo Jin mới buông gáy Hae Won ra, nơi anh đã ép chặt vào ngực mình. Lần này vành mắt cậu lại ướt đẫm. Mỗi khi anh giấu mặt cậu vào ngực, những giọt nước mắt tuôn trào làm ướt đẫm hàng mi. Hàng mi dài dính chặt vào nhau, nặng trĩu và rủ xuống.

“……”

“……”

Woo Jin buông Hae Won ra. Anh lặng lẽ đưa tay ra. Đó là ý bảo cậu nắm lấy tay anh, nhưng Hae Won lấy chìa khóa xe ra, đưa cho người lái xe thuê như thể đó là điều hiển nhiên, rồi quay đi trước.

Nhìn theo bóng lưng Hae Won đang rời đi với vẻ bàng hoàng, Woo Jin lặng lẽ nhìn xuống chiếc chìa khóa xe trong tay mình rồi bước đi.

Anh đi về phía chiếc xe đang đậu ở cuối bãi đậu xe. Đó là xe của Woo Jin. Hae Won leo lên ghế phụ như thể đó là xe của mình. Woo Jin ngồi vào ghế lái.

Không gian bên trong xe trở nên im lặng trên đường trở về căn hộ. Cả hai không nói với nhau một lời nào.

Họ đã là những người xa lạ. Để không còn lưu luyến, Hae Won cố gắng phớt lờ những cảm xúc đang dâng trào. Nhưng nước mắt cứ chảy ra và làm mờ mắt cậu.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cậu cố định ánh mắt vào khung cảnh tuyết trắng đang bao phủ và chạm vào mặt một cách vô cớ để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt đang tuôn rơi.

Dù đã muộn và tuyết đã rơi ở nhiều nơi, nhưng chúng tôi đã đến căn hộ khá sớm. Anh đỗ xe ở bãi đậu xe rồi tắt máy.

Hae Won xuống xe. Cậu định lấy cây vĩ cầm để ở hàng ghế sau thì nó đã nằm trong tay Woo Jin.

Chúng tôi đi thang máy lên. Woo Jin đi trước và mở khóa cửa mà không cần hỏi ý kiến cậu. Cậu vô cùng hối hận vì đã không đổi mật khẩu.

Woo Jin mở cửa cho cậu. Anh đứng sang một bên để cậu vào trước. Hae Won bước vào. Anh đi theo vào và đóng cửa sau lưng cậu.

Không có gì thay đổi cả. Mọi thứ đều ở đúng vị trí của nó, vẫn như cậu đã thấy lần cuối.

Woo Jin may mắn nhớ được nơi Hae Won luôn để đồ, và anh đặt hộp vĩ cầm xuống đó. Phải rồi, anh còn nhớ cả mật khẩu cửa nữa cơ mà. Cứ như thể chúng tôi mới chia tay ngày hôm qua vậy.

Hae Won quay lại nhìn anh một cách thờ ơ, đôi mắt cậu méo mó.

Cái chết của một người bạn chẳng là gì so với dục vọng trần trụi muốn anh của cậu cả. Hae Won ghét bản thân mình. Cậu cảm thấy ghê tởm.

Woo Jin tiến đến. Anh nắm lấy má Hae Won và định hôn cậu. Hae Won đánh và đẩy anh ra để bảo anh đừng làm thế này. Một tay cậu đánh anh, một tay cậu nắm lấy vạt áo anh và không buông.

Thời gian một năm thật vô nghĩa. Sự căm ghét và tình yêu mà cậu dành cho anh bùng nổ và trào dâng khiến Hae Won bối rối tột độ. Với cường độ như cũ, với cú sốc như cũ.

“Buông ra!”

Vừa níu kéo áo anh, Hae Won vừa đánh người đang giữ má cậu. Nắm chặt áo anh, Hae Won vung tay. Bàn tay trái đeo nhẫn tát mạnh vào má anh.

Chát-!

Đầu Woo Jin nghiêng mạnh sang phía đối diện. Má anh đỏ ửng lên và đồng thời, một vết máu như bị dao cứa ngang qua.

Hae Won dùng tay tát vào má anh, và dùng nhẫn cào xé má anh, cậu buông vạt áo anh đang nắm chặt.

Woo Jin chậm rãi quay mặt lại. Vết tay hằn rõ trên má anh, không biết cậu đã đánh mạnh đến mức nào.

“Buông ra.”

Hae Won nói bằng giọng run rẩy. Cả Woo Jin và Hae Won đều không còn nắm giữ nhau nữa.

“Buông em ra đi……”

Giọng nói nghẹn ngào run lên bần bật. Những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống từ đôi mắt đang nhìn vào cái má đỏ ửng và những mạch máu đang nổi lên của anh.

“Anh xin lỗi.”

Woo Jin xin lỗi. Anh nói lại với Hae Won, người đang lắc đầu để không nghe thấy, không hiểu bất cứ điều gì anh nói.

“Anh xin lỗi.”

“Em không muốn nghe.”

“Anh xin lỗi. Hae Won à.”

“Em không muốn nghe! Ai bảo anh xin lỗi chứ? Ai bảo anh xin lỗi chứ? Em không muốn nghe.”

“Anh xin lỗi.”

“……Ai bảo anh xin lỗi chứ?”

“Anh xin lỗi.”

“Ai……, ai…… bảo anh xin lỗi…….”

Nước mắt trào ra đến mức che khuất tầm nhìn. Mọi thứ trở nên mờ ảo. Cứ mỗi khi cậu chớp mắt, hình ảnh Woo Jin lại hiện ra rõ nét rồi nhanh chóng biến mất khi nước mắt dâng lên. Cậu không nhìn rõ anh. Hae Won dùng cánh tay lau mạnh mắt.

“Anh xin lỗi. Anh sai rồi.”

“……Em không muốn nghe.”

“Anh sai rồi.”

“Em không muốn nghe!”

Hae Won vô cùng có lỗi với Tae Shin. Lẽ ra cậu nên nghe lời Tae Shin khi cậu ấy bảo cậu đừng yêu anh, đừng gặp anh.

Lẽ ra cậu không nên gặp anh.

Lẽ ra cậu không nên yêu anh.

Lẽ ra cậu không nên trao cho anh tất cả.

Lẽ ra cậu không nên làm thế. Lẽ ra cậu không nên làm bất cứ điều gì như lời mẹ cậu nói.

Rốt cuộc, cậu không nên cố gắng tiếp tục cái thế giới này, cái cuộc đời này, cái cuộc sống tầm thường này, nơi lẽ ra phải dẫn đến cái chết là điều đương nhiên.

Sự hối hận và nuối tiếc vì đã yêu anh đã gây ra một đám bụi cảm xúc không thể kiểm soát.

“Anh xin lỗi.”

“……”

“Anh xin lỗi.”

“……”

Chỉ hai lần nữa thôi……

“Anh xin lỗi.”

Chỉ một lần nữa thôi……

“Anh xin lỗi. Anh sai rồi.”

Anh đã xin lỗi tận mười lần.

Nếu anh ta thành khẩn xin lỗi và nói rằng anh ta hối hận…, có lẽ cậu đã tha thứ cho anh ta rồi. Anh ta đã xin lỗi đến mười lần. Người đàn ông chưa từng khuất phục hay nao núng ấy đã mười lần thành khẩn và chân thành xin lỗi.

Nhưng giờ thì quá muộn rồi.

Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát.

Việc Woo Jin phá hủy hay làm tan vỡ Haewon, giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào sự lựa chọn của Haewon.

Bàn tay đang nắm chặt má của Woo Jin nóng rực. Đó là mùi máu tanh tưởi. Haewon đặt môi mình lên môi anh. Cậu dùng cả hai tay ôm ghì lấy vai anh. Bàn tay của Woo Jin nắm chặt lấy Haewon như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Đó là Woo Jin. Người mà cậu đã yêu lần đầu, căm hận lần đầu, hận đến chết đi sống lại và khao khát đến mức muốn chết.

Cậu dồn hết sức lực ôm chặt lấy anh. Cậu rên rỉ khe khẽ và mút lấy môi anh. Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau như muốn bóp nghẹt đối phương cùng nhau loạng choạng.

Haewon cởi quần áo của anh. Bàn tay của Woo Jin cũng vội vàng cởi quần áo của Haewon.

“Hà… hà…”

Haewon rời môi anh và giật đứt cúc áo khoác của anh. Cả hai lao vào cởi quần áo của nhau trước, thành ra lộn xộn và cản trở lẫn nhau.

Haewon cởi áo khoác của mình. Cậu cùng anh tháo cúc áo sơ mi mà anh đang cởi rồi cởi nó ra trước. Cậu túm lấy vạt áo của Woo Jin khi anh ta đặt môi lên môi cậu. Cậu túm lấy vạt áo len của anh và kéo nó qua đầu.

Tóc của Woo Jin rối bù. Hai chân lùi lại vướng vào nhau và ngã xuống sofa. Woo Jin đè Haewon xuống sofa và đặt môi mình lên môi cậu một lần nữa. Họ siết chặt môi và mở ra như những kẻ đang chới với giữa biển nước, tuyệt vọng tìm kiếm con đường sống duy nhất.

Một chiếc lưỡi ẩm ướt xâm nhập vào. Haewon mở miệng và nuốt chửng chiếc lưỡi đột ngột tiến vào. Chỉ còn lại tiếng lưỡi và nước bọt hòa quyện một cách ướt át. Đó là một tiếng rên rỉ đầy tiếc nuối.

“Hà… hà…”

“Hức… ư… á… ư…”

Haewon nhăn mặt khi bị cắn và mút lấy môi dưới.

Woo Jin tiếp tục cởi áo sơ mi của Haewon. Anh ném quần áo xuống sàn và dùng một tay cởi khóa quần của Haewon. Anh không kéo khóa xuống hết mà dùng sức kéo mạnh xuống. Anh không thể kiềm chế được mà chà xát da thịt một cách vụng về và vội vàng như thể đây là lần đầu tiên.

Anh vuốt ve lưng Haewon và vặn vẹo toàn thân để tăng diện tích tiếp xúc. Haewon cũng dùng cả hai tay ôm lấy lưng anh. Hơi thở trở nên gấp gáp và dồn dập mỗi khi môi họ lệch khỏi nhau.

Khóe mắt cậu ướt đẫm, hơi thở cũng vậy. Đôi môi của Woo Jin rời khỏi môi cậu sau khi hôn cậu một cách cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng cậu.

“Hà… hà…!”

Haewon vò tóc anh và nắm chặt nó. Môi của Woo Jin ấn xuống má Haewon một cách nhẹ nhàng rồi trượt xuống tai cậu. Hơi thở nóng rực của anh không kiểm soát được mà rít lên.

“A…, ư!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo