Đôi môi mạnh mẽ cắn và mút lấy dái tai cậu như bị kim châm rồi trượt xuống cằm, xuống cổ và xuống ngực Haewon.
Anh đang ăn tươi nuốt sống cậu. Anh có vẻ như muốn nghiền nát và nuốt chửng tất cả da thịt trần trụi bằng thứ nhục dục kinh khủng của mình. Đôi môi nóng bỏng mút lấy bầu ngực cậu và bao trọn lấy núm vú và quầng vú đang run rẩy cùng một lúc. Anh siết chặt cổ họng, hít sâu và mút lấy toàn bộ diện tích môi anh đang chiếm giữ.
Ngực của Haewon rung lên. Cằm cậu ngửa ra sau và eo cậu cong lên. Bàn tay anh luồn xuống dưới lưng cậu nơi có một khoảng trống. Anh kéo eo Haewon lên cao hơn. Anh mút núm vú cậu mạnh đến mức có thể chảy máu. Anh nghiền nát da thịt cậu.
“Á! A, hức…!”
Đôi môi anh rời khỏi. Da thịt cậu ướt đẫm nước bọt và lạnh lẽo. Haewon dùng bàn tay run rẩy đẩy vai anh ra.
“Đau… đau, đau…”
Có vẻ như Woo Jin không nghe thấy gì cả. Đôi mắt của con thú vừa được thả ra khỏi chuồng mang một màu sắc đậm nét và bận rộn liếm láp cơ thể trần truồng của Haewon.
Anh không ngừng cắn xé Haewon. Mỗi khi môi anh lướt qua, trên cơ thể trắng nõn của cậu lại xuất hiện những vết bầm tím đỏ ửng. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đuôi mắt Haewon. Anh nuốt chửng bất cứ thứ gì chảy ra từ cơ thể Haewon. Thứ đang liếm láp cổ họng anh và trôi xuống thực quản không phải là nước mắt mà là một phần của Moon Haewon ngọt ngào và mặn chát.
Đũng quần của Woo Jin đã phồng lên căng cứng. Anh nhăn mặt đau đớn và cởi thắt lưng và mở khóa. Bàn tay vội vã không thể kéo khóa xuống một cách trơn tru. Woo Jin chửi thề khi lóng ngóng.
Anh dùng cả hai tay khó khăn lắm mới kéo được khóa xuống. Dương vật đã cương cứng đến giới hạn như thể muốn xé toạc chiếc quần lót và bắn ra như vừa được giải thoát khỏi xiềng xích.
Anh kéo tay Haewon đến và đặt nó lên cột lửa. Bắt cậu chạm vào nó. Bắt cậu vuốt ve nó một cách cưỡng ép.
Mắt anh và Haewon chạm nhau.
“Hà… hà, đừng cởi quần áo trước mặt thằng khốn nào khác.”
“Đó…, đó là điều anh muốn nói bây giờ sao?”
Cảm giác nóng rực khi chạm vào tay cậu không phải là da thịt của con người. Mà là một vũ khí giết người. Anh lột chiếc quần vướng víu trên đầu gối Haewon và dùng vũ lực banh hai chân cậu ra.
“Ư!”
Đầu dương vật của Woo Jin nóng rực một cách lo lắng và rỉ ra chất nhờn. Đến mức tay cậu dính dớp. Anh nắm lấy dương vật và chà xát nó một cách thô bạo lên lỗ hậu.
“A, khoan, a, không được. Aaa, đừng, đừng mà…!”
Anh không nghe thấy gì cả và không bị kiềm chế bởi bất cứ điều gì. Eo của Woo Jin cong xuống khi anh chọc và chà xát mạnh vào nơi chật hẹp. Ngực và cằm Haewon đồng thời nhô lên.
“Á!”
“Khư…!”
Đường gân trên lưng anh nổi rõ khi anh đâm vào trung tâm hạ thể của Haewon. Anh cắm sâu nó vào đến tận gốc và nín thở.
Các mạch máu trên trán anh nổi lên và toàn bộ khuôn mặt anh đỏ bừng, mặc dù anh không xuất tinh. Đôi môi của Haewon, vốn đã cứng đờ như thể bị cắm một mũi tên, run rẩy và toàn thân cậu run lên bần bật. Cậu đau đớn, buồn bã, hối hận và nước mắt lăn dài trên hai má.
“Hà, Haewon à.”
“A, aaa…, á!”
Anh không chừa một chút khe hở nào để dương vật có thể trượt ra ngoài và đâm mạnh xuống. Cơ bắp trên cánh tay đang giữ trọng lượng cơ thể anh run rẩy. Trái tim anh đau đớn như thiêu đốt.
Haewon đau đớn khi bị anh đè lên. Khuôn mặt và ngực ướt đẫm mồ hôi cậu phát sáng yếu ớt, và hai má cậu, vốn nhợt nhạt, ửng hồng.
Woo Jin hạ thấp thân mình và ôm Haewon vào lòng. Anh chậm rãi nhấc eo lên. Anh tự hỏi mình đã muốn làm điều này bao lâu rồi, chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi, khi mà thứ gì đó nóng rực và đau đớn đang ngâm mình giữa hai chân anh.
Mùi cơ thể nóng rực của Haewon làm mờ tầm nhìn của anh. Tiếng la hét, khóc lóc và rên rỉ của Haewon lọt vào đường hô hấp của anh mỗi khi anh hít thở và lấp đầy lồng ngực anh.
Woo Jin cảm thấy buồn nôn. Anh thở hổn hển. Anh ôm chặt Haewon bằng cả hai tay để không ai có thể thoát ra và nhấc eo lên. Vai của Woo Jin ướt đẫm nước mắt. Anh hôn lên môi Haewon đang nén tiếng khóc và bắn ra khi đang đâm xuống. Cơ bắp của anh co giật và cứng đờ như đá rồi nhanh chóng thả lỏng. Các bức tường bên trong ướt át siết chặt lấy quy đầu đang phồng lên.
Đôi mắt sắc bén của anh nhăn lại. Anh rời môi cậu và thở hổn hển. Ngực anh phập phồng dữ dội.
“Hà, hà, hà…!”
Haewon, người ướt đẫm vì Woo Jin, ngước nhìn anh với đôi mắt thất thần.
Ngay khi anh nhìn thấy khuôn mặt của Haewon, dương vật của anh lại cương cứng trở lại mặc dù anh đã bắn ra rất nhiều. Anh khóa chặt phần thân dưới đang cứng lên của mình một cách tinh xảo hơn.
Môi của Haewon hé mở khi anh dùng sức đẩy từ dưới lên.
“A…, á!”
Haewon ho sặc sụa như nghẹn thở. Khối thịt đang chiếm một diện tích đáng kể, đẩy các cơ quan nội tạng ra ngoài, thoát ra rồi đâm mạnh vào. Mỗi khi điều đó xảy ra, trước mắt cậu lại mờ đi rồi rõ lên như một ngọn đèn đang nhấp nháy.
Haewon bị Woo Jin, người không kiểm soát và tấn công cậu một cách dữ dội, đè bẹp và thở hổn hển rồi bất tỉnh. Ngay cả khi nhìn thấy đầu cậu từ từ gục xuống, Woo Jin cũng không dừng lại. Anh lấp đầy cơn đói khát nhục dục của mình hết lần này đến lần khác. Những giọt mồ hôi chảy dài trên ngực anh nhỏ giọt xuống cơ thể Haewon.
“Hà, hức…!”
Chất lỏng nóng bỏng phun ra. Nó không thể chảy bên trong vì không còn chỗ nữa và rỉ ra ngoài. Woo Jin nắm lấy hai má của Haewon và kéo cậu dậy. Anh đẩy dương vật ra ngoài do không chịu được áp lực vào lại. Đôi mắt Haewon nhăn lại ngay cả khi cậu đang bất tỉnh.
“Vẫn chưa kết thúc đâu.”
“…”
“Vẫn…, vẫn chưa làm gì cả.”
Woo Jin ôm eo Haewon và nhấc cậu lên. Anh đặt cơ thể rũ rượi trên đùi mà không rút dương vật ra. Anh đỡ cái đầu đang gục xuống trên vai và lắc lư xương chậu. Woo Jin ôm Haewon thật chặt và một mình chạy nước rút.
“Hà, Haewon à. Haewon à. Haewon à…!”
Anh điên cuồng gọi tên Haewon. Anh gọi đi gọi lại. Anh không cảm thấy chân thực dù anh có gọi và ôm cậu bao nhiêu đi chăng nữa. Woo Jin gọi tên Haewon một cách tiếc nuối như đang mơ. Anh nhắm nghiền mắt lại khi bắn ra.
Haewon bất tỉnh trong vòng tay anh. Woo Jin, người đã lấp đầy cơn đói nhục dục bằng cách đào sâu vào bên trong cơ thể cậu trong một thời gian dài, di chuyển Haewon lên giường.
Anh lau cơ thể Haewon bằng khăn ấm như trước đây. Anh đặt cậu nằm thoải mái trên chiếc giường cậu thích và kéo chăn trùm lên cơ thể trần truồng của cậu.
Anh đặt tay lên trán cậu, nơi cậu cảm thấy hơi nóng. Haewon rên rỉ đau đớn. Cậu cũng nức nở như thể đang mơ một giấc mơ buồn. Bàn tay đang sờ soạng xung quanh tìm kiếm thứ gì đó một cách tha thiết nắm lấy tay Woo Jin. Cậu nắm lấy nó và không buông ra.
Woo Jin nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay cậu.
Anh nắm lấy gáy Haewon. Haewon thả lỏng gáy và bị kéo lên theo sự dẫn dắt của anh. Mái tóc lùa qua các ngón tay anh xào xạc.
Woo Jin rên rỉ khe khẽ và đặt môi lên môi cậu. Anh ăn tươi nuốt sống da thịt và lưỡi mềm mại của cậu. Anh mút lấy nước bọt của cậu.
Anh hôn cậu một cách mãnh liệt và dai dẳng. Anh bám lấy môi Haewon như thể sắp phát điên. Một âm thanh kỳ lạ vang lên khi lớp da ướt át bị tách ra sau một hồi mân mê.
Môi anh chạm nhẹ nhàng và rời khỏi má, cánh mũi và trán đang ửng đỏ vì sốt. Woo Jin hít sâu mùi hương của Haewon đến tận đáy lòng để làm dịu con người khô cằn của mình.
∞ ∞ ∞
Haewon hơi nhăn mặt vì cơn đau đầu âm ỉ và mở mắt ra, cậu định ngồi dậy nhưng dừng lại.
“…”
Cơ thể trần trụi của cậu đang nằm trên giường và ngực cậu đầy những vết đỏ ửng như thể ai đó vừa quất roi vào cậu. Dấu vết của việc bị mút và bỏ lại một cách dai dẳng vẫn còn in rõ.
Haewon chậm rãi chuyển mắt. Ai đó đang nắm tay cậu.
Woo Jin đang ngồi xổm dưới sàn bên cạnh giường, nắm chặt tay cậu và ngủ thiếp đi. Cậu đã biết rõ rằng Haewon sẽ không cho phép anh nằm cạnh cậu.
Anh đang nắm chặt bàn tay duy nhất mà anh có thể có và chạm vào trong con người cậu.
Cậu nhớ lại đêm qua. Đó là đêm Giáng sinh. Đêm trước lễ Giáng sinh tuyết rơi.
Đó là ngày đầu tiên và cũng là ngày cuối cùng cậu gọi tên Woo Jin đến phát ốm. Anh, người đáng lẽ phải chia tay và chia tay là một lẽ đương nhiên, đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu. Anh đã xuất hiện một cách trơ trẽn, ngạo mạn và không sợ hãi.
Woo Jin đang ngồi xổm trên sàn, vùi mặt vào giường và ngủ thiếp đi trong khi nắm tay Haewon. Anh biết quá rõ rằng Haewon sẽ không cho phép anh nằm cạnh cậu.
Anh đang nắm chặt bàn tay duy nhất mà anh có thể có và chạm vào trong con người cậu và ngồi phịch xuống sàn.
“…”
Cậu nhớ lại những gì cậu đã làm với anh đêm qua. Đó là một sự dao động cảm xúc không thể kiểm soát. Cảm giác sắc bén như lưỡi dao của Woo Jin và niềm đam mê mà cậu đã biết rõ đã xé toạc cơ thể cậu làm đôi. Cánh tay và chân cậu nhức nhối và ngực cậu đau đớn ngay cả khi chỉ thở nhẹ. Cậu không thể cử động eo trở xuống. Cơn đau âm ỉ đè nặng lên tứ chi cậu.
Haewon rên rỉ và buông tay anh ra rồi khó khăn lắm mới xuống được giường. Cậu lảo đảo bước đi. Cậu nhặt chiếc áo sơ mi rơi trên sàn và mặc vào rồi quay lại nhìn Woo Jin.
Anh đang ngủ với cánh tay đặt hờ hững trên giường với vẻ tiều tụy và thảm hại. Tư thế của anh như thể anh đã quyết tâm trông đáng thương và đáng thương.
Đêm qua anh đã xin lỗi cậu đến mười lần, nhưng Haewon vẫn chưa thể quyết định xem cậu có thể tha thứ cho anh hay không. Có vẻ như vẫn chưa đủ, hoặc có vẻ như cậu không nên tha thứ cho anh dù anh có xin lỗi bao nhiêu đi chăng nữa.
Cậu bước đến cửa sổ. Bức tranh toàn cảnh con đường lớn nơi ánh bình minh màu xanh đậm đang lan tỏa được bao phủ bởi tuyết trắng. Xe dọn tuyết từ xa tiến đến đang dọn tuyết sang một bên đường.
Đó là một trận bão tuyết. Tuyết trắng đang bao phủ thành phố và núi non.
Haewon ngồi trên bậu cửa sổ rộng và nhìn xuống đường một lúc rồi dìu cơ thể đau đớn của mình đi vào phòng tắm.
Cậu định cởi chiếc áo sơ mi nhăn nhúm ra và đặt lên kệ nhưng lại đưa nó lên mũi. Cậu ngửi chiếc áo sơ mi. Đó là mùi hương quen thuộc của cậu. Haewon không phải đang tìm kiếm thứ đó. Cậu đang tìm kiếm mùi hương của Woo Jin bao trùm lên mùi hương của mình.
Cậu vùi mặt vào chiếc áo sơ mi và hít lấy mùi hương của anh đang lan tỏa một cách yếu ớt. Mùi hương của anh cứ biến mất mỗi khi cậu hít vào. Không đủ. Cậu không thể lấp đầy bất cứ thứ gì. Cậu không thể xoa dịu được. Haewon cầm chiếc áo sơ mi trong tay và do dự rồi lặng lẽ mở cửa phòng tắm và bước ra.
Cậu không phải lấy chiếc áo sơ mi của mình mà lén nhặt chiếc áo khoác rơi trên sàn. Cậu quay lại nhìn vẻ mặt của Woo Jin, người vẫn đang ngủ say. Anh đang ngủ say như chết.
Cậu lại đi vào phòng tắm. Cậu khóa cửa lại để anh không thể xông vào một cách bất ngờ và trùm chiếc áo khoác của Woo Jin lên đầu. Xung quanh cậu tràn ngập mùi hương của anh mà cậu đã khao khát đến phát điên. Mùi hương nam tính vương vấn trên từng hơi thở của cậu.
Haewon hít một hơi thật sâu đến mức ngực cậu phồng lên. Cậu mặc chiếc áo khoác của Woo Jin và ngửi mùi hương của anh trong một thời gian dài.
Aaa, ngực cậu nóng lên và cũng trở nên nóng hơn. Haewon đưa tay xuống dưới. Cậu nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.