“Không được, đừng làm vậy. Đừng làm vậy! A, thôi, thôi đi anh!”
Anh không hề nhúc nhích. Anh đang cố rút ra cái gì đó, đang cố mút cái gì đó. Hae Won lắc đầu. Cậu dùng toàn bộ cơ thể để từ chối.
“Đừng mà! Woo Jin anh, làm ơn, làm ơn đi mà. Đừng làm vậy. Xin anh, xin anh đi mà. Đồ chó! Chết tiệt, em thật sự sẽ giết anh! Anh, a, xin anh, ư!”
Vì quá gấp gáp nên cả kính ngữ, van xin và chửi rủa cùng nhau thốt ra.
“Đừng làm vậy mà. A, xin anh đừng làm vậy mà. Xin anh, anh, a, tiền bối, ông ơi, xin anh, thầy ơi, kiểm sát viên ơi, a! Không được, đừng làm vậy, đừng làm vậyy!”
Hai chân đang giơ lên trời giãy giụa. Cậu hoàn toàn bị giữ chặt và không thể cử động được. Hae Won vớ lấy thứ gì đó và đập vào gáy anh. Thứ cậu vớ được chỉ là một cái giẻ lau. Cậu cầm một chai rượu vang rỗng trên tay, giơ nó lên rồi không nỡ đập xuống mà ném đi.
“Anh, xin anh, thật sự em ghét, em ghét……, em ghét, a, á, aa!”
Hae Won cầu xin. Anh đã làm một việc mà cậu thật sự không muốn làm vào miệng anh.
Cơ thể ướt đẫm mồ hôi run lên bần bật. Mu bàn tay đang nắm chặt lấy tóc anh như muốn giật đứt nó nổi lên trắng bệch.
“Hà, hà……, a……”
Hae Won run rẩy rồi bật khóc.
“Hức……”
Anh, người đã nuốt hết cái gì đó đến cuối cùng, cuối cùng cũng ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên. Hae Won ghê tởm ngước nhìn anh như thể đang nhìn một thứ gì đó kinh tởm và ghê rợn.
“……Không phải chứ?”
“Cái gì?”
“Em đã tè ra à?”
“Đi tiểu?”
“Em……, thật sự em……, đã đi tiểu……, à?”
“Đến giờ em vẫn không phân biệt được sao?”
Môi anh nở một nụ cười nhếch mép. Cậu đấm anh túi bụi. Woo Jin nhấc Hae Won lên và bế thốc cậu lên.
“Thả em xuống! Thả em xuốnng!”
“Vừa nãy em nói gì? Nói lại xem.”
“Em không nói gì cả! Đồ khốn kiếp!”
“Xin anh đừng làm……, ạ.”
Hae Won cắn môi. Hai má không chịu đựng được sự xấu hổ đỏ bừng lên.
“Xin anh đừng làm vậy. Đừng làm vậy. Xin anh đừng làm vậy.”
“Đừng mà! Đồ chó. Hyun Woo Jin anh thật sự là đồ chó.”
“Kỳ lạ thật, mỗi khi em dùng kính ngữ thì anh lại hưng phấn tột độ. Dương vật của anh cương cứng đến mức muốn nổ tung luôn rồi.”
“Thả em xuống! Xuống!”
“Bây giờ làm thì có lẽ thật sự làm được đấy, em muốn thử không?”
“Cái gì?”
“Đi đến giường thôi.”
Bước chân Woo Jin hướng về phía giường. Hae Won giãy giụa một cách điên cuồng. Anh ném Hae Won lên giường rồi leo lên theo. Anh giữ chặt cậu như thể muốn trói cậu lại để cậu không thể trốn thoát, đè chặt hai cổ tay cậu.
“Đừng làm vậy. Thật sự đừng làm vậy.”
“Anh thích những trò hardcore như thế này lắm. Đương nhiên anh thích làm hơn, nhưng nếu là của em thì dù ngược lại cũng không sao.”
“……Anh sẽ không làm chứ? Hả? Anh sẽ không làm những chuyện như vậy chứ?”
“Những gì em chảy ra đều ngon cả. Tất cả đều là của anh.”
“Đồ điên. Em thật sự sẽ giết anh đấy.”
Hae Won sợ rằng Woo Jin thật sự sẽ uống nước tiểu của cậu. Không chỉ sợ mà còn quá kinh tởm, ghê rợn và ghê tởm đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Dù giãy giụa thế nào cậu cũng không thể chống lại được sức mạnh của Woo Jin. Hae Won lắc đầu. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào chỗ kín của Hae Won như thể đang mong chờ cậu đi tiểu.
“Anh, thật sự đừng làm vậy mà. Đừng làm vậy. Hả? Làm ơn……”
Khi chửi rủa và tức giận với anh không có tác dụng, Hae Won đã van xin. Cậu van xin với giọng nói làm anh ngứa ngáy tai.
“Hà, nếu em ghét đến thế thì anh không nên làm.”
“Thật sao? Thật chứ? Thật mà?”
“Ừ. Thay vào đó……”
“Thay vào đó?”
“Trong một tiếng tới hãy dùng kính ngữ với anh.”
“……”
“Nếu em không thích thì anh sẽ nuốt.”
“Hả, em sẽ làm!
“Bắt đầu từ bây giờ.”
“Em sẽ làm ạ. Em sẽ dùng kính ngữ ạ.”
Chuyện đó đâu có gì khó, dù bắt đầu từ bây giờ phải dùng kính ngữ cả đời cậu cũng không bận tâm. Chỉ cần anh không làm cái chuyện đó thì cậu có thể làm như vậy.
“Hae Won à, banh chân ra xem nào.”
“Vâng ạ.”
Hae Won ngoan ngoãn banh hai chân ra. Cơ thể Woo Jin tiến sát lại gần. Trọng lượng cơ thể anh đè lên ngực và bụng cậu khiến cậu cảm thấy nặng trĩu như thể bị nghẹt thở. Anh hạ khóa quần xuống, xoa phần hạ bộ đang mặc đồ lót vào chỗ kín của Hae Won và vặn vẹo eo một cách thô bạo.
“Sao em không nói gì cả? Thử làm hardcore một lần xem sao?”
“À, không ạ. Không ạ. Em sẽ nói ạ, thưa anh.”
“Ở bên anh như thế này có thích không?”
“……Vâng. À, thích ạ.”
“Cái đó cũng sẽ thích thôi.”
Cậu vội vàng đẩy anh ra khi anh tiến đến như thể muốn thử làm thật.
“Cái đó thì em thật sự không thích ạ. Bẩn ạ.”
“Không có bẩn đâu. Nước máy còn bẩn hơn ấy chứ.”
“Em mong là anh đừng nói về chuyện đó nữa ạ. Thưa anh.”
Hae Won nhìn Woo Jin với vẻ mặt đầy sợ hãi vì không biết anh sẽ làm gì tiếp theo. Woo Jin bật cười khúc khích. Anh đưa môi lên chạm vào hai má và trán đang căng thẳng. Anh hôn nhẹ lên chúng. Cơ thể Hae Won đang cứng đờ vì căng thẳng dần dần thả lỏng hơn.
“Em bảo phải nói thật lòng mà.”
“……Làm ơn vừa phải thôi ạ. Xin hãy vừa phải thôi ạ.”
“Thấy chưa. Anh đã bảo là em không chịu được mà.”
“Em sợ lắm ạ. Đừng làm vậy. Xin anh mà.”
Woo Jin cười khẽ rồi kéo quần lót của mình xuống và bắt đầu tiến sâu vào Hae Won.
“À, xin anh ạ. Em xin lỗi ạ. Em không biết rõ ạ. Vâng. Không ạ. Em hiểu rồi ạ.”
Woo Jin đã tỉnh táo lại.
Anh thờ ơ nhìn gáy Hae Won đang gối đầu lên tay anh, định đưa tay lên vuốt ve nó rồi lại rụt tay về, lại định đưa tay lên rồi lại dừng lại, cẩn thận để không đánh thức cậu, thì điện thoại reo lên, Hae Won sợ tiếng chuông sẽ làm Woo Jin tỉnh giấc nên đã bật dậy và nhanh như chớp lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường, không thèm kiểm tra xem ai gọi mà bắt máy luôn.
Không may thay đó lại là mẹ anh, người mà Hae Won luôn cố gắng tránh né.
Hae Won nằm nghiêng, áp má lên tay anh và lặng lẽ nói chuyện điện thoại rồi thở dài khe khẽ và gác máy.
Hành động của Hae Won, người ghét sự giả tạo nhất nhưng lại bắt máy vì sợ anh tỉnh giấc, khiến tim Woo Jin đau nhói.
Anh vuốt ve cái gáy tròn trịa của cậu. Hae Won cựa mình và quay mặt về phía anh. Hai người chạm mắt nhau.
“Anh tỉnh từ lúc nào vậy?”
“Khoảng một tiếng trước.”
“Sao anh không đánh thức em dậy? Chắc tay anh tê lắm rồi.”
Chắc chắn là cái đầu đang đặt trên tay anh nặng lắm. Khi cậu định ngồi dậy, Woo Jin đã giữ cậu nằm xuống và bảo cậu cứ ngủ tiếp.
“Không sao. Cứ nằm yên đi. Anh không tê.”
Anh nắm chặt tay rồi lại xòe ra ở phía sau đầu, nơi Hae Won không nhìn thấy, rồi bảo cậu cứ nằm yên như vậy.
“Ai gọi vậy? Mẹ anh à?”
“Bà ấy hỏi có phải anh không liên lạc với ai không. Em bảo là không có. Mẹ anh nghĩ chúng ta chia tay rồi.”
“Em bảo đừng nói dối cơ mà.”
“Anh thì đừng có. Cấm nói dối.”
Giờ đây anh không cần phải được mẹ anh công nhận là người bình thường nữa, cũng không cần phải xác nhận rằng mình đang làm tốt bằng cách lừa dối bà ấy một cách thuần thục. Nếu không phải vậy thì Woo Jin không có lý do gì để gặp mẹ cả. Anh không cần những lý lẽ to tát để chứng minh rằng mình không phải là người không bình thường nữa. Chỉ cần có Hae Won là đủ rồi.
“Gọi cho mẹ anh đi. Đừng để bà ấy gọi những cuộc điện thoại như thế này nữa. Không thể phớt lờ Choi Hyun Mi được.”
“Cứ phớt lờ đi.”
“Nếu là người khác thì em đã phớt lờ mười hay trăm lần rồi. Nhưng em không thể phớt lờ mẹ anh được.”
“Anh không hiểu. Em có thể phớt lờ mà sao mẹ anh lại không thể bị phớt lờ? Chẳng phải có gì đó ngược đời sao? Chẳng phải em giỏi phớt lờ lắm sao?”
“Phải phớt lờ những kẻ đáng bị phớt lờ chứ. Em sẽ đuổi theo họ đến tận cùng trái đất để phớt lờ họ. Chỉ là Choi Hyun Mi thì hơi khó.”
Hae Won đã kéo Woo Jin lại bằng một lực hút mạnh hơn cả trọng lực của trái đất và cũng đã đẩy anh ra bằng một lực đẩy còn mạnh hơn cả lực hút đó.
Woo Jin đã đốt cháy tất cả những gì anh tin rằng mình không có giữa sự giằng co hai chiều, nơi các vật thể có khối lượng hút lấy nhau và các vật thể có khối lượng đẩy nhau. Có lẽ Hae Won thấy nó vẫn còn thiếu, nhưng dù sao thì anh cũng đã làm tất cả những gì có thể một cách tồi tệ nhất. Ngay cả việc tự phá hủy bản thân mình anh cũng đã cố gắng hết sức.
“Em cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Chắc ai cũng vậy thôi. Có những thứ thuộc về xã hội, những thứ không thể phớt lờ ấy.”
“Có phải tại anh không phải là con người nên anh mới như vậy không?”