“Có lẽ là do anh mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.”
Woo Jin chớp mắt. Có người dám thẳng thừng nhắc đến chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội trước mặt anh. Ngay cả mẹ anh và thậm chí cả bác sĩ đã chẩn đoán cũng tránh né và cẩn thận khi nhắc đến nó. Đó là điểm yếu và mặc cảm tự ti chết người của anh.
“Ai bảo vậy? Ai bảo anh mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội?”
“Nếu không phải vậy thì không thể giải thích được.”
“Anh không mắc chứng đó.”
“Mắc chứ.”
“Không mắc mà.”
Khi anh nổi giận, Hae Won đang ngồi khoanh chân nhìn anh bật cười.
“Em biết rồi. Coi như anh không mắc chứng đó đi. Thật ra có lẽ anh không mắc thật.”
Hae Won ôm lấy vai Woo Jin đang cứng đờ. Woo Jin lấy chiếc áo sơ mi đang lăn lóc trên giường đắp lên lưng trần của Hae Won.
Ánh mắt nhìn cậu, hành động của anh, nếu chỉ nhìn vào những điều đó thì không phải. Không phải là một người như vậy, nhưng rồi lại là một người như vậy…… Hae Won vẫn cảm thấy anh khó hiểu.
Anh là một người hoàn toàn không thể hiểu nổi. Cậu không thể đoán trước được, cũng không thể ước lượng được. Vì vậy cậu không thể phủ nhận rằng anh quyến rũ.
Yếu đuối và tàn nhẫn……, dịu dàng và bạo ngược.
Chính là Woo Jin, người vừa thì thầm yêu thương bằng trăm ngôi sao, vừa kề dao vào cổ cậu và yêu cầu cậu hôn anh. Cả sự dịu dàng đó, cả mặt thô bạo đó đều là Woo Jin.
“Chúng ta tắm cùng nhau nhé?”
Woo Jin ôm Hae Won và khẽ hỏi.
“Nếu anh tè vào mông em thì em không để yên đâu.”
“Anh là chó chắc? Mà tè bậy lung tung.”
Anh nhăn mặt đáng sợ và bế bổng Hae Won lên.
Cậu đã trải qua những ngày cuối năm mà cậu định ở một mình bằng cách lăn lộn trên giường với Woo Jin trong căn hộ của mình.
Dù một năm hay ba năm không gặp, Hae Won vẫn không quen với vẻ ung dung của Woo Jin.
Ngược lại, Hae Won lại bận rộn. Điện thoại liên tục reo lên tìm kiếm cậu.
Hae Won liếc nhìn Woo Jin, người không rời mắt khỏi cậu, rồi cầm chiếc điện thoại đang rung lên.
Mấy ngày trước là quản lý, hôm nay là giám đốc công ty. Vì dàn nhạc giao hưởng được nghỉ đến đầu năm mới nên cậu không định làm gì cả, và vốn dĩ điều kiện hợp đồng là không làm những gì mình không thích, vì vậy cậu đã không nghe máy. Sau đó, cậu nhận được tin nhắn rằng từ chối một hoặc hai việc thì không sao, nhưng từ chối tất cả thì là vi phạm hợp đồng.
Woo Jin vòng tay ôm eo Hae Won và kéo cậu đi. Ngực trần của anh ôm lấy lưng cậu. Hae Won gối đầu lên tay anh, nằm nghiêng và nhìn vào màn hình điện thoại rồi hỏi.
“Điều kiện hợp đồng là em có thể từ chối những gì mình không thích, nhưng nếu em không làm tất cả thì là vi phạm hợp đồng. Có đúng không?”
“Ai lại viết hợp đồng kiểu đó? Ai bị điên thế. Mà nếu có điều khoản đặc biệt như vậy thì không phải là vi phạm.”
“Không dưng mà nổi tiếng. Phiền phức quá đi.”
“Nhân cơ hội này hủy hợp đồng luôn đi.”
“Phải trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đấy.”
“Anh sẽ trả cho.”
“Ôi, Người lớn giờ thất nghiệp rồi mà. Lúc trước cũng đâu có kiếm được nhiều đâu.”
Cậu chọc vào chỗ đau của Woo Jin, người hứa sẽ trả cho dù cậu không hỏi số tiền là bao nhiêu.
Hae Won xoay người nằm xuống. Cậu chạm mắt với anh. Woo Jin đang nhìn Hae Won mà không hề rời mắt dù chỉ một giây.
Cậu muốn giết anh. Và cậu đã đẩy anh đến bờ vực của cái chết. Cậu đã tước đoạt tất cả những gì anh có, cậu đã phá nát những giấc mơ của anh.
Anh đã bị sa thải khỏi chức kiểm sát viên. Đó là công việc mà anh yêu thích. Bản thân Woo Jin có vẻ không bận tâm lắm đến điều đó. Hae Won đã gây ra quá nhiều nguyên nhân để có thể coi đó là lỗi của anh.
“……Sau này anh định làm gì?”
“Quản lý của em.”
“Đừng đùa. Anh định làm gì?”
“Bạn trai của Moon Hae Won.”
Cậu không thể tưởng tượng ra Woo Jin không phải là kiểm sát viên.
Woo Jin bật cười trước khuôn mặt u sầu của Hae Won, người không hề phản ứng hay cười trước câu đùa của anh. Lông mày của Hae Won đang có vẻ buồn rầu nhướng lên.
“Sao anh lại cười?”
“Không phải vì em mà anh bỏ việc.”
“……”
Anh nói như thể đã đọc được cảm giác tội lỗi của cậu, người nghĩ rằng đó là do mình, rằng mình đã hủy hoại anh.
“Đến một ngày nào đó anh cũng sẽ phải bỏ việc thôi. Chỉ là thời điểm……, nhanh hơn anh nghĩ thôi. Không phải vì em. Làm cái kiểu điều tra đó thì đến bao giờ anh mới làm được nữa. Dù thế nào thì anh cũng sẽ phải bỏ việc thôi.”
“Thật sao?”
“Thật mà, còn gì nữa.”
“Anh đã hứa là không nói dối rồi mà. Anh đã hứa là sẽ không bao giờ nói dối nữa.”
“……”
“Thật sao?”
Woo Jin không trả lời mà mím chặt môi. Hae Won cảm thấy ngột ngạt trong lòng. Cậu chỉ muốn trả lại những vết thương mà anh đã gây ra cho mình, cậu không hề muốn hủy hoại anh đến cùng. Không, cậu muốn hủy hoại anh, nhưng cậu không nghĩ rằng anh sẽ thật sự bị hủy hoại, cậu không nghĩ rằng anh, người vốn giống như một thành trì kiên cố, sẽ thật sự sụp đổ vì mình. Woo Jin đã quá ám ảnh với công việc. Đến mức cậu không dám tưởng tượng đến ngày anh từ bỏ công việc.
Vậy mà anh đã rơi vào tình cảnh phải lo lắng về việc mình phải làm gì ngay bây giờ.
Woo Jin thúc giục ánh mắt Hae Won, người đang cố không nhìn mình, và mở miệng nói.
“Không phải tại em. Anh chỉ là thà cùng nhau tự hủy hoại còn hơn là có vẻ như sẽ mất tất cả. Anh biết sẽ có lúc mình phải đánh cược cả chức kiểm sát viên. Chỉ là anh không biết người đó là em.”
“……”
“Anh không biết người đó là em. Chỉ có vậy thôi.”
Woo Jin đã nói thật lòng. Anh biết sẽ có lúc mình phải tạo ra một danh sách mà chỉ có thể giải quyết bằng cách đánh cược cả chức kiểm sát viên. Anh chỉ không biết đó lại là số 5. Anh thật sự không biết rằng đó là số 5 mà anh đã quá sơ suất vì tin rằng mình có tất cả.
Anh không hối hận về việc đã từ bỏ tất cả. Ngược lại, anh đã nghĩ rằng mình sẽ không thể từ bỏ được, nhưng khi Woo Jin thừa nhận thất bại, anh lại cảm thấy thoải mái như thể đã thoát khỏi xiềng xích đã trói buộc anh cả đời. Đó là một sự đảo ngược ngoài dự kiến.
“Em không định làm việc, nhưng chắc phải làm thôi. Để nuôi người lớn thì phải làm việc chăm chỉ.”
Hae Won cựa quậy và cầm chiếc điện thoại đã đặt xuống. Woo Jin giật lấy chiếc điện thoại khỏi tay cậu đang định gọi điện cho ai đó, vươn cánh tay dài ra và đặt nó ở một nơi xa mà cậu không thể với tới.
“Em phải làm việc. Em sẽ nuôi anh.”
“Cảm ơn anh.”
Khiến anh khổ sở, khiến anh vất vả……, cậu cảm thấy yêu anh đến thế này, vậy mà cậu đã từng mong muốn và cầu nguyện cho sự sụp đổ thảm hại của anh, cậu không thể tin được.
Cậu đã thật sự yêu Woo Jin. Anh là tất cả của cậu.
Sự tiêu hao cảm xúc đổ dồn vào một người có thể mang tính hủy hoại đến thế. Đó là tình cảm mà Hae Won dành cho anh.
Khóe miệng anh vẽ nên một nụ cười duyên dáng như thể Hae Won đang lo lắng về việc nuôi anh thật sự rất đáng yêu.
Ở đâu đó có tiếng rung khe khẽ. Không phải của Hae Won.
“Anh bật nguồn điện thoại lên à?”
“Chắc là anh chưa bật đâu.”
Woo Jin đã cố tình tắt nguồn điện thoại. Anh không muốn nhận bất kỳ cuộc gọi nào. Giờ đây anh chỉ muốn tận hưởng niềm vui độc chiếm Hae Won.
Anh rời giường, lục lọi chiếc áo khoác đã ném trên ghế. Hae Won căng thẳng khi nhìn thấy khuôn mặt Woo Jin trở nên lạnh lùng ngay lập tức sau khi kiểm tra số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại.
“Gì vậy?”
Woo Jin bắt máy. Giọng điệu của anh quá lạnh lùng. Anh không giống với người vừa nằm cạnh cậu, người đã nhìn cậu với ánh mắt ấm áp.
“Biết để làm gì.”
Woo Jin hỏi lại bằng một giọng điệu vô cảm.
“Luật sư? Nực cười. Tôi khá ghét luật sư đấy, nếu nhất định phải xếp hạng thì tôi đứng thứ hai sau cậu ta. Đương nhiên là cậu ta đứng nhất rồi, đừng buồn quá.”
Mỗi khi đối phương nói gì đó, Woo Jin lại tuôn ra những lời lẽ lạnh lùng như thể hoàn toàn không có cảm xúc.
Hae Won cảm thấy xa lạ với dáng vẻ này của Woo Jin. Cậu chợt nhận ra rằng anh đã diễn kịch trước mặt mình theo cách riêng của anh. Khuôn mặt anh vô cảm đến mức cậu thấy anh giống như một cỗ máy. Một điều chắc chắn là anh không giỏi che giấu những thứ mình không thích, dù không thể hiện rõ những thứ mình thích. Dù người đó là ai thì có vẻ như anh thật sự ghét người đó.
“Khác với anh, tôi có thể ăn chơi cả đời đấy. Chắc anh là kiểm sát viên nghèo nhất trong số các kiểm sát viên nhỉ.”
Đối phương có vẻ như đang hỏi Woo Jin định làm gì tiếp theo. Anh mỉa mai và nói như thể không đáng để cười.
“Vậy thì hãy sống thanh liêm, trong sạch và nghèo khó thật tốt nhé. Đừng gọi lại nữa. Tự lo liệu đi.”
Có vẻ như người đó đang yêu cầu Woo Jin điều tra gì đó. Woo Jin lạnh lùng nói một tràng rồi cúp máy. Hae Won không dám hỏi gì mà chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh vì anh quá lạnh lùng.
Anh quay người lại với một bên lông mày nhíu lại. Anh đang thực hiện biện pháp gì đó, có lẽ là xóa số điện thoại hoặc từ chối cuộc gọi.
Woo Jin ném chiếc điện thoại xuống chiếc bàn bên cạnh ghế rồi chui vào lòng Hae Won. Anh hôn lên ngực Hae Won và ngửi mùi hương của cậu. Đôi mắt anh đã từng dữ tợn dịu lại khi chạm mắt với Hae Won đang nhìn mình chằm chằm.
“Hôm nay chúng ta thật sự phải đi mua quần áo cho anh đấy. Chúng ta đâu phải là động vật hoang dã chứ.”
“Ừ, phải đi thôi. Trời đông lạnh lẽo mà sống như người nguyên thủy thì cũng hơi khó.”
Khuôn mặt Hae Won nở một nụ cười như thiên thần trước câu trả lời của Woo Jin. Anh không hề cố ý nhưng khóe miệng Woo Jin cũng tự động cong lên theo.