Into The Thrill - Chương 232

Cậu phác thảo kế hoạch và nhìn xa xăm vào không trung.

“Đừng nói nữa!”

Hae Won thật sự khó chịu nói, lúc này bố cậu mới im miệng. Ông bĩu môi và hỏi bằng giọng cục cằn:

“Chuyện gì chứ. Muốn bố đổi cho căn hộ khác à? Giờ con sắp trở thành nghệ sĩ violin đẳng cấp thế giới rồi, nhà cũng phải ở cho xứng tầm chứ. Phòng tập cũng phải xây cho thật hoành tráng.”

“Con xin bố đấy, đừng nói nữa. Con đã bảo không phải chuyện tiền bạc rồi mà. Chuyện của con con tự lo được.”

“……Con không phải là cái gì cũng tự lo hết rồi à? Dạo này con cũng không quẹt thẻ nữa. Bố buồn đấy.”

“Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải quẹt thẻ của bố hả?”

“Mấy tuổi cũng được. Bố muốn cho con mà.”

Ông lẩm bẩm một cách ỉu xìu.

“Vậy thì bố giúp con chuyện này đi.”

“Không phải tiền, không phải nhà, vậy chuyện gì mà con muốn nói riêng với bố?”

“Có một người quen……, là kiểm sát viên, nhưng vì gây ra lỗi lầm gì đó nên đã phải ngồi tù. Bố có thể tìm cách giúp người đó làm lại công việc kiểm sát viên được không?”

“Chuyện đó đâu phải muốn là được đâu. Sao không mở văn phòng luật sư đi?”

“Anh ấy không thích làm luật sư.”

“Từng là kiểm sát viên à? Hừm…….”

“Nếu có vị trí nào tốt mà anh ấy có thể làm được, bố có thể cho người ta liên lạc trước với anh ấy, kiểu như tuyển dụng ấy?”

“Vị trí thích hợp……, vì từng là kiểm sát viên. Để bố tìm hiểu thử xem.”

“Không được là ở công ty của bố đâu ạ. Anh ấy là người quen của con, nên con không muốn anh ấy biết là con đã nhờ bố giúp, phải là vị trí như vậy ấy ạ.”

“Đã là dù được nhảy dù xuống rồi mà còn kén cá chọn canh thế? Phải là được gọi thì phải cảm ơn rối rít rồi đến chứ.”

“Con nợ anh ấy một ân tình. Con cảm thấy có lỗi…….”

Đó là lỗi của cậu. Là việc mà Hae Won đã làm. Vì muốn trả thù, đôi mắt cậu đỏ ngầu, muốn hủy hoại anh, muốn anh quỳ gối dưới chân mình nên cậu đã tự làm tổn thương bản thân để anh không thể chịu đựng được. Woo Jin không phải sợ bản thân mình bị hủy hoại, mà là vì không thể làm gì được Hae Won nữa nên đã buông tay.

“Bố sẽ liên lạc với bạn bè để xem phòng pháp lý có vị trí nào thích hợp không.”

“Không được là vị trí tồi tàn đâu ạ. Anh ấy không phải là người làm những việc như vậy.”

“Ôi trời……, bố biết rồi. Mức lương cũng phải thật tốt, công ty cũng phải thật tốt, phải tìm hiểu vị trí cấp trưởng nhóm. Được chưa?”

“Con nhờ bố đấy ạ.”

Hae Won càng nghĩ càng thấy đau lòng. Bất kể địa vị của anh như thế nào, Woo Jin luôn rất nghiêm túc với công việc của mình. Nếu không phải vì những phương pháp sai trái, nếu không phải vì mù quáng và mang tính chính trị, có lẽ anh đã leo lên những vị trí cao hơn rồi.

“Là ai mà con phải giúp đỡ đến vậy? Nếu nợ ân tình thì cứ trả bằng tiền đi.”

Bố cậu có vẻ khá tò mò về đối phương vì Hae Won chưa từng nhờ ông giúp đỡ chuyện gì như thế này.

“Nếu có thể giải quyết bằng tiền thì con đã giải quyết rồi.”

“Ôi……, không giống con trai của bố chút nào.”

Ông che mắt như thể chói mắt vì cậu quá chín chắn và làm bộ nhặng xị.

“Con đi đây ạ.”

Hae Won thở dài và rời khỏi thư phòng.

Người quản lý nhận được phong bì bố cậu đưa cho thì vui vẻ ra mặt, cười tươi rói đưa Hae Won về căn hộ.

“Khi nào có lịch trình tiếp theo thì tôi sẽ tổng hợp rồi gửi tin nhắn cho cậu nhé. Cậu có muốn tôi mua gì đó cho cậu ăn tối không?”

“Không cần đâu. Tôi tự lo được. Anh vất vả rồi.”

“Dạ, chúc mừng năm mới  ạ.”

“À……, vâng. Anh quản lý cũng chúc mừng năm mới nhé.”

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm. Hae Won gật đầu nhẹ rồi bước xuống xe.

Hae Won lững thững bước đi. Chiếc violin đeo trên vai hôm nay sao mà nặng trĩu.

Không phải là cậu ép buộc bản thân làm những việc mình không thích. Woo Jin đã có niềm tin riêng của mình. Cậu đã cướp đi công việc của người đó. Cậu muốn trả lại anh những gì anh đã phải chịu đựng, và nếu không được như vậy thì cậu sẽ không tha thứ cho Woo Jin, nhưng Hae Won lại đang hối hận.

Cậu mở cửa căn hộ. Buổi sáng đã sạch sẽ rồi mà giờ còn sạch sẽ hơn nữa. Vị trí của giường và sofa cũng đã thay đổi. Đó là cách bố trí không gian hiệu quả mà trước đây cậu chưa từng nghĩ đến. Hae Won nhìn vào bên trong căn hộ rộng rãi hơn và nhận ra rằng không phải là cậu chưa từng nghĩ đến điều đó.

Ánh mắt của Hae Won tìm kiếm anh. Woo Jin có vẻ như đã ra ngoài đâu đó. Cậu gọi cho anh. Tiếng chuông điện thoại vang lên từ bên trong căn hộ. Cậu vừa tắt máy thì ổ khóa cửa mở ra và Woo Jin bước vào.

“Anh đi đâu về đấy?”

“Đi mua đồ. Anh đi đến cái cửa hàng ở ngay đằng kia thôi. Em vừa về à?”

Trên cổ tay Woo Jin lủng lẳng một chiếc túi. Bộ vest mà anh mặc như thể đã được cấy ghép vào cơ thể anh cũng phù hợp với thân phận thất nghiệp của anh. Đó là một bộ đồ quá thoải mái.

Hae Won lặng lẽ nhìn anh, Woo Jin đặt chiếc túi trên cổ tay xuống bàn và tiến đến gần anh.

“Sao thế? Bên ngoài có chuyện gì không hay à?”

“……Không có gì. Hôm nay anh đã làm gì?”

“Anh không làm gì cả. À, dọn dẹp. Anh di chuyển một vài món đồ nội thất. Trông ổn hơn nhiều đúng không?”

Anh, người từng nắm giữ quyền lực ở Viện kiểm sát trung ương, giờ đã trở thành một người đàn ông đảm đang và tháo vát trong việc nhà.

Không phải là cậu ghét anh vì điều đó, và cũng không phải là anh trông túng quẫn và tiều tụy, nhưng Hae Won cảm thấy tiếc nuối vì cậu biết rõ khả năng của anh.

“Sao anh lại không muốn làm luật sư? Ngay cả khi đã ngồi tù thì sau một thời gian anh cũng có thể mở văn phòng luật sư mà.”

“Sao tự dưng em lại nói thế?”

“Lúc trước khi anh gọi điện thoại cho ai đó, anh đã nổi giận và bảo không thích làm luật sư, bảo người ta đừng lo chuyện của anh còn gì.”

“Tự dưng nhắc đến chuyện đó làm gì?”

“Không phải, chỉ là……. Anh có vẻ sẽ làm tốt, nhưng anh lại bảo không thích.”

“…….”

Hae Won lảng tránh và buồn bã cúi mặt xuống.

Woo Jin nghiêng đầu trước những lời nói đột ngột đó.

Anh đã nói với Hae Won rằng anh không có tiền, không có nơi để đi, và đã bị đuổi khỏi nhà. Và trong vài ngày qua, anh đã dọn dẹp và sắp xếp căn hộ, sắp xếp lại đồ đạc và tự mình nấu ăn.

Anh nên thành thật đến đâu đây?

Woo Jin lo lắng. Việc anh dọn dẹp căn hộ của Hae Won là vì chứng sạch sẽ quá mức của anh. Anh không thể chịu được những thứ bẩn thỉu. Nhưng căn hộ của Hae Won không thể nói là bẩn thỉu, nhưng nó không sạch sẽ.

Hae Won chỉ biết làm sạch cơ thể mình, và không quan tâm đến không gian bên ngoài giường ngủ. Ngay cả khi có những cục bụi tròn vo lăn lóc ở những góc khuất, nếu chúng không lọt vào mắt anh thì chúng cũng như không tồn tại.

Vì anh có thời gian rảnh nên anh chỉ đơn giản là dọn dẹp những thứ mà anh không thể chịu đựng được mà thôi.

Việc nấu ăn cũng tương tự. Những thứ mà Hae Won làm hoặc mua về đều là đồ bỏ đi. Đằng nào cũng phải ăn thì anh không muốn chịu đựng mà ăn những thứ không ngon, và anh muốn cho Hae Won ăn những thứ ngon. Vì vậy, Woo Jin đã làm những việc đó.

Chẳng lẽ tất cả những việc này lại khiến Hae Won nghĩ rằng anh đang cố tình dựa dẫm vào kinh tế của cậu sao?

Nếu đúng là như vậy thì…….

“Anh nhớ là em đã quyết định chịu trách nhiệm rồi mà. Em không muốn chịu trách nhiệm cho anh nữa à? Em thấy gánh nặng à?”

Woo Jin hỏi tại sao cậu lại hỏi như vậy, hỏi liệu anh có phải là gánh nặng của cậu không.

“Không phải. Không phải vậy đâu. Em có thể nuôi anh mà. Em sẽ làm việc nhiều hơn, kiếm tiền nhiều hơn.”

Đôi mắt và giọng nói đầy vẻ quyết tâm nghiêm nghị thề thốt. Woo Jin làm bộ như thể vừa mới thở phào nhẹ nhõm và vuốt ngực trước lời thề của Hae Won.

“Vậy thì anh sẽ chỉ lo việc nhà và hỗ trợ em thôi. Để em không bị ảnh hưởng đến hoạt động biểu diễn.”

“Ơ?”

“Sao thế, em thấy gánh nặng à?”

“Không, ý anh là……, anh…….”

Công việc mà anh yêu thích giờ đây anh không thể làm được nữa. Anh đã bị sa thải khỏi chức vụ kiểm sát viên. Để được phục chức, anh phải xét xử lại vụ án đã kết thúc và xác nhận rằng anh vô tội. Đó là câu chuyện chỉ có thể xảy ra nếu kết quả xét xử thay đổi. Trên thực tế là không thể.

Hae Won không thể thốt ra lời rằng cậu đã khiến anh không thể làm công việc mà anh mong muốn. Cậu chỉ cụp mắt xuống.

“Anh cứ để em nuôi đi. Đừng lo lắng gì cả. Nếu anh cần gì thì đừng ngại nói với em.”

“Anh tin em.”

“Vâng, em đưa thẻ cho anh nhé?”

Hae Won lục lọi ví rồi đưa cho anh một chiếc thẻ. Woo Jin cầm lấy chiếc thẻ mà không chút do dự.

“Anh có thể mua những thứ anh muốn không?”

“Ơ? Ừ ừ. Nếu anh muốn mua gì thì cứ mua đi.”

“Cảm ơn em.”

Anh cười và nhét chiếc thẻ vào túi quần.

“……Nhưng mà.”

Hae Won ngập ngừng và nắm lấy ống tay áo của anh vuốt ve.

“Sao thế?”

“Không có gì. Những thứ anh muốn, những thứ anh muốn mua thì cứ mua hết đi.”

“Hae Won của chúng ta kiếm được nhiều tiền ghê nhỉ. Anh thấy yên tâm quá.”

“Em kiếm nhiều tiền mà. Đừng lo lắng về tiền bạc. Nếu không có tiền thì bán violin đi cũng được.”

“……Hả?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo