Into The Thrill - Chương 231

“Hae Won, có chuyện gì tốt à?”

“Làm sao có chuyện tốt được chứ? Chuyện tốt là ông cố của tôi à?”

“Dạ?”

“Không có gì. Có chuyện tốt.”

“Tôi thấy tâm trạng của cậu đột nhiên tốt lên ấy ạ.”

“Ra vậy. Tâm trạng tôi không phải ông cố mà lại có vẻ tốt lên nhỉ.”

Ngay cả những lời nói và hành động nhất quán của người quản lý, người luôn quá cẩn trọng và sử dụng kính ngữ cho mọi danh từ vì lo lắng cho cảm xúc của cậu, hôm nay cũng không khiến cậu khó chịu lắm.

Cậu lướt xem hình ảnh Woo Jin đang nghiêm túc rửa bát và hình ảnh anh đang ngủ say.

Thay ba bộ quần áo, trang điểm và làm tóc hơn một tiếng đồng hồ, nhưng Hae Won đáng ngạc nhiên là không hề khó chịu. Cậu cau có nhìn nhiếp ảnh gia, người lề mề như thể đang làm công việc mình ghét nhất trên đời và yêu cầu đủ loại tư thế, nhưng hôm nay cậu lại ngoan ngoãn thay đổi tư thế theo yêu cầu mà không phàn nàn gì.

Cậu luôn cảm thấy rằng cậu nên làm người nổi tiếng thay vì nghệ sĩ violin với ngoại hình và khí chất đó. Các nhân viên đã đặt lịch chụp tiếp theo cứ xúm xít lại hỏi cậu là ai, tưởng rằng Hae Won là một diễn viên mới, và phó giám đốc của một công ty giải trí nổi tiếng đã xem kỹ các bức ảnh của Hae Won trong một thời gian dài rồi mới rời đi. Người quản lý bỗng cảm thấy tự hào thay cậu.

Hae Won, người thường làm ầm lên và đòi dừng lại chỉ sau vài bức ảnh, đã hoàn thành buổi chụp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ mà không hề phàn nàn gì.

Người quản lý ước rằng Hae Won sẽ luôn như vậy mỗi ngày, và những điều tốt đẹp, dù là gì đi nữa, sẽ đến với cậu mỗi ngày. Thật sự, một năm qua đưa cậu đi khắp nơi là một thử thách lớn trong cuộc đời người quản lý mà anh phải vượt qua.

“Chúng ta về căn hộ nhé?”

“Tôi có một vài chỗ cần ghé qua.”

“Tôi sẽ đưa cậu đi.”

Người quản lý bẻ lái theo địa chỉ mà Hae Won chỉ.

“Dừng ở đây là được rồi.”

Người quản lý đậu xe sát vào tường rào.

“Đây là đâu vậy ạ?”

“Nhà tôi.”

“À, đây là nhà bố mẹ của Hae Won sao ạ?”

Anh ngước nhìn khu dân cư cao cấp và bức tường rào cao và trầm trồ. Bấy giờ, anh mới hiểu được phần nào tính cách và hành vi của Hae Won.

“Tôi vào nói chuyện một chút rồi ra ngay. Sẽ ra nhanh thôi.”

“Vâng, cậu cứ từ từ giải quyết công việc rồi ra ạ.”

Hae Won bước xuống xe. Người quản lý ngả ghế ra phía sau, nằm xuống ghế như thể định ngủ một giấc.

Cậu bấm chuông và nghe thấy giọng của mẹ kế.

―Sao lại đến đây vậy. Còn gọi điện báo trước nữa chứ.

“Mở cửa ra đi ạ.”

Khóa của cánh cổng nặng nề vang lên tiếng tách. Cậu bước vào bên trong, đi qua khu vườn có gu thẩm mỹ khá tệ.

“Học sinh Hae Won lâu rồi không gặp. Dạo này cháu khỏe không? Lâu lắm rồi đấy, mấy tháng rồi nhỉ?”

“Dạ cháu khỏe. Dạo này bác khỏe không ạ?”

“Thỉnh thoảng đến chơi nhé. Cứ thế này thì bác quên mặt mất thôi.”

Người giúp việc đón Hae Won với vẻ mặt vui mừng. Cô đang trò chuyện hỏi han cậu ấy thì mẹ kế uể oải xuất hiện và nói xen vào một câu.

“Cậu ta xuất hiện trên TV suốt ngày thì quên mặt làm sao được. Giờ kiếm được tiền rồi thì khỏi cần đến nhà xin xỏ gì nữa chứ.”

“Dạo này mọi người vẫn khỏe chứ ạ?”

“Cậu quan tâm à?”

“Cháu không quan tâm đâu ạ, chỉ là cháu không biết nói gì nên hỏi thôi. Bố cháu đâu ạ?”

“Nghe điện thoại của cậu rồi về nhà trước một tiếng đồng hồ để chờ cậu đấy.”

Mẹ kế càu nhàu. Người vui mừng nhất khi Hae Won xuất hiện trên các chương trình truyền hình và tổ chức các buổi hòa nhạc, dần dần nổi tiếng với vai trò nghệ sĩ violin, là bố cậu.

Bố cậu có vẻ như dạo này không còn đến San Francisco mỗi tháng một lần vì công việc nữa. Có vẻ như ông vui mừng vì sự thành công của con trai đến mức bỏ bê cả việc trăng hoa.

Việc thu thập, cắt dán và sắp xếp các chương trình phát sóng và tạp chí cổ điển mà Hae Won xuất hiện gần đây là thú vui tiêu khiển của bố cậu.

Mẹ kế có vẻ không hài lòng lắm khi người bố trước đây chỉ hết lòng với Hae Jeong giờ lại dồn hết tâm huyết cho Hae Won, người mà ông không mấy quan tâm.

Bố cậu đang ngồi ở phòng khách ngẩng đầu lên và vẫy tay gọi Hae Won đến.

“Ôi, nghệ sĩ violin của chúng ta đến rồi à? Mau đến đây. Ngồi xuống đi. Tuyết vẫn chưa tan hết mà con đã lái xe đến đây, nguy hiểm quá. Có cần thuê tài xế riêng cho con không?”

“Không cần đâu ạ. Con đi xe của công ty. Quản lý của con đang đợi bên ngoài ạ.”

“Có cả quản lý à? Lái xe cho con, quản lý lịch trình cho con à? Kiểu quản lý như vậy á?”

Mắt bố cậu mở to.

“Vào những ngày con có việc thì họ sẽ lái xe cho con ạ. Không phải ngày nào họ cũng làm thế đâu ạ. Họ còn quản lý một vài người khác nữa.”

“Không, sao lại để người như vậy đợi bên ngoài được chứ. Bà giúp việc, ra ngoài mời quản lý của Hae Won vào nhà đi. Có gì để tiếp đãi khách không? Người ta lái xe cho Hae Won nhà mình mà, phải đối xử tốt với họ chứ. Để xem nào, có tiền mặt không nhỉ. Ơ kìa, đi lấy cho tôi cái phong bì đi. Bà giúp việc, nhà mình có phong bì trắng không? Tiền không biết nói dối đâu. Phải cho người ta một ít thì người ta mới đối xử tốt với con nhất.”

Bố cậu ra lệnh lung tung nhiều việc một lúc khiến bà giúp việc lúng túng. Mẹ kế nheo mắt nhìn cậu, bà giúp việc vất vả tìm được phong bì trắng ở đâu đó và mang đến, rồi ra ngoài đón người quản lý.

“Ơ kìa, lấy ví của tôi ở trong phòng ngủ ra đây đi.”

“Ông không có tay à, không có chân à?”

“Tôi có cả tay lẫn chân chứ.”

“Có thì dùng đi chứ?”

Có lẽ không muốn tranh cãi nữa nên bố cậu nhăn mặt đứng dậy. Hae Won không ngăn cản sự lảm nhảm của bố mình. Vì oán hận bố mình đã khiến mẹ ruột thành ra như vậy nên Hae Won lạnh nhạt với ông. Bố cậu cũng không cảm nhận được niềm vui làm cha vì sự thờ ơ đó của Hae Won, và cố tình sống vô tâm với Hae Won, người ghét ông. Hơn nữa, bây giờ là lúc Hae Won phải chiều lòng bố mình.

Bố cậu mang ví đến. Cậu lấy hết tiền mặt mình có nhét vào phong bì. Có vẻ như phải mấy chục vạn won. Người quản lý rón rén bước vào nhà theo sau bà giúp việc, nhìn thấy Hae Won thì lộ vẻ tươi tỉnh.

“Ôi trời, trời lạnh thế này mà lại để bên ngoài chờ đợi thế này sao. Vào đây, vào đây.”

Bố cậu niềm nở đón tiếp người quản lý của Hae Won. Ông mời anh ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách. Người quản lý cúi đầu chào hỏi cung kính.

“Chào bác ạ. Cháu là Lee Jin Soo, quản lý của nghệ sĩ violin Moon Hae Won ạ.”

“Trời đất ơi, chắc là vất vả lắm mới chiều được cái tính khí của Hae Won nhà tôi. Ngồi đi, ngồi đi.”

Người quản lý liếc nhìn Hae Won. Hae Won chỉ chỗ trống và bảo anh đừng bận tâm cứ ngồi xuống đi.

“Bà giúp việc, mang cái gì ngon ngon ra đây đi. Ơ kìa, mang chút bánh trái ra đây. À, đây là mẹ kế của Hae Won.”

“À……, chào bác ạ. Bác thật là một người phụ nữ xinh đẹp. Cháu xin chào bác. Cháu là Lee Jin Soo ạ.”

Mẹ kế nổi gân xanh trên trán vì bố cậu giới thiệu bà là mẹ kế, nhưng khi người quản lý khen bà xinh đẹp và ngước nhìn bà với vẻ mặt ngạc nhiên quá mức, bà chỉ nhướng mày rồi đứng dậy khỏi ghế sofa. Liếc nhìn bố cậu, người có người vợ xinh đẹp như vậy, bà quay người đi và gọi lớn bà giúp việc.

“Cậu Hae Won, có chuyện gì thì cứ bảo tôi nhé. Trông nom Hae Won nhà tôi cẩn thận nhé. Thằng bé tính tình……, cậu biết rồi đấy? Bọn làm nhạc, làm nghệ thuật ấy, có chút kỳ quặc. Hay chỉ có nó thế?”

“À, không. Chuyện đó…….”

“Bà giúp việc.”

Hae Won chặn miệng người quản lý đang định biện hộ cho cậu lại, rồi lớn tiếng gọi bà giúp việc và duyên dáng quay người đi.

Người quản lý ngồi xuống với vẻ mặt gượng gạo và nhìn Hae Won. Hae Won có vẻ không hề quan tâm đến những cuộc trò chuyện khó xử này.

“Album của Hae Won nhà chúng ta khi nào ra mắt vậy? Cũng là ở chỗ đó làm đúng không? Bạn bè của tôi đang chờ mỗi nó đấy. Người bạn của tôi có mấy cái khách sạn lớn ở Châu Âu đang mỏi mòn chờ đợi cái album đó đấy. Anh ta bảo sẽ mở tất cả các bài nhạc do Hae Won biểu diễn trong nhà hàng của chuỗi khách sạn đó. Đã chọn bài chưa nhỉ? Ý là đừng chọn bài nào mạnh quá, chọn bài nào mềm mại thôi. Kiểu cảm giác dễ tiêu ấy. Thế nào?”

“Nhà soạn nhạc đang sáng tác nên cháu cũng không rõ ạ.”

“Hae Won, con biết chú Jang Seok không? Lúc còn bé con đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ cùng bố ấy, cái khách sạn mà lúc đó mình ở là của chú Jang Seok đấy.”

“Chú ấy chỉ nói thế để bố vui thôi ạ. Đừng làm quá lên thế.”

Hae Won nhăn mặt bảo ông đừng có thái quá như thế.

“Cái thằng Jang Seok bảo muốn giới thiệu con gái nó cho con nên bảo bố cho nó số điện thoại của con đấy. Mấy cái thằng bạn trong hội đồng hương cũng xem TV rồi bảo bố cho con đi làm nghệ sĩ. Bố không cho đâu. Con biết rồi đấy? Con là nhạc sĩ mà.”

Mẹ kế bưng khay trái cây và trà đặt lên bàn với động tác nhẹ nhàng.

“Con có chuyện muốn nói riêng với bố ạ.”

Hae Won nói với bố mình. Người bố đang băn khoăn không biết nên đưa phong bì cho người quản lý đúng lúc nào để anh ta không cảm thấy ngại ngùng và đang cười toe toét, quay ánh mắt về phía Hae Won.

“Chuyện gì?”

“Con có chuyện muốn nói riêng với bố mà.”

“Chuyện gì?”

Mẹ kế đang dùng dĩa xiên trái cây đưa cho người quản lý đang ái ngại thì liếc nhìn hai người với ánh mắt sắc bén.

“Con có chút việc muốn nhờ bố. Không liên quan đến tiền bạc nên mẹ đừng bận tâm.”

“Ai bảo tôi tò mò chứ? Liên quan đến tiền thì sao? Con trai xin xỏ bố thì tôi có quyền gì mà nói chứ? Có phải người dưng đâu.”

Mẹ kế hừ một tiếng bảo không phải chuyện đó.

Hae Won bảo người quản lý đợi một chút rồi đi theo bố vào thư phòng.

“Nói thật thì cái album ra mắt lần trước chán chết đi được. Cứ ủ rũ với sướt mướt ấy. Không thể làm nhạc cổ điển tươi sáng hơn được à?”

“Cái đó con tự biết ạ. Bố đừng nói chuyện đó nữa.”

“Bố có thành công đến đâu thì thành công, mà làm ăn với con cái thất bại thì cuộc đời này cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi. Nếu bố không làm cái nghề buôn bán vũ khí thì bố đã dán ảnh con lên khắp tòa nhà công ty rồi. Còn cho chiếu lên cả bảng điện tử nữa. Có cái ngành nghề nào bên nghệ thuật mà làm ăn được không nhỉ? Cho Hae Won con ra mặt tiền.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo