Into The Thrill - Chương 236 - END

Lên xe, Hae-won nhìn sắc mặt của Woo-jin và nói.

“Em không biết thức ăn đi vào mũi hay miệng nữa. Tại anh Woo-jin giận đó.”

“Em nhất định phải lên sóng à?”

Anh khởi động xe một cách thô bạo rồi hỏi như thể muốn bộc phát những lời đã kìm nén bấy lâu.

“Cậu ấy không liên quan gì đến việc lên sóng cả. Bọn em vốn đã quen nhau.”

“Vì em lên sóng nên người ta mới coi thường và bắt chuyện với em. Tự tiện chạm vào, chụp ảnh.”

“Mấy chuyện đó thì ngày nào mà chẳng có. Với cả em phải nhẫn nhịn thôi. Công ty bảo em giữ gìn hình ảnh. Dạo này tin đồn lan nhanh lắm. Nhất là về mấy chuyện vô lễ.”

“Anh phải thuê người theo em mới được.”

Woo-jin nói một cách thông báo, như thể anh đã quyết định như vậy rồi. Chỉ như vậy anh mới có thể yên tâm. Hae-won là một sự tồn tại khó hiểu, không biết sẽ đi đâu nếu để cậu một mình.

“Stalker à?”

“Cứ cho là vậy đi.”

Vì đã hứa là không nói dối nên Woo-jin đã báo trước cho cậu.

“Tốn tiền quá. Đừng làm thế. Chúng ta bây giờ còn không được tự do uống rượu vang nữa mà. Nếu có tiền để tiêu vào những việc như thế, thì cứ tích góp lại đi.”

Rồi dùng nó để tìm việc làm.

Hae-won giữ lại những lời sau cùng vì nghĩ đến lòng tự trọng của anh.

“Nếu em không thích ai đó đi theo em, thì đừng nhận lịch trình phát sóng nữa. Nếu là buổi biểu diễn thì anh có thể mua hết vé, nhưng không thể kiểm soát hết tất cả những khán giả không xác định được.”

“Bộ em thích làm vậy lắm chắc? Em làm vậy thì chúng ta mới có cái ăn. Anh bảo anh muốn thất nghiệp mà.”

“Không làm vậy chúng ta vẫn có cái ăn. Em có biết anh có bao nhiêu tài sản không mà nói vậy?”

“Anh bị đuổi khỏi nhà nên chắc chắn không có gì để thừa kế rồi. Anh bảo là anh trắng tay mà. Tiền phạt với tiền nộp phạt cũng nhiều lắm.”

Ngoài bản án tù, anh còn phải nộp một khoản tiền phạt và tiền nộp phạt liên quan đến trốn thuế. Anh dùng tay đang tựa vào cửa sổ xe ôm lấy trán, vẻ mặt anh khi nhìn Hae-won hiện lên một sự tinh tế.

“Không biết là ngây thơ hay ngu ngốc nữa.”

“Gì hả?!”

“Không biết là đang giả vờ ngây thơ hay giả vờ không biết nữa.”

“Đến mẹ anh còn đuổi anh đi. Anh phạm tội làm ô danh gia đình. Em mà là gia đình anh thì em cũng đuổi cái loại người chỉ biết có mình, ích kỷ, không thèm nghe lời người khác như anh đi. Bác Choi Hyun-mi đã làm rất tốt.”

“Vậy ra em bảo anh tìm việc làm không phải là đùa mà là thật lòng à?”

Woo-jin thở hắt ra một tiếng kinh ngạc rồi hỏi.

“Em là người tung số điện thoại của anh à? Lý do mà các cuộc gọi bảo là muốn gặp anh cứ gọi đến bất kể lúc nào chẳng lẽ là tại em à?”

“Em chỉ lén nói cho bố một chút thông tin thôi. Không phải là tung số. Chỉ là nói rằng ở đây có một công tố viên thông minh, tài giỏi, từng là tội phạm nhưng đã được ân xá từ Viện Kiểm sát Trung ương.”

Hae-won nói một cách đùa cợt, nhưng trước vẻ mặt vô cảm của Woo-jin, người không có vẻ gì là sẽ chấp nhận lời đề nghị, cậu đã thu hai tay vừa đưa ra như giới thiệu anh về đặt ngay ngắn lên đùi.

“Em khiến anh khó chịu đến vậy à?”

“…Không phải vậy.”

“Nếu không phải vậy thì sao?”

“Anh…, là ông già lúc làm việc là tuyệt nhất…, lúc đó là tuyệt nhất.”

“Tuyệt nhất.”

“Tuyệt nhất là lúc anh đi tiêu diệt ai đó.”

“…”

Hae-won, người đang lẩm bẩm với đôi mắt cụp xuống, lén liếc nhìn Woo-jin đang im lặng. Anh đang nhìn chằm chằm vào Hae-won, lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.

“Vâng, Hyun Woo-jin đây. Đề nghị mà anh vừa nói với tôi, tôi sẽ làm. Vâng. Tuy nhiên, xin hãy giảm thiểu việc xuất hiện trên giới truyền thông. Không. Không cần phải kéo dài thời gian đâu. Tôi có thể bắt đầu ngay cả vào ngày mai. Vậy mai tôi sẽ gặp anh.”

Anh kết thúc cuộc gọi bằng một giọng nói lịch sự rồi nói.

“Gọi cho bố đi. Bảo bố đừng tung số của anh nữa, vì giờ anh có việc làm rồi.”

Hae-won nhanh chóng liên lạc với bố. Cậu nói rằng công việc đã được giải quyết tốt nên không cần phải tìm hiểu thêm nữa, và đừng tùy tiện phát tán số điện thoại của anh.

Sau khi cúp máy, Hae-won cẩn thận nhìn Woo-jin đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Xin lỗi vì em nhiều chuyện. Em lo lắng cho anh…”

“Anh có thể làm việc cũng không sao chứ?”

Việc Hae-won tự ý tìm việc làm cho anh đã không còn trong đầu Woo-jin nữa.

“Em bảo anh đừng sống kiểu đó mà. Em đã bảo nếu anh sống kiểu đó thì chết đi còn hơn mà.”

“…”

“Thật sự ổn chứ? Em cho phép anh à?”

Cho phép ư, cậu chớp mắt như thể nghi ngờ có phải Hyun Woo-jin vừa thốt ra lời đó không. Có nghĩa là nếu Hae-won cho phép thì anh sẽ làm, còn nếu không cho phép thì anh sẽ không làm.

“Nếu em không cho phép… anh sẽ không làm à?”

“Không làm. Ưu tiên của anh đã thay đổi rồi.”

“Em đổi số rồi à? Anh là số 1 à?”

“Còn hơn cả số 1. Hơn nhiều.”

“Nhà tù…, có vẻ là một nơi tốt hơn em nghĩ. Biết vậy em đã đẩy anh vào đó sớm hơn rồi.”

Woo-jin liếc nhìn, Hae-won nở một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.

Có người nói anh ta là một con rắn.

Một kẻ sát nhân khơi gợi dục vọng, một con rắn hủy hoại linh hồn và cuối cùng là ăn thịt.

Một người đàn ông đáng thương và tội nghiệp, không phải là không biết yêu, mà là hoàn toàn không cảm nhận được những thứ như tình yêu.

Hae-won đưa tay ôm lấy má Woo-jin.

“Đừng làm quá ác đấy. Đừng làm ai bị thương nhé.”

“Có những lúc không thể tránh được. Lúc đó thì sao? Nếu anh làm những điều em ghét thì sao.”

Đó là một giọng điệu kiên quyết rằng anh sẽ không làm điều đó nếu nó mang lại lý do để Hae-won rời đi.

Ưu tiên số một của Woo-jin, hay nói đúng hơn, điều kiện tiên quyết để anh tồn tại, chính là Hae-won, bản thân cậu là mục đích và mục tiêu.

Mảnh ghép cuối cùng mang tên Moon Hae-won là sự tồn tại hoàn thiện Woo-jin, người còn dang dở và bất định. Việc không có được Hae-won là một điều phi lý, một sự bất công không thể chịu đựng được.

“Đừng lừa dối em. Chỉ cần không nói dối là được.”

“Anh sẽ không nói dối.”

Hae-won ôm lấy cổ Woo-jin. Vậy là được rồi, như vậy là đủ rồi, cậu cho phép anh làm việc.

“Nhưng anh được nhận vào đâu vậy?”

“Văn phòng Chánh Văn phòng Dân chính của Phủ Tổng thống.”

“…Gì cơ?”

“Em cho phép anh mà. Anh sẽ không làm những việc quá nổi bật đâu.”

“Đó là một nơi hoàn toàn không ngờ đến.”

“Anh cũng bất ngờ. Anh không nghĩ họ sẽ tìm đến anh ở đó.”

“Anh định bận rộn đến mức nào đây. Không thể chọn một nơi bận rộn vừa phải được sao?”

“Anh sẽ tan làm đúng giờ và đến làm đúng giờ. Nếu có thể.”

Đó là một lời hứa có điều kiện, nhưng là một lời hứa rằng anh sẽ luôn ưu tiên Hae-won hơn công việc.

“…Đáng lẽ em không nên bảo anh đi làm mới phải. Chăm sóc Hyun Woo-jin không tệ đến vậy mà.”

Nắm lấy má Hae-won đang nói tiếc nuối, Woo-jin nhẹ nhàng hôn cậu. Bên trong chiếc xe đang đỗ trong bóng tối lờ mờ, không khí yên bình và ấm áp tràn ngập. Sau khi mút môi nhau như trêu chọc, Hae-won hơi lùi lại, nhìn vào mắt anh và hỏi.

“Anh gọi lại và bảo anh không làm nữa có được không?”

“Anh vừa nói chuyện với Chánh Văn phòng Dân chính đấy. Em định biến anh thành thằng điên à?”

Woo-jin vẫn lấy chiếc điện thoại trong túi ra, như thể nếu Hae-won không thích thì anh sẽ gọi điện và hủy chuyện này. Hae-won giật lấy điện thoại khỏi tay anh và đẩy sang một bên. Cậu nhanh chóng ôm lấy cổ anh trở lại như thể đang trói anh lại.

“Vậy em không cần phải bán vĩ cầm à?”

“Đừng bán. Anh thích nghe em chơi đàn đến mức nào chứ.”

“Anh lén nghe em chơi đàn à?”

“Anh xem cả nghìn lần rồi đấy. Anh thuộc cả phần chỉ huy của bản nhạc đó rồi.”

“Khi nào ạ? Buổi biểu diễn ở Classic Dotori, hay là ở Liên hoan nhạc cụ hơi Jeju?”

“Bản concerto cho dàn nhạc giao hưởng.”

“Anh đã xem cái đó và chạy xuống tận Jeju để theo đuổi em à?”

“Khoảnh khắc đó, thế giới dường như không có gì ngoài em và anh.”

Woo-jin nhớ lại khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc Hae-won được chiếu trên màn hình lớn và chiếm một vị trí trong trái tim anh.

Vuốt ve khuôn mặt Hae-won đang nhìn mình ngây ngốc, Woo-jin hỏi.

“Em có biết người ta gọi những chuyện như thế là gì không?”

“…Gọi là gì ạ?”

Sự cứng nhắc tan biến, các khớp xương dần dần mềm nhũn ra.

“Người ta gọi là ‘say’.”

Những điều đè nặng lên Woo-jin và khiến anh không thể thở được, những điều khiến anh lang thang mà không thể bén rễ không ai khác chính là bản thân anh, một người chưa hoàn thiện.

Chỉ có một mảnh ghép nhỏ mang tên Hae-won mới có thể hoàn thiện một Woo-jin còn dang dở.

“Say gì ạ, say ma túy à?”

“Ma túy gì chứ? Anh đã bảo là khoảnh khắc đó, thế giới dường như không có gì ngoài em và anh mà.”

“À, vậy thì. Say cờ bạc à? Hay là say rượu?”

Hae-won xấu hổ và ngượng ngùng, cố tình giả vờ không biết anh muốn nói gì dù cậu biết rõ. Nhận ra điều đó muộn màng, Woo-jin mỉm cười.

“Không, say tình.”

“…”

“Người ta nói là say tình, đúng như vậy.”

Đôi mắt trong sáng, không còn gánh nặng ưu phiền, dịu dàng nhìn Hae-won.

Woo-jin khiêm tốn thừa nhận rằng sự sụp đổ của cảm xúc đó chính là tình yêu.

“Trải nghiệm nó rồi em mới hiểu. Những lời đó là thật.”

“Anh phải trải nghiệm nó rồi mới biết à?”

“Anh thì…, đúng vậy.”

Hae-won chấp nhận sự tồn tại của Woo-jin, người mà chỉ có mình cậu mới có thể chịu đựng được, người mà chỉ có mình cậu mới có thể cứu rỗi được, rồi cậu đặt môi mình lên môi anh.

Mắt Woo-jin cũng từ từ nhắm lại. Anh há miệng đón nhận Hae-won.

Sự bình yên tột độ này sẽ là hành trình mà anh sẽ sống tiếp.

Một sự hoàn hảo ấm áp và lạnh lẽo như tuyết mùa đông tích tụ, trong suốt như những tinh thể băng, không khô cằn cũng không hoang vắng.

Một thế giới mà không ai có thể bước vào hay rời đi, một thế giới chỉ cho phép một người duy nhất.
———

cùng chào đón ngoại truyện Haewon và Woojin nào ~~~

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo