Hae-won vuốt lại mái tóc mình phản chiếu trên cánh cửa kính của hội trường biểu diễn. Những sợi tóc mượt mà rủ xuống trán.
Cậu không hài lòng với kiểu tóc vừa cắt vài ngày trước. Cậu nhét tay một cách bất cần vào một bên túi quần đồng phục và hết lần này đến lần khác vuốt ngược, rũ tóc. Hôm nay, cậu đặc biệt cảm nhận rõ ràng sức nặng của hộp đàn violin khoác trên vai. Vì là mùa hè, dây đeo vai ướt đẫm mồ hôi, dính dính và khó chịu.
Hae-won đảo mắt nhìn sảnh lớn nơi các học sinh trường nghệ thuật và khán giả đang xôn xao rồi chuyển ánh mắt về phía cánh cửa kính với vẻ mặt như thể muốn trốn chạy.
Đây là buổi hòa nhạc trở về nước của một đàn anh đã du học ở Anh sau khi tốt nghiệp trường nghệ thuật. Tất cả học sinh khoa âm nhạc đều được huy động. Mỗi khi có đàn anh/đàn chị nào tốt nghiệp tổ chức hòa nhạc trở về nước thì lấp đầy chỗ trống là nhiệm vụ của đàn em và đây là một buổi học ngoại khóa chính thức được tính vào điểm đánh giá năng lực. Đây đã là lần thứ ba Hae-won đến hội trường biểu diễn này chỉ trong năm nay, một địa điểm mà các đàn anh/đàn chị thường xuyên sử dụng.
Trong khi Hae-won nhìn khuôn mặt cau có của mình phản chiếu trên cửa kính và vô tư xới tung mái tóc, giảng viên khoa piano, người chịu trách nhiệm hướng dẫn buổi học ngoại khóa hôm nay, tiến lại gần. Ông ta mỉm cười trìu mến với Hae-won và đặt tay lên gáy cậu.
Hae-won nhìn người đàn ông phản chiếu rõ ràng trên cửa kính.Ông ta cao hơn cậu cả một cái đầu, có vẻ ngoài tri thức khác hẳn so với những cậu nhóc mà cậu nhìn thấy mỗi ngày.
Liệu mình có thể có được bầu không khí như vậy khi trở thành sinh viên đại học không nhỉ?
Hae-won thường có những suy nghĩ như vậy mỗi khi nhìn thấy giảng viên.
“Đã bảo xếp hàng vào đi còn đứng đây làm gì.”
“…”
Theo lời ông, từng tốp học sinh mặc đồng phục mùa hè nối đuôi nhau bước vào bên trong hội trường biểu diễn.
Hae-won từng nghe đàn anh biểu diễn độc tấu hôm nay rồi. Thẳng thắn mà nói, còn chán hơn cả buổi biểu diễn của một bạn nữ lớp 12 đạt giải trong một cuộc thi vài tháng trước. Nếu có thực lực, người ta đã thông báo tin thắng giải cuộc thi danh giá ở châu Âu rồi mới về nước, chứ ai lại tổ chức hòa nhạc trở về nước làm gì.
Nghe những buổi biểu diễn nửa vời như thế chỉ làm giảm chất lượng buổi biểu diễn của cậu. Vào những giờ đánh giá năng lực kiểu này, Hae-won chỉ cắm tai nghe, nghe những thể loại nhạc khác hẳn và ngồi lơ đãng cho thời gian trôi qua.
Cậu không muốn tham gia những buổi đánh giá vô bổ như thế, và đương nhiên không muốn vào bên trong. Thật lãng phí thời gian.
Nhìn ông ta, Hae-won không nói cũng chẳng đáp. Bàn tay ông ta lén lút xoa bóp gáy và cổ cậu. Cậu cảm nhận được hơi ấm thoang thoảng từ bàn tay ông ta.
“Mau vào đi. Còn có mười phút nữa thôi.”
“Tóc em thế nào ạ?”
Hae-won nhìn giảng viên vẫn không buông tay khỏi đầu mình mà xoa xoa, vuốt vuốt, qua cánh cửa kính phản chiếu rõ hình ảnh cả hai và nhìn thẳng vào mắt ông ta. ông ta cũng nhìn Hae-won qua tấm kính. Ánh mắt ông ta chậm rãi nhìn khuôn mặt và mái tóc mới cắt của Hae-won.
“Tại mấy cọng tóc dựng lên đằng sau này hả? Không sao đâu. Đẹp mà.”
“Em không thích.”
Không hiểu sao cậu lại ghét phải nghe những lời nói suông vô nghĩa như “không sao đâu,” “đẹp mà” đến thế. Bố cậu cũng bảo tóc cậu mát mẻ và đẹp, cô giúp việc cũng bảo cắt gọn gàng, nhưng Hae-won vẫn không thấy ưng ý.
Vốn dĩ có những ngày mà người ta chẳng muốn nghe bất cứ lời ca ngợi nào, và hôm nay là một ngày như thế, ngày mà cậu cảm thấy bực bội và càu nhàu dù có nghe được lời khen ngợi nào đi chăng nữa. Chỉ cần bước một bước ra ngoài là đã thấy ngột ngạt vì cái nóng. Đây là sự khởi đầu của mùa nóng ẩm mà Hae-won ghét cay ghét đắng.
Cậu cần một cái gì đó khác biệt. Một cái gì đó kích thích và gây nghiện đủ mạnh để xua tan hết bực bội trong đầu.
“Em xin phép đi vệ sinh một lát rồi vào sau ạ. Trời nóng quá em muốn làm ướt tóc một chút.”
Vừa xoa xoa gáy ướt đẫm mồ hôi, Hae-won vừa bước đi theo chỉ dẫn đến nhà vệ sinh của hội trường biểu diễn. Ánh mắt của giảng viên bám riết lấy làn da cậu, dính dính như không khí mùa hè.
**
“Oppa, em ở đây!”
Woo-jin xắn tay áo sơ mi vài vòng và nhìn đồng hồ đeo tay. Anh đỗ xe hơi xa. Thời tiết nóng đến nỗi mồ hôi túa ra đầy người trong lúc đi bộ đến đây. Đã là buổi tối rồi mà vẫn không thấy mát mẻ hơn, có vẻ như mùa nóng nực thực sự đã bắt đầu rồi.
Ha–young, người đã đến hội trường biểu diễn trước, nhìn thấy Woo-jin và vẫy tay, nở nụ cười rạng rỡ.
Thay vì chờ đợi trong sảnh có điều hòa mát lạnh, Ha–young lại đứng bên ngoài cánh cửa kính, bất chấp thời tiết oi bức. Anh biết rõ, đó là vì cô muốn nhìn thấy anh sớm dù chỉ là một giây một phút.
Khóe môi anh vẽ nên một đường cong mềm mại và quyến rũ được tính toán kỹ lưỡng. Nụ cười xua tan đi cả sự khó chịu của thời tiết nóng bức.
Ha-young, người từng học piano tại trường nghệ thuật, đột nhiên tuyên bố sẽ thi vào trường y khi học lớp 11.
Việc học tập nghiêm túc để thi đại học không hề dễ dàng đối với Ha-young, người chỉ biết đến âm nhạc. Sau khi thi lại, cô mới đỗ vào trường y, và giờ đã là sinh viên năm hai. Woo-jin cũng vừa mới vào Học viện Nghiên cứu Tư pháp và đang rất bận rộn. Bản thân Ha-young cũng vùi đầu vào việc học quá tải, nên đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau vài tháng.
Trong khoảng thời gian không gặp mặt và chỉ hỏi thăm nhau qua điện thoại, Ha-young đã thận trọng ngỏ lời rằng vì đây là buổi hòa nhạc trở về nước của một tiền bối thân thiết nên cô không thể không đến, và nhờ Woo-jin đi cùng.
Anh không muốn phí thời gian vào những việc vô ích, nhưng để tiến hành công việc theo kế hoạch, anh phải chấp nhận một số hy sinh. Ha-young đã thay đổi chuyên ngành và vào trường y vì anh. Woo-jin kiểm tra xem Ha-young có đang thực hiện tốt mục tiêu của mình không qua biểu hiện của cô.
Khi Ha-young vẫy tay, chiếc váy liền không tay bay bổng trong gió chiều. Woo-jin bước lên những bậc thang thấp.
“Em đợi lâu chưa?”
“Em cũng vừa mới đến thôi ạ. Em có làm phiền anh học không ạ? Em nghe bảo anh phải thi liên tục mà.”
“Anh cũng phải nghỉ ngơi chứ. Vào trong thôi?”
“À, bây giờ đông người quá nên mình vào sau… Mình ở đây một lát rồi vào ạ.”
Ha-young vội túm lấy áo sơ mi của Woo-jin định vào trong, với giọng điệu có phần cầu khẩn. Woo-jin lại theo thói quen nhìn đồng hồ đeo tay, dù anh đã kiểm tra rồi. Chia thời gian theo từng phút là thói quen lâu năm của anh.
Ha-young nắm chặt áo sơ mi của anh ở khu vực thắt lưng, và Woo-jin, dường như không để ý đến điều đó, lấy bao thuốc lá trong túi ra và ngậm một điếu.
“Anh học ở Học viện vất vả lắm đúng không ạ?”
“Cũng bình thường.”
“Em học vất vả lắm ạ. Chắc không hợp với em mất.”
“Nếu em muốn thì anh không cản, nhưng không cần phải gượng ép đâu. Anh cũng thích em chơi piano mà. Đẹp biết bao.”
Lời khen ngợi cất lên bằng giọng nói dịu dàng, nhưng Ha-young chỉ khẽ nhếch môi cười và không khẳng định cũng không phủ nhận với đôi mắt u sầu.
Cô đã sớm nhận ra rằng anh không hề cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào từ màn trình diễn của cô. Tuy nhiên, điều an ủi là Woo-jin không chỉ chán ghét màn trình diễn piano của cô, mà còn không thể đồng cảm với âm nhạc nói chung, và không cảm nhận được bất kỳ sự rung động cảm xúc nào.
Vì vậy, Ha-young đã từ bỏ piano và chọn trường y để theo đuổi lợi ích. Cô muốn trở thành một người có giá trị lợi dụng đối với anh.
Cô biết rõ Woo-jin coi trọng điều gì. Cô muốn đáp ứng nhu cầu của anh. Cô muốn có đủ điều kiện để anh không ngần ngại khi chọn cô. Cô muốn trở thành người phụ nữ phù hợp với anh.
“Dù sao thì…, chú, dì và cả mấy anh khác cũng đều học y mà.”
“Anh đâu có học. Cứ làm theo ý mình đi.”
“Ước nguyện cả đời của chú là anh học y mà. Vì anh không học nên em sẽ thay anh thực hiện nó.”
Woo-jin nhìn Ha-young một cách khó hiểu và rít một hơi thuốc. Lồng ngực anh phồng lên khi hít vào.
Quay đầu và nhả khói, ánh mắt anh tự nhiên hướng về phía nam sinh mặc đồng phục mùa hè đang đứng bên trong cánh cửa kính.
Chàng trai cau mày như thể không hài lòng điều gì đó và bồn chồn vuốt mái tóc phản chiếu trên kính.
Ha-young, người đã thốt ra những suy nghĩ thầm kín mà anh không hề hỏi, đỏ mặt và ngước mắt lên, chỉ nhìn vào chân anh. Woo-jin ngậm điếu thuốc và nhìn về phía xa xăm.
Cô dõi theo ánh mắt anh.
Đó là bộ đồng phục của trường nghệ thuật mà cô đã khao khát nhưng không thể vào được.
Cô bắt đầu chơi piano khi còn rất nhỏ, khoảng bốn hoặc năm tuổi, do mẹ cô ép buộc.
Khả năng chơi piano của Ha-young không tiến bộ cũng không thụt lùi, mà luôn dậm chân tại chỗ. Năng khiếu âm nhạc là thứ bẩm sinh chứ không phải thứ có thể phát triển bằng nỗ lực thông thường.
Có vô số thiên tài giỏi giang và đam mê âm nhạc. Ha-young, người chơi nhạc vì bị ép buộc, có giới hạn trong việc theo kịp họ.
Sau khi trượt kỳ thi vào trường nghệ thuật mà cô mong muốn và vào một trường nghệ thuật khác mà mẹ cô ép buộc, Ha-young vật vờ chuẩn bị cho kỳ thi đại học rồi cuối cùng quyết định thay đổi con đường của mình.
Cái tôi của Ha-young, sau tuổi dậy thì, không còn nằm ở chính cô mà ở Woo-jin.
Ha-young vô thức nhìn chằm chằm vào Woo-jin, người chỉ ngậm điếu thuốc và nhả khói. Đôi mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào nam sinh bên kia cánh cửa kính.
“Kia là chỗ em muốn vào đúng không?”
“……À, đúng ạ.”
Không có gì xấu hổ hơn là thất bại trong kỳ thi vào cấp ba, chứ không phải thất bại trong kỳ thi đại học, trước mặt Woo-jin, người luôn đặt mục tiêu và thực hiện chúng.
Woo-jin không quan tâm đến nghệ thuật nên không hiểu rõ, nhưng việc vào được trường nghệ thuật đó là một thử thách khó khăn ngay cả đối với Ha-young, người đã nhận được mọi sự hỗ trợ, và cô âm thầm hy vọng rằng anh sẽ nhận ra mức độ khó khăn đó, nhưng vì cô không phải là người thích dài dòng biện minh, nên Ha-young chỉ cúi đầu xấu hổ như thể vừa bị chỉ trích điều gì đó.
Woo-jin đang nhìn nam sinh bên kia cánh cửa kính và người thầy đang vuốt mái tóc được cắt tỉa gọn gàng của cậu học sinh.
“Em nghĩ mình nên vào trong thôi ạ.”
Nhận ra ám hiệu bảo anh dập thuốc, Woo-jin dập tắt tàn thuốc vào thùng rác gần đó. Ha-young mở túi xách và lóng ngóng lấy vé. Woo-jin lấy một trong số đó như thể cướp lấy.
“Em vào trước đi. Anh sẽ vào ngay.”