Lịch update: thứ 2
"Vậy anh gắn nam châm à?"
"Anh đã bảo là không rồi mà."
"Vậy làm sao anh biết?"
"Haa………………."
Woo Jin thở dài mệt mỏi, như thể anh chán ngấy cái cuộc tranh cãi vòng vo này, và đứng dậy khỏi дhế. Hae Won lùi lại khi thấy anh tiến về phía mình.
Đến khi nào cậu nhận ra lưng mình đã chạm vào cửa sổ kính. Cảm giác lạnh lẽo, cứng nhắc của lớp kính truyền qua chiếc áo choàng tắm mỏng manh, khiến cậu rùng mình.
Cậu bị đẩy đến chỗ không thể lùi thêm được nữa và ngước lên nhìn anh.
"Đừng dọa em. Cho dù anh có làm gì đi nữa, em cũng không sợ."
"Anh đã làm gì em đâu?"
Woo Jin hỏi với giọng cứng nhắc, như thể anh chỉ đang nhìn cậu thôi, vậy cậu muốn anh phải làm gì.
Hae Won đột nhiên nhận ra rằng Woo Jin thường xuyên cố tình đóng vai một người dịu dàng. Cậu chỉ vừa mới đối mặt với cái bên trong của anh, cái bản chất chưa được bộc lộ hết của anh chỉ trong vài phút, vậy mà lưng cậu đã cứng đờ và cổ cậu thì căng thẳng, cứng nhắc.
Ánh mắt nhìn, con ngươi nhìn xuống không chỉ đơn giản là gây áp lực cho người khác. Cậu càng ngước lên nhìn anh bao nhiêu, ánh mắt phản kháng của cậu càng mạnh mẽ bấy nhiêu.
"Sao anh biết em ở đây?"
"Cây violin trị giá hơn một tỷ won đó, em nghĩ anh sẽ không làm gì để bảo vệ nó khỏi bị ai đó đánh cắp à?"
Đôi mắt sắc như dao găm của anh nhìn chằm chằm vào hộp violin dựng vào tường rồi quay lại nhìn Hae Won.
"Anh đã làm gì?"
"Tính anh phải thật chu toàn. Hae Won của anh, người mà mọi thứ khác đều mặc kệ, lại yêu quý cây violin của mình như mạng sống, chuyện gì xảy ra với nó thì sao? Sao anh có thể nhìn em khóc được."
"Cái gì………………. Anh đang nói gì vậy? Anh đã làm gì với cây violin của em?"
"Anh đã gắn sẵn thiết bị theo dõi để phòng trường hợp ai đó đánh cắp nó. Anh sẽ tiêu diệt cả dòng họ của kẻ trộm đó. Anh chưa từng nghĩ đến việc dùng nó để theo dõi em, và anh cũng chưa từng làm như vậy cho đến giờ."
"...."
"Cho đến khi em nói dối anh."
Ánh mắt sắc bén của Woo Jin, người đang tiến đến gần như đe dọa, chạm vào cậu đau đớn như thể ai đó đang tát mạnh vào người cậu.
"Tại sao anh lại làm điều đó mà không xin phép em?"
"Anh sẽ tỏ vẻ mình quan trọng khi cây violin của em biến mất và em khóc lóc. Anh sẽ tìm lại nó cho em."
"...."
"Anh không thích em khóc. Anh không thích chỗ này bị đau."
Tay của Woo Jin chỉ vào ngực cậu.
Cho dù Hae Won khóc lóc ầm ĩ, khóc vì buồn bã hay chỉ có một chút nước mắt, Woo Jin đều không biết phải làm gì. Hae Won cũng biết rõ điều đó. Khi nước mắt xuất hiện trong mắt cậu, mắt của Woo Jin sẽ dao động hỗn loạn, và anh sẽ cố gắng xoa dịu và an ủi cậu bằng cách nào đó. Woo Jin nói rằng anh trở nên bất lực khi Hae Won khóc. Anh trở nên bất lực vì không thể làm gì được, và anh trở nên bất lực vì không biết phải làm gì.
Rồi chỗ này bắt đầu đau.
Cái người nói rằng tim anh đau như thể có thứ gì đó đâm vào ngực khi cậu khóc lại là cùng một người vừa rồi đã nói rằng cậu thích dang chân. Đó chính là con người Hyun Woo Jin. Đôi khi anh khiến cậu rùng mình, đôi khi anh khiến tim cậu rung động. Cái người đàn ông mang lại sự căng thẳng và thư giãn tột độ cùng một lúc là người mà Hae Won yêu.
"Bây giờ cũng vậy. Chỗ này nhức nhối."
"Chỗ này á?"
Hae Won đặt tay lên ngực anh. Woo Jin gật đầu, nói rằng chỗ đó bị đau. Anh nhíu mày đến mức có thể, và dùng ánh mắt để mắng cậu vì đã gây ra nỗi đau khó chịu này.
"Đau nhiều không?"
"Anh không biết. Anh càng đau hơn khi thấy em sắp khóc."
Hae Won xoa ngực Woo Jin như dỗ một đứa trẻ đang bị đau bụng.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh khi nhìn xuống Hae Won và sự sắc bén của Hae Won khi nhìn anh biến mất dần khi tay cậu xoa ngực anh.
"Em có thể làm mất cây violin, em đâu phải là trẻ con, tại sao em lại khóc vì chuyện đó?"
"Anh đang cố gắng ngăn chặn những chuyện như vậy xảy ra."
"Nếu em làm mất nó, dù sao thì anh cũng sẽ mua cho em một cây Guarneri khác, một cây ba trăm tuổi."
Cậu đang trên đường trở về sau khi nghe nói rằng anh có nhiều tài sản hơn cả bố mình. Bố của Hae Won có thể được coi là một người có tài sản đáng kể, và nếu ai đó giàu hơn cả bố cậu, thì điều đó có nghĩa là anh ta không phải là người tầm thường.
"Đừng giở trò. Em vẫn chưa giải thích chuyện nói dối."
"Nếu em làm mất cây violin, anh sẽ mua cho em một cây mới đúng không?"
Hae Won chớp mắt, vờ như không biết gì cả, dù cậu đã khiến Woo Jin tức giận. Đôi mắt anh bắt đầu trở nên khó chịu. Woo Jin nhíu một bên mày.
"Anh sẽ mua cho em. Anh sẽ mua cho em bất cứ thứ gì em muốn nếu chuyện đó xảy ra, vậy nên hãy nói cho anh biết tại sao em lại nói dối. Tại sao em lại đến khách sạn thay vì ở nhà?"
Anh hỏi như thể đang thẩm vấn cậu.
Woo Jin chỉ có thể yên tâm khi anh nắm bắt được mọi thứ về Hae Won. Anh phải có thông tin. Woo Jin thiếu sự tinh tế và cảm xúc, vì vậy anh sẽ cảm thấy bất an nếu không có thông tin khách quan.
Hae Won nắm lấy áo khoác của anh bằng cả hai tay. Bộ vest đen của Woo Jin nhăn nhúm lại thành hình xoắn ốc.
"Chỉ là, em muốn ở một mình."
"Cái gì vậy?" Woo Jin nhíu mày hơn nữa.
"Em là một nhạc sĩ. Việc ở một mình rất quan trọng. Em cần suy ngẫm và suy nghĩ về chiều sâu âm nhạc, em là một người biểu diễn....... Đôi khi em cần thời gian một mình."
"Nếu vậy thì em nên nói với anh chứ."
Giọng điệu đáng sợ của anh đã dịu đi từ lúc nào. Anh đang nói rằng anh đã hiểu nó bằng cách nào đó, dù sao thì anh cũng đã cố gắng hết sức để hiểu, và anh đã cẩn thận không ép buộc hoặc thúc giục Hae Won.
"Chuyện này có liên quan đến hai ngôi sao mấy hôm trước không?"
"......Hả?"
Hae Won mở to mắt nghi ngờ, hỏi tại sao lại đột nhiên nói về những ngôi sao.
"Em bảo có hai ngôi sao, em bảo em thích anh bằng hai ngôi sao. Chuyện này có phải là phần mở rộng của hai ngôi sao đó không? Anh đã đến đây mà không để ý sao."
Đó chỉ là một trò đùa.
Cậu chỉ đùa vì thấy anh nghiêm túc về số lượng ngôi sao. Nếu cậu nói một trăm, anh sẽ mỉm cười, và nếu cậu nói âm một nghìn, anh sẽ phớt lờ, nhưng nếu cậu nói một con số lưng chừng nhưng kỳ lạ và thực tế như hai hoặc chín, Woo Jin sẽ trở nên nghiêm túc kể từ đó.
"Hôm trước là một trăm ngôi sao, và sau đó vào ngày hôm sau chỉ còn hai ngôi sao, chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta vậy? Điều đó có liên quan đến việc em muốn ở một mình không? Không phải là em tức giận vì chúng ta không dùng bao cao su sao?"
"Hãy nói cho anh biết. Anh cần em nói để biết."
Woo Jin hỏi với vẻ lo lắng và bất an, tại sao cậu lại muốn ở một mình, liệu tình cảm của cậu dành cho anh có thay đổi không. Đôi mắt của Hae Won, người chỉ im lặng nhìn anh, dường như sắp khóc lần nữa, và anh bối rối.
Hae Won đã kiên quyết hứa rằng cậu sẽ tự mình giải quyết mọi việc trước khi Woo Jin làm điều gì đó và làm bẩn tay anh.
Mình sẽ bảo vệ anh ấy. Mình sẽ bảo vệ người đàn ông dễ thương này, người quan trọng của mình. Mình không quan tâm nếu mình bị hủy hoại, nhưng mình sẽ không bao giờ cho phép người khác làm tổn thương anh, và mình sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Mình sẽ không để sự nghiệp của một người đàn ông như thế này bị hủy hoại. Cậu thề như vậy và im lặng nhìn anh, thì chuông cửa vang lên.
Anh quay đầu lại. Có vẻ như dịch vụ phòng mà cậu đã gọi đã đến.
Woo Jin nhận đồ ăn và đặt lên bàn. Anh kéo tay Hae Won, người đang dựa lưng vào bức tường kính. Anh kéo Hae Won đến ngồi vào bàn có những món ăn đã nguội và ngồi cạnh cậu. Anh đặt những món ăn nguội trước mặt mình và đặt những món ăn mới mang đến trước mặt Hae Won.
"Em không thích ăn một mình mà. Anh sẽ ăn cái này rồi đi. Nếu em muốn ở một mình, em có thể ở một mình tối nay. Anh sẽ ở phòng bên cạnh."
"...."
"Hửm?"
Anh đang cố gắng hết sức để hiểu Hae Won. Anh không hiểu, nhưng anh cần phải hiểu, và anh đang cẩn thận không ép buộc và thúc giục Hae Won.
"Để em nghĩ đã."
"Nghĩ gì?"
"Em sẽ cố gắng kiềm chế việc thích anh."
"em thích gì ở anh?"
"Đi tiểu."
"....."
Woo Jin đang nhặt salad thì quay lại nhìn Hae Won với vẻ mặt không chắc là mình có nghe nhầm hay không.
"anh muốn....... làm điều đó trên mông em mà."
"...."
Chẳng có ngữ cảnh hay căn cứ gì cả. Đó là một lời nói vô nghĩa. Anh hoàn toàn không thể hiểu và nắm bắt được ý của cậu. Woo Jin hoàn toàn không thể hiểu được sự tồn tại của Moon Hae Won.
"Không được bắn bên trong. Mặc dù bắn vào mông thì bẩn thỉu, nhưng em sẽ cố gắng chịu đựng."
"Việc này cũng liên quan đến hai ngôi sao à? Dù anh có nghĩ thế nào thì cũng không thể nào liên kết được."
Woo Jin cho rằng việc Hae Won bộc lộ ham muốn một cách công khai là thước đo cho tình cảm của cậu. Vì lý do đó, Hae Won thường thể hiện mong muốn của mình với anh một cách trực tiếp hơn là thể hiện cảm xúc một cách tinh tế.
Có một giới hạn trong việc diễn tả tình cảm thích bằng những lời lẽ hoa mỹ và anh không hiểu được điều đó. Chỉ khi cậu tiến đến và nhìn anh một cách trần trụi về mặt thể xác, Woo Jin mới có thể nhận ra một chút cảm xúc mà lời nói không thể chạm tới.
"Em thích anh đến mức này đấy."
"Hãy liên kết chúng lại đi. Có liên kết đấy. Hai ngôi sao cũng đã là rất nhiều rồi."
Trong khi nói những lời vô cùng ngọt ngào, bàn tay của Hae Won đã ấn mạnh vào đùi anh và lén lút tiến về phía háng anh.
Woo Jin nhìn xuống giữa hai chân đang mở rộng. Bàn tay của Hae Won siết chặt đùi trái anh. Bàn tay cậu cũng siết chặt khối thịt chưa cương cứng đang nằm trên đùi anh.
Anh nhìn khuôn mặt ngây thơ của Hae Won. Khuôn mặt trông thật sạch sẽ và thanh tú sau khi vừa tắm xong, khuôn mặt khiến những giá trị của Woo Jin lung lay, đã mở cửa khách sạn chỉ với một chiếc áo choàng tắm.
Anh cảm thấy một điều gì đó đang trào dâng trong mình đến mức gáy anh tê dại. Nếu dịch vụ phòng đã mang đến đồ ăn cho hai người, anh đã phá vỡ cửa sổ và ném một trong hai người xuống.
Cậu vừa bảo là muốn ở một mình, vừa trừng mắt hỏi anh có cho người theo dõi cậu không, vừa trách móc anh rằng chỉ có hai ngôi sao nên anh phải nhận ra tình hình nghiêm trọng, vậy mà bây giờ cậu lại tự nguyện đặt tay lên háng anh và vuốt ve như thể đang trêu chọc Woo Jin.
Vậy mà cậu còn bảo anh được bắn vào mông. Điều gì đó mà cậu từng bảo sẽ không bao giờ làm dù có ai đó kề dao vào cổ cậu lại đột nhiên được cậu cho phép với một khuôn mặt thiên thần. Cậu đang cho phép anh làm điều gì đó mà cậu ghét. Hae Won thực sự thích anh. Anh đã thu thập được thông tin mà anh muốn.
Khi nhận ra sự thật đó, anh cảm thấy nhẹ nhõm và cổ họng anh trở nên khô khốc. Woo Jin cảm thấy khó thở. Anh dùng ngón tay móc vào cà vạt và kéo mạnh nó ra.
"Không phải anh bị ma đói vì không được làm chuyện đó đâu, với lại anh cũng không có hứng thú lắm."
Woo Jin nhận ra ý định của Hae Won, nhưng anh không muốn dễ dàng bị khuất phục. Cảm giác khi anh xác nhận lời nói dối của Hae Won và biết cậu đang ở khách sạn là một sự khó chịu đến mức anh cảm thấy buồn nôn.
"anh bảo khó kiềm chế ham muốn khi ở bên em mà."
"Chuyện đó chỉ là lúc đầu thôi."
"Bây giờ không phải à?"
"Chúng ta ăn đi. Hửm?"
Hae Won không thích ăn một mình, đã gọi dịch vụ phòng để ăn dù chỉ có một mình. Có nghĩa là cậu đang đói. Anh nắm lấy mu bàn tay của Hae Won, tay cậu đang chuyển động kỳ lạ trên háng anh, và đẩy nó ra xa rồi đưa cho cậu một chiếc nĩa.
"Bây giờ không phải à!"
Hae Won cầm chiếc nĩa lên như thể sẽ đâm anh nếu anh không nói ra sự thật và túm lấy cổ áo Woo Jin.
"Haa………………."
Woo Jin thở dài trong khi bị Hae Won kéo đi. Anh nói trong khi nhìn chằm chằm vào đầu nhọn của chiếc nĩa sắp chọc vào mắt anh.
"Bây giờ cũng vậy."
"Bao nhiêu?"
"Nhiều lắm."
"Nhiều là bao nhiêu? Nói bằng số đi."
"Một trăm."
"......Đáng lẽ ra anh nên làm vậy từ đầu."
Hae Won thả cổ áo Woo Jin ra và dùng nĩa xiên một miếng bánh mì trên đĩa.
"À, đúng rồi. Sân khấu Nghệ thuật Thứ tư. Chúng ta đã hứa là sẽ xem cùng nhau mà."
Hae Won lẩm bẩm với vẻ mặt rạng rỡ, miệng đầy bánh mì, trong khi vừa nãy còn định dùng nĩa chọc mắt người khác.
"Anh đã xem nó rồi."
Woo Jin sửa lại quần áo xộc xệch và đáp lại một cách thờ ơ.
Sau khi ăn tối, Woo Jin bật tivi lên. Woo Jin tìm và phát lại đoạn clip chương trình rồi đặt điều khiển từ xa lên bàn và vòng tay ôm Hae Won, kéo cậu lại gần.
Hae Won tựa mặt vào vai Woo Jin và ôm eo anh. Cậu không chỉ đơn giản là tựa vào anh mà còn trèo hẳn lên người Woo Jin và dính chặt vào anh như một con đỉa.
Một mùi hương da thuộc trầm ấm quen thuộc mà Hae Won thích trộn lẫn với mùi cơ thể của anh và tỏa ra một cách tinh tế. Hae Won thích mùi hương đó nên cậu vùi mặt vào áo sơ mi của anh. Woo Jin đã quen với tình huống này, theo quán tính vuốt ve gáy Hae Won.
"Bắt đầu rồi."
Cậu quay đầu lại trong khi tựa vào Woo Jin. Nghệ sĩ piano Kim Hee Kyung, người sẽ hợp tác với cậu lần này, Hae Won và bè trưởng cello của dàn nhạc thuộc đài truyền hình cùng nhau bước ra trên màn hình lớn.
"Người phụ nữ đó là một nghệ sĩ piano nổi tiếng à?"
"em không biết cô ấy sao? Đó là Kim Hee Kyung mà.em không biết Kim Hee Kyung à?"
"chưa từng gặp nhau."
"Em không ngờ rằng em lại được hợp tác với Kim Hee Kyung. Có vẻ như em cũng đã trở nên nổi tiếng rồi."
Hae Won không biết cậu đã vui đến mức nào khi nhận được lời đề nghị hợp tác. Dù đó chỉ là một bài hát đặc biệt của Kim Hee Kyung, nhưng đó vẫn là một vinh dự lớn.
Cậu tự hỏi liệu đây có phải là phần thưởng cho việc không lơ là cây violin cho đến tận bây giờ, dù cậu thờ ơ với mọi thứ. Rồi Hae Won kêu lên "À" trong lòng. Những gì bố cậu đã nói chính là những điều này.
Ông ta bảo cậu sẽ mất tất cả những thứ cậu vừa được công nhận và mọi người cuối cùng cũng nhận ra tài năng của cậu. Không chỉ việc chia tay Woo Jin là điều mà Hae Won phải sợ hãi.
Nếu tên thật của cậu bị tiết lộ và vấn đề trở nên lớn hơn, cậu sẽ không bao giờ được những bậc thầy như Kim Hee Kyung chỉ định nữa. Cậu có thể bị đuổi khỏi dàn nhạc.
"Có vẻ như cô ấy là một người giỏi. Em không dễ dàng khen ai như vậy."
Woo Jin nói với Hae Won, cậu đang đăm chiêu và khuôn mặt trở nên u ám.
"Anh biết việc em khen một bậc thầy thì nghe rất kỳ lạ không?"
"Trong tai anh thì em là một bậc thầy."
"Đừng nói những lời sến súa như vậy ở nơi công cộng. Em xấu hổ chết mất."
Hae Won chạm nhẹ vào má của Woo Jin, người đang dính chặt vào cậu.
Buổi biểu diễn bắt đầu. Woo Jin dán mắt vào màn hình và thưởng thức buổi biểu diễn của Hae Won, người đang ngồi sát bên anh, như thể anh bị cuốn vào trong đó.
Hae Won ngẩng đầu lên khỏi vai anh và nhìn chằm chằm vào Woo Jin. Anh không hề biết cậu đang nhìn mình và lại chăm chú xem buổi biểu diễn. Đôi mắt của anh tràn ngập một màu sắc đậm đà như thể đang nhìn vào một lý tưởng mà anh hằng mong ước. Hae Won im lặng nhìn khuôn mặt đó, túm lấy má anh và xoay mặt anh về phía mình.
"Anh đang nghe nhạc của em mà."
"em sẽ diễn trực tiếp choanhxem."
"em không xem sao?"
"Sau, để sau xem."
Cậu chặn môi Woo Jin lại, anh đang nói gì đó. Cậu mút lấy đôi môi đầy đặn, làm ướt chúng bằng lưỡi và quấn chặt lấy chúng. Cậu càng siết chặt má anh hơn.
Woo Jin cởi dây áo choàng tắm của Hae Won và kéo nó xuống khỏi vai cậu. Cậu giúp anh cởi một bên tay áo choàng tắm và cởi nốt bên còn lại.
Hae Won bán khỏa thân trèo lên đùi anh. Hai cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo cậu siết chặt thân thể cậu đến nghẹt thở. Tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi môi cậu trước xúc giác và bàn tay đang lần mò và vuốt ve sống lưng và xương bả vai cậu.
"Haa, việc xem em chơi violin....... rồi hưng phấn lên, hửm? em bảo đó không phải là bình thường, ưm."
Hae Won bịt miệng anh lại, người đang chế giễu cậu vì vừa bảo là muốn ở một mình và chỉ cho anh hai ngôi sao, và nắm lấy tóc anh rồi kéo mạnh. Cằm anh ngẩng lên. Hae Won quỳ gối và đứng dậy, hôn anh như thể đang đè anh xuống từ trên cao. Sự hưng phấn bao trùm toàn bộ cơ thể cậu.
Hai cái lưỡi ướt át quấn lấy nhau như những con giun đang cố gắng liếm láp nhau nhiều hơn một chút. Khi cả hai rời khỏi đôi môi đang khóa chặt, tiếng thở dốc dữ dội tuôn ra như thác đổ.
"Haa, haa.......”
Cậu dùng cả hai tay ôm lấy mặt anh và nhìn anh. Woo Jin, người có đôi mắt đã lờ đờ, lặng lẽ hỏi.
"Em cũng hưng phấn khi nghe nhạc của em à?"
"………………Ý anh là gì?"
"Em cũng hưng phấn à."
"Mỗi khi nghe nhạc của em, anh đều tưởng tượng ra việc làm chuyện đó sao?"
"Không phải vì vậy nên em mới như thế này sao?"
"Thật nực cười."
Anh ngạc nhiên hỏi, nếu không phải vì điều đó thì tại sao cậu lại đè lên người anh. Tay của Woo Jin luồn vào bên trong áo choàng tắm và vuốt ve phía sau đùi Hae Won rồi nắm lấy mông cậu. Đồng thời, cơ thể của Hae Won rung lên khi cậu bị kéo sát vào người anh.
Tay anh nghịch ngợm giữa hai chân đang ấm dần lên của cậu. Anh dùng ngón tay ấn mạnh vào đáy chậu cậu. Hai đùi cậu đang quỳ gối và đứng vững run lên bần bật. Bàn tay dâm đãng sờ soạng giữa hai chân cậu.
"Ái………………. Thô tục quá. Những, những điều vô lý đó......."
"Anh chắc chắn đã tưởng tượng ra tất cả những điều thô tục mà người ta có thể làm trong khi nghe nhạc một cách tao nhã. Anh đã xem nó hơn một trăm lần rồi."
"Tồi tệ, anh thật tồi tệ."
"Ừ, anh tồi tệ."
Woo Jin đang nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ ửng, cúi đầu xuống vai Hae Won và hôn cậu. Môi anh chậm rãi đi trên da cậu, đi xuống ngực cậu và cắn vào núm vú cậu. Toàn thân cậu giật mình run rẩy. Anh dùng môi nghịch ngợm chỗ thịt nhô ra và ngậm toàn bộ quầng vú cậu rồi mút.
"A, a.......”
Cảm giác nhột nhạt khi anh mút nhẹ nhàng đã nhanh chóng biến mất và môi anh trở nên thô ráp như hơi thở đang trở nên thô ráp của anh.
"Đau, đau quá, ái, đừng mút mạnh như vậy."
Lời cảnh cáo đừng làm mạnh vừa dứt thì anh đã cắn vào núm vú cậu.
"Đau......! Anh, đau, ái!"
Cậu đánh vào vai anh đến mức phát ra tiếng kêu, nhưng anh vẫn làm theo ý mình. Anh mút và cắn vào bầu ngực mà anh đang đeo violin và biểu diễn đến mức cậu phải rên rỉ đau đớn, như thể anh đang cố gắng tái hiện lại những tưởng tượng tồi tệ đó ngay bây giờ.
Những âm thanh của da thịt ướt át chà xát và tiếng mút át cả giai điệu violin và vang vào tai cậu. Tiếng rên rỉ phấn khích và tiếng thở hổn hển hòa vào các nốt nhạc của Beethoven.
Hae Won ôm chặt gáy anh bằng cả hai tay. Những tiếng rên rỉ the thé phát ra đến mức cậu sắp nghẹt thở. Woo Jin mút mạnh như thể đang cố gắng lấy thứ gì đó không có ở đó, anh mút da thịt cậu đến mức cổ họng cậu thắt lại.