“Ư ưm…….. Hộc!”
Tiếng kêu ghét bỏ cọ vào tai anh ta. Anh ta bẻ góc mặt một cách sắc bén. Xâm nhập từ bên dưới. Từ bên dưới xâm nhập vào và không cho cậu trốn tránh, tăng cường độ lên.
Hae Won dùng một tay tự do đẩy vai anh ta. Chiếc lưỡi ẩm ướt rẽ thịt mà tiến vào, mút lấy tận sâu bên trong. Anh ta buông tha cho cổ tay Hae Won mà anh ta đang nắm chặt. Như thể lúc đó anh ta mới nhận ra đó là đôi tay thanh khiết của một người nghệ sĩ mà không được làm tổn thương, rằng nếu chạm vào sai cách thì sẽ đâm vào mắt đối phương.
Ngay cả khi bàn tay được giải phóng của cậu hợp lực, Hae Won dùng cả hai tay đẩy vai và đánh Hyun Woo Jin cũng vô ích. Vừa bị mút môi và lưỡi, vừa phản kháng điên cuồng là một việc không thể.
Cậu không thể thở được. Tinh thần cậu trở nên mơ hồ, sức lực đánh anh ta yếu dần. Tốc độ và tần suất giảm đi, nhưng cậu vẫn không ngừng đẩy anh ta.
“Ư ư ưm………..”
Một âm thanh kỳ lạ như thể đang van xin anh ta. Một âm thanh mà cậu chưa từng phát ra bao giờ, khiến cho hơi thở của Hyun Woo Jin bị kích thích và trở nên nóng rực. Đôi môi mềm mại bị đè nghiến và mút lấy. Đôi môi của Hae Won vào khoảnh khắc đó không phải là của Hae Won mà là của Hyun Woo Jin.
Hyun Woo Jin nuốt chửng tất cả như thể đang ăn ngọn lửa đang bập bùng. Anh ta mút lấy chiếc lưỡi đang liếm lớp màng ẩm ướt một cách dính nhớp. Anh ta nuốt nước bọt đang tích tụ. Hơi thở trở nên dồn dập, cậu cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung. Cậu đẩy anh ta. Cậu cố gắng đẩy mạnh bờ vai dù có đẩy cũng không xê dịch. Đôi môi của người đàn ông dường như sắp rời ra thì nhanh chóng chồng lên nhau như một con thú đang vồ lấy con mồi. Anh ta định khiến cậu ngất đi vì không cho cậu thở.
Lần này là một sự giao hợp sâu sắc và sắc bén hơn. Một nụ hôn đến mức khiến người ta phải tự hỏi liệu môi và miệng có thể bị mút như vậy được không. Cậu không thể nín thở được nữa. Tinh thần cậu trở nên mờ mịt. Chuyển động của đống thịt nuốt cả hơi thở và chân lưỡi trở nên thô bạo và gấp gáp hơn. Máu dồn lên mặt khiến mặt cậu nóng bừng.
Bàn tay đang nắm chặt di chuyển. Vuốt ve như thể đang ấn vào đốt sống cổ và vuốt xuống lưng Hae Won. Cơ thể Hae Won khẽ run lên.
Mỗi khi bàn tay người đàn ông di chuyển, sự ghê tởm lại chạy dọc sống lưng cậu. Bàn tay còn lại của anh ta cũng đuổi theo bàn tay kia. Hai bàn tay vuốt dọc sống lưng rồi nắm lấy mông Hae Won đang rụt rè. Một sự đụng chạm trần trụi và không tao nhã. Bàn tay của một người đàn ông có phẩm chất tồi tệ, người cảm thấy phiền toái với sự thuần khiết.
Anh ta nhét lưỡi vào miệng cậu, thô lỗ giày xéo rồi kéo theo cả nước bọt và nuốt xuống, yết hầu anh ta rung lên từng hồi. Anh ta giảm tốc độ và mút lấy môi dưới của Hae Won một cách mệt mỏi. Hae Won nhắm mắt lại và cắn lấy môi anh ta. Thứ thịt ướt át đang cọ xát một cách tỉ mỉ rời xa cậu.
“Hà.”
Khi đôi môi rời ra, tiếng thở của anh ta vang lên rất lớn. Cậu tưởng rằng mọi chuyện sắp kết thúc, nhưng anh ta không cho cậu một chút thời gian trống nào mà lại chồng môi lên ngay.
Lực nắm ở mông siết chặt đến mức làm dập thịt rồi lại thả ra. Khi sức lực trong tay anh ta yếu đi thì một tiếng rên rỉ đau đớn lại vang lên, và khi anh ta dồn hết sức lực vào bàn tay thì một tiếng thở dốc đau khổ lại bật ra. Cậu muốn cầu xin chiếc lưỡi của anh ta hãy buông tha cho cậu. Cậu cảm thấy nóng đến mức não cậu tan chảy ra.
Cậu đã hôn nhiều người, nhưng đó là một nụ hôn xóa tan toàn bộ ký ức của Hae Won. Khi thứ thịt đậm đặc di chuyển, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau một cách nhầy nhụa. Những xúc tu nhạy cảm cọ xát và liếm láp.
Không thể nói là bạn của bạn thân có thể thân mật đến mức hôn nhau như vậy được. Hae Won chỉ biết những điều cực kỳ hạn chế về Hyun Woo Jin. Trong số đó, điều cậu biết rõ nhất là anh ta là người mà Tae Shin thích.
Tae Shin không phải chết vì người này. Cậu ấy đã chọn kết thúc cuộc sống vì một lý do khác. Chuyện đó không liên quan đến Hyun Woo Jin. Cậu muốn tin là như vậy, nhưng vì cảm giác tội lỗi dơ bẩn, dù tinh thần đã chìm xuống đến mức sâu thẳm nhất, cậu vẫn không thể trao tất cả cho chiếc lưỡi của anh ta. Đôi môi ẩm ướt chồng lên nhau cuối cùng cũng rời ra sau một hồi lâu.
“Hà, hà, hà………..”
Lồng ngực của cả hai áp sát vào nhau, gấp gáp hít lấy không khí và thở hổn hển. Chúng rung lên va chạm và cọ xát vào nhau. Hai bàn tay nắm lấy vai anh ta run rẩy. Cố gắng nín thở, mắt Hae Won ứa lệ.
Hae Won khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được. Ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt anh ta, như thể anh ta đã đợi sẵn từ lâu rồi vậy. Con ngươi trong veo như dao găm, như thể xuyên thấu cả người cậu, đã trở nên đậm đặc hơn một tầng. Lý trí và bản năng trộn lẫn vào nhau, ranh giới giữa ngày và đêm trở nên mờ nhạt và không rõ ràng.
Hyun Woo Jin liếm đôi môi ướt át của Hae Won bằng chiếc lưỡi nóng hổi. Ngay cả một sự tiếp xúc nhỏ nhặt đến mức vô lý trên làn da đã trở nên nhạy cảm cũng khiến cậu run rẩy.
“Hà, phải làm sao đây, tôi phải đi rồi mà không đi được.”
“Bỏ ra.”
“Tôi không được làm như vậy với bạn của bạn tôi.”
Cậu lẩm bẩm một mình.
Lực đẩy quá yếu ớt, chi bằng tin vào sức hút của anh ta. Việc không thể đẩy anh ta ra là điều quá hiển nhiên. Anh ta buông tay khỏi mông Hae Won mà anh ta đã nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cánh tay anh ta ôm lấy eo cậu và kéo cậu lại gần. Anh ta áp chặt phần dưới của mình vào người cậu. Cậu cảm nhận được sự rung động dồn dập. Thật kinh khủng và đau khổ. Anh ta bám theo khuôn mặt Hae Won đang nhăn nhó và né tránh một cách dai dẳng, và giữ cho mắt hai người chạm nhau.
“Nếu tôi muốn làm gì đó với bạn của bạn tôi đến phát điên lên thì không được, đúng không?”
“Không được làm vậy.”
Không được làm vậy, vậy tại sao anh lại làm như vậy?
Cậu đang hỏi như vậy. Anh ta đang trách mắng Hae Won vì những gì anh ta đã gây ra. Như thể tất cả chuyện này là do cậu vậy, Hyun Woo Jin không buông eo Hae Won và hỏi như vậy.
Đôi môi cậu bị mút quá mạnh đến mức rát cả lên. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào mắt cậu thì chuyển ánh nhìn xuống môi cậu. Như thể muốn mút thêm nữa, như thể muốn nhét vào miệng và nghiền nát, lưỡi anh ta liếm lên môi cậu và cọ xát những chiếc răng nanh sắc nhọn.
“Sao cậu không nói gì? Nói thêm gì đi.”
Dù biết rằng cậu ghét anh ta và không được phép làm như thế này, nhưng Hae Won đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi nên đã ôm lấy anh ta như thể từ bỏ vậy. Cơ thể cậu đang gồng cứng lại thả lỏng và dựa vào anh ta, Hyun Woo Jin liền áp môi lên má và cổ Hae Won như thể định tiếp tục trình tự sau nụ hôn.
Cậu vặn vẹo đầu để tránh hơi thở và đôi môi anh ta đang chạm vào những chỗ nhạy cảm, thì phía đối diện lại có một thứ gì đó nóng ẩm chạm vào, mút lấy da thịt cậu và ngửi mùi cơ thể đang trở nên nồng nặc hơn.
“Đừng làm vậy.”
“Tôi sẽ làm.”
“Tôi không thích………. Tôi đã nói rồi.”
Như thể vắt kiệt chút sức lực cuối cùng, cậu đẩy vai Hyun Woo Jin. Anh ta đang bám chặt lấy cổ Hae Won ngẩng mặt lên.
“Trước đây chúng ta từng như thế này à?”
“Tôi đã nói rõ là tôi không thích.”
“Cậu ghét cái gì đến vậy? Ghét việc ai đó lén xem cậu diễn à? Hay là ghét việc hôn nhau đến hồn bay phách lạc?”
Hae Won lắc đầu. Cậu không tránh né ánh mắt anh ta đang cười thích thú và tiến lại gần. Đôi môi ướt át của Hyun Woo Jin chạm vào môi Hae Won. Hae Won áp môi vào và thì thầm.
“Cướp bạn trai của bạn.”
Lồng ngực anh ta phồng lên khi hít vào hơi thở của Hae Won. Khi anh ta thở ra, lồng ngực chạm vào cậu cũng rời ra. Hae Won đang nhìn anh ta một cách hốt hoảng. Anh ta không nói gì cả, và cũng không hề hạ nhiệt.
Hyun Woo Jin giờ đang lãng phí năng lượng vào những việc vô nghĩa. Biết điều đó, Hae Won đẩy vai anh ta để anh ta rời ra, nhưng hai cánh tay anh ta lại siết chặt eo Hae Won và thu hẹp khoảng cách đang mở rộng ra.
“Người bạn ấy chết rồi.”
Trong giọng nói của anh ta không hề có cảm xúc. Từ “cái chết” thật hờ hững. Lời nói đó không thể an ủi. Nó không hợp lý hóa, và cũng không có tính chính đáng.
“Trên đời này đầy đàn ông. Tôi không thiếu đàn ông.”
Hae Won nói lẩm bẩm, như thể phủ nhận lời anh ta nói và làm như không nghe thấy gì.
“Thấy chưa. Hóa ra cậu thích dang chân ra với đàn ông mà. Tại sao phải giả vờ không phải thế, tại sao phải giả vờ không biết?”
“Tôi không dang chân ra với bất kì ai.”
“Tôi là bất cứ ai à?”
“Anh là người như thế nhất đấy.”
“Ừ, cứ luyên thuyên đi.”
Anh ta nắm lấy hai cổ tay của Hae Won đang từ từ trượt xuống vai anh ta, mỗi tay một chiếc. Từ từ kéo lên và đẩy vào tường. Một tư thế làm người ta bất lực. Anh ta tiến lại gần như thể sắp cắn nát môi cậu ngay lập tức. Khi anh ta mở miệng định nói gì đó, đôi môi mềm mại ướt át của Hae Won chạm vào môi anh ta.
“Vì tôi thực sự có thể làm gì đó với cậu đấy.”
Một câu nói khiến cậu sởn gai ốc. Lúc đó cậu đang im lặng thở dốc khe khẽ. Điện thoại rung lên trong túi áo khoác trong của anh ta đang áp sát vào cậu.
“Điện thoại kìa.”
“Tôi cũng biết.”
“Nghe máy đi. Rồi buông tay tôi ra. Đôi tay này đắt hơn mười năm lương của anh đấy, nên cẩn thận vào. Ở đây có rất nhiều thứ có thể đâm vào anh đấy.”
“Tôi rất mong chờ được thấy đôi tay đắt giá đó có thể làm gì ngoài việc chơi nhạc đấy.”
Ngay cả khi cậu đang nói chuyện tầm phào với anh ta, cuộc gọi vẫn không dứt. Anh ta thở dài khe khẽ rồi rời ra. Bước lùi lại một bước, anh ta lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác trong và kiểm tra số, rồi ngay lập tức nghe máy.
“Vâng.”
Giọng nói thay đổi ngay lập tức. Không phải giọng của một người vừa cắn xé môi Hae Won, mà là giọng của một người đang làm việc siêng năng và nhiệt huyết.
Hae Won xoa xoa cổ tay đã bầm tím từ trước khi bị anh ta nắm lấy. Như thể chuyện này xảy ra là do Hyun Woo Jin vậy.
Khi cậu định thoát khỏi phạm vi khống chế của anh ta, Hyun Woo Jin đang nghe điện thoại bước tới chặn đường cậu. Khi cậu định trốn sang hướng khác, lần này anh ta lại nhanh chóng chặn đường cậu. Một bước mà anh ta đã lùi lại giờ lại tiến tới, áp bức Hae Won.
Hae Won tựa lưng vào tường. Giọng nói của Hyun Woo Jin dội xuống ngay gần mặt cậu. Không hề nhượng bộ một chút nào, Hae Won bị mắc kẹt giữa bức tường và ngực của Hyun Woo Jin. Anh ta dùng tay chắn một bên tường để Hae Won không trốn thoát được và tiếp tục cuộc gọi.