“Trước mắt cứ xin lệnh bắt giữ đi. Hắn ta phủ nhận hành vi phạm tội, có nguy cơ tiêu hủy chứng cứ, khả năng lệnh bắt giữ được thông qua là rất cao. Nếu không thì cứ xử lý bằng lệnh bắt giữ sau cũng được.”
“Không phải vậy. Tôi sẽ vào ngay đây. Vâng.”
Anh ta cúp điện thoại. Chiếc điện thoại màu đen biến mất vào bên trong áo khoác. Đôi mắt nhìn xuống cậu không còn chút nhiệt tình nào như thể đầu cậu sắp nổ tung ra nữa.
Cậu tránh ánh mắt đang lẳng lặng nhìn mình đi chỗ khác. Khi nhiệt tình biến mất, một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm lấy mọi thứ. Bàn tay anh ta đột ngột ôm lấy má Hae Won, ép cậu phải nhìn mình. Đó là một giọng nói đang diễn trò thân thiện, nhưng lực nắm ở tay anh ta lại rất mạnh, khiến cậu cảm thấy như bị vũ lực.
“Nhìn này. Cậu có biết tôi đã khó khăn thế nào để có được khoảng thời gian này không?”
“Hãy dùng thời gian khó khăn lắm anh mới có được vào những việc cần thiết đi. Đừng lãng phí sức lực vào những việc vớ vẩn.”
“Tôi nghĩ tôi có quyền được nhận ít nhất là ngần này từ cậu Moon Hae Won. Thứ tôi ghét nhất là khoe công, nhưng tôi nghĩ tôi có đủ tư cách để làm vậy, hơn nữa hôm nay còn là Giáng sinh nữa. Cả thế giới phải tràn ngập tình yêu thương chứ.”
“Hắn ta đã bị đá sau khi tặng cho tôi chiếc đồng hồ đắt hơn cả lương năm của hắn ta làm quà Giáng sinh đấy.”
“Đáng lẽ cậu nên giả vờ dang chân ra cho hắn ta ấy. Hắn ta dốc hết tiền bạc ra mua đồng hồ để theo đuổi cậu, nhưng cậu lại làm bộ không biết nên mới bị như vậy.”
“Vì làm như vậy nên mới bị mù.”
“Mắt tên đó vẫn còn tốt chán.”
“Chuyện đó thì phải xem đã.”
“Tôi phải đi rồi. Đừng luyên thuyên nữa.”
Cậu tránh né anh ta đang định chồng môi lên môi cậu như những người yêu nhau luyến tiếc lúc chia tay. Môi anh ta chạm vào má và thái dương Hae Won.
Một tiếng thở dài đang cố kìm nén điều gì đó vang lên rất lớn bên tai cậu.
“Thử lại lần nữa xem. Tôi sẽ cắn lưỡi anh.”
Hae Won cảnh cáo, như thể cậu đã quên mất việc cậu vừa mút lưỡi anh ta như một người điên vậy. Như thể vẫn còn đang tận hưởng hương vị đôi môi của Hae Won, Hyun Woo Jin mím môi và thưởng thức điều gì đó. Anh ta nói với Hae Won, người đang chỉ chờ cơ hội để trốn chạy khỏi nơi không có lối thoát.
“Tôi và cậu Moon Hae Won đã gặp nhau sau khi Tae Shin chết. Tôi không yêu bạn của cậu, và tôi cũng không bắt cá hai tay. Đừng hiểu lầm.”
“Ai hỏi anh đâu?”
“Cậu có gì mà phải xin lỗi đến mức ngập ngừng vậy? Nếu cậu thấy có lỗi đến vậy thì sao cậu không nghe điện thoại của cậu ấy? Sao cậu không nghe điện thoại trước khi cậu ấy nhảy xuống? Đến giờ còn bày tỏ cảm xúc và thương hại cái gì. Nếu cậu đẩy tôi ra vì cảm thấy có lỗi với cậu ấy thì Lee Tae Shin sẽ sống lại à? Đó là điều cậu muốn à?”
Như thể đọc được hết những suy nghĩ trong đầu cậu, những suy nghĩ mà ngay cả cậu cũng không biết, Hyun Woo Jin đã nói ra. Đó là một suy nghĩ không đúng. Đó là một sự suy luận không chính xác.
Anh ta ghé sát mặt vào cậu. Không thể chất vấn anh ta đang nói cái quái gì vậy, Hae Won hốt hoảng nhìn đôi môi đang thì thầm điều gì đó.
“Sao một mình cậu nghiêm trọng vậy? Tôi không nghiêm túc với cậu đến mức cậu phải làm quá lên như vậy đâu.”
Cậu không muốn bị phát hiện ra rằng có một nơi nào đó trên cơ thể cậu đang khẽ run lên. Cậu cố tình nhìn anh ta một cách sắc bén, vì cậu sợ rằng sự rung động nhỏ đó sẽ truyền đến Hyun Woo Jin. Anh ta khẽ chạm vào má Hae Won như vậy.
“Ý tôi là không cần phải nghiêm trọng đâu.”
“Đừng có làm vậy. Tôi sẽ cắn đấy.”
Đôi môi anh ta ngày càng tiến lại gần. Anh ta không đùa. Hae Won lại cảnh cáo anh ta một lần nữa. Môi anh ta bỏ qua lời cảnh cáo và vẽ nên một đường cong trơn tru.
“Ư ưm…”
Đôi môi của kẻ ăn thịt lao vào Hae Won.
****
Nghe tin giáo sư kết thúc hội thảo và trở về nước, Hae Won đã đến trường sau một thời gian dài. Cậu kết thúc buổi học bằng cách hoàn thành bản nhạc mà cậu chưa hoàn thành lần trước, rồi ra khỏi phòng luyện tập.
Phòng luyện tập của Nhạc viện dù đang là kỳ nghỉ đông nhưng vẫn đông đúc sinh viên như trong học kỳ. Âm thanh piano không hề có cảm xúc gì vang lên rất lớn rồi nhỏ dần mỗi khi cậu di chuyển. Có lẽ vì còn trẻ nên dù kỹ năng còn tệ, nhưng trong màn trình diễn của các sinh viên vẫn có sự nhiệt huyết vụng về và ánh sáng lấp lánh trong trẻo. Đến trường, Hae Won cảm thấy mới mẻ hơn.
Khuôn viên trường vắng vẻ. Hae Won đang đi trên con đường vẫn còn sót lại những vệt tuyết đen ở khắp nơi thì lục túi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Số hiện trên màn hình điện thoại là của tiền bối Choi.
“Vâng.”
-Nghe máy có tiện không?
“Tiện ạ.”
-Việc lần trước cậu làm lại có rồi đấy, cậu làm chứ?
Lời hứa rằng sẽ không bao giờ nhận sự giúp đỡ từ cha nữa trở nên vô nghĩa, cách đây không lâu Hae Won đã nhận thẻ từ cha. Không có việc gì khổ sở và mệt mỏi bằng việc dạy ai đó, và những công việc như vậy cũng không nhiều. Cậu phải bảo dưỡng nhạc cụ, phải gia hạn bảo hiểm vĩ cầm, có vô vàn việc phải chi tiền.
Hae Won bỏ cuộc rất nhanh. Cuối cùng thì cậu cũng gọi cho cha. Hiện tại cậu đang có hai chiếc thẻ mà không có ai nhắn tin hay gọi điện đến, vậy nên giờ cậu không cần thiết phải làm việc gì khác. Hơn nữa, dạo gần đây cậu đã quá mệt mỏi vì những chuyện này chuyện nọ và mất đi nhịp sống, nên cậu có kế hoạch tập trung vào việc hồi phục sức khỏe và luyện tập trong thời gian tới.
“Không ạ, em không làm được đâu ạ.”
-Không phải cậu nói cần tiền à?
“Cha em đã quyết định tiếp tục hỗ trợ em rồi ạ.”
-Haiz.
“Dù sao thì cũng cảm ơn anh đã để ý đến em ạ.”
Nghe Hae Won đáp vậy, tiền bối thở dài và nói.
-Cậu còn nhớ lần trước gặp giám đốc Kim Jeong Geun không?
“Dạ có.”
Tên của ông ta cậu đã nghe qua trên báo chí và tin tức rồi, nhưng thực tế thì cậu mới gặp lần đầu vào lần đó. Ông ta là tổng tài thực tế của Tập đoàn Hankyung. Ông ta là người biết nghe nhạc cổ điển. Dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng cậu vẫn nhớ rõ sự am hiểu sâu sắc về âm nhạc của ông ta, và thái độ thân thiện và khiêm tốn dù là tổng tài của một tập đoàn.
-Thật ra hình như ông ấy đặc biệt nhờ vả anh. Hình như ông ấy muốn nghe solo của cậu.
“Solo của em ạ?”
-Hình như ông ấy rất thích màn trình diễn của cậu lần trước. Anh đã hứa với bên Hankyung là sẽ để cậu làm vì biết cậu cần tiền rồi, biết làm sao đây.
Vừa từ từ đi bộ trong khuôn viên trường vừa tiếp tục cuộc gọi với anh ta, Hae Won dừng chân ngay tại chỗ.
“Đáng lẽ anh phải hỏi em trước chứ.”
-Xin lỗi, anh cứ tưởng cậu sẽ đồng ý nên không nghĩ nhiều.
…
“Anh cứ từ chối đi ạ.”
-Cậu cũng biết là khó từ chối lời nhờ vả của ông ấy mà, với vị thế của anh. Phu nhân của ông ấy là thành viên hội đồng quản trị của quỹ chúng ta, và chính giám đốc Kim Jeong Geun đã thay đổi nhạc trưởng lần trước đấy. Lý do là vì các tác phẩm được chọn mỗi năm đều giống nhau. Ý là không có thành ý gì cả. Làm sao anh từ chối đề nghị của một người như vậy được.
Nhờ có cha giúp đỡ mà cậu trở nên sung túc về mặt vật chất, giờ cậu không cần nữa, nhưng cách đây không lâu Hae Won vẫn nhờ anh ta tìm những công việc có thể kiếm ra tiền cho cậu. Tiền bối đã cố ý quan tâm đến cậu, vậy nên theo đạo nghĩa thì cậu nên làm. Nhưng cậu không muốn làm. Cậu không muốn làm vì đó là một lời đề nghị riêng tư. Nếu là biểu diễn ở hội trường thì không sao, nhưng cậu không thích buổi độc tấu ở một nơi có giám đốc Kim Jeong Geun và mấy người thân quen của ông ta.
Hơn nữa, giám đốc Kim Jeong Geun có quen biết với Hyun Woo Jin. Hyun Woo Jin đã bị cậu cắn môi. Cậu đã không gặp lại Hyun Woo Jin kể từ khi anh ta bỏ đi với máu nhỏ tong tong. Cậu cũng sẽ không gặp lại anh ta trong tương lai. Cậu không muốn tạo ra cơ hội hay lý do gì để gặp lại anh ta trong tương lai cả.
“Em xin lỗi ạ. Em không muốn làm ạ.”
-Hae Won à. Moon Hae Won.
Giọng anh ta gọi tên cậu một cách sốt ruột bỗng nhiên khiến cậu thấy thương hại. Có lẽ đó là một vấn đề khó xử đối với anh ta, một nhân viên của Dàn nhạc Giao hưởng Hankyung và là trụ cột của gia đình. Với vị thế muốn gây dựng mối quan hệ thân thiết với Tập đoàn Hankyung của anh ta, anh ta chắc chắn muốn thực hiện thành công việc này. Anh ta chỉ còn cách bám lấy cậu, người trực tiếp tham gia vào chuyện này. Tuy nhiên, không có lý do gì để Hae Won phải nghe theo vì anh ta đáng thương, và thái độ của anh ta, người van nài cậu như thể đang than thở, khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Tiền bối đang nghĩ rằng nếu anh ta níu kéo thì cậu sẽ đồng ý. Lẽ ra anh ta phải hỏi ý kiến người trong cuộc trước khi đưa ra lời hứa như vậy. Nếu cậu đồng ý với việc này, thì lần sau cậu sẽ càng khó từ chối hơn. Nếu cậu đáp ứng một yêu cầu, thì sau đó anh ta sẽ yêu cầu cậu đáp ứng hai yêu cầu, và nếu cậu đáp ứng hai yêu cầu thì sau đó anh ta sẽ yêu cầu cậu đáp ứng mười yêu cầu. Tàn nhẫn thật, nhưng đó là bản chất của tiền bối. Đó là lý do tại sao cậu đã từ chối đề nghị cho mượn phòng luyện tập cá nhân của tiền bối.
“Em không muốn độc tấu. Nếu đó là một lời nhờ vả riêng tư thì chắc cũng không có nhiều người đâu, em cũng không thích biểu diễn trước mặt họ cho lắm.”
-Có sao đâu? Cứ nghĩ là đang luyện tập đi, cứ coi như không có ai cả. Lần trước cậu làm tốt như vậy rồi mà sao giờ lại thế?
-Em biết tiền bối cố ý giúp em. Nhưng em thật sự không thích nên mới như vậy. Anh từ chối đi ạ. Nếu khó từ chối thì cứ bảo là em bị tai nạn giao thông đi.
-Hae Won à. Anh xin cậu đấy. Người ta bảo cho mười triệu won một bài đấy.
“Dạ?”
-Người ta bảo cho mười triệu won một bài đấy.
Hóa ra cuối cùng thì cũng là tiền.
Một người tầm cỡ như concertmaster của dàn nhạc giao hưởng hàng đầu lại đang làm công việc vặt vãnh sai vặt cho giới tài phiệt. Giới thiệu những người chơi phù hợp với sở thích của họ và nhận tiền như một người môi giới, đó là những gì anh ta đang làm với Hae Won.
“Dù là mười triệu won hay hai mươi triệu won thì em cũng không làm.”
-Đừng như vậy, nghe anh nói này.
“Em đã bảo là em không cần tiền nữa rồi mà.”
-Một bài 15tr won? 15tr won thì sao?