“Tôi bảo cậu đừng nhìn tôi như vậy mà.”
“…”
“Nói bằng lời đi. Đừng dùng hành động.”
“…”
“Cậu nhất định không muốn nói bằng lời à?”
“…”
“Vào nhà đi. Chắc cậu mệt rồi.”
Anh ta bỏ tay khỏi eo Hae Won và đứng thẳng người. Anh ta chỉnh lại chiếc áo khoác không có gì để chỉnh và quay người đi.
“Anh cứ thế mà đi thật à?”
Cái đầu đang định quay đi hướng về phía Hae Won đang đứng ngơ ngác.
“Anh không vào nhà mà cứ thế mà đi thật à?”
“…”
Anh ta hít một hơi thật sâu vào bụng rồi từ từ thở ra. Ngực anh ta phồng lên và xẹp xuống theo quỹ đạo của hơi thở. Anh ta nhìn Hae Won như thể đang đưa ra một quyết định rất khó khăn và cuối cùng quay đi.
“Ngủ ngon.”
Anh ta nói.
Hae Won bắt đầu nghe điện thoại của anh ta. Cậu không thể nghe máy khi đang tập luyện, và thường thì cậu để điện thoại ở chế độ rung hoặc tắt máy để tập trung nên cậu thường bỏ lỡ cuộc gọi của anh ta, nhưng cậu đã nghe máy trong những tình huống khác.
Anh ta thường gọi điện cho Hae Won khi đang làm việc rồi tranh thủ ra ngoài hút thuốc hoặc khi di chuyển đến đâu đó. Nội dung chủ yếu là tầm phào. Trước hết, Hae Won rất ghét việc phải cầm điện thoại để cố gắng nói chuyện với ai đó. Thật may mắn là anh ta cũng bận rộn nên các cuộc gọi không kéo dài quá năm phút.
Nhưng những cuộc gọi đến sau một hoặc hai giờ sáng thì khác. Có lẽ vì cậu không làm gì cả và nhận cuộc gọi từ trong giường ngay trước khi đi ngủ nên cậu không cảm thấy phiền phức đến thế, và cậu cũng không ghét nó lắm. Giọng nói của anh ta vọng đến từ bên kia điện thoại cũng góp một phần.
Khi giọng nói đã đe dọa Lee Jin Young sau khi giấu cậu đằng sau lưng anh ta hỏi về công việc hàng ngày của cậu một cách nghiêm túc, Hae Won đã hỏi anh ta hôm nay anh ta đã làm khổ ai đó tốt bụng chưa.
Anh ta chủ yếu là làm việc ngay cả vào giờ muộn như vậy. Mỗi khi cậu hỏi anh ta đang ở đâu, cậu luôn nhận được câu trả lời rằng anh ta đang ở văn phòng, và những âm thanh như tiếng chuyển giấy tờ, tiếng fax hay tiếng chuông điện thoại từ xa vọng đến một cách mơ hồ từ bên kia cuộc gọi.
“Anh tan làm khi nào? Anh có tan làm không vậy?”
“-Tôi có tan làm mà, lần trước cậu ngủ ở căn hộ của tôi chẳng phải tôi đã tan làm rồi sao.”
Đã được một thời gian dài rồi.
“Anh thay quần áo khi nào? Anh có ngủ không?”
“-Sao, cậu muốn cho tôi ngủ à?”
“Anh ngủ khi nào?”
“-Cậu lo cho tôi à?”
Đó là một khối lượng công việc kinh khủng. Cậu nhớ đến chồng hồ sơ chất cao như núi trên bàn làm việc của anh ta, những chồng hồ sơ nhiều đến mức đáng nghi ngờ liệu anh ta có đọc chúng không. Giá trị thời gian của Hyun Woo Jin không thể so sánh với thời gian của Hae Won. Cậu hiểu tại sao anh ta cứ nhắc đi nhắc lại về thời gian và giục cậu.
“Tôi hỏi vì thấy lạ thôi. Tôi thấy lạ là người ta có thể sống theo cách đó.”
“-Làm riết rồi cũng quen thôi.”
Cậu nghe thấy tiếng sột soạt của giấy tờ, có lẽ là anh ta đang lật hồ sơ. Căn hộ của Hae Won, nơi có trang bị hệ thống cách âm, đương nhiên là yên tĩnh, nhưng xung quanh Hyun Woo Jin ở bên kia điện thoại cũng im ắng.
Cậu tưởng tượng ra hình ảnh anh ta đang ngồi trước bàn làm việc với chiếc đèn bàn bật sáng một mình và làm việc đến giờ muộn như vậy. Hae Won vô thức suy nghĩ như Tae Shin. Cậu hình dung ra hình ảnh của anh ta trong đầu, và cậu bắt đầu tò mò muốn biết anh ta đang làm gì ngay cả khi cậu không gọi điện. Đó không phải là một triệu chứng tốt.
“Đã làm rồi bỏ ngang.”
“Gì cơ?”
“Tôi đã làm rồi bỏ ngang.”
“-Tôi đã làm rồi bỏ ngang gì chứ. Gì… À, vậy ra là cậu muốn yêu cầu à?”
Hae Won cựa quậy trên giường và chui sâu hơn vào trong ga trải giường.
“Anh có biết giường của tôi giá bao nhiêu không?”
“Gì, đây là một chiêu trò mới à? Tôi mong cậu nói rõ ràng ra đấy. Hãy nhớ rằng tiền đề chỉ trước mặt tôi là quan trọng nhất.”
Giữa tình hình này, giọng nói như thể đang dạy đời ai đó đã chỉ ra thái độ mơ hồ của Hae Won một cách ngắn gọn và chính xác.
Liệu anh ta có làm như vậy với vị hôn thê đã chết không?
Liệu anh ta đã đối xử như thế nào với Tae Shin đã chết?
Liệu anh ta có đối xử giống như vậy với những người khác, chứ không chỉ với cậu không?
Cậu cảm thấy sự dịu dàng của anh ta quá tàn nhẫn. Sự dịu dàng của anh ta đã nuốt chửng linh hồn của tuổi hai mươi chín một cách quá dễ dàng. Cậu không còn sợ hãi loài ăn thịt trần trụi ẩn giấu dưới lớp vỏ ngoài của anh ta mà cậu muốn kéo nó ra và nhìn thấy nó, không biết anh ta sẽ xé nát cậu mạnh đến mức nào, và sẽ nuốt chửng cậu tàn nhẫn đến mức nào mà anh ta lại giả vờ như không có gì.
Hae Won thở ra một cách ngột ngạt như thể ai đó đang bóp cổ cậu. Dù cậu có thở ra và hít vào bao nhiêu đi nữa, sự khó chịu ở ngực cậu vẫn không biến mất.
“-Cậu đúng là lắm trò. Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Anh ta nói, đặt thứ gì đó xuống với một tiếng “cạch”, có lẽ là anh ta đã hiểu lầm tiếng thở dài của Hae Won. Cậu cũng nghe thấy tiếng cọt kẹt như thể anh ta đang ngả người ra sau trên ghế. Hae Won nghiêng đầu khó hiểu và hỏi.
“Có lẽ là có lý do gì khác không ạ?”
“-Lý do gì khác chứ?”
“Anh lấy cớ là tại tôi nên không làm thôi.”
“-Không có lý do gì khác. Tôi chỉ muốn cậu không bao giờ làm những chuyện như vậy trước mặt gã nào khác nữa thôi. Nếu cậu không nghe lời thì tôi sẽ xử lý thằng khốn đó, và nếu cậu nghe lời thì sẽ không ai bị thương cả.”
“Anh… bất lực à? Hay là, cái kiểu như hoạn quan ấy?”
Ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy. Cái gì cơ? Cậu có một ảo giác như thể Hyun Woo Jin đang quay lại nhìn mình với ba chữ đó được viết lớn trên trán anh ta.
“-Cậu có biết tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu để sửa thói hư tật xấu cho cậu mà cậu còn dám nói những lời như vậy… Haa. Cúp máy đây.”
Anh ta khó chịu như thể nhân cách mình bị tổn hại. Giọng anh ta trầm xuống hơn và nghe có vẻ tức giận.
“Nếu không phải vậy thì kỳ lạ lắm.”
“-Tôi ghét cậu kể lể những điều mà Tae Shin không muốn nghe qua điện thoại, cậu đã không nói về chuyện cậu đã ngủ với tôi và cảm thấy rất tốt à? Hay là cậu không phải là kiểu người nói những chuyện riêng tư như vậy?”
Tae Shin đã nói rằng cậu ta không thể diễn tả bằng lời. Cậu ta đã nói rằng cậu ta cảm thấy sắp chết vì quá tốt, quá ngây ngất, cậu ta cảm thấy như sắp ngất đi. Cậu ta đã nói rằng đó là một cảm giác, một cảm xúc mà cậu ta chưa từng có trước đây. Cậu ta nói là cậu ta sẽ không hối tiếc nếu phải chết như thế này, đó là một cách diễn đạt vụng về, cường điệu và giả dối. Không thể nào tốt đến vậy được. Cậu không muốn nhớ lại những đêm mà anh ta và Tae Shin đã ở bên nhau.
“-Cậu ta đã khóc đấy.”
Hình ảnh khuôn mặt Tae Shin đang nức nở dưới thân anh ta hiện lên trong tâm trí cậu.
“-Tôi làm người ta khóc giỏi trên giường đến vậy à, Moon Hae Won có muốn khóc thì cứ nói với tôi.”
“Tôi không muốn nghe đánh giá về chuyện giường chiếu của người khác.”
“-Không phải cậu bảo tôi bất lực à?”
“Nếu không phải vậy thì là gì?”
” nghe đánh giá về giường chiếu của người khác.”
“-Chẳng phải cậu bảo tôi bất lực à?”
“Nếu không phải vậy thì anh là gì?”
“Nếu không phải vậy thì chứng minh là được mà.”
Hae Won, cầm chiếc điện thoại nóng ran như thể đã được nung đỏ vì cuộc gọi kéo dài, đang dò xét anh ta trong khi làm những việc mà cậu thường thấy vô dụng và phiền phức.
“-Nếu cậu định chơi trò mèo vờn chuột thì đừng làm thế. Đừng có đùa với người lớn.”
“Anh cũng biết mình là người lớn tuổi à.”
“-Hãy nói rõ ràng ra đi. Nếu cậu đã quyết tâm chỉ cởi quần áo trước mặt tôi thì hãy nói như vậy đi, thay vào đó hãy chuẩn bị tinh thần, không chỉ kết thúc bằng việc khóc đâu.”
“Tôi sẽ không làm chuyện đó trong kiếp này đâu.”
-Không có kiếp sau đâu. Ngay cả khi có đi chăng nữa thì khả năng chúng ta luân hồi khác nhau là rất lớn.
“…Buồn ngủ quá.”
Dù buồn ngủ đến mức mắt cậu mờ đi nhưng cậu vẫn không rời điện thoại khỏi tai và anh ta cũng không tắt máy. Cậu liếc nhìn thời gian thì thấy đã vượt quá bốn mươi phút. Đây là lần đầu tiên cậu gọi điện thoại lâu như vậy với anh ta. Khi Hae Won không bận thì anh ta lại bận, và khi anh ta có thời gian và gọi điện thì cậu lại không nghe máy.
Thấy đã hơn bốn mươi phút rồi. Đây là lần đầu tiên cậu gọi điện thoại lâu đến vậy với anh ta. Khi Hae Won không bận thì anh ta bận, và khi anh ta có thời gian gọi điện thì cậu lại không nghe máy.
Ngay cả những cuộc gọi điện thoại nhỏ nhặt cũng đã trật nhau rồi, thì kiếp luân hồi, cho dù có đi nữa, sẽ còn trật nhau đến mức nào nữa chứ? Có lẽ sẽ đúng hơn nếu coi như không có kiếp sau sau khi kiếp này qua đi như lời anh ta nói, Hae Won đột nhiên cảm thấy tiế một cuộc gọi điện thoại nhỏ nhặt cũng không trùng khớp thì luân hồi, cho dù có thật đi chăng nữa, sẽ còn sai lệch đến mức nào? Có lẽ cậu nên coi như không có kiếp sau một khi kiếp này qua đi, giống như lời anh ta nói, Hae Won đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
-Thôi ngủ đi. Tắt máy đây.
Hae Won không trả lời mà nghe tiếng thở của anh ta thêm một lúc rồi mới bỏ điện thoại ra khỏi tai sau khi anh ta ngắt máy. Đây cũng là lần đầu tiên Hae Won không phải là người cúp máy trước khi nói chuyện với ai đó.
Có gì đó sai sai. Cậu biết mình đang cài nhầm nút áo nhưng vẫn tiếp tục cài. Cậu không ghét việc mọi thứ đang trở nên sai trái.
Tae Shin luôn làm những điều tồi tệ thế này. Những điều tồi tệ như thế này.
Những điều như thế này… Cảm giác… Cảm giác kỳ lạ, cậu vừa sợ vừa ghét, nhưng không hoàn toàn là ghét cũng không hoàn toàn là sợ, vừa muốn nổi giận vừa muốn bực bội, dù không hề bị bệnh nhưng lồng ngực cậu lại thắt lại… Cậu luôn làm những điều như vậy. Tuy nhiên, mặt cậu không hề đỏ bừng hay nóng ran.