Into The Thrill - Chương 53

Anh ta cúi gập người chào một cách kính cẩn. Hyun Woo Jin nắm lấy cổ tay của Hae Won đang đứng im lặng. Cậu gần như bị anh ta kéo đi. Lee Jin Young, người cậu liếc nhìn lại, đang dựa lưng vào xe và dùng một thứ gì đó như khăn tay để bịt mũi.

Hyun Woo Jin chất hết hành lý và violin trên vai cậu vào ghế sau chiếc xe màu đen.

Thấy cậu không lên xe mà cứ đứng im, anh ta mở cửa ghế phụ và ấn mạnh đầu Hae Won xuống, ép cậu lên xe. Anh ta đi vòng qua nắp capo và leo lên ghế lái. Người đàn ông mang xe đến chắp tay cung kính và cúi chào Hyun Woo Jin, người thậm chí còn không thèm nhìn anh ta.

Khi anh ta nhấn ga, hiện trường vụ tai nạn dần lùi lại phía sau. Cậu nhìn Lee Jin Young, người đang dựa lưng vào xe và cố gắng đứng vững qua kính chiếu hậu. Khi anh ta mờ dần và không còn nhìn thấy nữa, cậu quay đầu về phía Hyun Woo Jin.

“Tại sao…?”

“…”

Thấy cậu nhìn, anh ta hỏi mà không thèm quay lại. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh xe đâm vào xe ở khoảng cách gần đến vậy, và hơn hết là ngay trước khi xe của Hyun Woo Jin lao tới, cậu đã định mở cửa ghế sau mà không hề hay biết gì, tay cậu đã chạm vào tay nắm cửa xe. Chỉ cần anh ta va chạm chậm hơn một chút, tay phải của cậu có lẽ đã bị thương rồi. Cậu nắm chặt bàn tay đeo găng. Nếu có thể vung tay, cậu đã đấm vào mặt Hyun Woo Jin ngay lập tức, nhưng cậu đã cố gắng kìm nén.

Anh ta lái xe trong im lặng rồi dừng xe trước một ngã tư vắng vẻ. Hyun Woo Jin bật đèn khẩn cấp và bước ra khỏi xe, mở chiếc túi mua sắm mà người đàn ông đã mang đến. Bên trong là một chiếc áo sơ mi chưa bóc tem. Sau khi kiểm tra kích cỡ, anh ta cởi áo khoác treo lên cánh cửa xe đã mở và cởi chiếc áo dính đầy máu. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ta cởi trần kể từ sau vụ ở hồ bơi khách sạn. Vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa, còn ngực và vai thì rộng. Có lẽ vì lạnh nên cơ bụng của anh ta cứ cử động liên tục và lộ rõ những đường nét. Đó là một sự cân đối hài hòa đến mức ngay cả những người có con mắt thẩm mỹ cũng phải mê mẩn.

Anh ta thờ ơ liếc nhìn xung quanh xem có ai đang nhìn không rồi mặc chiếc áo sơ mi mới vào. Anh ta chỉnh lại vạt áo và nhét vào trong quần rồi thắt cà vạt ngay lập tức. Anh ta khoác lại chiếc áo khoác đã treo trên cửa xe và lên xe.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“…”

“Anh điên rồi à? Anh có hai mạng sống à?”

“…”

“Hyun Woo Jin…!”

“Im đi.”

Anh ta mở miệng một cách sắc lạnh, với giọng điệu lạnh lẽo mà cậu chưa từng nghe thấy. Cậu giật mình nhìn anh ta.

“Ngừng ồn ào và im miệng đi. Đừng tưởng anh không nổi giận là anh không giận.”

Đó là một giọng điệu đáng sợ mà cậu chưa từng nghe thấy. Ngay cả Hae Won, người không hề sợ anh ta, cũng cảm thấy tim mình thắt lại vì giọng nói lạnh lẽo của anh ta. Giọng nói trầm thấp không có cao độ nào giống như một lưỡi dao sắc bén đang lao đến cằm cậu. Cảm xúc của Hae Won dao động dữ dội.

“…Tại sao anh lại nổi giận?”

“Im miệng.”

“Ai mới là người nên nổi giận, tại sao lại là anh?”

“…”

Anh ta không nói thêm lời nào bảo im miệng hay im đi nữa. Anh ta chỉ nhìn thẳng phía trước với vẻ mặt cứng đờ. Hai nắm tay của Hae Won đang nắm chặt trên đầu gối run lên bần bật.

Hôm nay là buổi biểu diễn của cậu mà anh ta còn chẳng nhắn tin chúc cậu biểu diễn tốt, chẳng gọi cho cậu một cuộc điện thoại nào. Không biết anh ta có xem buổi biểu diễn không, nhưng đối với cậu, người thậm chí còn không biết anh ta đến, thì việc Hyun Woo Jin không xem buổi biểu diễn cũng giống như việc anh ta không đến vậy.

Thái độ đó của anh ta khiến cậu thấy hờn dỗi. Trời lạnh đến mức cậu không thể đứng vững vì không bắt được taxi, cậu cảm thấy tủi thân và buồn bã nên không muốn kỳ vọng thêm nữa. Nếu cậu kỳ vọng Hyun Woo Jin sẽ đến, xe của anh ta sẽ xuất hiện ở đâu đó thì cậu sẽ thất vọng. Nếu không kỳ vọng thì sẽ không có chuyện thất vọng.

Cậu cũng cảm thấy uất ức vì sự phản cảm của mình đối với anh ta, nhưng cậu chỉ định đi nhờ xe thôi chứ không hề có ý định làm gì với Lee Jin Young cả. Anh ta không đến xem buổi biểu diễn, bỏ mặc cậu ở nơi lạnh lẽo, vậy mà Hyun Woo Jin lại dồn ép cậu như thể Hae Won đã làm gì sai. Đã vậy còn lao xe vào người khác như thể có một mạng sống mà muốn chết cho xong, phá tan cả xe của người ta lẫn xe của mình.

Xe của anh ta đến trước khách sạn mà họ đã gọi đồ ăn ở khách sạn vào tối hôm qua. Rõ ràng là anh ta bảo trái tim là quan trọng, nhưng hóa ra đối với Hyun Woo Jin thì việc quan trọng không phải là trái tim mà là có chuyện khác. Đôi mắt của Hae Won nhìn lên tòa nhà khách sạn được trang hoàng lộng lẫy qua cửa sổ xe trở nên lạnh lẽo.

Hyun Woo Jin xuống xe trước. Hae Won không xuống. Anh ta mở cửa bên kia chờ Hae Won xuống, rồi đặt tay lên thân xe và cúi người xuống khi thấy cậu không nhúc nhích.

“Em làm gì vậy, xuống xe đi.”

“Em không xuống.”

“Xuống xe.”

“Đừng có sai khiến em.”

Anh ta thở dài. Hơi thở ấm áp lan ra xung quanh mặt anh ta.

“Mau xuống xe đi, muộn rồi.”

“Em bảo là em không xuống mà, tại sao em phải xuống?”

“Tốt hơn hết là em nên xuống xe đi.”

“Nếu em không xuống thì anh làm gì được em, lại đâm xe vào em nữa à? Em suýt chút nữa là bị thương tay rồi đấy!”

Cậu hét lên với anh ta. Anh ta đặt tay lên thân xe và cánh cửa xe, cúi người sâu hơn và nhìn chằm chằm vào mặt Hae Won.

“Cứ xuống xe đi. Nếu không thì anh sẽ lôi em ra rồi vác lên vai đấy.”

Đó là một lời đe dọa vô nghĩa.

“Em không thấy xấu hổ đâu, chỉ có anh là công chức thì mới có vấn đề thôi. Chỉ cần có tin đồn anh vác đàn ông vào khách sạn thì sự nghiệp kiểm sát viên của anh tàn đời.”

Hae Won trừng mắt nhìn anh ta, bảo anh ta cứ làm theo ý mình.

“Không đến mức tàn đời đâu, nhưng mà, nghe cũng có lý đấy.”

“Em bảo là em không xuống, anh hiểu chưa?”

“Anh sẽ không nổi giận đâu. Xuống xe đi.”

“…”

“sẽ không nổi giận đâu.”

Giọng anh ta dịu đi rất nhiều. Anh ta nghĩ rằng Hae Won đã sợ cơn giận của anh ta. Thật nực cười. Hae Won không sợ anh ta nổi giận hay nổi điên gì cả, cậu không sợ bất cứ điều gì.

“Anh sẽ không nổi giận đâu, nên xuống xe đi.”

“Tại sao anh lại nổi giận? Anh làm gì tốt đẹp à? Anh phá nát xe của người ta, phá nát mũi của người ta, đó là phạm tội đấy.”

“Đừng chọc giận anh, xuống xe đi.”

“Em đã bảo là đừng có sai khiến em.”

Hae Won nắm lấy tay nắm cửa và kéo mạnh để đóng cánh cửa mà anh ta đang giữ. Tay anh ta nhanh hơn. Cánh cửa không đóng lại mà bị Hyun Woo Jin giữ chặt.

“Anh thực sự sẽ không nổi giận đâu.”

Giọng anh ta dịu đi rất nhiều rồi. Nhưng cậu vẫn không thể tin được. Hae Won chắc chắn đã cảm nhận được một thứ gì đó giống như sát khí lóe lên. Sự sắc bén của lưỡi dao đang nhắm vào cằm cậu.

Nhân viên khách sạn đang chờ để đỗ xe nhìn sắc mặt của họ đang cãi vã rồi biến mất với chiếc xe khác.

“Làm sao em tin anh được. Em không tin, em đã thấy hết rồi, lúc nãy anh nhìn em như muốn giết em vậy.”

“Phải làm sao em mới tin anh đây?”

“Dù anh có làm gì em cũng không tin.”

“Dù anh có làm gì em cũng không tin, và dù anh có làm gì em cũng sẽ không xuống xe?”

“Đúng vậy. Trời lạnh nên đóng cửa lại đi.”

Cậu nắm lấy tay nắm cửa xe và kéo mạnh, cánh cửa bất ngờ đóng lại một cách dễ dàng. Cậu nhìn thấy bóng dáng anh ta đứng bên ngoài cửa sổ xe. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên mở cửa sau và nhặt cây violin của Hae Won lên. Hae Won giật mình và quay lại nhìn.

“Anh làm gì vậy?”

“Đến lấy đi.”

Anh ta đóng cửa sau và bước vào khách sạn với chiếc hộp đựng violin. Bất chấp việc cậu đã cố thủ không chịu xuống xe, Hae Won đã rời khỏi xe một cách nhanh nhẹn khác thường so với bình thường.

“Này!”

Cậu hét lên và đuổi theo anh ta. Anh ta đang cầm tay cầm hộp đựng violin và đi ngang qua sảnh. Rồi, có lẽ nghe thấy tiếng hét của Hae Won, anh ta liếc nhìn lại và bước vào thang máy đang mở ra, giơ cả hai bàn tay lên và lặp lại số mười hai lần. Qua khẩu hình, có vẻ như anh ta đang nói là hai mươi.

“Đợi đã, đợi đã…!”

Không, không được rồi. Cây violin đang bị anh ta bắt làm con tin và kéo đi. Hae Won chạy đến nhưng không thể giữ được cánh cửa thang máy đang đóng lại. Cậu vội vàng bấm nút và sốt ruột chờ đợi một chiếc thang máy khác. Cậu bước lên chiếc thang máy phía sau đến trước và bấm số hai mươi.

Hae Won điên cuồng bấm nút đóng cửa để không ai có thể lên thang máy. May mắn thay, thang máy đã lên thẳng tầng hai mươi. Cậu chui qua khe hở vừa hé mở khi cửa còn chưa mở hết và bước ra ngoài.

Ở tầng hai mươi là một nhà hàng Pháp. Hyun Woo Jin đang đợi Hae Won ở lối vào nhà hàng. Cậu vội vã đuổi theo anh ta và giật lấy chiếc hộp trong tay anh ta. Anh ta ngoan ngoãn trả lại cây violin.

“Đi theo anh.”

Anh ta nhẹ nhàng khoác vai Hae Won đang giận dữ và đẩy cậu vào trong nhà hàng trước. Thấy cậu không chịu bước, anh ta huých nhẹ vào lưng cậu. Hae Won bất đắc dĩ cầm violin và đi trước. Nhà hàng Pháp tốt nhất Seoul chật kín khách.

Anh ta kéo tay Hae Won về phía phòng VIP mà dù đặt trước một năm cũng không thể đặt được. Một nhân viên đang chờ ở phía trước nhận ra Hyun Woo Jin và gõ cửa rồi mở cửa cho họ.

Hae Won đi theo anh ta vào trong. Trong phòng VIP, có chủ tịch Kim Jung Geun của tập đoàn Hankyung và một người phụ nữ trung niên có vẻ là vợ anh ta, Henry Chang và mẹ của Henry Chang đang ngồi.

Hae Won mở to mắt và nhìn Hyun Woo Jin vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Hyun Woo Jin cúi đầu chào họ một cách trang trọng.

“Xin lỗi. Tôi đến muộn một chút vì dẫn đàn em đến cùng.”

“À à, đúng rồi. Hình như Hyun kiểm từng nói là đàn em của cậu ở trong dàn nhạc giao hưởng của chúng tôi, đúng không?”

Chủ tịch Kim Jung Geun hỏi trong khi đang nếm thử ly rượu vang do sommelier rót. Henry Chang nhận ra Hae Won và vẫy tay chào cậu.

Hyun Woo Jin ngồi xuống và mời Hae Won ngồi cạnh anh ta. Cậu nhìn anh ta với vẻ mặt “anh đang làm cái quái gì vậy” trước sự xuất hiện của những người hoàn toàn không ngờ tới, nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng trao cho cậu một ánh mắt “cứ im miệng và ngồi xuống đi”.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo