Into The Thrill - Chương 59

Hae-won dựa lưng vào tường và ngồi bệt xuống trong một thời gian dài, sau đó cậu khó khăn lắm mới đứng dậy được và vội vàng đi tắm vì những thứ đã khô lại trên mặt cậu.

Cậu đứng trước gương trong phòng tắm và soi mình, nhìn khắp cơ thể mình với những vết trầy xước và cào cấu chằng chịt đến mức cậu không thể tin vào mắt mình. Đó không phải là những vết tích do môi mơn trớn mà là những vết thương do những móng vuốt sắc nhọn ẩn giấu dưới lớp da người gây ra. Cậu bị cả ngoại thương lẫn nội thương.

Dấu vết của Hyun Woo-jin còn sót lại trên những chỗ kín đáo đang giải thích rằng những chuyện xảy ra đêm qua mơ hồ như một giấc mơ không phải là sự nhầm lẫn. Hae-won không cảm thấy người đàn ông trước mặt là chính mình, như thể cậu đã bị anh bắt giữ và thay đổi tinh thần vào đêm qua. Hae-won loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm và mặc quần áo.

Lý do khiến cơn giận trào dâng không phải là vì anh bỏ mặc cậu một mình như thế này và đi làm việc riêng. Anh bảo rằng anh có rất nhiều việc phải làm. Khoảng bốn giờ sáng, anh đã an ủi Hae-won đang mệt mỏi, bế cậu vào phòng tắm và tắm cho cậu, và sau khi tắm xong, anh sấy khô tóc cho Hae-won rồi đặt cậu lên giường. Hae-won duỗi tay chân ra như một con búp bê chỉ còn sống về mặt tinh thần và theo dõi anh mặc quần áo trong bóng tối.

Anh mặc đồ lót, quần dài, áo sơ mi và cà vạt, và chỉ trong chốc lát, anh đã mặc một bộ vest chỉnh tề. Anh vuốt ngược mái tóc ướt của mình rồi tiến đến chỗ Hae-won và nhìn xuống cơ thể trần trụi của cậu. Rồi với vẻ mặt thờ ơ như đang xử lý một công việc bắt buộc, anh kéo khóa quần xuống và lấy dương vật của mình ra. Thứ thịt ghê tởm và hung bạo đó cương cứng mà không quan tâm đến tình hình và trạng thái của Hae-won, và anh lấy tay Hae-won đang bất lực duỗi ra rồi ép cậu phải chạm vào nó.

Có lương tâm hay không thì không biết, nhưng anh đặt tay mình lên mu bàn tay của Hae-won, ép cậu vuốt ve dương vật của mình, rồi đổ ập tinh dịch lên mặt và môi của Hae-won đã quá mệt mỏi đến mức không thể mở miệng. Tinh dịch ấm áp của người đàn ông thấm vào khóe mắt và má cậu.

Vốn dĩ anh đã không phải là một người đàn ông có nhiều biểu cảm, nhưng khi anh bộc lộ ham muốn tình dục, anh trở nên vô cùng nghiêm nghị và trút bỏ những ham muốn không thể là nghĩa vụ mà không hề thay đổi sắc mặt.

Anh không cố gắng kiềm chế dục vọng, mà là anh đang kiểm soát để những thôi thúc đó không thể chi phối mình. Anh có vẻ có thể che giấu bất kỳ ham muốn và thôi thúc nào dưới lớp vỏ bọc của mình nếu anh không muốn bộc lộ chúng ra.

Sau khi làm ướt mặt cậu như vậy, Hyun Woo-jin hít thở ra vào một cách chậm rãi rồi thả lỏng lồng ngực, anh nhét dương vật trở lại vào quần lót, kéo khóa quần lên, vuốt ve môi Hae-won một lúc rồi nói “Ngủ ngon” và cứ thế bỏ đi.

Trong bóng tối, đôi mắt anh chứa đựng sự hoang vu của khu rừng đen. Hae-won nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi rồi nhận ra rằng mình đã bị mắc kẹt trong khu rừng đó. Những giọt nước mắt trào ra và cậu cảm thấy tức giận trước câu “Ngủ ngon” dịu dàng không khác gì mọi ngày.

Hae-won thay và vứt bỏ ga giường vẫn còn những dấu vết kinh khủng của cuộc giao hoan đêm qua. Mỗi khi cậu cử động, cơ bắp và xương khớp lại đau nhức như thể đang kêu la. Cậu dọn dẹp tất cả những dấu vết ám chỉ đêm qua rồi đặt đồ ăn và lấp đầy cái bụng đói.

Cậu đổi mật khẩu khóa cửa nhà và lật úp điện thoại lại. Cậu ngồi duỗi người trên ghế, đeo tai nghe và nghe Concerto Violin của Brahms. Cậu chợp mắt rồi tỉnh dậy thì đã khoảng bốn giờ chiều.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ buổi chiều, rồi vực dậy cơ thể đã hồi phục đủ để di chuyển và đứng lên.

Cậu khoác áo khoác ngoài rồi rời khỏi căn hộ. Đường phố vào cuối tuần có phần vắng vẻ và yên tĩnh. Cậu mua một ly cà phê nóng mang đi ở quán cà phê rồi đi đến quán net gần đó. Cậu khá mù tịt về các trò chơi điện tử, nên cậu không đến đây thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng cậu đến đây để xem người khác chơi cho vui. Đây là một nơi tốt để giết thời gian cho những người không có gì làm, và đó cũng là một nơi thích hợp để trốn tránh những người mà cậu không muốn gặp.

Hae-won ngồi ở một chỗ khuất và nghe tiếng bàn phím gõ lách tách ồn ào của người đàn ông ở phía trước, cậu tìm kiếm video biểu diễn. Cậu đeo tai nghe và nghe Brahms do người khác biểu diễn. Cậu cũng tìm kiếm video của Seo Ok-hwa chợt nảy ra trong đầu và thấy danh sách hiện ra nhiều hơn cậu nghĩ. Cậu nghe một vài bài hát. Cô ấy có quyền tức giận với cậu vì cậu không nhận ra cô ấy. Cô ấy là một ca sĩ soprano huyền thoại ở khu vực đó. (Tất nhiên, có vẻ như cô ấy nổi tiếng hơn vì kết hôn với người thừa kế đời thứ hai của một tập đoàn tài phiệt.)

Sau khi chán xem video, cậu vào các trang web mua sắm và vô cớ nhấp vào cái này cái kia để xem quần áo. Rồi cậu nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác dáng wrap màu xanh navy đậm một lúc lâu. Nó trông giống chiếc áo khoác mà Hyun Woo-jin đã mặc cách đây không lâu. Anh không cố tình ăn mặc sành điệu mà thích những bộ vest không đi lệch khỏi những thứ cơ bản. Anh là công chức, chắc phải thế rồi. Vóc dáng cao ráo, cân đối và vượt trội của anh mặc gì lên người cũng đẹp như tranh vẽ.

Hae-won vô thức tìm kiếm những bộ quần áo mà cậu muốn cho Hyun Woo-jin mặc. Chiếc đồng hồ ở phía dưới bên phải màn hình đã điểm quá sáu giờ. Anh bảo sẽ đến vào buổi tối, nhưng cậu không muốn bận tâm đến chuyện đó. Cậu đã để điện thoại ở nhà và hơn hết là cậu đã đổi mật khẩu khóa cửa rồi. Cậu hy vọng anh sẽ đến và phí công vô ích rồi biến mất luôn. Cậu muốn trêu chọc anh. Cậu cũng muốn nhìn thấy anh tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Cậu đang mải mê mua sắm thì phía bên kia chiếc tai nghe đang bật nhạc trở nên ồn ào. Cậu tháo tai nghe xuống và nghe thấy tiếng xôn xao của mọi người.

“Má nó, ban ngày ban mặt mà cảnh sát đến làm cái trò gì vậy.”

Mặc dù bảy giờ tối không phải là ban ngày, nhưng người đàn ông ngồi đối diện cậu lẩm bẩm những lời chửi rủa thô tục như thể anh ta đang cảm thấy tội lỗi về điều gì đó rồi vội vàng giấu những thứ đang để dưới chân vào túi. Nghe tiếng leng keng, có vẻ như đó là chai soju.

Hai cảnh sát tuần tra bước vào quán net và đang chọn ra những thanh thiếu niên. Tiếng nhạc game đang phát ra ầm ĩ từ loa bỗng nhiên nhỏ đi đáng kể.

“Ông chủ, ở đây có bán rượu không đấy?”

“Chúng tôi có bán đâu. Khách hàng lén mang vào thì biết làm sao được.”

Cảnh sát đã phát hiện ra điều gì đó và hỏi người đàn ông có vẻ là chủ quán với đôi mắt sáng lên, và anh ta xua tay và ồn ào tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của cảnh sát.

Người cảnh sát có vẻ rất bực bội vì phải làm nhiệm vụ ngoài kế hoạch. Anh ta hết lòng tìm kiếm chai rượu và chọn ra những thanh thiếu niên. Cảnh sát túm lấy gáy người đàn ông ngồi đối diện Hae-won rồi kéo anh ta đứng dậy. Ngay cả Hae-won cũng thấy rằng người đàn ông đang dọn dẹp thứ gì đó leng keng là một thanh thiếu niên.

“Ái, má nó bỏ tôi ra coi. Đau quá!”

“Ông chủ, ở đây vi phạm nhiều thứ quá rồi. Tôi đã nói với ông trước đây rồi còn gì. Tôi đã bảo là không được kinh doanh theo kiểu này rồi mà. Dạo này phụ huynh còn làm ầm ĩ hơn nữa, ông biết rõ còn gì. Trước hết thì đi theo tôi đến đồn cảnh sát.”

“Cảnh sát Lee, sao đột nhiên lại thế này? Giữa chúng ta nhất thiết phải đến mức này sao?”

“Tôi cũng không biết làm sao cả. Đây là chỉ thị từ cấp trên mà. Nhắm thẳng vào cái quán net này đấy.”

Có vẻ như ông chủ sắp bị bắt đi rồi. Những người đã lén lút đứng dậy kể từ khi cảnh sát bước vào đang biến mất không một tiếng động.

Hae-won cũng lén lút đứng dậy. Người cảnh sát đang túm lấy vạt áo của một thanh thiếu niên đang chơi game và uống rượu vào giờ học quay đầu lại nhìn Hae-won.

Cậu có ngoại hình có thể đánh lừa là sinh viên đại học, nhưng khó mà khăng khăng là thanh thiếu niên được. Ánh mắt anh ta dừng lại một cách sắc bén trên khuôn mặt Hae-won rồi chuyển sang chỗ khác.

Hae-won cảm thấy chột dạ dù không làm gì sai rồi vội vàng ra khỏi quán net. Vì quá nhiều người bỏ chạy như thủy triều rút nên cậu còn chưa trả tiền.

Đi đâu bây giờ?

Hae-won ngây người đứng đó một lúc. Những người bị đuổi ra khỏi quán net đang đứng tụ tập trên đường phố, la lối ầm ĩ và hút thuốc. Hae-won cũng đứng giữa đám đông đó, ngây ngốc đứng đó một lúc lâu.

Cậu bị Hyun Woo-jin giày vò vào đêm qua, nên các cử động của cậu chậm chạp và chân tay cậu nặng nề. Cậu không còn đủ sức lực để lang thang đâu đó. Cuối cùng Hae-won quay trở lại căn hộ và mua bánh mì kẹp thịt. Cậu cũng mua khoai tây chiên mà Hyun Woo-jin đã vứt đi vì bảo là rác rưởi.

Hae-won mở khóa cửa và bước vào. Có ai đó ở bên trong. Có một mùi thơm ngon đang cào cào vào bụng cậu như thể ai đó đang nấu ăn. Cậu bước vào và nhìn bóng người đang đứng trong bếp. Hae-won còn ngạc nhiên hơn vì bản thân mình không ngạc nhiên như cậu nghĩ.

“Anh vào bằng cách nào vậy?”

“Đừng có đổi mật khẩu. Tìm ra cũng chẳng khó gì nhưng mà phiền phức lắm. Với lại, anh cũng không có thời gian.”

Thời gian, thời gian, thời gian chết tiệt. Cậu muốn cãi lại rằng anh bận rộn đến vậy cơ à, thế sao anh lại còn đi làm tình, bỏ mặc người ốm đau vì ai đó đến tận bốn giờ sáng, và chuồn đi vì không có thời gian, nhưng cậu cố gắng nuốt lại. Cậu không muốn vô ích mà khơi gợi anh rồi tạo ra những chuyện giống như đêm qua.

Hyun Woo-jin đang làm gì đó trong bếp của căn hộ. Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay và hất chiếc cà vạt vướng víu ra sau vai. “Xèo xèo…” Có tiếng và mùi của thứ gì đó đang được nướng.

Bữa tối nhanh chóng được dọn lên bàn. Thịt thăn bò nướng tái, khoai tây bi nướng bơ và măng tây, hành tây và bông cải xanh được bày biện trên đĩa. Động tác rưới sốt của anh khá thận trọng. Sau khi dọn bữa ăn, anh lấy chiếc ly rượu vang không có trong nhà Hae-won ra rồi rót rượu.

“Ăn tối đi.”

“Không ăn.”

“Lại bắt đầu nữa rồi đấy. Em lại trở về điểm xuất phát à?”

“Em không có cái điểm xuất phát nào để bắt đầu với anh cả.”

“Sao, tình dục không phải là sở thích của em à?”

Cậu định là sẽ không bao giờ làm những chuyện thiếu cảm xúc và tình yêu như vậy nữa. Nếu anh không ra ngoài thì cậu sẽ ra. Hae-won có cảm giác như cậu thà về nhà bố mình, nơi mà cậu chết cũng không muốn đến.

“Không phải anh không quan tâm đến sở thích của em à? Em tưởng anh muốn ngủ với em chứ.”

“Em không thích kiểu đó.”

“Anh đã làm gì chứ? Em quên cái cảnh em thích thú mà bắn ra rồi à?”

“Không phải tại anh vắt kiệt sức lực của em như thế à.”

Môi anh nở một nụ cười. Anh tiến đến chỗ Hae-won đang ngơ ngác đứng ở cửa, không thể vào nhà mình, vòng tay ôm lấy vai cậu rồi kéo cậu vào bên trong như thể đây là nhà của anh. Rồi anh giật lấy chiếc bánh mì kẹp thịt đang cầm trên tay Hae-won như một điều hiển nhiên rồi vứt thẳng vào thùng rác.

“Mùi thuốc lá.”

Anh đột ngột tiến sát mặt lại gần, ngửi mùi của Hae-won rồi nhíu mày.

“Anh ghét mùi thuốc lá à?”

“Anh ghét khi nó bám trên người em. Không còn mùi cơ thể của em nữa.”

“Thật á? Vậy thì tốt quá rồi. Em có mục tiêu năm mới rồi. Hút thuốc, mục tiêu cuối cùng là thành con nghiện.”

“Đi rửa tay rồi ra ăn tối đi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo